Số lần đọc/download: 615 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:59 +0700
Chương 29
Tâm như lục trúc, chỉ trao một lần
Yến Tứ Phương và Ất cũng không nói gì nữa, cắm đầu viết cực lực.
Khi tôi nói đến ‘Bộ thứ tư«Hỗn Chiến Kế»’, tôi cũng cầm lấy cây bút còn dính mực viết lia lịa trên giấy.
Vì sao tôi cũng viết theo? Ha ha, vừa nãy trước khi hai người bọn họ tới tôi cũng đã viết xong trước ba bộ, phần tôi đang viết đây tôi dự định sẽ đưa cho tên ngốc Đông Phương Cửu! Dù gì Hiên Viên Tiêu sớm muộn cũng có thể moi được mấy thứ này từ Sở Sở, tôi mở rộng diện tích phạm vi hiểu biết ra một chút, là để cho công bằng! Độc hưởng, không bằng chúng hưởng! Ha ha ha...
Phần Ất viết sẽ lưu lại, mang về Ngọc quốc, để chuẩn bị khi cần đến.
Đối với Yến Tứ Phương, coi như tôi tặng hắn một phần lễ, mặc dù lễ có hơi bự, mặc dù hắn là thuộc hạ của tôi... Phần hắn viết sẽ để lại Ma Y quán của hắn, coi như thêm cho thư khố của hắn một quyển điển tịch! Hơn nữa, tôi cũng muốn xem xem từ ‘Ba mươi sá u kế’ mà hắn có được từ tôi, hắn sẽ sử dụng kiểu ‘đặc biệt’ gì.
“Kế thứ ba mươi sáu«Tẩu Vi Thượng Sách»Toàn sư tị địch. Tả thứ vô cữu, vị thất thường dã.”
Thở phào một hơi, tôi buông bút, xoa xoa cánh tay đáng thương, cười hí hí nhìn hai tên soái ca vẫn đang múa bút hí hoáy, hỏi: “Sao rồi? Ghi lại hết chưa?” Nhìn bọn hắn gật đầu, tôi lại hỏi: “Có biết ba mươi sáu kế các ngươi vừa ghi lại là cái gì không?”
“‘Hậu Hắc binh pháp’?” Ất hỏi.
Tôi cười cười: “Ha ha, cái ta cho các ngươi chính là ‘Hậu Hắc binh pháp’ bản đơn giản hóa có tên là ‘Ba mư ơ i sá u kếdụ n g bi n h phương lược’, bản đơn giản hóa này phổ thông dễ hiểu, cũng dễ nhớ, đợi đến khi vào thực chiến thì có thể từ từ lĩnh hội là được rồi.”
Kỳ thực, Ba mư ơ i sá u kế là binh thư đã được phổ biến toàn dân, phổ thông dễ hiểu, mỗi một kế đều rất có ý nghĩa tham khảo. Nhưng đối với một cuộc chiến tranh thực sự mà nói, sẽ không xảy ra như vậy, tính thực dụng cũng có sai lệch...
Binh pháp Tôn Tử thì lại khác, ông ta chủ yếu đúc kết từ chiến tranh, đối kháng thời chiến, phân tích tình thế, thiên thời địa lợi, hư thực biến hóa, kết hợp hỏa công với các phương diện khác dùng con mắt chiến lược và chiến thuật để tổng hợp và phân tích.
Điều đó nói lên rằng: Không có phương pháp nào là cố định, có thể ‘nhân lúc địch biến hóa mà thủ thắng, đó mới gọi là thần kỳ’! Đây là chỗ không gì sánh được của Ba mươi sáu kế.
Đây chính là lý do vì sao tôi chỉ giảng ‘Hậu Hắc binh pháp’ bản đơn giản hóa này cho bọn hắn, bởi vì bản nguyên thủy được chính lão nương cất giữ trong lòng, đợi đến khi thực sự xảy ra chiến tranh, sẽ lại giảng giải rõ ràng cho người nhà tôi nghe, phân tích cho người nhà tôi hiểu. A ha ha ha ~~ Tôi thực sự là quá tà ác, quá tà ác mà!
Có điều, mặc dù như vậy, cái gọi là ‘Ba mươi sá u kếdụng bi nh phương lược’ này cũng đủ cho bọn ‘cổ nhân’ họ tiêu hóa mất một thời gian.
Linh quang chợt lóe, một ý nghĩ ‘tuyệt hảo’ đột nhiên nảy ra, tôi tận lực nở một nụ cười hết sức tinh khiết lương thiện, khẽ nói: “Thứ này chính là ta liều mạng mới lấy được từ tay lão hồ ly Vô Ngôn đó, các ngươi cần phải biết quý trọng!” Nói láo mà không biên soạn trước, không hề đỏ mặt, quen quá thành ra tự nhiên, ha ha ha. Lão hồ ly Vô Ngôn, tôi chính là hãm hại ông, thế nào?! Không phục, không phục thì ông tới đánh tôi đi? A ha ha ha ha...
Tôi hoàn toàn bị vẻ tà ác của bản thân chinh phục, nên không chú ý thấy lúc Yến Tứ Phương nghe đến tên Vô Ngôn, trong mắt hiện lên một tia hận ý, mặc dù một tia, nhưng rất đậm.
“Cộc cộc——” Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó là giọng nói ôn nhu như nước:“Chủ tử, nô tỳ là Y Y, có việc cầu kiến chủ tử.”
Tôi sửng sốt một lúc, rồi vội vàng nói: “Y Y, vào đi!” Đúng lúc đỡ cho tôi phải đi tìm Đông Phương Cửu, bảo Y Y đưa cho hắn là được rồi.
Y Y mỉm cười dịu dàng bước vào, không để ý những người khác đi thẳng tới trước mặt tôi, lấy một chiếc túi hương màu xanh lục đặt vào tay tôi. Tôi cười cầm lấy túi hương đưa đến trước mũi ngửi ngửi, ừm, rất thơm, nhẹ thôi, nhưng mùi dễ chịu, hình như còn có chút vị thảo dược. Nhìn kỹ lại, mới phát hiện trên mặt gấm xanh biếc có thêu một cành trúc xanh.
Nhiều năm sau khi tôi hồi tưởng lại, tôi còn nhớ, tôi từng hỏi một người, vì sao thích màu xanh lục, người nọ nói bởi vì trúc có màu xanh
lục. Tôi lại hỏi, vì sao thích trúc, người nọ cười
nói bởi vì trúc là loài chung tình nhất.
Còn nhớ người đó có nói: Trúc sống trăm năm, nhưng chỉ nở hoa một lần, hoa rụng là lúc trúc chết đi.
Tôi không nhớ rõ lúc đó tâm tình tôi như thế nào, chỉ nhớ mang máng hình ảnh phản chiếu của tôi trong mắt người đó, cười rất đau khổ.
Một câu nói, giống như ma chú, thỉnh thoảng lại vang bên tai: Tâm như lục trúc, cùng tận một đời, chỉ cho một lần, hoa tàn rơi rụng, tâm liền gục chết...
“Y Y, cô tặng ta sao?”
Vừa định cảm tạ Y Y bằng một cái ôm thắm thiết, kết quả Y Y tạt cho tôi một chậu nước lạnh thấu xương.
“Đây là gia tặng cho chủ tử. Vải may túi hương là do gia tự mình tuyển chọn, phấn hoa và dược liệu bên trong là Khanh Trần phối chế theo dặn dò của gia.” Y Y cười yếu ớt, lại nói:“Có điều, thật ra là Y Y tự tay may cho chủ tử.”
“Ồ, ha ha, vậy ta coi như là cô và Khanh Trần tặng đi!” Dù gì tên ngốc kia chỉ phụ trách tuyển chọn miếng vải thôi mà!
Y Y cũng không phản bác, chỉ nói: “Chủ tử, túi hương này không chỉ có tác dụng an thần, còn có thể đuổi độc trùng, tránh độc khí. Chủ tử cần phải giữ sát bên người, ngàn vạn lần đừng đánh mất! Nếu không, Khanh Trần vì làm ra túi hương này mà bận bịu suốt một canh giờ, sẽ đau lòng lắm đó.”
“Được rồi được rồi, ta biết rồi!”
Y Y à Y Y, cô thật không hổ là người phát ngôn bộ ngoại giao của Đông Phương Cửu, câu nói đau lòng này đầy ẩn ý. Chỉ là không biết túi hương này nếu như thật sự bị mất, thì Khanh Trần sẽ đau lòng, hay là tên ngốc Đông Phương Cửu kia sẽ khó chịu đây? Hử?
Y Y thấy tôi đáp ứng, ý cười càng sâu.
“Chủ tử, vậy Y Y xin cáo lui. gia và bọn họ đã xuất phát.”
“Y Y đợi đã!” Tôi gọi cô ấy lại, sau đó nói với Ất: “Ất, mau mau lấy cho ta một cái hộp gấm!” Tiếp đó, dời bước ngồi trở lại cái ghế trước bàn, nhấc bút lên, quẹt quẹt nghiên mực bên cạnh mấy cái, rồi lại lia bút loạt xoạt điên cuồng trên mấy trang giấy.
Tôi thật sự hài lòng, tôi mỉm cười tà ác ~~ cười hắc hắc tà ác ~~ cả đời vui vẻ tiêu dao ~~ A ha ha
~~Đem mấy tờ giấy mới bổ sung thêm cùng với ‘Ba mươi sá u kế’ bỏ vào trong hộp gấm Ất đưa tới cho tôi, đại công cáo thành!
Ngoắc ngoắc ngón tay, nói với Y Y: “Y Y, đưa cái này cho Đông Phương Cửu. Nhân tiện giúp ta chuyển một câu cho hắn.”Tiếp đó ghé vào tai Y Y nói nhỏ: “Nói rằng: Chúc hắn thần công sớm ngày đại thành! Ha ha ha...”
Y Y ngẩn người, cười gật đầu nói: “Chủ tử yên tâm, nô tỳ nhớ kỹ.”
Cuối cùng, nhét một tờ giấy mà tôi đã gấp lại nhỏ xíu vào tay côấy, thần bí căn dặn: “Chờ tên ngốc Đông Phương Cửu kia đầu tiên là nghi hoặc nhíu mày, tiếp theo phẫn nộ nắm quyền, sau đó cười ha hả, thì cô hãy đem tờ giấy nàyđưa cho hắn. Biết chưa?!”
Y Y nhìn tôi khó hiểu, hỏi: “Lỡ như...lỡ như gia không có những phản ứng này, thì phải làm sao?”
“Ồ? Ha ha! Vậy Y Y hãy giúp ta đem đồ bên trong hộp gấm bán cho Hiên Viên Tiêu lấy vạn lượng hoàng kim, ta sẽ chia cho cô phân nửa tiền thù lao!”
Y Y chỉ cười không nói.
Tôi biết cô ấy bất luận thế nào cũng không bao giờ đem đồ bên trong hộp này đi bán cho Hiên Viên Tiêu đâu. Tôi nói mấy tờ giấy bên trong đáng giá vạn lượng hoàng kim, cứ cho là cô ấy cảm thấy tôi nói ngoa, nhưng chắc hẳn cũng biết nó cógiá trị không nhỏ. Lòng của cô ấy hoàn toàn hướng về tên ngốc Đông Phương Cửu kia, làm sao có thể đem bất cứ đồ vật có chút giá trị nào chuyển nhượng cho người khác chứ?
***
Dưới chân núi Cửu Trọng sơn, lá cờ hiệu rực rỡ của đoàn ngựa thồ bay phần phật trong gió, trên lá cờ một chữ ‘CỬU’ màu vàng kim đập thẳng vào mắt người nhìn, tựa như cuồng long bay lượn nhảy múa.
Giữa đoàn ngựa thồ, bên trong một chiếc xe ngựa duy nhất, Đông Phương Cửu đang ngả người dựa trên nhuyễn tháp, trên người khoác hờ một chiếc cẩm bào sẫm màu, mái tóc đen bóng rơi tản mác trên vai.
Thỉnh thoảng, một cơn gió thổi qua, rèm cửa sổ nhung tơ ánh bạc hai bên khẽ xốc lên, thổi những sợi tóc của Đông Phương Cửu phất phơ theo chiều gió, khẽ rơi xuống, họa nên một đường cong mềm mại dị thường. Đôi phượng mâu lười biếng nhìn chằm chằm chiếc hộp gấm đặt trên bàn trà trước tháp, bộ dạng phong lưu không bút nào tả nổi.
Y Y đứng ở chỗ trống bên cạnh bàn trà, có chút sợ hãi cẩn thận quan sát phản ứng của Đông Phương Cửu.
Đông Phương Cửu mở hộp gấm nhìn vào bên trong...
Trên trang đầu tiên chỉ có bốn chữ rất lớn:
‘Quỳ Hoa Bảo Điển’.
“Lăng nhi nàng có nói gì không?” Đông
Phương Cửu hỏi.
Y Y suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Chủ tử nói: Chúc gia thần công sớm ngày đại thành!”
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 76
Tiệc nào cũng tan, ai về nhà nấy
Nhìn Y Y đầy nghi hoặc, Đông Phương Cửu cúi đầu xuống, ánh mắt hắn dừng lại ở trang đầu trong chốc lát, rồi cẩn thận lật sang trang hai. Đầu mày cau lại...
Trên trang hai của tờ giấy viết: Sách này vào tay, công thành danh toại; kiệt xuất võ lâm, nhất thống thiên hạ.
Ngón tay khẽ động, lật sang trang thứ ba, trong chớp mắt, bàn tay đặt trên tờ giấy run lên, tiếp theo, nắm chặt thành quyền.
Trên trang thứ ba thình lình viết: Muốn luyện môn này, trước phải tự cung!
“Xoạt.” Lại lật sang một trang.
Trên giấy viết: Dù có tự cung, chưa chắc thành công!
“Xoạt.” Thêm một trang.
—— Không cần tự cung, cũng có thể thành công.
Y Y trợn trừng hai mắt không thể tin nổi nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Đông Phương Cửu, thực sự đúng y như những lời Thượng Quan Lăng đã nói, đầu tiên là nghi hoặc, tiếp đến phẫn nộ, chỉ còn thiếu cuối cùng cười phá lên thôi.
Hai mắt Đông Phương Cửu lấp lánh, như thể sắp ăn cả trang sách. Ai ngờ, một lát sau, hắn lại cười to thành tiếng.
“Ha ha ha... Tiểu Lăng nhi thật là thú vị, vô cùng thú vị!”
Thu lại ánh mắt sắc bén như dao, một đôi phượng mâu ôn nhu như nước, cưng chiều nhìn chằm chằm hộp gấm cười ngớ ngẩn, cặp mắt phượng kia dường như không phải nhìn một cái hộp gấm, mà là một người, là người trong lòng hắn nhớ nhung.
Lại lật tiếp, là một bản viết tay được đóng thành sách.
Trên trang bìa là hàng chữ dùng lối viết thảo viết ngay ngắn: ‘Mỗ Lăng Bảo Điển – Bamươi sáu kế’.
Mắt hắn lướt qua, đọc nhanh như gió, lật xem, rồi lại lật xem.
Y Y đứng ở một bên không dám động đậy, kinh ngạc nhìn vẻ lãnh đạm nhất quán trên mặt Đông Phương Cửu, càng ngày càng hiện rõ sự kích động không thể kiềm chế.
Cuối cùng, Đông Phương Cửu đóng quyển sách lại, khẽ nhếch môi, khí định thần nhàn mỉm cười đắc ý.
“Đây chính là tự tay nàng viết?” Cố ý viết cho mình?
“Hồi gia, là chủ tử viết, nô tỳ tận mắt nhìn thấy.” Y Y lấy cục giấy dày cộm nhỏ xíu ra cẩn thận đưa cho Đông Phương Cửu, ôn nhu nói: “Gia, cái này cũng là chủ tử đưa cho gia.”
Đông Phương Cửu sửng sốt, hỏi: “Vì sao vừa nãy không đưa luôn cùng lúc cho gia?”
Y Y mày liễu cau lại, không dám nói thẳng cũng không dám không nói, phân vân khó xử.
“Y Y, ngươi cũng bắt đầu lưỡng lự xem có nên trả lời câu hỏi của gia hay không rồi sao?”
Y Y sững người, quỳ sụp xuống, sợ hãi nói: “Gia, nô tỳ không dám! Chủ tử giao cho nô tỳ, bảo đợi đến khi gia đầu tiên là tức giận, sau đó phì cười, mới đưa tờ giấy này cho gia...”
“Ồ?” Đông Phương Cửu nghe Y Y giải thích xong, một lát sau trên mặt mới xuất hiện ý cười.
Hắn mở tờ giấy ra, trên tờ giấy viết:
‘Thất Sắc thảo là tai họa ngầm, không được giữ, không được giấu.
Muốn tránh tai họa cần biết buông bỏ, đích thân dâng lên trước long sàng.
Thủy tinh cung Kim Loan điện, mặt rồng tươi cười mạng nhỏ bảo toàn.
Vì giang sơn cần nhẫn nại, núi xanh còn, nước chảy còn.
— Tiểu Cửu à, ngươi cần phải cẩn thận thất ca của ngươi đó ~~ ^_^’
Sau cơn chấn động, vui sướng, một cảm giác cảm động không rõ ở đâu ra bao trùm cả người. Hồi lâu, Đông Phương Cửu mới chậm rãi mở miệng, thì thầm tự nói: “Đồ ngốc, đúng là đồ ngốc...” Chỉ có điều không biết, đồ ngốc rốt cuộc là nói ai.
“Gia...” Y Y nghĩ tới nghĩ lui, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Nô tỳ không rõ, nếu gia đưa món đồ quan trọng như vậy cho chủ tử, sao lại không chịu nói cho chủ tử biết? Hơn nữa, túi hương lại không phải là đồ vật gì đặc biệt... Lỡ may, lỡ may chủ tử không coi trọng, đánh mất túi hương thì làm thế nào?”
Đông Phương Cửu mỉm cười: “Cái túi hương kia dù không phải tự tay gia may, nhưng cũng là gia cố ý tặng nàng. Nếu như nàng không... thích...” Phượng mâu chuyển động, rồi nói tiếp: “Cho dù bên trong là cái gì cũng đều như nhau.”
“Gia,nô tỳ hiểu rồi.”
Đông Phương Cửu mỉm cười thờ ơ, nói: “Y Y, sai người đi thăm dò thân thế Ma Y.”
Nhìn vào Đông Phương Cửu, Y Y gật đầu nói: “Dạ!”
“Còn có Linh phi gần đây đang được phụ hoàng sủng ái nhất.”
“Gia, Linh phi là do Thất vương gia đưa vào trong cung.”
Đông Phương Cửu nhếch miệng, cười khinh miệt: “Tên thất ca đó của gia sao có bản lĩnh đó! Dựa vào hắn, có thể tìm được một nữ nhân như vậy sao. Ha ha...”
“Dạ, nô tỳ biết rồi!”
“Ừ, Y Y ngươi lui xuống đi. Bảo Khanh Trần lại đây, gia có việc cần hỏi nàng.”
“Dạ.”
***
Cửu Trọng sơn, Ma Y quán.
“Ất, ngươi đi thu dọn đi, dùng xong ngọ thiện chúng ta trở về Ngọc quốc.”
Ất sững người chốc lát, rồi lên tiếng đáp lời, lui xuống.
Kỳ thực, tôi biết chẳng có gì cần thu dọn sắp xếp cả, chẳng qua tôi muốn sai Ất đi chỗ khác để nói chuyện một chút với Yến Tứ Phương.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là tôi và Yến Tứ Phương, đây là lần thứ hai tôi và Yến Tứ Phương ở cùng một chỗ, trong lòng luôn cảm thấy có chút là lạ, có thể bởi vì không quen thuộc lắm.
Tôi ngước mắt nhìn hắn một hồi, nhưng hắn vẫn không hay biết, cứ trầm ngâm nghiên cứu
‘Ba mươi sáu kế’ vừa viết xong. Vì vậy, tôi lên
tiếng trước: “Yến, còn nhớ trước khi ta đi Ngôn quốc đã bảo ngươi ở trong cung bảo vệ đệ đệ ta mà.” Một trong những thân phận của hắn là hộ vệGiáp của tôi, vì sao không có sự cho phép của tôi đã tự ý rời khỏi cương vị?! Hơn nữa hắn rõ ràng có thể chữa bệnh cho Sở Sở ngay trong cung, vì sao không nghĩ biện pháp thông báo cho tôi một tiếng, lại hại bọn tôi vất vả chạy đến Cửu Trọng sơn xa lơ xa lắc để tìm hắn?! Vả lại... rất nhiều cái vả lại! Có điều, tôi cũng không buồn hỏi. Ất nhà tôi có vẻ không hề biết Giáp chính là Ma Y, xem ra cũng chỉ có ‘tôi’ mới biết, có thể là hắn muốn che giấu tung tích.
Yến Tứ Phương ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn tôi, lời nói có phần khiêu khích: “Công chúa sắp đi xa cũng không tới gặp ta một lần, lại phái một tiểu thái giám đến truyền lời, thật là hết sức vô tình.”
Tôi ngất, lời này nghe sao mà ám muội vậy nè? Tôi là một công chúa, nghiệp vụ bận rộn muốn chết, việc truyền lời cỏn con này không sai Tiểu Kim Tử đi làm, chẳng lẽ bắt tôi đích thân đi làm sao?!
Thấy tôi không nói gì, hắn cũng chuyển đề tài câu chuyện, nghiêm túc hỏi: “Vì sao Yến mỗ chưa từng nghe nói quốc sư của Ngôn quốc có
‘Hậu Hắc binh pháp’ trong tay?”
Tôi choáng, tên gia hỏa này đang hoài nghi tôi? Sắc mặt giận dữ, tôi nói: “Giáp, ngươi đang hoài nghi bổn cung sao?”
Lần này đến lượt Yến Tứ Phương ngẩn ra, ánh mắt hắn chỉ khựng lại một giây, liền cười nói: “Thuộc hạ không dám!”
Tôi âm thầm chửi rủa, có gì mà ngươi không dám! Hành vi của ngươi có chỗ nào nhìn giống một thuộc hạ đâu?! Xí!
“Chẳng biết bản ‘Ba mươi sá u kế’ do thuộc hạ viết này là để...”
Tôi cắt ngang lời hắn: “Ta tặng cho ngươi, ngươi cứ nhận là được.”
Đôi mắt tím của Yến Tứ Phương nhìn tôi chăm chú, như thể muốn soi vào sâu trong lòng tôi. Bị hắn nhìn nổi hết cả da gà, tôi phủi mông đứng dậy, chuẩn bị nói lời cáo biệt.
“Hãy thận trọng hơn với Đông Phương Cửu.” Yến Tứ Phương bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm.
Tôi nhìn hắn một cái, cũng không hỏi vì sao, chỉ hơi cúi đầu, nói: “Trong lòng ta tự rõ.” Không chỉ có Đông Phương Cửu, ngay cả anh tôi cũng phải cẩn thận phòng bị!
Hắn khẽ cười, giọng điệu rõ ràng khiêu khích: “Ai da, mấy ngày nữa chính là mười lăm rồi! Là đêm trăng tròn đó!”
Tôi nghĩ mất vài giây mới hiểu được ý hắn nói, trừng mắt nhìn hắn, bực bội nói: “Yên tâm, chỉ cần hôm đó không ai có thể ở gần ta trong vòng trăm trượng sẽ không sao hết. Về điểm ấy Thượng Quan Lăng ghi nhớ rõ ràng!”
Hắn cười cười, không nói nữa.
***
Hai canh giờ sau, tôi từ biệt thuộc hạ Ma Y, chào tạm biệt Vô Dục với vẻ mặt quyến luyến không nỡ, trấn an bạn nhỏ Vô Cầu đang khóc sướt mướt như con mèo ướt, rốt cuộc kéo theo Ất nhà tôi cùng với một đại đội hộ vệ hùng hậu, khởi hành trở về Ngọc quốc.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪