Love is as much of an object as an obsession, everybody wants it, everybody seeks it, but few ever achieve it, those who do will cherish it, be lost in it, and among all, never… never forget it.

Curtis Judalet

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
ô cố ý tách ra khỏi bọn họ khi cùng vào chơi trò mê cung trong khu vui chơi giải trí, lúc ra đến ngoài chỉ còn lại Kỉ Hoa Ninh và Chris.
Vốn dĩ mình cũng định giúp đỡ Jack.
Anh nhìn cô chăm chú, dải lụa màu trắng bạc với đường viền tinh xảo thắt qua eo cô.
- "Mình cho là bạn sẽ giúp Nisha lẩn tránh cậu ấy".
- "Si mê thì không phải là điều sai trái".
Cô nói một cách chậm rãi.
Mình chỉ muốn tạo cho cậu ấy một cơ hội, có thành công hay không là do ở cậu ấy. Nhận được tấm chân tình của người khác là điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng chuyện tình yêu không thể miễn cưỡng được.
- "Thế sao bạn không tạo cho những người thích bạn một cơ hội?".
Kỉ Hoa Ninh và Chris cùng sánh bước dưới ánh sáng nhạt nhòa của ánh đèn đường, ký túc xá đang ở ngay gần.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười – "Mình không giống Nisha".
Chris còn muốn hỏi thêm cô mấy câu nhưng bỗng nhận ra Kỉ Hoa Ninh dừng bước, anh ngước mắt nhìn, phía trước cửa ký túc xá có một bóng người đang đứng, không thể nhận ra đó là ai.
- "Tiểu Lam?".
Kỉ Hoa Ninh bất ngờ thốt lên hai chữ đó. Từ khoảng cách khá xa cô không thể nghĩ được rằng cậu sẽ có mặt ở đây.
Lâm Tĩnh Lam nhẹ nhàng bước lại gần, dưới ánh sáng mông lung, giờ thì Chris có thể nhìn rõ người vừa tới đó là một chàng trai châu Á, cỡ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, đôi mắt đen thăm thẳm, da dẻ trắng trẻo, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ thông minh, lanh lợi. Cậu chàng đó líu ríu cất tiếng gọi:
- "Hoa Ninh!".
Bao chất chứa trong lòng không thể nói hết thành lời, cuối cùng trong phút giây xuất hiện trước mặt cô, người con gái thân thuộc với ánh mắt hiền hòa, vóc dáng mảnh mai. Trái tim cậu đột nhiên đập rộn rã, dòng máu trong người dường như dồn hết cả lên mặt.
Ngàn ý, vạn lời muốn nói với cô. Nhưng cậu không thể thốt lên tiếng nào, câu chữ trúc trắc rối loạn không đầu, không cuối.
- "Tiểu Lam, có phải là em thật không?".
Kỉ Hoa Ninh hiển nhiên cũng sững sờ, theo thói quen cũ cô đưa ngón tay dí vào mặt cậu.
- "Tiểu quỷ, làm sao em đến đây được?".
Trái tim cô đập nhanh, có điều gì đó nhen nhóm đầy ấm áp.
- "Em tham gia cuộc thi Olympic Toán học".
Chris lại gần:
- "Queenie, em trai bạn hả?".
- "Không phải".
Lâm Tĩnh Lam cắt lời và nhìn anh một cách khó chịu. Trong bức ảnh Hoa Ninh gửi cho cậu cũng có cả anh chàng này. Chris cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh như dao kiếm của cậu bé hiền lành này, có điều gì đó không thể giải thích nổi.
Kỉ Hoa Ninh bật cười ha hả, đưa hai tay vò vò đầu cậu, miệng lầu bầu:
- "Ngoan ngoãn nào!". Cô làm điều này với mục đích làm cho Lâm Tĩnh Lam vui vẻ cười nói trở lại, nhưng cậu có chút gì đó không hài lòng:
- "Em không phải là trẻ con!".
Giọng nói của cậu khàn khàn thật khó nghe.
Kỉ Hoa Ninh cẩn thận ngắm nhìn cậu, quả nhiên sau hai năm không gặp Lâm Tĩnh Lam đã vụt cao lớn. Tiểu Lam ngốc nghếch ngày nào không ngờ bây giờ lại lớn nhanh đến vậy, chẳng qua là cậu ta đang tỏ vẻ huênh hoang không biết ngượng ngùng đó thôi? Cô xoa tiếp lên đầu Lâm Tĩnh Lam.
- "Giọng nói khàn khàn, còn dám nói mình không phải là trẻ con nữa hả? Không thấy đi cùng người nhà sang đây, chí ít là như vậy, mới tính được là người trưởng thành, nhưng..." – Cô cười thầm: "Đừng học anh ta, vóc dáng cao lớn chưa thể được coi là có nhân phẩm tốt được đâu".
Câu nói trên hàm ý nhân phẩm... Chris... nhắc tới điều này khiến Kỉ Hoa Ninh bật cười ha hả. Mặt Lâm Tĩnh Lam hơi sầm lại.
Xem ra Kỉ Hoa Ninh muốn đưa Lâm Tĩnh Lam vào trong ký túc xá, Chris có đôi chút nghi hoặc – "Như vậy, có... ổn không?" Tuy nói cậu bé này mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng dù sao cậu ta cũng là con trai – "Hay là để cậu ta đến chỗ mình?" – Anh nói với Kỉ Hoa Ninh, cô phẩy tay:
- "Không sao đâu, bọn tớ từ nhỏ đã ngủ chung một giường", câu nói của cô đã khiến hai chàng trai – người thì đỏ mặt, người thì tối sầm lại.
- "Tớ báo với người quản lý ký túc xá đây là em trai tớ".
Chris nhìn theo Kỉ Hoa Ninh và cậu thanh niên đi vào ký túc xá, đôi lông mày của anh nhíu lại, không biết cảm giác vừa rồi của anh có đúng hay không nhỉ? Anh nhận thấy ánh mắt của cậu ta với Kỉ Hoa Ninh có gì không bình thường? Nếu nói đó là tình cảm chị em, e là chẳng mấy ai tin, anh thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Đêm đó, Kỉ Hoa Ninh ngủ trên giường, Lâm Tĩnh Lam nằm dưới đất, hai người chen chúc nhau trong căn phòng nhỏ của cô, tuy nói không cùng ngủ một giường song cô thật sự vô tư, không có chút phòng bị gì cả. Cô quay người thay quần áo, cho là cậu sẽ không nhìn trộm, có thể nói cô vẫn nghĩ rằng cậu chỉ coi cô như một người chị gái, chứ không phải là một người khác giới.
Kỉ Hoa Ninh thay quần áo ngủ, ngó sang Lâm Tĩnh Lam đang ngồi dưới đất, mắt nhắm nghiền lại, bất giác cô bật cười thành tiếng.
- "Làm sao phải căng thẳng thế, chị chỉ thay quần áo trước mặt em thôi mà".
Lâm Tĩnh Lam bị cô làm cho lúng túng, mặt đỏ rực, cậu thấy thật xấu hổ. Kỉ Hoa Ninh nghiêng đầu ném cái nhìn về phía cậu.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan