Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Quyển 1 - Chương 29: Nàng!
M
ón ăn vặt nổi danh ở Đậu Sa quan là đậu phụ nướng, chỉ là món này nếu không chấm chút cay thì không ăn nổi, chấm dấm chua ăn vào mồm thực sự khiến Vân Tranh khó hình dung, dù sao cảm giác bây giờ của y rất muốn lộn bàn.
Mà ớt giờ còn ở tận Châu Mỹ xa xôi, nên Vân Tranh chẳng thể nói người ta chà đạp món ăn ngon, chỉ còn cách ngồi bên nhìn Tịch Nhục ăn như chết đói chết khát, nha đầu này bất kể ăn cái gì cũng đều có tinh thần của sói đói. Vân Nhị cầm đậu hũ nướng được Tịch Nhục thổi nguội ăn ngon lành.
Vân Tranh ăn được mấy miếng thì thôi, gọi trà uống, cái quán bán đậu hũ nướng này ở bên cạnh quán trà đều gần cổng thành, Vân Tranh là khách quen của quán trà này rồi, trước kia lúc làm lao dịch, đánh xe trâu đi qua là dừng lại làm chén trà, lôi trà quán này rất ngon, bà chủ quán càng xinh đẹp mặn mà.
Vừa thong thả nhâm nhi cốc trà, vừa nhìn dòng người qua lại, y rất thích ngắm nhìn khung cảnh cuộc sống, rồi một bóng hình lọt vào mắt khiến mọi hình ảnh, âm thanh trên đời như biến mất, chỉ còn lại một thứ.
Ngôi nhà cổ kính, mái rủ rêu phong, con đường chính chạy xuyên huyện thành bị những thương đội qua lại dẫm cho lồi lõm, một nữ tử tử tay mặc áo vài thô màu ngà, tay cầm chiếc ô bằng giấy dầu xuất hiện, nàng một tay nhấc váy, nhảy qua một vũng nước nhỏ, bóng dáng yêu kiều thướt tha cứ như bước ra từ chuyện cổ tích.
Hôm qua trời mưa, con đường mấp mô xuất hiện không ít vũng nước lớn nhỏ, điều ấy có vẻ không làm nàng bận lòng, một tay cầm ô, một tay vén váy, nhảy qua những tảng đá người ta đặt giữa vũng nước, gương mặt kiều diễm, mềm mại và ngọt ngào của nàng bừng lên một vẻ thích thú như chú chim non dời tổ.
Tảng đá trơn làm chân nàng hơi trượt đi, khẽ á một tiếng, trong như tiếng suối vỗ đá, một giọt nước bắn lên đôi hài hồng nhạt thêu hoa, rõ ràng là nước bẩn, nhưng chạm vào chân nàng, dường như vì nàng mà trở nên mỹ lệ.
- Phu nhân cẩn thận.
Một tiếng gọi không khác gì nước lạnh hất vào mặt làm Vân Tranh tỉnh lại, nhìn thấy nha hoàn đi nhanh tới đỡ nàng, thở dài nhìn dáng xuân mềm mại phơi phới đó thêm một cái nữa rồi dứt khoát quay đi.
Nàng ấy đã là vợ người rồi.
Cũng phải thôi, nữ nhân thời đại này kết hôn rất sớm, mười ba mười bốn tuổi đã lên kiệu hoa, mười lăm mười sáu tuổi con bồng con con bế là hết sức bình thường, nàng dù mang dáng người thon nhỏ, dung nhan thuần khiết như nước của thiếu giữ vùng sông nước Giang Nam khiến nàng trông trẻ hơn tuổi thực, nhưng vóc dáng ấy, khí chất thành thục hun đúc qua năm tháng ấy, Vân Tranh đoán chừng ít nhất nàng cũng khoảng 24, 25 tuổi, ở tuổi đó, con nàng có lẽ còn lớn hơn cả Vân Nhị.
- Phu nhân, Loa Tử mải chơi để lạc mất phu nhân, xin phu nhân trách tội.
Tiếp đó là giọng nói rung động tâm can: - Là lỗi của ta không chú ý mới đúng, đi thôi, Hoàng tiên sinh hẳn là đợi tới sốt ruột rồi.
Có thể hình dung vóc dáng mạn diệu của nàng đang đi xa dần, thế gian lại có mỹ nhân bậc này, chỉ một bộ váy thô đơn giản, không trang sức không son phấn vẫn đẹp nao lòng người, hẳn chỉ vùng sông nước Giang Nam đẹp nhất mới có thể sinh ra được mỹ nhân như nước thế này, Vân Tranh thở dài sườn sượt.
Đó là rắc rối của Vân Tranh tại Đại Tống, nữ nhân dưới 20 tuổi trong mắt y đều là tiểu nha đầu hết, xinh đẹp như Lương gia tiểu thư cũng chẳng thể khơi lên trong y chút dục vọng nào, nhưng nữ nhân trên 20 tuổi thì đều yên bề gia thất cả rồi, có ai ở vậy tới cái tuổi đó để đợi y nữa.
Vỗ vỗ hai bên má cho tỉnh lại, đó không vấn đề suy nghĩ lúc này, vừa quay sang nhìn thì thấy một cảnh không thể chấp nhận được. Chủ quán thấy Vân Nhị xinh xẻo đáng yêu, không ngờ còn tặng thêm cho họ một miếng, liền ngăn cản ngay.
Vân Tranh không phải kỳ thị người lao động, trái lại, y có chút tâm lý thù người giàu, cảm thấy những người có đôi bàn tay chai sần mới thân thiết, nhưng nếu người đó chùi mũi xong không rửa tay mà tiếp tục cầm đậu hũ nướng cho khách ăn thì không chấp nhận được.
Đánh bạt tay Vân Nhị đi, đánh rơi đậu hũ trong tay Tịch Nhục, nước bọt của ông già bị cảm mà cũng dám ăn à? Căn bản không quan tâm hai khuôn mặt tội nghiệp, trả tiền trà rồi cưỡng ép bọn họ rời khỏi cái quán thiếu vệ sinh.
- Thơm lắm thiếu gia, ngon ơi là ngon, trước đây nô tỳ cứ muốn ăn mãi thôi, hôm nay rốt cuộc đã được ăn rồi. Tịch Nhục một tay bị Vân Tranh nắm kéo đi, không thoát được, dùng tay còn lại lau nước mắt tủi thân nói:
- Thơm cái gì, sau này mà điều chế được gia vị thích hợp ta làm cho ngươi ăn, thứ lão già bẩn thỉu làm ra dù có ngon đến mấy cũng không cho ăn, vì sướng cái miệng mà ăn sinh bệnh thì phiền to, còn đệ nữa Vân Nhị, sau này nhìn kỹ rồi hẵng ăn, bạ cái gì cũng cho vào mồm được.
Nói thế rồi vẫn khóc, không khác gì hai đứa bé ba tuổi, Vân Tranh đau đầu, may mà phía trước có người bán mía, chọn một cây tím nhất, lấy dao của mình tự dóc, nhét vào tay mỗi đứa một khẩu, thế mới dỗ chúng nó vui được.
Cả nhà ba người vừa đi vừa gặm mía, không hề bận tâm tiếng chửi như sấm rền của lão già bẩn thỉu, chuẩn bị về nhà.
Xe trâu đi qua tảng đá lớn kia thì không thấy bóng dáng Lưu đô đầu đâu, xem chừng giao dịch kết thúc rồi, hai đứa bé này hôm nay tiếp xúc với ông già bị cảm, Vân Tranh thấy rằng phải kiếm ít rễ bản lam và kim ngân hoa về nấu canh uống.
Lão tộc trưởng biết hôm nay Vân Tranh đi đâu, ngồi ở tảng đá lớn bên cửa trại, từ xa thấy xe trâu đi về là chạy vội tới hỏi: - Bé con, sao rồi?
- Xong rồi ạ, mùng mười đi thi.
Lão tộc trưởng nhận "giấy báo thi" của Vân Tranh, được y chỉ cho ba chữ Đậu Sa thôn trên đó, thế là nước mắt ngắn dài lẩm bẩm: - Tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ.
…. ….
Từ Đậu Sa quan đi về phía tây nam khoảng ba ngày đường, vượt núi cao rừng sâu sẽ tới một con hẻm dài gần trăm dặm, mọi người gọi nó là hẻm Lồng Hấp, nơi đó có núi lửa ngầm hoạt động, quanh năm suốt tháng nóng như lửa đốt, ngay cả con sông chảy qua đó cũng sôi sùng sục, múi lưu huỳnh nồng nặc, bất kể người hay động vật rơi xuống đều khó mà lên được.
Qua hẻm Lồng Hấp đi thêm ba trăm dặm nữa là cao nguyên của người Thổ Phồn, còn khu vực nằm giữa hai nơi đó là địa phận Nguyên Sơn.
Nguyên Sơn là một ngọn núi, nhưng cái tên Nguyên Sơn không chỉ đại biểu cho một ngọn núi, nơi này là thế giới của cường đạo, từ khi Tống thái tổ Triệu Khuông Dận đứng ở bên Đại Độ hà cầm ngọc phủ của mình rạch một đường nói “giang sơn của trẫm tới đây là dừng”, thì nơi này liền thành thế giới của cường đạo.
Rất nhiều kẻ phạm vào tội ác không thể dung thứ, bị truy nã khắp thiên hạ đều tìm cách lên Nguyên Sơn, nơi này là Lương Sơn Bạc của đám cường đạo, là Ác Nhân Cốc của Đại Tống.
Vì thế hèm Lồng Hấp là chướng ngại thiên nhiên ông trời xếp đặt ngăn cách thế giới con người và cường đạo, cũng giúp đám cường đạo thoát được khỏi sự truy quét của triều đình.
Thiếu phụ khiến Vân Tranh tán thưởng không ngớt đó sau khi rời Đậu Sa quan không xa, tới một chỗ vắng người qua lại liền có đoàn người và một chiếc xe ngựa đợi sẵn, đi đầu là nam tử trung niên mặt vàng vọt, ăn mặc kiểu tiên sinh dạy học, đằng sau là hơn chục tráng hán toàn thân từ trên xuống dưới mặc da thú, lưng đeo cung lớn, hông gài đao to, không ít kẻ mặt đầy sẹo, tướng mạo vô cùng hung ác, thế nhưng gặp nàng đều hết sức cung kính.
Đợi thiếu phụ lên chiếc xe ngựa nhỏ chỉ chở được một người, đội ngũ lập tức lên đường, phân chia ra một nửa đoạn hậu, hướng tới hẻm Lồng Hấp, người khác sợ nơi này nhưng bọn họ thì không, vì họ là cường đạo Nguyên Sơn.
Thiếu phụ đó là trại chủ phu nhân của bọn họ.