The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27:Người Không Ra Người, Quỷ Không Ra Quỷ!
au này đừng để tôi thấy cái loại người không ra người, quỷ không ra quỷ đó nữa.”
Hàn Đông vừa quay đầu lại, liền đối diện với gương mặt lạnh như băng không ai bì nổi của Phùng Tuấn.
Tài xế nôn bóng bầm còi mấy lần.
Hàn Đông vốn đang khó chịu, lại nhìn thấy lũ mặt người dạ thú cao cao tại thượng, tự cho là đúng này bày ra bộ dáng kỳ thị trắng trợn đối với dân đen, ngọn lửa trong lòng ngọn cháy lên hừng hực.
“Bấm còi cái mẹ gì? Ông không có điếc!”
Vương Trung Đỉnh ngồi ở ghế sau mở cửa sổ xe xuống: “Xảy ra chuyện gì?”
Hàn Đông vừa nhìn thấy Vương Trung Đỉnh, hung hăng bành trướng vừa rồi tựa như bóng bay đột nhiên bị xì hơi, bay tán loạn xung quanh rồi xẹp lép rớt xuống đường.
“Một tên ăn mày cản đường ấy mà.” Tài xế mặt không chút thay đổi trần thuật.
Hàn Đông vốn đã chuẩn bị rút lui, kết quả nghe thấy câu đó lại vọt tới cửa xe chỗ tài xế gây hấn: “Ông nói ai là ăn mày? Có ngon thì lăn ra đây!”
Vương Trung Đỉnh không lên tiếng, tài xế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Đông vốn định chửi thêm hai câu nữa, kết quả phát hiện Vương Trung Đỉnh đang dòm mình lom lom, tâm đột nhiên yếu ớt.
Không phải bởi vì hắn xấu xí, mà là vì hắn sợ mình không đủ xấu xí. Vì an toàn, hắn trực tiếp chỉa mũi dùi lên người phu quân tương lai: “Nhìn cái mẹ gì mà nhìn? Muốn chết hả?”
Lời này vừa nói ra, vệ sĩ phía sau đứng bật dậy, kết quả bị Vương Trung Đỉnh bắt ngồi trở lại.
“Chúng ta đi đi, cẩn thận một chút, đừng có đụng của hắn.”
Giọng điệu hờ hững và ân cần dặn dò của Vương Trung Đỉnh khiến đám lông trên nốt ruồi của Hàn Đông dựng hết cả lên, trong lòng sợ hãi không thôi: Đậu má, đừng nói với cái loại đức hạnh này mà anh ta cũng động tâm nha?
Mà cách đó xa xa, bên trong xe, một âm thanh bình thản nhưng nhiệt độ thì muốn đóng băng cả xe vang lên
“Sau này đừng để tôi thấy cái loại người không ra người, quỷ không ra quỷ đó nữa.”
Phùng Tuấn gật đầu: “Vâng, Vương tổng, tôi sẽ dặn bộ phận hành chính và hậu cần nghiêm khắc quản lý khu vực trước cổng.”
Hàn Đông vừa trở lại chỗ ở đã nhận được một tin nhắn, có người chuyển vào tài khoảng của hắn ba vạn, còn kèm theo một câu: Đã từng đáp ứng anh nên không cần trả lại.
Má! Tao thèm chắc!
Vì thế, Hàn Đông đem số tiền kia trả về tài khoản đã chuyển cho mình.
Diệp Thành Lâm đẩy cửa phòng ra, thấy Hàn Đông ngồi dưới đất liền trố mắt giật mình, quần áo hắn vẫn chưa thay, ‘tẩy trang’ cũng chưa tẩy, người như vậy hòa với đồ đạc bê bối xung quanh thật phù hợp.
“Lạy hồn, cậu làm anh sợ muốn chết!”
Hàn Đông vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Ngồi đi.”
“Anh đứng được rồi.” Diệp Thành Lâm vẻ mặt ghét bỏ: “Sao lại bẩn vậy?”
Hàn Đông chậm rãi nói: “Lý Thượng đi rồi, không có ai cho dọn phòng cho em.”
“Đúng rồi, không phải cậu nói hôm nay đi tìm hắn sao?”
“Tìm rồi, mà nó bơ em.”
Diệp Thành Lâm không thể không nói ra sự thật: “Hai đứa mới quen nhau được vài ngày, người ta mắc mớ gì phải thật tâm thật dạ đối xử với cậu? Hơn nữa, cậu không phải đã sớm biết hắn là bạch nhãn lang sao?”
“Không muốn nói chuyện này nữa.” Hàn Đông ngẩng đầu nhìn Diệp Thành Lâm: “Anh phải về quê kết hôn sao?”
“Vớ vẫn, ở đây ngay cả phòng cũng không có, kết hôn kiểu gì?”
Hàn Đông nghĩ đến quê của Diệp Thành Lâm là ở Quý Châu, trong lòng rất không vui: “Vậy sau này anh còn lên Bắc Kinh không?”
“Lên chứ! Dù chỉ để nhìn cậu cũng phải lên!” Diệp Thành Lâm cười.
Tâm tình Hàn Đông thoải mái hơn: “Vậy sao anh chưa dọn phòng? Còn có vài ngày là đi rồi, đến lúc đó kịp không?”
“Một đống rách nát mang làm gì, dọn dẹp một chút là được. Trước khi đi anh phải ở đây làm một bữa tiệc rượu, mời mấy bạn bè thân thiết ở Bắc Kinh, tới lúc đó dọn cũng không muộn.”
“Ừ, đến lúc đó em dọn phụ anh.”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang