Số lần đọc/download: 443 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:53:29 +0700
Chương 27: Chiếc Khuyên Tai
C
HƯƠNG 27: Chiếc khuyên tai
[Cantin]
- “Hu hu hu… Bị đá rồi. Bị đá rồi. Lại trở lại với kiếp FA. Tao ghét bọn con trai. Tao thề từ nay sẽ không yêu ai nữa. Tao sẽ không lấy chồng, ở nhà làm bà cô già cho sướng! T_T”
- “Vâng. Không lấy chồng, không yêu ai nữa. Đây là lần thứ mấy mày thề thốt câu này rồi?”
- “Đã đến 1000 lần chưa nhỉ?”
- “Chán chúng mày. Bạn bè thế đấy. Đáng lẽ chúng máy phải nói là: “ừ, bọn con trai là một lũ đểu cáng, mày nói rất đúng, tao cũng nguyện đời này không lấy chồng nữa”, đấy, phải thế chứ!”
- “Thôi đi, mày muốn bọn tao cũng ế giống mày à?”
- “Ừ thì ế tập thể cho nó vui. Ế theo xu thế… Ơ, Hà Anh, mày vừa đi đâu ế? Mặt cứ hằm hằm, có chuyện gì kể cho các bô lão nghe.”
“RẦM!!”
- “Cay! Cay quá!Thế này còn mặt mũi đâu mà đi học? >- “Bình tĩnh bình tĩnh, có gì từ từ nói, đừng nóng.”
- “Không nóng sao được? Vừa xong tao bị một thằng oắt con chơi một vố. Cay!”
- “Nó ày ăn ớt à?”
- “== Thôi không kể nữa, bực mình. Nói chung là tao nhớ mặt nó rồi, thù này không trả không làm người!”
Chẳng hiểu Hà Anh bị làm sao, chỉ thấy xung quanh mọi người cứ nhìn nó, chỉ trỏ, cười cợt.
- “Thôi thôi, xuôi giận đi. Thích thì chị em ta lại xử hội đồng thằng đấy. Bực mình làm gì cho tổn thọ. Mà có vụ này hot đay. Sắp tới thành phố tổ chức “Super Miss City” cho các trường THPT tại Hà Nội, các kiều nữ có nên tham gia cho thiên hạ bớt thái bình không nhỉ?”
- “CÓ CHỨ!!” - Năm cái mồm đồng thanh gào lớn, trấn động cả cái cantin ==”
- “Cái này tao cũng có nghe nói. Hình như thể lệ không giống các cuộc thi Miss truyền thống, mà dễ hơn, nên chắc chắn có nhiều người tham gia.”
- “Ừ, có sáu hạng mục thi, mỗi người chỉ được đăng kí một, mỗi hạng mục là một bộ môn năng khiếu điển hình thi kèm phần thi sắc đẹp, nên sẽ có mười miss đăng quang cùng lúc. Vì chỉ cần đăng kí thi môn lợi thế của mình nên dễ hơn rất nhiều các cuộc thi Miss khác.”
- “Cơ mà mười hạng mục đấy là gì, đến giờ vẫn chưa rõ.”
- “Ôi xời, chẳng cần biết mục gì. Sáu chị em ta cứ đăng kí sáu mục cho đỡ phải tranh nhau. Cơ mà ban tổ chức cũng khéo xếp nhỉ? Đưa ra năm mục không thừa không thiếu, để các kiều nữ nhà mình giật sáu ngôi hoa hậu đây mà.”
- “Hơ hơ hay nhỉ. Thế cứ quyết định vậy đi.”
- “OKE!! ^^”
- “Này An, gần 5 giờ rồi đấy, mày còn không đi làm nhiệm vụ đi hả?”
- “Hả? À ừ. Khổ thế! Bye chúng mày, tao đi làm khổ sai đây T_T”
.....
Lau lau quét quét, lau lau quét quét. Mệt thật. Chỉ tại sáng nay không làm bài tập Hóa với Anh với Toán thôi mà bị phạt thế này đây. Ba môn không làm bài là ba phòng học mà tôi phải trực nhật. Các cô ác thật!
Đáng lẽ các kiều nữ nhà tôi với đầu vàng và hoàng tử định ở lại giúp cơ, nhưng mà cô thâm quá, cứ đứng giám sát tôi làm việc, đuổi hết lũ kia về T_T Ay cha, cái biển lớp cao quá, phải xuống kho lấy cái ghế mới được. Tôi lại phải lặn từ tầng bốn xuống tầng một lấy ghế, mệt gần chết. Xem nào, ghế xanh, ghế đỏ, ồ, ghế vàng cao nhất. Haizz, lại phải mang cái ghế cao gần bằng mình lên tầng bốn, nghĩ mà thấy nản!
“Cạch cạch”
=”=
Tiếng gì vậy???
Oái, đèn nhà kho tắt rồi, sao lại mất điện giờ này cơ chứ!
.....
Ôi tôi không muốn nghĩ tiếp đâu, tóc gáy dựng ngược, da gà da vịt nổi hết lên rồi. Sao tự dưng cửa bị khóa nhỉ, lại cả đèn cũng bị tắt... Không, không được nghĩ linh tinh! Chắc là bác bảo vệ tưởng không có ai bên trong nên tắt đèn khóa cửa thôi. Không có gì đâu. Hoài An, đừng sợ, không có gì cả!
- “Bác ơi! Trong này có người. Mở cửa cho cháu với. Có ai ở ngoài không? MỞ CỬA!!”
Không có động tĩnh gì cả. Đừng mà. Tôi không muốn ở lại đây một mình đâu. Cho tôi ra đi mà. Điện thoại để trong cặp ở trên lớp mất rồi, làm sao đây?
- “Có ai ở ngoài không? Ở trong này có người. Mở cửa cho cháu với! Có ai ở ngoài không?”
Đói quá, tôi nghe có tiếng động, dạ dày đại nhân lại đòi cống nạp đây mà. Hic, nhưng hôm nay ngài ý kêu lạ thế nhỉ, dạ dày mà lại kêu... “chit chit”???
- “Aaaaaaaaaaaaaaaaaa...!!”
Chuột! Chuột! Cứu tôi với! Ai làm ơn bắt con chuột này chạy ra ngoài được không? Tôi ghét chuột!
- Chuột: Aaaaaaaaaaaaa... mẹ ơi có con quỷ sứ nào đến đột kích nhà mình. Sợ quá!!
==”
- “Ê, chuột, sao mày cứ kêu chit chit thế? Này, đi chỗ khác chơi, đừng lại đây, đừng ăn thịt tao, thịt tao không ngon đâu, nha. Mày mà lại đây tao uýnh!”
- Chuột: Mẹ ơi con quỷ sứ đòi uýnh con!
- “Hu hu hu mẹ ơi, cứu con, con không muốn ngồi với chuột đâu. Hu hu hu...”
- Chuột: Mẹ ơi mẹ đâu rồi, về đuổi quỷ sứ khỏi đây đi, hu hu hu...
Một tiếng đồng hồ trôi qua, giờ này cả trường về hết rồi còn đâu, chỉ còn mình tôi tự kỉ với con chuột trong kho ghế của trường. Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau. Tôi đói gần chết, chân tay run lẩy bẩy, cổ họng khô khốc vì gọi nhiều quá. Tôi kiệt sức rồi, giờ chỉ có thể ngồi bệt ở đây, chờ đến sáng mai để bác bảo vệ mở cửa cho thôi. Sao số tôi nó nhọ siêu cấp vũ trụ thế hả?
Nghe nói hầu hết các trường học đều xây dựng trên bãi tha ma, vì lấy đâu ra đất rộng mà xây? Nghĩ đến đây là sống lưng lạnh toát rồi. Chuột ơi, mày ở đây lâu ngày đã nhìn thấy ma bao giờ chưa? Không có đúng không? Nói với tao là không có đi, đi. Chít cái gì mà chít? Bên ngoài gió giật kinh quá, chắc là... chắc là... chắc gió mùa về thôi, không có gì đâu. Thôi nào, anh hùng hào kiệt như tôi mà phải sợ ma á? Không sợ, không sợ! Nhắm mắt, bịt tai, không nhìn không nghe không nghĩ không cảm nhận là sẽ không sao!
.....
- “Hoài An, mày có ở trong trường thì mau lên tiếng đi, Hoài An.”
- “An, cậu ở đâu? An ơi!”
Ặc, nằm mơ cũng nghe thấy tiếng của lũ phá phách ăn hại kia. Bị chúng nó ám đến đi ngủ cũng nằm mơ. Những giờ phút quan trọng thế này thì chẳng thấy đứa nào đến cứu tôi cả.
- “Rùa, cậu ở đâu? Có bê mặt ra đây ngay không thì bảo?!!”
A, là tiếng cảu cá sấu. Tôi lười biếng mở ti hí con mắt, có ánh sáng nhàn nhạt phía khe cửa. Ô, đã sáng rồi cơ à? Vậy là tôi được cứu rồi!
- “An, cậu ở đâu?”
Tôi ở đây cơ mà, ở trong nhà kho, cứu tôi với!! Giá mà tôi có thể nói được, vì gào thét kinh quá nên tôi hết hơi rồi, chẳng còn tí sức nào mà kêu cứu nữa. Lạ quá, thứ ánh sáng nhàn nhàn nhạt không kiên định, cứ lắc lư lướt quá khe cửa, hình như đây không phải ánh sáng mặt trời. Ôi không, chẳng lẽ là những oan hồn đang gọi tôi trong đêm? Không, cứu, tôi không thể chết ở nơi này. Phải trật tự, không được để các ma biết tôi đang ở đây, nếu không thì đời tôi teo. Vì thế mà tôi co quắp ngồi im thin thít, đến thở cũng không dám thở mạnh. Oan hồn, xin đừng ám tôi, tôi là người vô tội, đừng ám tôi.
- “An, cậu ở đâu mau lên tiếng đi chứ, đừng để mọi người lo nữa.”
Những oan hồn này siêu thật, bắt chước được cả tiếng của kiều nữ, của đầu vàng, cá sấu, hoàng tử. Bái phục, bái phục.
“Cộp cộp.”
==”
Con chuột ngu si kia, mày có im đi không, đừng đụng vào mấy cái ghế nữa. Lỡ ma quỷ nghe thấy phát hiện ra tao thì sao?
“Cộp cộp.”
Tao bảo mày im đi cơ mà! Mày bị cuồng chân à? Im!
“Cộp cộp”
>”<
Tao thề thoát ra được cái chỗ kinh khủng này tao sẽ giết mày. May ày là tao kiệt sức rồi, không thì tao đã ày một ghế vào đầu!
“Xoạt xoạt... RẦM!!”
- “Tiếng gì vậy?”
- “Hình như ở trong kho ghế.”
- “Mở ra xem nào.”
T_T
Chuột ơi là chuột, mày hại tao rồi. Mày trèo lên đấy làm gì không biết. Mày hết trò rồi ả? Lần này là xong thật rồi.
“Két két”
Không!!!!!!!!
- “An!”
- “An, cậu đây rồi. Cậu không nghe thấy bọn tớ gọi à?”
- “Sao mày lại chui vào đây?”
- “Không, không. Đi hết đi. Đừng giết tôi. Đi hết đi.”
- “An, mày sao thế?”
- “Cút đi. Tôi không làm gì cả. Đừng đụng vào người tôi, cút đi!”
- “AN!!”
Con ma kéo khuôn mặt đầy nước của tôi lên. Hức, con ma này đẹp trai quá.
- “An, không sao nữa rồi, đã có bọn tôi ở đây, đừng sợ.”
- “Đừng khóc nữa An.”
- “Ma ơi...”
- “=.= không phải ma, là người! Sao lúc nào cũng liên tưởng đến ma được thế. Tôi có giống ma tí nào đâu?”
- “Ma... không ma... người... hức! CÁ SẤU!! T_T”
Cá sấu, là cậu, cậu đây rồi, cậu đến cứu tôi rồi, sao bây giờ cậu mới đến? Tôi sợ lắm! Thật may, cậu đã ở đây rồi. Mà không, không chỉ có cá sấu, tất cả bạn thân của tôi đều đang ở đây, mặt đứa nào cũng nhớn nhác, chắc đi tìm tôi nãy giờ lo lắng lắm.
- “Minh, đưa An ra ngoài đã.”
- “An, sao vậy? Cậu không đi được à?”
- “Để tớ giúp.”
Tôi chẳng còn tí năng lượng nào trong người để đi nữa. Mà nếu có còn cũng chẳng đi được vì ngồi mấy tiếng đồng hồ trong tư thế co quắp, hai chân tôi tê dại không cảm giác. Cá sấu và đầu vàng đỡ tôi đứng lên, nhưng Huy đã kéo lại và xốc tôi lên lưng, cõng ra ngoài.
- “Ơ, sao tối om om thế này? Trời vẫn chưa sáng à?”
- “Bây giờ là 7 rưỡi tối.”
- “Thế hóa ra tôi mới ngủ có 1 tiếng rưỡi thôi à? Vậy sao lúc nãy ngồi trpong kia thấy có ánh sáng?”
- “Là đèn pin ý mà.”
- “Thế chuyện là làm sao? Kể đi An, sao mày lại ở trong đấy?”
Rồi tôi tức tưởi kể lại vụ việc huyền bí vừa xảy ra. Mọi người nghe xong đều có những phản ứng cực lạ khác nhau. Ai giúp tôi giải thích với!
- “Đây không phải chuyện vô tình, chắc chắn có người bày trò với An.”
- “Người đó có thể là con gái. Tôi nhặt được cái này ở trước cửa kho.” - Cá sấu đưa ra một chiếc khuyên tai bằng bạc rất đẹp.
- “Chắc gì chủ nhân của nó đã là người nhốt An trong này, chẳng may là ai đó đi qua làm rơi thì sao?”
- “Nhưng sau 5 giờ chiều là bác lao công làm xong hết việc rồi, chỉ chừa ra mấy phòng học tầng trên cho học sinh bị phạt thôi. Nếu vậy thì bác phải quét được cái khuyên này chứ.”
- “Chứng tỏ cái khuyên tai này có sau khi bác quét xong rồi. Mà quét xong thì học sinh cũng về hết cả rồi, còn ai đâu.”
- “Hôm nay chỉ có mình An bị phạt thôi hả?”
- “Ừ.”
- “Vậy ra hỏi bác bảo vệ xem có ai lại chỗ kho ghế không?”
- “Tôi đã hỏi rồi, bác không để ý đâu.”
- “Với lại nếu có đúng đay là khuyên tai của thủ phạm thì cũng khó tìm lắm, nhỡ có nhiều người đeo khuyên giống nhau thì sao?”
- “Không, đây là khuyên tai của hãng trang sứcThe Beauty, hãng này chỉ chuyên sản xuất hàng đặt và hàng độc thôi, không sản xuất đại trà để bán đâu. Mỗi sản phẩm chỉ có một cái duy nhất, vì thế chiếc khuyên tai này sẽ không giống bất cứ một ai cả!”
- “Thôi được rồi, cứ tạm giữ cái khuyên này đã, mai sẽ điều tra. Chắc chắn phải làm rõ vụ này.”