In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Tác giả: Gao_Xanh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Tim Tran
Số chương: 37 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 620 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:59:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28: So Thơ.
hái hậu tuyên bố vòng hai so thơ.
Vì thời gian không nhiều, nên sẽ chỉ có bốn người là Triệu Mãn Y, Liễu Nhu Tình, Giáng Thiên Nhan và nàng sẽ tiếp tục tham gia.
"Các vị nghĩ xem, đề tài nên là gì đây?" Thái hậu mỉm cười hỏi các quần thần trong đại điện.
Cả đại điện ngay lập tức vang lên những tiếng xì xầm bàn tán. Rất lâu cũng không có ai đưa ra đề nghị gì. Thái hậu cũng bèn nói:
"Nếu đã khó chọn lựa, vậy thì lấy hoa làm đề tài đi."
Ba người lần lượt thể hiện tài thơ của mình, đều lấy đề tài là hoa. Thơ của các rất xuất chúng, được các đại thần khen ngợi hết lời.
Đến lượt Giáng Thiên Điệp, nàng điềm đạm đứng dậy, cất lên giọng nói trong veo:
"Bích hà sinh u tuyền,
Triêu nhật diễm thảo tiên.
Thu hoa mạo lục thuỷ,
Mật diệp la thanh yên.
Tú sắc phấn tuyệt thế,
Hinh hương thuỳ vị truyền?
Toạ khán phi sương mãn,
Điêu thử hồng phương niên.
Kết căn vị đắc sở,
Nguyện thác hoa trì biên."
(Phù Dung- Lý Bạch)
Lời văn trong sách, chất thơ đậm đà tiêu diêu, bài thơ này so với thư pháp kia còn kinh tài tuyệt diễm gấp bội phần.
Cả đại điện lại được thêm một phen chấn động.
Một vị Hàn lâm học sĩ không nhịn được thốt lên
"Trời ạ, ta nhìn thấy cái gì thế này, chẳng lẽ là thánh thơ hiển linh."
Thái Phó cũng không nhịn được, đỏ bừng mặt, kích động nói:
"Cảnh giới này khiến ta cảm thấy xấu hổ hoàn toàn, hoàn toàn xứng đáng là thánh của thơ ca hiển linh a."
Giáng Thiên Nhan mặt xanh mét, tại sao tự dưng con phế vật đó lại trở nên tài giỏi đến thế? Nàng không phục quyết không phục! Trong đầu Giáng Thiên Nhan nảy ra một ý nghĩ, nàng cười thâm hiểm rồi bước tới quỳ xuống trước đại điện:
"Thần nữ nghĩ rằng cuộc so tài này không được công bằng!"
Cả đại điện một lần nữa kinh ngạc liếc nhìn Giáng Thiên Nhan.
"Vô l---" Một vị đại thần đang định nói thì Hoàng thượng đã phất tay, sau đó từ tốn nói:
"Ngươi nói xem, không công bằng ở chõ nào?"
Giáng Thiên Nhan thầm vui mừng, nói:
"Điệp nhi muội ấy thi cuối cùng nên đương nhiên thời gian suy nghĩ sẽ nhiều hơn!"
Cả đại điện lại bắt đầu xì xầm bàn tán:
"Giáng Thiên Nhan này thật không biết xấu hổ!"
"Tỷ muội vậy mà lại nhỏ nhen như thế!"
Hoàng thượng ho khan một tiếng, liếc nhìn Giáng Thiên Điệp:
"Thất nha đầu, ngươi xem nên giải quyết thế nào đây?"
Giáng Thiên Điệp cười yếu ớt, điềm đạm nói:
"Nếu đã vậy, Nhị tỷ xin cứ ra một đề tài ngẫu nhiên, bài thơ kia coi như không tính."
Một lời nàng nói ra, trong lòng mọi người đều có một suy nghĩ, đó là 'Thất tiểu thư hiểu biết lễ nghĩa, Nhị tiểu thư nhỏ mọn!'
Giáng Thiên Nhan ngốc ngếch vẫn không hay biết rằng hình tượng của bản thân đã bị hủy hoại, lại còn cao hứng nghĩ xem nên chọn đề tài gì cho thật khó! (ngu -_-!)
"Chủ đề là... Tửu!" Giáng Thiên Nhan trong lòng thầm vui sướng, đối với một nữ tử thì rượu là thứ rất đỗi xa lạ, dù thơ có hay thế nào mà không có ý tưởng cũng bằng thừa, Giáng Thiên Điệp, mày thua chắc rồi!!
Giáng Thiên Nhan này cũng thật ác đi, các thi nhân cũng đa phần rất ít chọn rượu làm cái đề tài, vậy thì làm sao một cái nữ tử có thể làm được!
Mọi người đều dùng ánh mắt cảm thông nhìn Giáng Thiên Điệp.
Thiên Tài Phế Vật Thiên Tài Phế Vật - Gao_Xanh Thiên Tài Phế Vật