Số lần đọc/download: 3366 / 83
Cập nhật: 2016-07-04 11:54:30 +0700
Chương 3: Sóng Gió Cuộn Trào
1
0 giờ ngày mùng 2 tháng 11. Trong phòng họp đội cảnh sát hình sự. Bởi vì ở lại quán bar “Mê lực bóng đêm” quá muộn, cho nên cuộc họp thường lệ của tổ chuyên án hôm nay cũng bị muộn theo. La Phi đi đầu, rồi Mộ Kiếm Vân, Doãn Kiếm, Tăng Nhật Hoa, Liễu Tùng, tất cả đều có mặt. “Liễu Tùng, cậu hãy nói cho mọi người nghe về tình hình phía cậu đi!”
Ngày hôm qua không xảy ra chuyện gì lớn cả, cũng chỉ có manh mối mà Liễu Tùng đang theo dõi là xảy ra chút “sóng gió” nho nhỏ. Liễu Tùng bèn kể lại một lượt cuộc xung đột giữa Đỗ Minh Cường và Thường Khải vào tối qua. Khi cậu kể đến đoạn dùng hình phạt cá nhân để dạy dỗ Đỗ Minh Cường, La Phi đặc biệt nhắc nhở Doãn Kiếm là người phụ trách ghi chép cuộc họp: “Mấy việc này không cần ghi vào đâu.”
Doãn Kiếm và mọi người đều hiểu ý, bật cười. Từ khi “tổ chuyên án 4.18” được thành lập lại, trong cuộc họp rất ít khi có được bầu không khí thoải mái thế này. “Thằng cha này đê tiện lắm, mồm mép tép nhảy, nghĩ ra đủ trò. Loại người này, cứ phải xử lý! Anh càng mạnh tay, hắn càng ngoan ngoãn.”
Tăng Nhật Hoa bĩu môi nói. Lúc cậu bắt Đỗ Minh Cường, cũng đã đấu tay đôi với hắn, bây giờ ngẫm lại, vẫn cảm thấy rất hả dạ. Mộ Kiếm Vân khẽ lắc đầu, cảm thấy không ổn, nhưng nghĩ lại cảnh tượng lúc gặp mặt Đỗ Minh Cường, bộ mặt tinh tướng của hắn đúng là khiến người ta khó chịu thật! “Sau đó không xảy ra chuyện gì nữa chứ?”
La Phi quay lại chủ đề chính, tránh để bị lạc đề đi quá xa. Liễu Tùng trả lời: “Không. Về sau hắn ngoan ngoãn ngồi yên ở nhà, hôm nay tôi muốn đưa hắn đến đội cảnh sát hình sự, hắn cũng không có ý kiến gì. Tôi đã bố trí hắn ở phòng nghỉ rồi, đợi chúng ta họp xong thì sẽ thả hắn ra.”
Muốn giữ lại thì giữ, muốn thả ra thì thả. Đây đúng là đã thực sự trở thành mồi nhử được cảnh sát khống chế. La Phi gật đầu, tỏ ra hài lòng đối với tình 57 hình này. Sau đó anh suy ngẫm một lát, lại hỏi: “Buổi tối lúc ngủ, hai người không ở chung một phòng, việc này không để cho Eumenides có cơ hội chui vào giữa đấy chứ?”
“Không đâu.”
Liễu Tùng nói rất chắc chắn, “Căn hộ ở tận tầng 9 kia mà! Bên ngoài cửa sổ có máy quay camera, hơn nữa bên ngoài tòa lầu cũng có các anh em của tôi canh giữ.”
La Phi “ừm”
một tiếng: “Khoảng thời gian canh giữ lần này khá dài, các cậu cần phải chuẩn bị sẵn tâm lý mai phục chờ trận chiến. Có đủ người không? Nếu không đủ thì tôi có thể điều thêm mấy người ở đội cảnh sát hình sự.”
“Không cần đâu, nếu đông người quá, ngược lại dễ bị bại lộ. Hơn nữa... nhiệm vụ bên này của các anh cũng rất nặng.”
Liễu Tùng vừa nói vừa nhìn Doãn Kiếm, rõ ràng là có ẩn ý trong câu nói. La Phi đương nhiên hiểu rõ ý Liễu Tùng, anh cũng chuyển hướng ánh mắt, hỏi thẳng: “Doãn Kiếm, chỗ cậu có tiến triển gì không?”
Doãn Kiếm ngừng viết, bộ dạng rất buồn rầu: “Vẫn không có tin tức gì của Hàn Hạo cả.”
Liễu Tùng không nói gì, nhưng trên mặt đã hiện rõ sự không hài lòng. La Phi cũng chau mày: “Lẽ nào anh ta đã ra khỏi tỉnh thành?”
Doãn Kiếm bất lực liếm môi: “Bây giờ... cũng không thể loại trừ khả năng này...”
Liễu Tùng thở dài não nề một tiếng. Với bản lĩnh của Hàn Hạo, nếu như anh ta thực sự ra khỏi tỉnh thành, vậy thì giống như hổ vào núi sâu, đi đâu để tìm kiếm tin tức của anh ta bây giờ? “Tôi thì lại cảm giác là Hàn Hạo vẫn ở trong tỉnh thành.”
Mộ Kiếm Vân lúc này bình thản nói xen vào một câu, “Anh ta sẽ không lén lút chuồn mất đâu, đó không phải là tính cách của anh ta!”
La Phi khẽ gật đầu: đúng vậy. Hàn Hạo là một người vô cùng kiêu ngạo, hơn nữa lại là người có thù tất báo, sao anh ta có thể cam tâm nhận thua mà bỏ đi như vậy được? “Các anh vẫn còn nhớ câu nói mà Hàn Hạo đã nói với con trai anh ta chứ?”
Mộ Kiếm Vân lại hỏi có vẻ như nhắc nhở. La Phi khẽ giật mình, giọng nói non nớt của Hàn Đông Đông đang vang bên tai anh: “Bố cháu đi bắt kẻ xấu, một kẻ rất xấu, rất xấu!”
58 Kẻ rất xấu rất xấu đó, đương nhiên chính là Eumenides! Chính hắn đã hại Hàn Hạo phải gánh vụ huyết án, không thể không vứt bỏ lại vợ con, lưu lạc chân trời góc biển. Tinh thần của Doãn Kiếm và Liễu Tùng lúc này không hẹn mà cùng chấn động. Rõ ràng họ cũng đã nghĩ đến lời Hàn Đông Đông. Đồng thời cũng hiểu được ẩn ý của câu nói này. Hàn Hạo không những không rời khỏi đây, hơn nữa anh ta còn ở ngay bên cạnh tổ chuyên án, bởi vì anh ta và cảnh sát đều đang truy lùng cùng một mục tiêu - Eumenides. Nhưng Doãn Kiếm lại nhanh chóng lộ ra thần sắc ủ dột: “Vậy thì rốt ruộc anh ta trốn ở đâu chứ? Tất cả các khách sạn nhà nghỉ trong thành phố này đều đã kiểm tra một lượt rồi, những bạn bè họ hàng thân thiết của anh ta cũng đều bị theo dõi sát sao. Trong tỉnh thành này, anh ta liệu còn có thể có chỗ nào dung thân chứ?”
La Phi khẽ nheo mắt, anh lại nhớ đến lý luận “đánh cá”
và “câu cá”
của Hoàng Kiệt Viễn. Không còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Hạo chính là một con cá lớn nhanh nhạy, cho nên cảnh sát có giăng tấm lưới rộng hơn nữa thì cũng rất khó có thể bắt được nó. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, La Phi đưa ra quyết định: “Hãy tạm thời hoãn lại tất cả những việc giám sát và điều tra loại trừ đối với Hàn Hạo đi!”
Liễu Tùng lập tức đưa ra câu hỏi: “Tại sao?”
“Tập trung tất cả tinh lực để truy bắt Eumenides. Chúng ta cứ theo dõi chặt manh mối này, Hàn Hạo chắc chắn sẽ xuất hiện.”
La Phi giải thích đơn giản: “Đây chính là lý luận câu cá”
.”
Mọi người ở đây đều là người nhanh trí, họ nhanh chóng lĩnh hội được ý tứ của La Phi. Ngay cả Liễu Tùng cũng không nói thêm gì nữa. Thấy mọi người không có ý kiến gì, La Phi bèn chuyển sang đề tài tiếp theo: “Công việc điều tra về Trần Thiên Tiều có kết quả gì không?”
Việc này cũng do Doãn Kiếm phụ trách. Cậu nhìn La Phi hội báo: “Chiều hôm qua, tôi chủ yếu là điều tra phỏng vấn về con người này, mặc dù vẫn chưa biết ông ta hiện đang ở đâu nhưng đã nắm rõ tình hình cơ bản của ông ta rồi.”
La Phi gật đầu, ra hiệu cho Doãn Kiếm nói tỉ mỉ hơn. Doãn Kiếm thuật lại nguyên si: “Trần Thiên Tiều, sinh năm 1939, hộ khẩu thành phố này, từ trước tới nay đều không có nghề nghiệp gì. Năm 1982 do đầu cơ tích trữ hàng phi pháp nên đã bị xử hoãn thi hành án ba năm. Người này biết 59 ăn nói, cũng biết cách dụ dỗ lừa đảo người khác, những năm trước ông ta mượn danh nghĩa hợp tác với người khác làm ăn buôn bán, giúp người khác mua những món hàng hiếm, giúp người khác giải quyết việc làm để lừa đảo tiền bạc của người dân, Văn Hồng Binh cũng là nảy sinh mối quan hệ nợ nần với ông ta vào thời gian này. Những món tiền rơi vào tay ông ta cơ bản là có đi mà không có về, có đòi cũng không đòi lại được. Nếu anh đi tố cáo ông ta, ông ta cũng không sợ. Bởi vì lần nào ông ta cũng đều viết giấy nợ, cho nên phía cảnh sát cũng khó lập án, chỉ có thể tiến hành hòa giải theo như sự tranh chấp kinh tế dân sự. Rất nhiều người cũng đành phải chấp nhận xui xẻo, cũng có người bị dồn vào bước đường cùng nên đã lựa chọn cách thức cực đoan, “vụ án 1.30”
chính là một ví dụ. Sau đó, sự phẫn nộ của người dân ngày càng tăng cao, nên đã đánh đập dã man, cuối cùng đã túm được ông ta, tống giam vào tù bảy năm trời. Nhưng sau khi ra khỏi tù, ông ta vẫn chứng nào tật nấy, không thay đổi tính nết, năm 95 đã đăng ký thành lập một công ty Sinh vật chuyên nuôi giống ốc sên, thực ra cũng lại là lừa đảo.”
“Gì cơ? Vụ nuôi ốc sên chính là trò do ông ta giở ra à?”
Tăng Nhật Hoa chợt trợn trừng mắt nói xen vào một câu, khiến mọi người đều dồn cả ánh mắt về phía cậu. Cậu cũng chẳng để tâm, lại hằn học chửi một câu tục: “Mẹ nó chứ! Bố mẹ tôi năm đó chính là vì nuôi thứ ốc sên này, lỗ không ít tiền đâu!”
Lần này Mộ Kiếm Vân lại không nảy sinh sự phản cảm đối với biểu hiện thô tục của Tăng Nhật Hoa, ngược lại cô còn đồng tình phụ họa theo: “Hàng xóm nhà tôi cũng nuôi, thứ đó đúng là khiến cho người ta bị thua lỗ không ít.”
La Phi vì không ở trong tỉnh thành, nên không hiểu nhiều về việc này, bèn nhẫn nại nghe Doãn Kiếm giải thích tường tận: “Sự kiện này năm đó đúng là gây xôn xao trong cả tỉnh thành. Cái công ty mà Trần Thiên Tiều gây dựng nên tự xưng là nhập ốc sên Bạch Ngọc có nguồn gốc từ nước Pháp, sau khi nuôi lớn có thể bán ra nước ngoài để kiếm món hời, dụ dỗ dân chúng tham gia. Ban đầu, mọi người còn bán tín bán nghi, ông ta bèn ký hợp đồng thu mua trước, tức là chỉ cần anh nuôi, tôi chắc chắn sẽ mua lại với giá cao. Như vậy là có một số người mang theo tâm lý thử xem sao, đã mua những ấu trùng về nhà để nuôi. Mấy tháng sau ốc sên trưởng thành, Trần Thiên Tiều quả nhiên làm đúng theo hợp đồng, thu mua ốc sên, thế là những hộ nuôi ốc sên đều kiếm được tiền. Sau khi họ nếm được miếng ngọt, đương nhiên sẽ mở rộng quy mô nuôi trồng, muốn kiếm được nhiều tiền hơn, đồng thời những người xung quanh cũng được khuyến khích tham gia vào đội ngũ nuôi ốc sên. Thế là quả cầu tuyết càng lăn càng to. Đến năm 1997, cả tỉnh thành có đến hàng nghìn hộ nuôi loại ốc sên này, số tiền mua ấu trùng đã lên đến hơn 300 vạn tệ. Theo như điều khoản hợp đồng, cuối năm nay, công ty của Trần Thiên Tiều sẽ phải trả gần nghìn vạn tệ để thu mua ốc sên đã trưởng thành. Nhưng những hộ nuôi lại không thể chờ đợi được đến ngày này. Bởi vì vào tháng 6 năm 1997, sau khi Trần Thiên Tiều bán đi lượt ấu trùng ốc sên cuối cùng này, bèn tuyên bố công ty phá sản, đồng thời từ đó không rõ tung tích.”
60 La Phi nghe đã hiểu, những kiểu lừa đảo như vậy một dạo rất phổ biến, lúc anh ở Long Châu cũng đã từng nghe: “Những vụ án kiểu này chắc là thuộc sự quản lý của đội Điều tra kinh tế nhỉ? Tên Trần Thiên Tiều này cầm tiền trốn thoát, tại sao những năm qua lại không triển khai lệnh truy nã?”
Doãn Kiếm trả lời: “Chỉ có thể nói rằng tên Trần Thiên Tiều này quá giảo hoạt. Lúc đó, hắn tìm một cô tình nhân, đăng ký công ty Sinh vật đều là lấy danh nghĩa người phụ nữ đó. Sau đó hắn ta lại tự mình đăng ký thành lập một công ty. Trong lúc thông qua công ty Sinh vật để lừa tiền bạc của người dân, hắn lại thông qua một số giao dịch hợp pháp, khiến cho công ty Sinh vật nợ công ty của hắn một khoản tiền lớn. Đến tháng 6 năm 1997, công ty Sinh vật dưới danh nghĩa là bồi thường kinh tế, đã chuyển tất cả số tiền sang cho công ty đứng tên Trần Thiên Tiều. Sau đó hắn ta liền cuỗm tiền biến mất. Sau những sự lắt léo này, trên phương diện pháp luật, thì không có cách nào để nắm được đuôi của hắn, cho nên đội Điều tra kinh tế chỉ có thể dùng danh nghĩa hỗ trợ điều tra để tìm kiếm ông ta, chứ không thể nào triển khai lệnh truy nã công khai theo quy mô lớn được.”
“Thế còn người phụ nữ đó thì sao? Cũng chạy luôn theo à?”
Doãn Kiếm “hi”
một tiếng: “Người xui xẻo nhất phải kể đến người phụ nữ đó. Cô ta trên danh nghĩa chính là người đại diện pháp lý của công ty Sinh vật, thực ra cô ta lại không hề hay biết chút gì về việc gian lận trong đó. Trần Thiên Tiều đã chuyển tiền rồi chạy mất, vốn không thèm chào cô ta lấy một tiếng. Cô ta hoàn toàn trở thành con cừu chịu tội thay cho Trần Thiên Tiều, bởi vì giữa hai người không hê có danh phận vợ chồng chính thức, cho nên Trần Thiên Tiều thậm chí còn không cần phải gánh chịu bất cứ trách nhiệm liên đới nào cả.”
“Tên này đúng là tởm lợm!”
Tăng Nhật Hoa cứ nghĩ đến việc bố mẹ bị lừa là không kìm được muốn chửi mấy câu, lúc đó đúng là không biết Trần Thiên Tiều mới là kẻ chủ mưu đứng đằng sau, những người dân bị lừa chỉ chặn được một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ đó lại không có một chút tài sản nào cả, cho dù là bị xử tội, thì cũng chẳng thể nào lấy lại được những tổn thất mà những người dân bị lừa phải gánh chịu. “Đúng là điển hình của loại người tham lam chỉ biết trục lợi.”
Mộ Kiếm Vân cũng dùng giọng nói khinh bỉ để đưa ra định nghĩa về Trần Thiên Tiều: “Trong mắt loại người này chỉ có tiền, cái gì mà tình cảm, đạo đức, luân lý, vì tiền đều có thể vứt bỏ được hết.”
“Cho nên, muốn tìm được người này thực sự rất khó...”
Doãn Kiếm nói như tố khổ, “Bởi vì chúng ta vốn không thể nào có được sự đột phá từ mối quan hệ xã hội của ông ta. Chỉ cần là người quen biết với Trần Thiên Tiều, thì hầu như đều bị ông ta lừa, tất cả mọi người đều đang tìm ông ta, nhưng không có ai biết ông ta ở đâu.”
61 Mộ Kiếm Vân suy đoán: “Chắc là ông ta đã chạy đến một thành phố loại 2 nào đó hưởng phúc rồi. Số tiền ông ta lừa được đủ để ông ta tiêu dao một khoảng thời gian kha khá đấy!”
“Dùng tiền của bố mẹ tôi để hưởng phúc...”
Tăng Nhật Hoa càng lúc càng căm phẫn bất bình, “Mẹ nó chứ, đừng để tôi bắt được ông ta, nếu không tôi sẽ để cho nửa đời còn lại của ông ta không được sống yên ổn.”
Mặc dù nói hằn học ở đây như vậy, nhưng giữa biển người mênh mông, biết đi đâu để tìm lão già xảo quyệt Trần Thiên Tiều chứ? Do tất cả các phương hướng đều không có điểm đột phá nào, buổi họp này có vẻ hơi trầm buồn. Và cả một ngày sau cuộc họp, cũng bình lặng trôi qua. Cả một ngày không xảy ra chuyện gì. Màn đêm buông xuống, cho dù là ở thành phố loại 1 như tỉnh thành, trên đường phố cũng đã dần yên tĩnh. La Phi ở một mình trong phòng, nhân lúc tĩnh lặng suy ngẫm hướng tư duy của mình. Giống như trong màn đêm tĩnh mịch này, công việc của tổ chuyên án 4.18 cũng rơi vào thoái trào. Gần hai ngày nay, hướng điều tra trên tất cả các phương diện của họ đều không có tiến triển mang tính đột phá, đặc biệt là tuyến 1 của mình, đối với Đinh Khoa đã mai danh ẩn tích từ lâu, muốn tìm được manh mối của ông ấy, đúng là vô cùng khó khăn. Nhưng Đinh Khoa lại vừa vặn chính là nhân vật then chốt nắm giữ bí mật về thân thế của Eumenides, đồng thời cũng là cầu nối tập trung tiêu điểm ánh mắt của cả tổ chuyên án và Eumenides. Còn Eumenides, kể từ sau trận chiến trên mạng, thì biệt vô âm tín, hắn liệu có phải cũng đang đối diện với vấn đề khó khăn tương tự hay không? Cần phải biết rằng, mong muốn tìm kiếm Đinh Khoa của Eumenides còn mãnh liệt hơn cảnh sát rất nhiều. Nhưng sự yên tĩnh ở khoảnh khắc này cũng lại thấp thoáng hiện ra khúc dạo đầu của phong ba bão táp: Eumenides đã gửi cho Đỗ Minh Cường bản thông báo tử vong, điều này có nghĩa là, trong tháng này, hắn chắc chắn sẽ phải ra tay để triển khai một đợt giết chóc mới với cảnh sát! Cuộc chiến đấu kịch liệt sắp sửa diễn ra. Giờ đây chính là thời cơ mà hai bên cùng tu dưỡng sinh khí. Mình cũng nên thả lỏng tâm trạng mới được. Mang theo suy nghĩ này, La Phi bèn nằm xuống giường, định thần lại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này đây, anh không hề hay biết, một trận phong ba bão táp đang được hình thành! 62 11 giờ 25 phút đêm, trong tòa nhà Long Vũ. Tòa nhà tổng bộ của tập đoàn Long Vũ là tòa nhà hai mươi bảy tầng nằm ở vị trí trung tâm thành phố. Mặc dù đã gần đến 0 giờ, nhưng trong tòa nhà đèn điện vẫn sáng trưng. Hơn mười người nam giới mặc đồ đen, đeo kính râm đang canh giữ ở cửa tòa nhà, thần sắc uy nghiêm. Thỉnh thoảng có người đi qua đường nhìn thấy trận địa này, bèn không kìm nổi sự hiếu kỳ dừng bước nhìn ngó, nhưng họ cũng không dám bước lại quá gần - tập đoàn Long Vũ danh nổi như cồn, người bình thường dù thế nào cũng không dám dây vào. Thực ra không chỉ là ở cửa tòa nhà, trong tòa nhà cũng canh phòng hết sức nghiêm ngặt. Ở cầu thang máy, cầu thang bộ và tất cả các cửa ra vào đều có những người nam giới mặc đồ đen canh giữ. Tình hình này được diễn ra nghiêm ngặt nhất ở tầng 18. Ở hành lang tầng này, mỗi ngã rẽ đều bố trí người canh gác, tầng tầng lớp lớp canh phòng như vậy, cho đến tận cánh cửa kiểm tra an ninh ở cuối hành lang. Đây là thiết bị an ninh cao cấp giống như cửa ra vào phòng đợi của sân bay. Bốn người nam giới mặc áo đen đứng canh bên cửa kiểm tra an ninh, họ mặt lạnh tanh, làm đúng phận sự của mình, không cần biết là ai, chỉ cần muốn đi qua cánh cửa này, thì đều không được phép mang bất cứ đồ vật nguy hiểm nào. Tất cả những phương thức canh phòng này, đã từng đều là để bảo đảm sự an toàn của chủ nhân ở trong căn phòng cuối hành lang. Người này chính là người sáng lập nên tập đoàn Long Vũ - Đặng Hoa, được gọi với cái tên mỹ miều “Thị trưởng Đặng”
ở trong tỉnh thành. Sự đề phòng nghiêm ngặt như vậy, giờ đây xem ra trông lại có ý vị nực cười giống như “tuyến phòng thủ Maginot”
(1), bởi vì tuyến phòng ngụy hoàn toàn không hề có tính linh hoạt. Sau khi Đặng Hoa bước ra khỏi tòa nhà Long Vũ, cuối cùng thì cũng vẫn bị chết dưới sự dàn dựng tỉ mỉ của Eumenides. Nếu như ông ta cứ trốn mãi ở trong tuyến phòng ngự này thì sao nhỉ? Eumenides còn có thể hoàn thành được “”
đó giống như thời gian báo trước hay không? Đây đúng là một giả thiết khiến người ta phải suy ngẫm. Chỉ đáng tiếc là quy luật vận hành của thế giới này không hề tiếp nhận giả thiết, và Đặng Hoa - nhân vật đầy kiêu hãnh này, lúc đó cũng không thể nào cứ trốn mãi ở trong văn phòng giống như con rùa rụt cổ được. Thế là chủ nhân của tuyến phòng ngự này cuối cùng cũng đã phải chịu một đòn chí mạng của sát thủ ở bên ngoài tuyến phòng ngự. Đặng Hoa đã chết rồi, tại sao tối nay tuyến phòng ngự này lại bước vào trạng thái đề phòng cao nhất như vậy? Có thể sẽ tìm được đáp án trong phòng giám sát ở tầng 1 tòa nhà. 63 Giống như căn phòng riêng trong quán bar “Mê lực bóng đêm”
, trong căn phòng này, điểm thu hút nhất chính là một dãy màn hình giám sát. Bởi vì quy mô kiến trúc khác nhau, màn hình trên tường ở đây cũng to rộng hơn. Phạm vi màn hình giám sát bao gồm tất cả các lối ra vào tòa nhà, tất cả cầu thang máy, cầu thang bộ, hành lang, phòng, thậm chí là cả khung cảnh xung quanh bên ngoài tòa nhà. Có thể nói, chỉ cần ngồi trong căn phòng này, anh muốn tìm hiểu bất cứ động thái nào trong và ngoài tòa nhà Long Vũ, đều có thể tìm thấy hình ảnh trực quan trên một màn hình giám sát trong số đó. Trong phòng giám sát cũng có bốn người đàn ông mặc đồ đen đang đứng, họ xếp hàng ngang, mắt ai nấy đều mở to chăm chú nhìn vào màn hình hiển thị trước mặt mình. Và phía trước họ lại để hai chiếc ghế, hai người mặc thường phục đang ngồi ở đó. Trong khung cảnh này, người mặc thường phục luôn mang ý nghĩa có thân phận tôn quý hơn những người khác một chút, và trạng thái đứng ngồi ở hiện trường cũng đã chứng thực điều này. Trong hai người nam giới đang ngồi, người ngồi bên trái khoảng 30 tuổi, gương mặt dài, lông mày rậm, mắt to, qua dáng người có thể đoán, người này ít nhất cũng cao đến 1m80. Còn người kia có vẻ lớn tuổi hơn, thân hình vạm vỡ hơn, gần như đã đạt đến tiêu chuẩn vận động viên đấu vật chuyên nghiệp. Hai người này cũng chú ý đến một màn hình giám sát ở giữa hàng dưới cùng. Trong tất cả các màn hình, màn hình này là lớn nhất, và hình ảnh hiển thị trên màn hình, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thứ quan trọng nhất trong những thứ quan trọng của cả tòa nhà này. Đó chính là hình ảnh văn phòng làm việc ở cuối hành lang tầng 18. Căn phòng này vốn là văn phòng làm việc hàng ngày của Đặng Hoa được bảo vệ nghiêm ngặt nhất, nhưng từ tình hình trong màn hình máy giám sát, thì đó hình như đã biến thành một phòng ngủ. Bởi vì diện tích văn phòng rất lớn, cho nên cần hai chiếc máy quay camera mới có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh trong căn phòng. Và chiếc màn hình hiển thị đó cũng vì thế mà bị phân thành hai phần trái phải. Nửa bên trái màn hình hiển thị nửa gian phía đông, nửa màn hình bên phải thì lại hiển thị nửa phía tây của căn phòng. Hai màn hình hợp lại làm một, vừa vặn hiện ra toàn cảnh của văn phòng làm việc. Lại nhìn thấy trong phòng đèn điện cũng sáng trưng, ngoài những thiết bị sẵn có trong văn phòng như bàn ghế,... ở hai góc đông tây vị trí sát tường, mỗi bên có thêm một chiếc giường nhỏ. Hai người nam giới nằm trên chiếc giường đó hình như đang ngủ rất ngon. Bởi vì góc nhìn hạn chế, và độ phân giải của máy quay lại thấp, cho nên từ màn hình không nhìn rõ được gương mặt của hai người đó, chỉ là thân hình hai người một gầy một béo, thì rất dễ phân biệt. 64 Người đàn ông thân hình vạm vỡ trước màn hình giám sát đó vừa mới hút xong một điếu thuốc, đang gí đầu thuốc vào gạt tàn. Đầu thuốc trong gạt tàn đã tích được thành một vốc, xem ra người ở trong phòng này đã ngồi giám sát một khoảng thời gian rất lâu rồi. Liên tục hút thuốc cũng không thể tiêu trừ được sự mệt mỏi của việc thức suốt đêm, người đàn ông vạm vỡ đó mắt đỏ hoe, há miệng ngáp một cái rõ dài. “Anh Long mệt rồi à?”
Người nam giới ngồi bên trái lên tiếng hỏi một câu, đồng thời ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình giám sát, không hề dám lơ là. “Vẫn trụ được.”
Người nam giới được gọi là “anh Long”
giơ hai tay lên xoa xoa mặt, mắt còn mở to hơn lúc trước. “Thực ra, anh Long không cần phải vất vả như vậy đâu. Ở đây có tôi canh giữ là được rồi, hai người nhìn và một người nhìn thì cũng có khác gì nhau.”
“Nói thì nói thế, nhưng là nhiệm vụ của mình, không được lơ là. Đặng tổng đã gặp nạn, nếu như chú Lâm có chuyện sơ xảy gì, vậy thì tập đoàn Long Vũ e là sẽ sập mất thôi!”
Nói đến đây, ánh mắt của anh Long bèn nhìn vào người đàn ông mập trong màn hình, thì ra người đàn ông đó chính là phó tổng giám đốc tập đoàn Long Vũ - Lâm Hằng Cán. Và từ cách xưng hô “chú Lâm”
của anh Long, có thể thấy mối quan hệ giữa họ rõ ràng thân thiết hơn bình thường. Người đàn ông ngồi bên trái cười “hi”
một tiếng, nói: “Anh Long chắc là không yên tâm để tôi giải quyết công việc thì phải?”
Anh Long ngẩn người, ép ra nụ cười, nói: “A Hoa, sao cậu lại ăn nói khách sáo như người ngoài thế? Lúc Đặng tổng gặp nạn, rất nhiều anh em cũng đều có mặt tại hiện trường, đó thực sự không phải là trách nhiệm của cậu đâu...”
Người đàn ông bên trái khẽ thở dài, không nói gì nữa, thì ra anh ta chính là A Hoa - chủ quản tòa nhà Long Vũ, đồng thời cũng chính là vệ sĩ tâm phúc và tín nhiệm nhất của Đặng Hoa lúc sinh thời. “Tôi thức cùng cậu, thực ra không phải là cảm thấy một mình cậu không làm tốt được công việc này. Chỉ là tôi cũng cần phải làm quen với hệ thống an ninh trong tòa nhà này, để sau này có thể chia sẻ bớt sự vất vả cho cậu, chẳng phải vậy sao?”
Anh Long vỗ vai A Hoa, như thể cố tình muốn kéo gần khoảng cách với đối phương. Nhưng A Hoa lại khẽ đẩy tay anh ta ra: “Đừng nói nữa, tập trung tinh thần.”
65 Anh Long chu môi, có vẻ như hơi oan ức. Nhưng đây cũng chỉ là vẻ mặt giả tạo của anh ta mà thôi, trong lòng anh ta thầm “hừ”
một tiếng lạnh lùng: “Mỗi thời vua, mỗi thời thần, dù cho cậu không muốn, thì cũng phải nhường chỗ thôi!”
Ánh mắt A Hoa vẫn không rời khỏi màn hình, lúc này đây, anh ta nhìn vào con số hiển thị thời gian ở góc trái trên màn hình, lẩm bẩm: “Còn chưa đầy nửa giờ đồng hồ nữa...”
“Tôi đã nói từ trước rồi, tên đó không thể nào đạt được mục đích đâu!”
Anh Long dựa lưng vào ghế, hình như đã chuẩn bị ăn mừng trước, “Phương thức bảo vệ như thế này, sao hắn có thể vào được chứ? Trừ phi hắn thực sự có tài thiên biến vạn hóa như Tôn Ngộ Không!”
A Hoa khẽ lắc đầu: “Không thể chủ quan, càng đến phút cuối, càng phải cảnh giác. Hắn ta rất có thể chính là muốn nhân lúc cuối cùng chúng ta lơ là để ra tay.”
“Tôi sợ là hắn không đến ấy chứ!”
Anh Long “xì”
một tiếng khinh khỉnh, “Chỉ cần hắn dám đến, chờ xem tôi lột da hắn để tế lễ Đặng tổng.”
A Hoa không nói gì, anh ta nhìn chăm chăm vào màn hình. Hai người đàn ông trong văn phòng vẫn đang ngủ say, trên màn hình, ngoài con số thời gian đang liên tục biến động, tất cả mọi thứ đều ở trạng thái yên tĩnh, xem ra không có bất cứ điều gì khác thường. Nhưng A Hoa lại dần chau mày, hình như dự cảm thấy có điều gì đó chẳng lành. Dưới tác động của anh ta, anh Long cũng trở nên cảnh giác hơn, anh ta ghé sát người vào gần màn hình, sau khi mở to mắt nhìn giây lát, lại liếm môi vẻ thoải mái: “Không có gì không ổn mà? Sao cậu lại phải căng thẳng thế chứ?”
Như thể là một sự châm biếm đối với thái độ này của anh Long, lời anh ta vừa dứt, màn hình hiển thị trước mặt đột nhiên đen sì. Thế là giọng nói kinh hoàng của anh ta lại vang lên, “Ôi, thế này là thế nào?!”
“Mất điện rồi!”
A Hoa ngồi bên lo lắng trả lời. Anh Long lúc này mới chợt nhận ra không chỉ màn hình bị đen, đèn trong phòng giám sát cũng đều tắt hết, xung quanh biến thành một màn đêm đen đặc. “Có tình hình rồi!”
Anh Long cuống quýt nhảy bật dậy khỏi ghế, nhưng nhất thời lại không biết đi về hướng nào, bèn ngơ ngác hỏi, “Làm thế nào bây giờ?”
A Hoa lần trong bóng đêm, đi đến bức tường giáp đường cái, kéo rèm cửa sổ. Ánh đèn bên ngoài tòa nhà chiếu rọi vào bên trong, khiến cho trong phòng thấp thoáng nhìn thấy hình thù. 66 Nhưng sắc mặt A Hoa cũng vì ánh sáng chiếu vào mà trở nên càng u tối hơn. Anh ta sa sầm giọng nói: “Bên ngoài có điện!”
Trái tim anh Long cũng như sa sầm xuống, bên ngoài có điện, vậy thì có nghĩa là việc mất điện trong tòa nhà bắt nguồn từ sự cố trong nội bộ. Và chính trong thời khắc then chốt đầy mẫn cảm thế này, “sự cố”
này mang ý nghĩa gì thì không cần nói cũng đã rõ! “Tôi lập tức dẫn người lên đó!”
Anh Long cuống cuồng co giò chạy ra ngoài, trong số bốn người mặc đồ đen, có hai người vội vàng đi theo anh ta, còn hai người khác thì đứng nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn A Hoa, chờ đợi anh ta ra chỉ thị. “Tất cả không được di chuyển!”
A Hoa gầm lên một tiếng, như thể tiếng sấm rền. Anh Long giật mình bởi tiếng gầm đó, ngoan ngoãn dừng bước. Sau đó anh ta cũng ngẩn người nhìn A Hoa, tư duy tạm thời ngưng trệ. Thần sắc A Hoa vô cùng nghiêm nghị, tâm trạng lại không hề hoảng loạn. Nhìn thấy cục diện trong phòng giám sát đã được mình khống chế, anh ta bèn rút ra một chiếc máy bộ đàm, bắt đầu gọi thuộc hạ phụ trách canh gác ở tầng 18: “A Kiệt à?”
Ở trong máy bộ đàm nhanh chóng vang lên tiếng trả lời, “Anh Hoa, em là A Kiệt!”
“Tình hình của cậu ở đó thế nào?”
“Đột nhiên mất điện rồi.”
“Tôi biết rồi.”
A Hoa nhấn mạnh giọng nói, “Ý tôi muốn hỏi là: ngoài việc mất điện, còn có tình hình gì khác không?”
“Tạm thời thì không.”
Nghe thấy câu trả lời này, mọi người trong phòng giám sát đều khẽ thở phào. “Chỗ cậu bây giờ có thứ gì để chiếu sáng không?”
A Hoa tiếp tục hỏi. “Có hai người anh em đã lấy được đèn pin ở trong hộp phòng cháy chữa cháy, chống đỡ được một lúc, không vấn đề gì.”
“Rất tốt!”
A Hoa nghiêm nghị khen ngợi một câu, “Bất luận xảy ra tình huống gì, các cậu cũng cần phải canh giữ ở bên ngoài cửa văn phòng, không cho phép bất cứ ai bước vào, có hiểu không?”
Anh chàng tên gọi A Kiệt đó nhanh nhẹn trả lời: “Dạ hiểu!”
67 “Có bất cứ biến động nào, lập tức liên hệ với tôi.”
Sau khi dặn dò câu cuối, A Hoa bèn đặt máy bộ đàm sang một bên, sau đó anh ta nhìn hai cậu thanh niên mặc đồ đen vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ, hỏi: “Các cậu có biết vị trí đặt máy phát điện dự phòng của tòa nhà để ở đâu không?”
Hai người đó gần như đồng thời trả lời: “Dạ biết!”
A Hoa quả quyết xua tay: “Hai người cùng đi, cho các cậu thời gian ba phút.”
Hai người mặc đồ đen không nói gì, lập tức bước nhanh ra khỏi phòng giám sát. Kể cả lúc đi qua chỗ anh Long và mấy người khác, họ cũng không hề dừng lại, như thể đối phương vốn không hề tồn tại. Anh Long vẫn đứng đơ người ở vị trí cũ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trông rất sượng sùng. A Hoa lúc này hình như mới nhớ ra anh Long vẫn bị mình bỏ mặc, anh ta quay sang nhìn đối phương, sau đó bước lên mấy bước. Anh Long vội theo sát A Hoa, cơ thịt trên mặt hơi co giật. Mặc dù anh ta thân hình cao to, lại nhiều tuổi hơn đối phương, nhưng khí thế lúc này lại hoàn toàn bị đối phương áp đảo, thật không ngờ còn có cả cảm giác không dám ngẩng mặt lên. Nhưng nghĩ đến việc bên cạnh mình còn có hai tên đàn em, cũng không thể quá mất thể diện, anh ta bèn gắng gượng nói, “Bây giờ tình hình có biến động, canh giữ ở phòng giám sát thì còn có ý nghĩa gì chứ? Chúng ta phải lên đó để tăng tiếp viện chứ!”
A Hoa đi đến trước mặt anh Long rồi dừng bước, sau đó anh ta lạnh lùng hỏi: “Bây giờ không có điện, các anh chạy lên tầng 18, cần mất bao nhiêu thời gian?”
“Việc này...”
Anh Long lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, sau khi tính nhẩm, anh ta hàm hồ trả lời, “Có thể phải mất ba đến năm phút...”
“Ba đến năm phút... cứ coi như các anh thực sự có thể chạy lên đó, thì chắc cũng mệt bã người ra nhỉ? Trên đường đi còn phải lần mò trong bóng tối, gặp phải mai phục thì các anh cũng không còn sức mà đánh trả lại! Chạy lên đó thì có tác dụng gì? Ở trên đó còn có mấy chục người anh em đang canh giữ, hai lớp cửa của văn phòng đang khóa chặt, chìa khóa đang ở trong tay hai người chúng ta, mỗi người một chùm, chúng ta không mở ra, thì ai có thể vào được chứ? Hoảng hoảng hoảng, có gì đáng để hoảng loạn chứ? Anh có biết, kẻ địch chính là mong muốn chúng ta hoảng loạn, chúng ta hoảng, chúng ta loạn, thì hắn mới có cơ hội!”
68 Anh Long bị A Hoa giáo huấn một hồi, nghẹn họng không nói được gì, đồng thời anh ta cũng cảm thấy lưng vã mồ hôi lạnh, ngẫm lại cũng thấy sợ hãi. Đúng vậy, giờ đây mặc dù đã mất điện, nhưng chỉ cần các anh em ở tầng 18 vẫn canh giữ cửa văn phòng, kẻ địch cũng chẳng có cơ hội nào cả. Nếu như vừa rồi A Hoa cũng theo mình cuống cuồng chạy lên đó, giữa đường nếu bị kẻ địch mai phục, thì lại thực sự biến thành đem tặng chìa khóa đến cho đối thủ rồi. “Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Anh Long nuốt nước bọt, giọng điệu đã thực sự trở thành một tiểu đệ chờ đợi đại ca ra chỉ thị. Không biết lúc này anh ta có hiểu ra rằng: một triều vua, một triều thần, nhưng bất luận vua hay thần cũng đều cần phải dựa vào thực lực của mình để nói chuyện! “Lấy bất biến ứng vạn biến.”
A Hoa nói vẻ rất kiên định, “Chiếc máy phát điện dự phòng sẽ chuẩn bị làm việc, và trong khoảng thời gian này, nhiệm vụ của chúng ta chính là canh giữ vị trí của mình, không được để cho kế hoạch phòng ngự đã định sẵn của chúng ta bị gây phiền nhiễu từ những yếu tố bên ngoài.”
Sau khi nói xong những câu này, A Hoa bước trở lại vị trí giám sát, ngồi xuống chỗ ngồi của mình. Anh Long cũng chỉ biết phục tùng đi theo sau, mặc dù vẫn là ngồi ngang hàng cùng với A Hoa, nhưng phong thái đại ca huênh hoang lúc trước giờ đã hoàn toàn biến mất. A Hoa cầm bộ đàm lên, lại một lần nữa tiến hành liên lạc với A Kiệt ở tầng trên. Tin tức được phản hồi lại như sau: tất cả những anh em ở tầng trên, sau khi nhận được chỉ thị của A Hoa, ai nấy đều canh giữ nguyên vị trí, sự phòng thủ của văn phòng làm việc đó vẫn không hề có chút sơ hở. Trong tình hình này, kẻ địch cũng không thấy lộ ra bất cứ hành tung nào. A Hoa vừa nghe thuộc hạ hội báo, vừa quay sang nhìn anh Long một cái. Anh Long gật đầu vẻ thán phục: quả nhiên chỉ cần nơi phòng bị của mình không kinh hoàng hoảng loạn, thì kẻ địch rất khó có thể tìm ra sơ hở mà ra tay. Mọi người cứ thế chờ đợi trong bóng đêm, mặc dù chỉ có mấy phút ngắn ngủi, nhưng bởi vì thần kinh đều ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, cho nên cảm giác dài dằng dặc giống như mấy giờ đồng hồ. Đột nhiên bóng đêm cuối cùng cũng biến mất, đèn trong tòa nhà lại được sáng lên. A Hoa và mọi người đồng thời cùng phát ra tiếng hoan hô khe khẽ, biết là thuộc hạ được phái xuống tầng ngầm để khởi động máy phát điện dự phòng đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó họ lại dồn tất cả ánh mắt vào màn hình máy giám sát ở gần đó, cần phải xác định đối tượng được bảo vệ có an toàn hay không. Phản ứng của màn hình hiển thị chậm hơn bóng đèn rất nhiều. Sau khi nguồn điện chạy vào, cũng cần có một khoảng thời gian mới có thể khôi phục được trạng thái làm việc bình thường. Và sau khi hình ảnh trên màn hình của máy 69 camera càng lúc càng hiện nên rõ nét, đôi mắt của hai người cũng trợn trừng càng lúc càng to, như thể không đủ để sử dụng vậy. Thoạt tiên anh Long “ơ”
một tiếng vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, đồng thời còn có một thứ cảm giác chấn động kinh hoàng không thể nào tin nổi. Anh ta thậm chí còn nghi ngờ có phải là mình không kịp thích ứng với luồng ánh sáng đột ngột cho nên đã bị hoa mắt. Mang theo thứ suy nghĩ cầu may này, anh ta quay sang nhìn A Hoa, thế nhưng phản ứng của đối phương lại khiến cho trái tim của anh ta triệt để chìm xuống. A Hoa sợ hãi nhìn chăm chăm vào màn hình, hai con ngươi mắt trợn trừng, khóe mắt gần như sắp bị rách ra. Anh ta dường như nhìn thấy một bức ảnh khó có thể lý giải được nhất trên toàn thế giới, cho dù ban ngày gặp ma thì cũng chỉ đáng sợ đến thế mà thôi. “Việc này... sao có thể được?!”
Anh ta lẩm bẩm, như thể bị người ta giáng cho một gậy vào đầu, ngẩn người đờ đẫn. Đúng vậy, anh Long cũng cảm thấy hình ảnh xảy ra trên màn hình vốn không thể nào xảy ra được. Nhưng hình ảnh này lại đã xuất hiện ngay trước mắt họ! Trên màn hình đó, cửa chính của văn phòng vẫn đóng chặt, ánh đèn sáng trưng, tất cả mọi thứ đều giống hệt trước khi mất điện. Và ở trên chiếc giường kê sát tường ở hai mé đông tây, hai người nam giới một gầy một béo vẫn đang ngủ say, tư thế ngủ của họ thậm chí còn không thay đổi là mấy. Căn phòng này vốn dĩ chỉ nên như vậy thôi. Ngoài việc sau khi mất điện lại có điện, không nên có bất cứ sự thay đổi nào. Hơn mười người anh em đang canh giữ ở hai bên cánh cửa sắt khóa chặt, ngay cả một con ruồi cũng đừng mơ bay được vào trong phòng! Nhưng trong phòng lúc này lại có thêm một người. Người đó đang bước đến chiếc giường đơn ở phía tây, như thể cố tình muốn khoe khoang, tay phải của anh ta khẽ giơ lên không trung, đón lấy hướng ánh đèn và đung đưa. Trên màn hình lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng sắc lạnh. A Hoa và anh Long đều là người trong chốn giang hồ, họ biết quá rõ luồng ánh sáng trắng đó đại diện cho thứ gì, đó chính là phản quang của lưỡi dao, vô cùng sắc bén, sự sắc bén đó như thể đã xuyên qua màn hình, kéo đến tận nơi sâu kín trái tim họ. “A Hoa, làm... làm thế nào bây giờ?”
Trong lúc sững sờ kinh hãi, anh Long đã nói năng lắp bắp. 70 A Hoa còn chưa kịp trả lời, ánh đèn và màn hình đột nhiên lại vụt tắt. Cả tòa nhà Long Vũ lại một lần nữa rơi vào màn đêm. Và lần này thì lại là sự tối đen triệt để, đủ để khiến cho trái tim tất cả mọi người đều rơi xuống vực sâu không đáy!
Chú thích:
(1) Là một công trình xây dựng quân sự dọc biên giới Pháp-Đức và Pháp-Ý với mục đích bảo vệ lãnh thổ Pháp. Trên thực tế đây là một sai lầm lớn vì năm 1940 Đức vẫn tấn công Bỉ, chọc ngang sườn của tuyến Maginot và tiến sang dễ dàng.