Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Ngọc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 052 - 053
hương 52: Lại một lần nữa vươn tay
Lý Quỳnh nghe vậy, cười xì một tiếng: “Theo như tính tình của Tiểu Thanh tỷ tỷ khẳng định sẽ làm như thế, nhất định sẽ trách muội và ca ca không đến cứu nàng, hại nàng ở bên ngoài chịu khổ.”
Ngô Lệ Hoa hiếm khi đồng tình với người khác, cũng mỉm cười gật gật đầu nói: “Tỷ tỷ có khả năng sẽ làm như vậy, bất quá, ta nghĩ tỷ tỷ ở bên ngoài cũng sẽ không phải chịu khổ.”
Lý Quân Hiên ở một bên lên tiếng hỏi: “Vì sao lại nói như thế?”
Ngô Lệ Hoa trầm ngâm một chút nói: “Lúc ấy, bản thân ta đã chuẩn bị đi cùng tỷ tỷ, cho nên ta mới đem theo tất cả tài sản mà ta dành dụm trong nhiều năm qua, nhưng sau đó ta lại không thể đi cùng, nên đã đưa hết cho tỷ tỷ, cho nên ta nghĩ tỷ tỷ khẳng định sẽ không phải sống kham khổ”
Lý Quân Hiên gặp Ngô Lệ Hoa tuy nói nhẹ nhàng bâng quơ, bất quá nghĩ đến đây chính là trưởng nữ của Ngô gia hào phú một vùng, tiền riêng tuyệt đối sẽ không ít, mà vài lần trước đây khi hỏi ý, nàng không có nói về điểm này, hẳn là nàng không tin chàng thành tâm đi tìm Tiểu Thanh, sợ chàng có mục đích cùng ý tưởng khác, hôm nay nói ra hẳn là nàng đã hiểu chàng thành tâm tìm kiếm Tiểu Thanh như mong đợi của mình, vì thế đứng lên hướng Ngô Lệ Hoa thi lễ nói: “Ta thay mặt Tiểu Thanh cảm tạ ngươi, ta khẳng định là Tiểu Thanh khi cầm số tiền đó đi chưa kịp nói lời cảm tạ với ngươi, ta cũng chỉ cảm tạ ngươi đã đối đãi tốt với Tiểu Thanh, về sau nếu ngươi có gặp chuyện khó khăn gì, cứ nói với ta một tiếng, chỉ cần ta có khả năng, Lý Quân Hiên ta sẽ làm cho ngươi đến cùng.”
Ngô Lệ Hoa đứng dậy đáp lễ lại, nói: “Quận vương cũng biết tỷ tỷ coi Lệ Hoa như muội tử, cho nên đã là người trong nhà, tự nhiên không cần nói lời cảm tạ, Quận vương cần gì phải nói những lời khách khí này? Quận vương nếu đã là chỗ quen biết tốt với tỷ tỷ, tự nhiên cũng sẽ hiểu biết tính tình của tỷ tỷ, tỷ tỷ nếu có thể đem Lệ Hoa coi như muội tử của nàng, thì đó chính là đã xem trọng Lệ Hoa, Quận vương nếu muốn cảm tạ, thì ngài đã quá khinh thường mắt nhìn của tỷ tỷ, cũng như đã khinh thường Lệ Hoa rồi.”
Lý Quân Hiên chớp mắt mấy cái tán dương nói: “Quả nhiên không phải là nữ tử bình thường, trách không được Tiểu Thanh lại hợp ý với ngươi đến vậy, thôi coi như ta đã làm chuyện dư thừa đi, ngươi đã là muội tử của nàng thì cũng đừng để bụng những lời vừa rồi của ta nữa. Lệ Hoa, thật sự không biết Tiểu Thanh đang ở đâu sao?”
Ngô Lệ Hoa lắc đầu nói: “Ta thừa nhận lúc trước là cảm thấy Quận vương cố sức tìm tỷ tỷ như thế, phần lớn là cảm thấy bởi vì tỷ tỷ là người đặc biệt, cho nên ta nhất thời có chút nghi ngờ, hiện tại mới biết Quận vương lại xem trọng tỷ tỷ như thế, Lệ Hoa xin chịu tội với Quận vương. Nhưng là ta thật sự không biết tin tức gì của tỷ tỷ, bất quá, ta nghĩ chỉ cần khi nào tỷ tỷ đã thu xếp ổn thỏa mọi việc, khẳng định gửi thư cho Lệ Hoa, Lệ Hoa rất tin tưởng là tỷ tỷ sẽ làm thế, đến lúc đó ta tự nhiên sẽ báo cho Quận vương biết tin tức của tỷ tỷ.”
Lý Quân Hiên nhíu nhíu mày, gật gật đầu nói: “Cũng chỉ còn cách như vậy mà thôi, hy vọng nàng sớm sẽ gửi thư.”
Ngô Lệ Hoa nhìn thoáng qua sắc mặt có vài phần tiều tụy của Lý Quân Hiên, ôn nhu nói: “Quận vương đừng lo lắng, một khi có tin tức của tỷ tỷ, Lệ Hoa nhất định sẽ thông báo cho Quận vương biết, Quận vương cũng không cần phải đi khắp nơi bôn ba tìm kiếm tỷ tỷ nữa.”
Lý Quân Hiên lắc đầu nói: “Tìm, ta nhất định phải tiếp tục tìm, có thể sớm một chút tìm được nàng, ta mới cảm thấy an tâm.” Lý Quỳnh đứng một bên, lâu chưa lên tiếng cũng liên tục gật đầu.
Nửa ngày Lý Quân Hiên đứng dậy nói: “Cứ như thế đi, chúng ta cũng xin cáo từ.”
Sau khi tiễn bước Lý Quân Hiên cùng Lý Quỳnh, Ngô Lệ Hoa quay lại ngồi trên xích đu, lẩm bẩm: “Tề Quận vương này đối đãi với tỷ tỷ quả thực rất tốt a..., tỷ tỷ, nếu tỷ có thể cùng Tề quận vương này ở cùng một chỗ, không biết sẽ là bộ dáng gì nữa đây.”
***********
Trong vương phủ, Lục Tiểu Thanh đang tưởng niệm về Ngô Lệ Hoa, trong nháy mắt thất thần, chợt nghe bọn Lục Tụ ở một bên vì nàng vừa quạt vừa cười nói: “Tỷ tỷ đang nói cái gì vậy, Giang Nam xa như vậy, chờ đến lúc người đến đây, cũng là đã đến mùa thu rồi, khi đó làm gì còn nóng bức nữa.”
Lục Tiểu Thanh tiếp nhận miếng dưa hấu Lan Tâm đưa ình, cúi đầu nói: “Nói cũng đúng, đợi cho người từ Giang Nam đến đây thì cũng đã đến mùa thu rồi, đúng rồi, Hồng Ngọc, muội viết một phong thư gửi cho Lệ Hoa hộ ta, nói cho nàng tình huống của ta, bảo nàng không cần phải lo lắng. Aiz..., trước còn không cảm thấy nóng bức, mấy ngày hôm nay sao lại nóng quá thế này, bốn mùa ở Trường An cũng phân quá rõ ràng đi, ánh mặt trời chiếu chói chang làm cho con người không thể mở mắt ra được.”
Hồng Ngọc đáp ứng một tiếng, Tiêu Xảo ở một bên khẽ cười nói: “Như vầy tỷ tỷ còn cảm thấy nóng, mỗi ngày núp ở phía sau hậu viện, lại còn được chúng em hầu hạ, vậy những người làm việc ở bên ngoài chắc là sẽ bị nóng chết rồi.”
Hồng Ngọc cười xì một tiếng, nói: “Nếu không phải vì dưỡng vết thương ở trên trán, tỷ tỷ làm sao có thể ngoan ngoãn ngồi ở trong phủ được như vậy, có khi đã sớm đi gây chuyện rồi cũng nên.”
Bốn nha đầu cực ăn ý, há miệng mà cười, Lục Tiểu Thanh sờ sờ cái trán cũng đã đỡ xanh tím cùng chóp mũi sưng đỏ, tức giận nói: “Đều do tên Thục vương đáng ghét kia, hại ta mặt mày hốc hác, một ngày nào đó sẽ tìm hắn tính sổ.” mỗi khi nghĩ đến Thiên Vũ nhìn thấy nàng, vẻ mặt của chàng lại tràn đầy ý cười, cùng biểu tình của bọn hạ nhân muốn cười lại không dám cười, Lục Tiểu Thanh ức đến độ không thể không lấy đao đi chém tên Thục Vương kia một nhát, đương nhiên cũng chỉ biết nói ra miệng mà thôi.
Năm người đang cùng nhau trò chuyện, phía trước có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo truyền đến giọng nói của Thiên Vũ: “Như thế nào đều ở phía sau viện, đang tán gẫu chuyện gì vậy?”
Bốn người bọn Lục Tụ vội đứng sang một bên, nhường chỗ cho Thiên Vũ, Lục Tiểu Thanh đầu cũng không ngẩng lên, cắn dưa hấu nói: “Nói hôm nay quá nóng, như thế nào trời vẫn không đổ mưa.”
Thiên Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh nàng, nói: “Đúng vậy, năm nay thời tiết quá nóng, cứ tiếp tục nắng nóng như vậy, dân chúng phải sống sao đây?”
Lục Tiểu Thanh nói: “Ta chính mình còn chưa lo nổi, làm sao mà lo được cho dân chúng trong thiên hạ chứ.” Vừa nói vừa tìm khăn tay muốn lau tay dính nước dưa hấu vừa rồi ăn chảy xuống. Chính là đang trong tìm kiếm, thì có một đôi bàn tay to vươn ra nhẹ nhàng lau đi nước dưa hấu dính ở trên tay nàng.
Lục Tiểu Thanh ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn, trước mắt là Vô Diễm thân mình cao to đang ngồi ở bên cạnh nàng, cầm khăn mặt lau tay cho nàng, nàng theo bản năng rụt tay lại, Vô Diễm phản ứng cực nhanh, nắm chặt lấy tay nàng, nàng chỉ có thể giương mắt nhìn chàng đầy tức giận, mang theo sự bất đắc dĩ.
Mấy ngày không thấy Vô Diễm, rõ ràng bây giờ nhìn thấy thần sắc chàng có điểm tiều tụy, râu mép cũng mọc lởm chởm, trong mắt thì ẩn ẩn những tơ máu, làm cho người ta cảm giác suy sụp thật nhiều, lúc này Vô Diễm gắt gao bắt lấy tay của Lục Tiểu Thanh, nhìn nàng thanh âm trầm thấp nói: “Chẳng lẽ muốn coi ta như người xa lạ sao?”
Lục Tiểu Thanh chưa từng gặp qua bộ dáng Vô Diễm như lúc này, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, rút tay về, nói: “Ta rút tay về chỉ là để một lần nữa vươn tay ra mà thôi.” Vô Diễm ánh mắt sáng ngời, bình tĩnh nhìn nàng.
Lục Tiểu Thanh lại lần nữa xòe tay ra trước mặt Vô Diễm nói: “Ngày ấy, lúc ta mua lại bọn Lục Tụ, có nói sẽ trả giá gấp mười lần để mua lại các nàng, một người hai mươi lượng, bốn người chính là tám mươi lượng, nhân lên mười lần là tám trăm lượng, ta nhưng là lại đưa cho huynh  một ngàn lượng, ngày đó ta là cao hứng, nên hồ đồ đã quên hỏi huynh số tiền còn thừa, hiện tại ta nhưng lại nhớ ra, huynh trả lại cho ta.”
Vô Diễm trong lòng đang thầm mãn nguyện khi nghĩ rằng Lục Tiểu Thanh cũng nhớ mình, lại không nghĩ đến vừa thấy mặt mình lại chính là đòi tiền, nhất thời vừa giận vừa tức trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh. Thiên Vũ ở bên cạnh đang tiếp nhận miếng dưa hấu trên tay Tiêu Xảo, nghe vậy nhịn không được cười ha ha thành tiếng, chỉ vào Lục Tiểu Thanh nói: “Thật không hổ là Tiểu Thanh, không hổ là Tiểu Thanh.” Mấy người Hồng Ngọc ở bên cạnh cực lực nhịn cười, cúi đầu mím chặt môi lại, mặt đỏ bừng nhìn đến tội nghiệp.
Lục Tiểu Thanh nhìn khuôn mặt tuấn tú khốc khốc của Vô Diễm nói: “Ta có nói sai chuyện gì sao? Nợ thì phải trả, chẳng lẽ đường đường là một Quận vương gia như huynh lại không có tiền, đến nỗi phải quịt của ta hai trăm lượng bạc sao? Ta nhưng trước tiên là dùng thân huynh đệ để tính toán với huynh, cho dù là người quen, ta cũng không thể để cho họ quịt tiền của ta được, mau đưa tiền ra, đến lúc đó chúng ta vẫn là bằng hữu, không đưa, về sau ta liền coi như không quen biết huynh.”
Sau đó quay đầu nhìn về phía bọn Lan Tâm nói: “Các tỷ muội, người này là ai vậy? Dám chạy đến Tấn vương phủ chúng ta, mọi người có quen biết với hắn không?”
Lục Tụ cố nhịn cười trả lời: “Thưa tỷ tỷ, chúng muội không biết người này.”
Lục Tiểu Thanh ồ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Vô Diễm nhíu mày nói: “Đưa, hay là không đưa?”
Vô Diễm đã không còn gì để nói nữa, vẻ mặt cười khổ nhìn Lục Tiểu Thanh nghiêm trang, lắc đầu lấy tiền từ trong tay áo ra, Lục Tiểu Thanh nhất thời cười nói: “Thì ra là Kình quận vương a..., các tỷ muội, ánh mắt của mọi người thật không tốt, nhân vật tiếng tăm lớn như vậy cũng không biết, về sau cần phải nhìn cho thật kỹ nha.”
Lan Tâm gật đầu nghiêm mặt nói: “Tỷ tỷ nói phải, về sau bọn muội phải nhìn người cho thật rõ, Kình quân vương, vừa rồi là tỷ muội chúng tôi mắt nhìn kém, không nhìn ra được quý nhân, mong ngài chớ trách.”
***********
Chương 53: Châu chấu đột kích.
Thấy Vô Diễm bị mấy cô nàng này kẻ tung người hứng trêu đùa cho giận không được mà cười cũng chẳng xong, Thiên Vũ không khỏi cảm thấy mình sống bao nhiêu năm, hôm nay là ngày vui vẻ nhất. Tiếng cười sang sảng vọng đi rất xa.
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh tuy không tỏ vẻ thân cận, nhưng cũng không xa lạ mình. Trong lòng tuy cảm thấy thất vọng, nhưng cũng hiểu không nên trêu chọc sự kiên nhẫn của Lục Tiểu Thanh. Ở thời điểm mình không hiểu rõ ràng, bất kỳ hành động dư thừa nào đều là sai lầm, có thể cùng một chỗ đã là không tệ rồi.
Nụ cười của Thiên Vũ rốt cục cũng thu lại sau rất nhiều ánh mắt tức giận của Vô Diễm, chỉ vào Lục Tiểu Thanh, nói: "Tiểu Thanh, xem ra có một người quản gia như nàng, vương phủ của ta rất nhanh sẽ phát tài rồi."
Lục Tiểu Thanh cười tủm tỉm gật đầu liên tục, mà Vô Diễm lại kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Đệ cư nhiên lại để cho nàng làm quản gia trong phủ, ta không nghe lầm đấy chứ? Đệ chiều chuộng nàng đến vậy sao?"
Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì, Lục Tiểu Thanh đã trừng mắt cướp lời: "Vì sao ta không thể làm quản gia? Ta cũng không làm việc trong Kình vương phủ của huynh. Đừng quên, đây là Tấn vương phủ. Nơi này, Tấn vương gia lớn nhất, ta là thứ hai. Nếu huynh chọc ta, hừ, lần sau đừng mong vào được đây."
Vô Diễm nhìn vẻ kiêu ngạo coi trời bằng vung của Lục Tiểu Thanh, lắc đầu nói với Thiên Vũ: "Đệ dám để nàng làm quản gia, ta cũng xin bái phục. Đã gây ra tai họa nào chưa?"
Thiên Vũ cười khổ đáp: "Rồi. Mấy hôm trước, vừa ra khỏi cửa đã va phải tam ca của đệ. Kết quả là tam ca bị nàng mắng một trận, sau đó còn bị bắt xin lỗi. Không đến ngày hôm sau, tam ca đã tìm đến đệ, hỏi từ khi nào trong phủ lại xuất hiện một nữ tử cường hãn như vậy. Đệ xem như phục nàng rồi."
Vô Diễm nhìn về phía Lục Tiểu Thanh, nói: "Nếu một ngày nàng không gây ra việc gì đó, ta nghĩ mặt trời sẽ mọc lên từ hướng tây."
Tuy biết Vô Diễm nói rất đúng, nhưng Lục Tiểu Thanh vẫn hung hăng trừng mắt nhìn chàng một cái, quay đầu đi không thèm để ý. Thiên Vũ lại nói tiếp: "Nàng còn mắng tam ca của đệ không có giáo dưỡng, không biết là do ai dạy dỗ. Ha ha, nàng dám hỏi là ai dạy dỗ, tất cả lá gan trên đời này coi như đều mọc trên người nàng rồi. Huynh không thấy sắc mặt của tam ca lúc đó đâu, đệ đều nhịn đến đau cả bụng."
Vô Diễm vừa giận lại vừa buồn cười, nói: "Cũng chỉ có nàng mới dám mắng mà không cần biết là ai như vậy. Mới vào kinh có mấy ngày đã đắc tội với Thục vương. Ta thật sự không biết còn ai mà nàng không dám đắc tội nữa, có khi ngay cả đương kim hoàng thượng, nàng cũng dám đi đến vặt râu rồng."
Nghe vậy, Lục Tiểu Thanh quay đầu sang, liên tục gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy. Nếu có thể gặp được đương triều hoàng đế, ta sống cũng không uổng kiếp này rồi. Sự kính ngưỡng của ta đối với người như sông sâu biển lớn..."
"Được rồi, được rồi. Tiểu Thanh, nàng yên tĩnh một chút đi, mấy câu kia ta đã thuộc lòng cả rồi." Thiên Vũ mỉm cười cắt đứt cơn thao thao bất tuyệt của Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh rất không lịch sự trừng mắt nhìn Thiên Vũ một cái, nói: "Hừ, mất cả hứng của ta!"
"Đó là cái gì? Tỷ tỷ, người nhìn kìa." Đột nhiên, một giọng nói xen vào cuộc trò chuyện của mấy người. Lục Tiểu Thanh nhìn theo ngón tay của Hồng Ngọc, chỉ thấy một dải màu đen đang di động về phía họ, chỉ trong chớp mắt đã gần hơn không ít.
Lục Tiểu Thanh chớp chớp mắt mấy cái, nói: "Đó là gì? Mây đen sao? Chẳng lẽ trời sắp mưa rồi?"
Vô Diễm và Thiên Vũ đồng thời xoay người nhìn lại, Thiên Vũ lắc đầu nói: "Không phải, mây đen không có tốc độ nhanh như vậy. Mà Viên Thiên Cương cũng đã nói, trong khoảng thời gian này kinh thành sẽ không có mưa."
Lục Tiểu Thanh buồn bực càu nhàu: "Vậy đó là gì, sao tốc độ lại nhanh như vậy?"
Nàng vừa dứt lời, Thiên Vũ và Vô Diễm đã đồng thanh hô lên: "Là châu chấu."
"Châu chấu?" Lục Tiểu Thanh giật nảy mình. Sinh vật thời cổ a, sinh vật đã tuyệt chủng a, chính mình còn chưa bao giờ được nhìn thấy. Nàng không khỏi mở to mắt nhìn đám mây đen đang tiến đến rất nhanh này.
Thiên Vũ biến sắc, nhanh chóng ra lệnh: "Mau, tất cả chạy vào trong phòng. Tất cả những thứ có thể cất được thì cầm theo hết. Nhanh lên một chút!"
Tuy bốn nha đầu chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, nhưng vừa nghe là châu chấu thì đều có chút luống cuống tay chân. Vừa nghe Thiên Vũ nói, các nàng cũng không kịp để ý đến lễ nghi, lập tức chạy tứ tán.
Vô Diễm đưa tay kéo Lục Tiểu Thanh đi về phía trong phòng, Lục Tiểu Thanh vội hỏi: "Làm gì vậy? Ta còn chưa thấy châu chấu bao giờ. Huynh buông tay ra, kéo gì mà kéo, không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?"
Vô Diễm không nghĩ tới Lục Tiểu Thanh lại lấy lời nói trước kia của chàng ra để ngăn cản chàng, nhất thời cả giận nói: "Nàng đừng không biết tốt xấu như vậy. Châu chấu đi qua, bất cứ thứ gì cũng sẽ không còn lại. Một đàn lớn thế kia, ăn nàng lúc nào cũng không biết nữa, còn không mau theo ta."
Thiên Vũ cũng gật đầu, nói: "Tiểu Thanh, đừng cáu giận. Mau vào trong rồi nói, đàn châu chấu này cũng không đùa được."
Vừa nói vừa bắt lấy tay bên kia của Lục Tiểu Thanh, cùng Vô Diễm nhấc nàng đi vào.
Ba người tiến vào trong phòng liền vội vàng đóng tất cả cửa chính lẫn cửa sổ. Bốn người Lục Tụ cũng nhanh chóng chạy vào từ những phương hướng khác, nói: "Đều đã thu thập thỏa đáng."
Lời còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy một tràng tiếng cánh vỗ kinh thiên động địa vang đến từ bầu trời. Sắc trời phía ngoài phòng bỗng chốc tối sầm lại, xung quanh nhất thời vang lên những tiếng va chạm rầm rầm.
Tiểu Xảo nhỏ tuổi nhất, lại chưa từng trải qua hoàn cảnh như vậy, không khỏi sợ hãi trốn đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh. Lục Tiểu Thanh vỗ nhẹ lên vai nàng, nói: "Không sao cả, đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây."
Mấy người Lục Tụ bên cạnh cũng không giấu được sự sợ hãi trong lòng, đều trốn đến bên cạnh Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh vừa an ủi mấy nha đầu này vừa tò mò ngó ra phía ngoài. Vô Diễm vốn đang có chút lo lắng, lại thấy vẻ sốt ruột hận không thể lao ra ngoài nhìn cho rõ của nàng, chàng không khỏi lắc đầu, quả nhiên không thể suy đoán về Lục Tiểu Thanh theo lẽ thường được.
Thiên Vũ nhíu mày nhìn ngoài phòng, lo lắng nói: "Sao lại xuất hiện nhiều châu chấu như vậy? Thế này thì dân chúng biết sống sao đây?"
Vô Diễm cũng nghiêm túc nói: "Bây giờ đang là mùa thu hoạch, mà ba tháng này kinh thành không mưa, sản lượng thu hoạch chắc chắn sẽ giảm đi bảy phần. Giờ lại thêm đám châu chấu này đến, chỉ sợ năm nay dân chúng sẽ hoàn toàn thất thu mất."
Lục Tiểu Thanh nghiêng tai lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, ngạc nhiên nói: "Vô Diễm, một Quận vương như huynh sao lại biết về việc trồng trọt, đồng áng? Theo lý thuyết, huynh phải là một người ngay cả ngũ cốc cũng không phân biệt được mới đúng chứ?"
Vô Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này chàng cũng không có hứng đấu khẩu với Lục Tiểu Thanh, qua loa đáp: "Ta làm việc ở Hộ Bộ, đương nhiên phải biết một chút về mấy thứ này."
Thì ra là vậy, Lục Tiểu Thanh gật đầu không nói. Lúc này, Thiên Vũ lo lắng hỏi: "Có cách nào xua đuổi được nhiều châu chấu như vậy không? Nếu cứ để chúng tàn phá, cả kinh thành chắc chắn sẽ rất loạn lạc."
Vô Diễm cau mày đáp: "Chỉ có thể chờ chúng tự đi chứ đâu có cách gì đuổi được. Một số nơi từng bị nạn châu chấu này cũng đã thử áp dụng vài cách, nhưng đều không có hiệu quả. Không nghĩ tới năm nay kinh thành đại hạn, lại rước lấy cả bọn chúng nữa."
Thiên Vũ thời dài một tiếng, nói: "Đại hạn đã khiến nhân tâm hoảng sợ, giờ lại thêm đám châu chấu này, thật là họa vô đơn chí, không biết năm nay sẽ có thêm bao nhiêu nạn dân đây..."
Thấy hai người lo nước lo dân, Lục Tiểu Thanh không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Ngày thường, tính tình của Thiên Vũ nhẹ nhàng hiền hậu, tùy ý cho nàng trêu chọc đến thế nào cũng chỉ thản nhiên cười. Vốn nàng tưởng rằng Thiên Vũ là một người không có chủ kiến, nhưng không ngờ rằng chàng lại một lòng sầu lo cho cuộc sống của bách tính... Thật là một thân vương nhân ái.
Lục Tiểu Thanh đã có chút hiểu vì sao Trưởng Tôn Vô Kỵ lại ủng hộ Thiên Vũ làm hoàng đế. Bá giả vô song, trí giả vô ưu, nhân giả vô địch. [1] Mà Thiên Vũ, chính là một người nhân từ.
************
[1]: Bá giả vô song: không ai địch nổi người bá đạo.
Tri giả vô ưu: người có tri thức thì sẽ không có lo lắng ưu tư
Nhân giả vô địch: người nhân đức thì sẽ không có kẻ địch trong trời đất này
Quay về đời Đường làm lưu manh Quay về đời Đường làm lưu manh - Chu Ngọc