Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ửu Ngọc đỡ bạn nằm xuống:
- Mày nằm xuống nghỉ đi. Nãy giờ ngồi cũng lâu rồi.
- Tao không gì đâu. Mày cứ để cho tao ngồi chơi.
Như Thiên phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ:
- Những ngày qua, tao nằm viện, hầu như ai cũng đến thăm tao. Cả ****** nữa, tội nghiệp bác ấy. Đã lớn tuổi rồi cũng đến bệnh viện.
- Tin nàng dâu tương lai bị tai nạn, làm sao không lo cho được, nhất là vì "Thế Kỷ" nữa. Anh Hai nói, mày qua nguy hiểm rồi, nhưng bà vẫn một mực đòi đi. Có bà mẹ chồng như thế hạnh phúc không?
- Hạnh phúc quá đi. Tao có tội thì có.
- Tội gì?
- Đày đọa người già.
- Hứ! Vậy muốn chuộc lỗi thì mai mốt khỏe mạnh rồi, nhớ đến thăm bà thường hơn. Người vui nhất là An Thế Đình đó.
Như Thiên đấm bạn:
- Con quỷ!
Bửu Ngọc nghiêng người né tránh:
- Bộ không đúng sao?
- Đúng, đúng, đúng cái đầu của mi á. Mày có biết là tao còn đang trông đợi một người không?
- Mày muốn nói Lượng Tinh?
- Ừ. Không biết bây giờ nó đang ở đâu và làm gì nữa?
Như Thiên trách mình:
- Nếu không phải vì tao thì Lượng Tinh đâu nghỉ làm ở "Thế Kỷ". Bửu Ngọc! Tao đã đem đến nhiều phiền phức, phải không?
- Mày đừng nói vậy. Mọi việc xảy ra không do lỗi ai cả. Lượng Tinh, Nguyệt Hoa đã đặt tình yêu mình không đúng chỗ. Còn mày, thượng đế đã ban mày cho tình yêu của anh Đình, thì dù ở bất cứ nơi đâu, hai người vẫn là của nhau thôi. Nguyệt Hoa sớm hiểu ra tất cả. Tao cũng hy vọng Lượng Tinh hiểu ra, để ba chúng ta trở lại tình bạn như ngày nào.
Như Thiên thở ra:
- Tao cũng hy vọng. Thật, tình yêu có thể làm cho con người hy sinh, nhưng cũng có thể làm cho con người mù quáng, đánh mất tất cả.
- Tao nghĩ Lượng Tinh không đến nỗi bỏ quên tao và mày đâu. Cho nó thêm thời gian để nó chấp nhận đi nhé.
- Chỉ mình tao thôi mà làm ọi người phải bận tâm. À! Mày đừng để mẹ tao vào đây nữa nhé. Chứng bệnh lên máu lúc nào cũng có thể xảy ra.
- Tao biết rồi.
- Mày không đến công ty sao?
- Thế Đình vào mới đi được.
- Đâu cần thiết phải như vậy. Có việc thì cứ làm đi, một mình tao ở đây cũng được mà.
Như Thiên đề nghị:
- Hay là ngày mai, chúng ta xin xuất viện đi. Tao muốn về nhà.
- Cái đó đợi Thế Đình vào đi, tao không quyết định được đâu.
Bửu Ngọc vừa dứt lời thì cách cửa phòng bật mở. Thế Đình đi vào:
- Hai người đang nói gì vậy?
Bửu Ngọc mừng rỡ:
- Anh tới thì hay quá.
- Gì thế?
- Như Thiên đòi về nhà.
Thế Đình phản đối ngay:
- Không được, em chưa khỏe hẳn đâu. Phải ở lại vài ngày cho bác sĩ theo dõi.
- Nhưng ở đây ngột ngạt lắm.
- Bệnh thì phải chịu thôi. Hay là anh xin đổi phòng cho em?
- Thôi đi, bệnh viện thì có phòng nào khác với phòng nào đâu.
Như Thiên giận dỗi, chuồi người xuống giường rồi kéo chăn đắp lại.
Bửu Ngọc ra dấu:
- Anh Hai! Có việc cho anh làm rồi đó. Dỗ dành người đẹp đi. Bây giờ em đến công ty đây.
Cô vỗ vai bạn:
- Tao đi nghe.
Bửu Ngọc vừa ra khỏi phòng thì Thế Đình đến bên Như Thiên. Anh kéo tấm chăn ra khỏi đầu cô.
- Giận anh à?
- Không.
- Vậy sao lại trùm mền?
- Tại em muốn ngủ.
- Thế ư? Vậy thì em ngủ đi. Anh ngồi đằng kia được rồi.
Sửa lại tấm chăn cho Như Thiên, Thế Đình đứng dậy, nhưng chưa kịp thì bị gọi:
- Anh đi đâu đó?
- Thì em nói em muốn ngủ, nên anh tìm chỗ khác ngồi để không làm phiền em.
Như Thiên tung chăn, cô tức tối:
- Anh không biết dỗ dành phụ nữ khi giận dỗi sao? An Thế Đình! Tại sao tôi lại yêu anh chứ?
- Xin lỗi nha. Anh là người thật thà, nói sao thì anh làm vậy. Anh tưởng em buồn ngủ thật, chứ đâu biết em giận dỗi.
Thế Đình ngồi lại bên giường:
- Em thấy trong người thế nào?
- Khỏe nhiều rồi, nên em muốn về nhà. Anh biết đó, ***** ở nhà một mình trong lúc này, em lo lắm.
- Anh biết và em có thể yên tâm về điều đó. Mẹ anh đã nhờ người làm sang chỗ mẹ em mấy ngày nay rồi.
- Anh nói bác gái?
- Ừ, hai bà già có vẻ hợp nhau lắm. Mẹ anh thường hay sang nhà trò chuyện với mẹ.
Thế Đình bẹo má người yêu:
- Không nên lo nghĩ nhiều, nhóc ạ. Việc của em bây giờ là mau bình phục để về làm bà Thế Đình.
Như Thiên ré lên:
- Anh nói nhảm!
- Thật đó. Hai mẹ đã bàn tính, mười sáu tháng sau chúng ta cưới nhau. Nghĩ đến ngày đó, anh thấy mình vô cùng hạnh phúc.
Như Thiên nhìn Thế Đình bằng đôi mắt yêu thương:
- Cám ơn về tất cả những gì anh làm cho em. Nhưng Thế Đình! Chúng ta còn nhiều việc cần phải giải quyết sớm hơn lễ cưới mà. Cuộc triển lãm nữ trang Châu Á gần kề, mà tin tức về vương miện của nữ hoàng Elizabeth vẫn chưa có, thế mà anh còn nghĩ đến lễ cưới sao? Anh có biết cuộc triển lãm lần này với "Thế Kỷ" quan trọng như thế nào không?
Thế Đình ôm vai người yêu:
- Đừng nên quá căng thẳng em ạ. Mọi việc rồi cũng sẽ ổn thôi. Anh tin ông trời không bất công với chúng ta đâu. Cảnh sát đang ráo riết tìm kiếm. Rồi Anh Thục, Chánh Hạo sẽ phải trả giá cho việc mình làm.
- Lỡ tìm được họ, nhưng bộ trang sức không còn thì sao?
- Đó chỉ là một giả thuyết. Còn nếu như lời em nói bộ nữ trang không có trong buổi triển lãm đầu tiên, thì coi như "Thế Kỷ" bỏ cuộc. Lần này không được thì đành phải chờ lần sau vậy.
- Anh...
Như Thiên quay mặt:
- Không nói chuyện với anh nữa.
Thế Đình nhăn nhó:
- Lại giận! Em tập tính đó từ bao giờ thế Như Thiên? Ở cạnh anh khá lâu, tại sao không hiểu anh gì hết vậy? Anh đâu phải là loại người vô trách nhiệm đâu. Tại có một sự thật mà anh chưa nói cho em biết đây nè.
Anh xoay người cô lại:
- Hôm qua, cảnh sát đã tìm được Anh Thục và túi đồ ở ngoại ô thành phố, còn Chánh Hạo thì trốn thoát. Cảnh sát đang phát lệnh truy nã anh ta, vì anh ta có thêm một tội danh: móc nối đường dây đưa gái mại dâm ra nước ngoài.
Như Thiên giật mình:
- Anh ta ghê gớm vậy sao? Anh Thục và Nguyệt Hoa theo anh ta thì...
- Hối hận đã muộn màng.
- Em không ngờ thật đó. Không biết Anh Thục nghĩ gì?
- Cô ta đòi gặp anh và xin anh tha thứ.
- Vậy anh nghĩ sao?
- Anh chưa nói gì với luật sư. Bây giờ hiện vật đã được lấy lại. Anh muốn sau cuộc triển lãm mới có quyết định.
Như Thiên nhỏ nhẹ:
- Anh nè!
- Em nói đi.
- Anh Thục mù quáng trong tình yêu, nên mới bị lợi dụng. Em nghĩ chúng ta cho chị ấy một con đường sống đi, không nên truy tố chị ấy làm gì.
Thế Đình nhìn Như Thiên:
- Em không giận cô ấy đã từng gây thương tích cho em à?
Như Thiên lắc đầu:
- Làm người không nên quá nguyên tắc và cô ''chấp. Lần này coi như là một bài học đi. Chị ấy bị cảnh sát bắt, thế nào cũng bị ghép vào tội. Nếu chúng ta không truy tố thì tội danh nhẹ hơn. Một, hai năm cũng có thể để chị ấy làm lại cuộc đời.
- Em nhân từ và bao dung quá, Như Thiên ạ.
Cô cười:
- Em đang muốn tích đức cho con cháu sau này mà. Anh thấy ý em thế nào?
Thế Đình nhịp nhịp tay:
- Được rồi, ý em là ý anh.
- Không thay đổi?
- Ừ.
- Cám ơn anh. Nè! Bao giờ anh mới đưa số mẫu nữ trang ấy đến Ấn Độ? Chỉ còn mười ngày nữa thôi.
- Anh đợi em bình phục hẳn rồi chúng ta cùng đi.
Như Thiên tròn mắt:
- Chúng ta?
- Ừ. Sao em có vẻ ngạc nhiên thế?
- Tại em hơi bất ngờ.
- Cưng ạ! Ý này anh đã quyết định từ lâu rồi. Giám đốc không đi với trợ lý mình thì đi với ai?
- Thư ký.
- Còn đùa nữa.
- Anh Thục là một thư ký giỏi chứ bộ.
Cô chợt đề nghị:
- Hay là mai mốt, anh đưa em đến gặp Anh Thục nghe.
- Chi vậy?
- Em muốn thăm chị ấy.
- Anh không thích.
- Đừng như vậy. Nhưng dù sao em cũng thầm biết ơn. Nhờ có Anh Thục và Nguyệt Hoa, em mới biết tình yêu anh dành cho em như thế nào.
Như Thiên năn nỉ:
- Thế Đình. Giúp em đi mà.
- Thôi được rồi. Anh sợ em luôn đó.
- Cám ơn anh.
- Không ai như em, xem kẻ thù là bạn.
Như Thiên ngả lên vai người yêu:
- Thật ra có những lúc em giận Nguyệt Hoa và Anh Thục lắm chứ. Nhưng tha thứ làm cho lòng người nhẹ nhàng hơn, tại sao ta không tha thứ chứ, huống chi với những người ăn năn và hối cãi. Anh à! Vài ngày nữa, Nguyệt Hoa lên máy bay rồi.
- Sao em biết?
- Lúc nãy, chị ấy có ghé đây thăm em và xin tha thứ. Chẳng những thế mà em và chị ấy còn làm bạn với nhau. Lần này ra đi, không biết đến bao giờ mới gặp lại. Anh không định gặp chị Hoa một lần sao?
-...
- Chị ấy muốn gặp anh, nhưng lại sợ.
- Có gặp hay không gặp cũng không cần thiết. Giữa anh và cô ấy đâu có gì để nói nữa.
- Một tình bạn bình thường cũng không được sao? Lúc trước, anh đâu phải như vậy.
Thế Đình hỏi:
- Bao giờ Nguyệt Hoa đi?
- Năm ngày nữa.
- Được rồi, để anh gọi điện cho cô ấy nói câu giã từ.
- Có như thế chứ.
- Có như thế chứ.
Thế Đình nắm mũi cô:
- Em đó, thích quan tâm người khác hơn cả chính bản thân mình. Bị thương như thế mà không chịu nghỉ ngơi. Cứ lo lung tung.
- Quan tâm người khác, đó là bản tính của em từ trước, nhưng em có anh quan tâm rồi mà.
- Em có biết lúc nhìn em nằm trên vũng máu, lòng anh như thế nào không? Đau đớn tột cùng. Anh lo sợ nếu như em có bề gì, anh không biết anh sẽ ra sao nữa.
Như Thiên cười:
- Thật là hạnh phúc cho em. Tình yêu với An Thế Đình không phải là một trò chơi, cũng có lúc anh ta yêu thật lòng và yêu bằng cả trái tim mình.
Cô nhìn anh bằng đôi mắt nồng nàn:
- Thế Đình! Tình yêu của em.
- Ôi...
Thế Đình siết lấy Như Thiên:
- Em đừng làm cho anh phải hôn em ngay ở đây nha.
Như Thiên vội che mặt:
- Không được đâu. Hay là anh ra chỗ khác ngồi đi.
- Sợ à?
Như Thiên vừa gật đầu, thì Thế Đình cười phá lên:
- Nhỏ ơi! Anh mà muốn rồi thì không ai có thể cản được đâu. Nhưng thôi, hôm nay tha cho em đó. Bây giờ nghe lời anh, nằm xuống nghỉ một chút đi.
Như Thiên ngoan ngoãn nằm xuống. Thế Đình dỗ dành:
- Em muốn ra viện sớm thì phải mau lành bệnh chứ. Mau nhắm mắt lại đi.
Như Thiên nhắm mắt lại, nhưng rồi mở mắt ra:
- Còn anh?
- Anh trông em ngủ.
- Em ngủ xí lắm. Hay là anh cũng nằm xuống đi.
Thế Đình nheo mắt:
- Không sợ sao?
- Anh nói nếu điều gì anh muốn thì không ai có thể cản được. Nhưng em biết anh tôn trọng em, sẽ không làm em bị tổn thương đâu, phải không?
Thế Đình tát nhẹ vào má Như Thiên:
- Nhóc à! Em như vầy thì làm sao anh thiếu sự tôn trọng em được chứ. Em tin anh, lẽ nào anh làm cho em thất vọng.
Như Thiên nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của người yêu:
- Hình như đêm qua, anh ít ngủ? Bộ công việc nhiều lắm hả anh?
Thế Đình gật nhẹ, anh nằm xuống kế bên Như Thiên:
- Phải đó. Mớ giấy tờ đã làm anh đau đầu.
- Vậy anh tranh thủ ngủ đi.
Như Thiên dạn dĩ hôn nhẹ vào má Thế Đình. Hai người nằm đối diện nhau trên chiếc giường mà chỉ đủ ột bệnh nhân.Tay trong tay, mắt trong mắt. Cuối cùng họ đã ngủ lúc nào không hay.
Đứng ở cửa từ lâu, Lượng Tinh đã chứng kiến tất cả tình yêu của hai người.
Họ vô cùng hạnh phúc trong tình yêu chân thành. Trái tim của họ chỉ hướng về nhau mà thôi. Nhìn vào đôi mắt rạng ngời là có thể nói lên tất cả. Sự tồn tại của cô chẳng có ý nghĩa gì. Với Như Thiên, không mất tình bạn và tình yêu cũng không. Ngay từ đầu, cô đã là người thất bại còn hy vọng làm chi.
Cô lẩm bẩm:
- Như Thiên! Mày xứng đáng trong niềm hạnh phúc ấy. Hôm khác, tao sẽ ghé thăm mày.
Lượng Tinh quay đi, giấc mơ cũng tan biến.
Thế Đình bước vào công ty với khuôn mặt nghiêm trang. Nhân viên công ty cúi đầu chào anh, họ e dè với những chuyện đã xảy ra.
"Thế Kỷ" suýt chút nữa phá sản khi cô thư ký Anh Thục có âm mưu tày trời. Đã vậy, vợ chưa cưới của giám đốc phải nằm viện.
Mấy ngày nay, hầu như Thế Đình không trò chuyện với ai. Anh vào công ty một cách vội vàng, rồi đi cũng một cách vội vàng.
Hôm nay thì khác hơn rồi, anh đã biết tới mọi người khi họ cúi đầu chào. Có lẽ Như Thiên đã bình phục và xuất viện.
Vũ Hùng đón Thế Đình ở ngay thang lầu. Anh nói ngay:
- Bên cảnh sát vừa gọi điện đến. Họ muốn nói chuyện với mày.
- Ừ, chút nữa tao gọi cho họ. Có tin tức gì của Chánh Hạo chưa?
Vũ Hùng lắc đầu:
- Chưa. À này! Số mẫu nữ trang tham dự triển lãm, mày mang đi bằng cách nào?
- Tao sẽ nhờ đến công ty vệ sĩ.
- Mày đi một mình?
- Không, với Như Thiên.
- Cô ấy xuất viện chưa?
- Rồi.
- Hôm qua, Lượng Tinh có ghé đây. Cô ấy cũng như Nguyệt Hoa: giã từ mọi người chuẩn bị một chuyến đi xa.
Thế Đình nhíu mày:
- Đi đâu?
- Mỹ. Bửu Ngọc và cô ấy nói chuyện với nhau lâu lắm.
- Cô ấy không đến thăm Như Thiên sao?
- Tao cũng không biết nữa. Hình như họ đã hòa nhau rồi thì phải.
- Vậy thì tốt! Tao luôn hy vọng họ đừng bao giờ mất hòa khí tình bạn, cho dù có chuyện gì xảy ra. Định bụng gọi Lượng Tinh trở về làm thư ký công ty, thế mà cô ấy phải đi.
- Biết làm sao hơn được, khi họ đã chọn ình một con đường.
- Ai đi đâu đi, miễn mày đừng bỏ tao là được.
- Sẽ đi chứ, nếu mày không đồng ý gả Bửu Ngọc cho tao.
- Cái đó mày phải hỏi "hoàng thái hậu" kìa.
- Nhưng ý mày cũng khá quan trọng.
Thế Đình vỗ vai bạn:
- Thôi được rồi. Mày muốn sao thì vậy đi, thằng bạn tốt ạ.
- Cám ơn nha, thằng bạn giám đốc.
Vũ Hùng nheo mắt bỏ đi. Thế Đình cũng trở về văn phòng mình.
Vừa ngồi xuống thì điện thoại trên bàn làm việc của anh có tín hiệu. Thế Đình nhấc ống nghe:
- Alô.
- Thế Đình! Nguyệt Hoa đây.
- Em đi đấy à?
- Vâng. Em đang ở sân bay. Tình cờ em cũng nhìn thấy Chánh Hạo ở sân bay nữa. Có lẽ hắn ta sẽ sang Nhật đấy. Anh mau cho cảnh sát hay đi.
- Ừ. Cám ơn em.
- Em phải vào trong đấy.
- Chúc em lên đường bình an!
- Chào anh.
Thế Đình cúp máy, rồi anh bấm số gọi cho cảnh sát. Sau đó thì vội vã rời khỏi phòng.
Vũ Hùng có việc trở sang tìm bạn, nhưng không thấy đâu. Anh lẩm nhẩm:
- Biến nữa rồi chắc.
Tình Yêu Nào Cho Em Tình Yêu Nào Cho Em - Trần Thị Thanh Du