Số lần đọc/download: 548 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:02:48 +0700
Yêu Không Giới Hạn – Chương 28
G
ió chiều nhè nhẹ thổi mang vị mằn mặn của biển phả vào căn phòng rộng lớn. Trên chiếc giường trắng muốt, hàng mi cong khẽ động đậy. Cô gái nhỏ dụi dụi mắt để thích nghi với dải nắng chiều đang len lỏi. Những bước chân vụn về rơi trên sàn gỗ bóng và đôi mắt ngáy ngủ mở căng ra như tìm được nguồn sáng mới mẻ. Có tiếng reo lên:
- Đẹp quá!
Trước đôi mắt long lanh là cả một vùng biển trong xanh, li ti vài cánh chim đang tung cánh chao lượn trên nền trời trời xanh biếc. Gió mặn hất tung tấm rèm cửa và mái tóc lòa xòa chưa chải chuốt, gió phả lên cánh mũi thẳng chút hương vị là lạ của biển. Gia Hân khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật dài mặc kệ vài cọng tóc con li ti tạt vào trán, nhột nhạt.
Hưởng thụ thiên nhiên xong, Gia Hân rải ánh nhìn ngơ ngác khắp căn phòng rộng lớn có phần xa xỉ. Đôi đồng tự giãn rộng khi phát giác vẫn còn một người nữa trong phòng. Gia Hân nhè nhẹ bước về phía người đó, cô ngồi xuống sofa cạnh người đó, rụt rè lên tiếng.
- Sao anh không gọi em dậy?
- Không nỡ. – Anh trả lời khi mắt vẫn chăm chú vào laptop.
- Em ngủ bao lâu rồi?
- Gần 3 tiếng.
Gia Hân ôm lấy đầu, ôi trời sao cô lại ngủ nhiều như thế chứ? Lúc lên xe cô đã ngủ và dặn anh khi nào tới nơi thì gọi cô dậy nhưng rốt cuộc lại thành ra thế này. Gia Hân im lặng nhìn anh làm việc, hình như chưa bao giờ được ngồi gần anh thế này. Cô bạo gan dán chặt đôi mắt trong veo vào từng đường nét hoàn mĩ trên gương mặt, tạo hóa đã thiên vị biết bao với người con trai này.
- Em muốn gì?
Anh gập lại laptop, nghiêng đầu nhìn cô. Gia Hân hơi giật mình, trong phút chốc nở nụ cười như hoa mùa xuân.
- Em muốn ra biển.
***
Chiều dần buông, nắng trải mình lên mặt biển mênh mông. Mặt cát mềm hằn lại những bước chân vụng về nhưng phút chốc sóng biển đã cuốn trôi tất cả. Sóng ào lên ập vào bờ rồi hạ xuống, chỉ trong vòng tích tắt sóng vô tình xóa đi tất cả, bờ cát lạnh lẽo, trơn tru và rỗng tuếch như một kẻ bị xóa nhòa mọi kí ức, như lần thứ hai được sinh ra trên cõi đời với một con người hoàn toàn mới mẻ.
Gia Hân mặc một chiếc quần jean ngắn phối cùng áo croptop, người con trai bên cạnh mặc một chiếc quần sọt ngang đầu gối cùng áo thun trơn màu xanh biển, đơn giản nhưng cuốn hút vô ngần. Gia Hân khẽ cười thầm, cô thấy hạnh phúc và ấm áp khi bên cạnh anh. Cảm giác này phải chăng là những rung động vụn về của một trái tim lần đầu biết đập mà không chỉ vì sự sống?
- Anh, em khát. – Gia Hân níu tay anh.
Cô như một người bạn gái nhỏ đang nũng nịu với bạn trai dù sự thật là cô đang rất khát. Chấn Nam nghiêng đầu, đôi mắt anh chưa bao giờ hết lạnh và cũng chưa bao giờ để ai trong đó quá lâu mà hình như cô gái này là một ngoại lệ kì lạ.
Gia Hân nhìn theo bóng lưng anh, mỉm cười hạnh phúc. Dường như ai đó đã thay đổi mà sự thay đổi này chỉ dành cho riêng cô.
- Em gái, đó là anh trai em à? Anh ấy đẹp trai quá.
Một người mà không là một đám người toàn phụ nữ họ vây quanh Gia Hân khi Chấn Nam chỉ vừa đi khỏi.
- Không phải đâu. – Cô vội xua tay.
- Không phải vậy là gì? – Một người khác lại lên tiếng truy hỏi.
- À… là…
Gia Hân sững người, không biết nên trả lời cô ta thế nào. Cô là gì, là gì của anh chứ? Ngay cả cô cũng chẳng biết.
- À… là em gái. – Cô gượng gạo trả lời.
- Thật sao?
- Biết ngay mà. Em gái à có thể giúp chị làm quen với anh em không?
- Cả chị nữa.
- Chị nữa nhé!
- Anh em tên gì vậy? Bao nhiêu tuổi? Anh ấy có bạn gái chưa vậy?
- Hai người là khách du lịch à? Hai người từ đâu tới vậy?
- …
Hàng trăm câu hỏi cứ bủa vây làm Gia Hân đau đầu. Cô cố tìm đường thoát.
- Anh ấy không thích thế đâu. Anh ấy rất dị hợm, rất khó tiếp xúc còn ngang ngược, hống hách và tàn bạo nữa. Anh ấy chỉ được mỗi gương mặt thôi còn tính cách thì dở tệ. À còn nữa…
- Còn gì nữa?
Giọng nói lạnh tanh từ phía sau làm Gia Hân ớn người, sống lưng rỉ đầy mồ hôi lạnh. Nếu lúc đó, mấy bà chị kia không chen vào, bu quanh lấy anh thì chắc là cô bị anh tẩn ngay một trận. Cô lén thở phào, đem đôi mắt ngây thơ nhìn anh bị đám phụ nữ vây quanh hỏi han đủ điều. Nếu một hai người thì chắc anh lại lơ đi rồi mặc nhiên bước qua còn bây giờ là hàng chục người, xem ra anh còn phải vất vả lắm.
Gia Hân quay đi, bỏ lại anh dù gì thì cô cũng chẳng giúp được anh. Cô là gì của anh chứ? Là gì mà anh phải dắt cô tới đây? Bạn gái sao? Có giống đâu.
Cô thở dài, đôi chân trần nghịch ngợm đá tung những hạt cát biển li ti, nước biển ào tới ấp vào đôi chân nhỏ, cảm giác mát lạnh xâm chiếm từng mạch máu trong cơ thể.
- Em gái có muốn chụp một bức ảnh không? – Một người thanh niên chừng 25 tuổi, đội nón kết, tay cầm máy ảnh đột nhiên xuất hiện.
Gia Hân thoáng suy nghĩ rồi lên tiếng từ chối nhưng người đó vẫn kiên trì:
- Là thế này, anh đang tìm gương mặt đại diện cho tờ “4Teen”, anh thấy em rất thích hợp. Đồng ý giúp anh chứ?
- Nhưng mà…
- Chỉ là chụp vài bức ảnh thôi mà. Em không biết là có rất nhiều cô gái mơ ước được làm đại diện cho “4Teen” nhưng không được à?
- Anh làm gì với bạn gái tôi vậy? – Giọng nói thứ ba bất ngờ chen vào cuộc trò chuyện của họ.
Gia Hân liền ngoắc đầu lại, gì chứ anh vừa nói là “bạn gái” sao? Bị đôi mắt lạnh xoáy vào, Gia Hân có chút run người, chuyện ban nãy dễ gì anh sẽ bỏ qua.
- Cậu là bạn trai cô bé à? Thật tốt quá. Nếu cả hai trở thành người đại diện cho “4Teen” thì đúng là quá tuyệt đấy. – Anh nhiếp ảnh gia búng tay, cực hài lòng trước những viễn cảnh mình vẽ ra. Đôi trẻ này sẽ giúp tờ báo của anh được săn lùng nhiều hơn.
- Chụp ảnh sao?
- Đúng vậy.
- Vậy cứ chụp đi.
- Có thật không? Tốt quá. – Anh ta mừng rỡ reo lên như thể vớ được một kho tàng quý giá.
Gia Hân nhìn anh khó hiểu, sao anh lại dễ dàng thế chứ?
- Hai người sao đứng đơ ra vậy? Ít ra cũng phải làm kiểu gì đó chứ.
- Anh chỉ có một lần chụp.
Anh ta bị lời nói và ánh mắt của chàng trai trẻ làm cho run người.
- Được… được rồi. 1… 2… 3 *Tách*
Chấn Nam bước về phía anh chụp ảnh. Giật lấy máy ảnh trong khi anh ta vẫn đang trầm trồ khen ngợi.
- Bức ảnh vừa rồi tuyệt lắm đấy. Rất tự nhiên. Hai người rồi đây sẽ nổi tiếng như những idol Hàn Quốc cho coi lúc đấy phải nhớ tới anh đây đấy.
Anh làm vài thao tác nhỏ, xong thì trả lại máy ảnh, trong tay là một bức ảnh nhỏ vừa được rửa ra. Anh lôi Gia Hân đi, đằng sau lưng có một người la hét đuổi theo.
- Này, sao cậu lại xóa bức ảnh hả?
- Nếu còn la nữa tôi-sẽ-giết-anh.
…
Gia Hân bị anh lôi đi nhưng không hề bực bội, cô cười tủm tỉm. Nụ hôn ban nãy nhẹ như như cánh hoa vờn qua má, anh đã bất ngờ cúi người hôn nhẹ lên má cô khi máy ảnh vừa kịp bấm. Cô dù ngượng thật nhưng cũng không thể phủ nhận niềm hạnh phúc đang lấn át.
- Cười gì vậy?
- À… không. Em chỉ muốn tắm biển. – Gia Hân cười trừ nhìn ra phía bãi tắm, cô cũng muốn giỡn nước như mấy nhóc ngoài kia.
- Có thật là muốn?
Anh nhướng mày, đôi mắt lạnh ẩn sâu sự thâm hiểm. Tức thời, sau cái gật đầu ngô nghê, cô gái nhỏ bị quăng xuống biển một cách lạnh lùng. Người con trai đó còn không ngần ngại bỏ đi, từng cơn sóng nhỏ kéo theo những đợt sóng tăng dần vỗ vào nhau ập vào bờ cát lạnh.
Những bước chân rắn rỏi buộc dừng lại khi nhận ra điều chẳng lành. Biển xanh mênh mông dưới dải nắng vàng len lỏi, sóng vỗ vào bờ tạo nên những mảng âm thanh rì rào, không còn thấy bóng dáng cô gái nhỏ đâu nữa. Không chần chừ, Chấn Nam nhào xuống biển mặc kệ vết thương đang bị xát muối, anh gào to tên cô nhưng đáp lại chỉ là tiếng sóng vỗ. Anh chỉ vừa quay lưng đi thì không thấy cô đâu nữa, cô biến mất một cách kì lạ.
Trong phút giây nào đó khi sự bất lực choàng kính nỗi đau thể xác, mái đầu ai đó từ từ nhôi lên khỏi mặt nước. Giữa bao la sự mặn chát của biển, Chấn Nam ôm lấy cô gái nhỏ, cái ôm xiết chặt đến nỗi từng mảng da thịt trên người cô gần như tê cứng.
- Làm cái gì vậy hả? – Anh quát, đôi mắt hằn lên sự giận dữ.
- Em không thấy sợi dây chuyền đâu cả, hình như nó rớt xuống biển rồi. – Gia Hân khóc nức nở, đôi mắt đỏ hoe vì lặn lâu trong nước.
- Được rồi, chúng ta sẽ tìm sau, giờ thì về nhà thôi. – Anh dịu giọng.
- Không được đâu. Đó là sợi dây chuyền của mẹ em.
Gia Hân vùng khỏi anh, loay hoay nhưng chẳng biết làm gì bởi bốn bề đều là nước mặn.
- Tin anh, anh sẽ tìm lại nó.
Chấn Nam giữ lấy đôi vai gầy đang run lên bần bật, đôi mắt lạnh đầy kiên quyết.
***
Gió biển lành lạnh riết qua cửa, phả vào căn phòng tối vị hanh khô, mằn mặn. Gia Hân ngoi đầu ra khỏi chăn, dựa người lên ghế sofa. Vị mặn lành lạnh xông vào cánh mũi, bon chen phủ đầy cánh môi nhợt nhạt. Nỗi buồn tê tái như thấm vào máu, náo loạn những góc bình yên nơi tâm hồn.
Cô gái nhỏ rời sofa, chăm sóc bản thân bằng chiếc áo khoác dày cộm. Mặc kệ lời căn dặn trước lúc đi của ai kia, đôi chân nhỏ lật đật rời khỏi căn biệt thư thơ mộng bên bờ biển.
Đêm xuống. Bóng tối như con quái vật ghê rợn, thèm khát nuốt trọn mọi cảnh vật. Ánh trăng leo lắt tựa nguồn sáng nhỏ bất diệt, dải vàng hiu hắt rọi lên mặt biển tối òm, phảng phất chút ánh sáng lung linh, huyền ảo.
Thân hình nhỏ nhắn rải những bước chân vụn về lên mặt cát lạnh cóng. Gió quật, sóng ập, cô gái nhỏ như cây cỏ trơ trọi trước cơn bão táp.
Đôi vai gầy khẽ run lên, cố nhích từng bước chân vụn về. Cô cố gom góp cái lạnh để đánh gục sự nối tiếc và bất lực trong tâm hồn mình. Sợi dây chuyền đó là thứ duy nhất mẹ cô để lại sau khi bà bốc hơi khỏi thế gian này. Chắc hẳn có một bí ẩn lớn đằng sau nó, Gia Hân nghĩ thế bởi dựa vào những lời nói gấp gút cuối cùng của mẹ. Gia Hân yêu mẹ và tôn thờ đấng sinh thành của mình thậm chí cô chưa bao giờ quở trách trước sự ra đi của bà làm cô mất đi khoảng trống không thể lấp đầy. Vụ tai nạn 9 năm về trước đã khiến cô gái nhỏ mất đi nhiều thứ, kí ức bị xóa sạch ngoại trừ hình ảnh về người mẹ đau thương, 2 năm mất đi khả năng tạo ra ngôn ngữ và sống cuộc sống như một đứa trẻ tật nguyền. Những mất mát đau thương ấy, Gia Hân chưa bao giờ quên và cũng chưa bao giờ oán trách, có phải chăng là số phận trêu đùa cô?
Cô gái nhỏ bật cười chua chát khi chợt nghĩ về chuỗi kí ức đau thương nhưng cũng thật buồn đau với hiện tại, sợi dây chuyền của mẹ đã vĩnh viễn rời xa Gia Hân. Chấn Nam đã nói sẽ tìm lại nó, cô tin anh nhưng không thể phủ nhận hiện tại. Tìm một sợi dây chuyền bị rớt xuống biển có khác nào là mò kim đáy biển, cứ như hạt muối bỏ biển, mọi cố gắng đều là số không.
- Em thật không ngoan.
Gia Hân điếng người trước sự xuất hiện của anh, từng lời từng chữ nhẹ tênh tựa cánh hoa rơi trên mặt biển nhưng lại gieo vào người nghe nỗi bất an, lo sợ tột cùng.
Cô cúi đầu không nói, tay xiết chặt mép áo, mọi sự giải thích bây giờ có lẽ với anh chỉ là ngụy biện.
- Anh ghét nhất là mấy kẻ không nghe lời.
Sóng ập vào thân thể mỏng manh mang theo cái lạnh buốt của đại dương sâu thẳm. Đôi mắt trong veo chứa đầy hình ảnh của chàng trai với đôi mắt đáng sợ, là thứ ám ảnh cô gái nhỏ ngay từ lần đầu tiên – đôi mắt của quỷ.