Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 28
Đã đến dưới chân linh phật đường, Phương Thiến cũng không vội vã giục xa phu ra roi thúc ngựa đi, dù sao ở thánh chỉ quy định thời gian trong ngày, chỉ cần nàng tới đúng giờ là được.
Nàng miễn cưỡng tựa vào cửa xe, vừa lẩm nhẩm trang sách, vừa cầm lấy gói điểm tâm lấy ở tiểu quán chậm rãi đưa lên miệng ăn.
Xuân Hương tư tưởng tập trung vào cây kim trong tay, nhưng là ánh mắt của nàng luôn vô tình không thể khống chế hướng phía Phương Thiến, đôi mắt thu thủy sáng ngời, che kín sướng trắng của Yên Vũ GiangNam.
Phương Thiến đôi môi mềm mại thản nhiên hé mở. “Xuân Hương, ngươi nhìn cái gì vậy? Trên mặt ta có vết bẩn gì sao?”
Ai u!!!
Bị bất ngờ Xuân Hương làm cho cây kim đâm vào ngón tay, huyết châu tràn ra, nàng nhanh chóng đặt ở trên môi nhẹ nhàng mà hút lấy vết máu.
“Tam tiểu thư, nô tỳ không có nhìn gì hết.” nàng cười cười, không dám nhìn Phương Thiến.
Phương Thiến khóe môi lạnh nhạt cong lên. “Tiểu nha đầu, đừng nghĩ là ta không biết ngươi nghĩ cái gì. Ngươi đang buồn bực có phải không? Có cái gì cứ nói đi, ngươi với ta là chủ tớ ở cùng nhau không phải chỉ mới hai ba ngày. Cho nên ngươi muốn nói gì thì mau nói đi.” Nàng nhẹ nhàng buông cuốn sách, con ngươi lạnh nhạt đặt ở trên người Xuân Hương.
“Tam tiểu thư, ngươi không thấy hai người kia rất lạ sao? Nhất là người mặc áo choàng kia giống người bị bệnh lao, ho khụ khụ như muốn đòi mạng, còn ói ra nhiều máu như vậy. Tam tiểu thư người không biết lúc đó ăn cái gì vào miệng cũng sẽ cảm thấy rất ghê tởm sao?” Xuân Hương giấu trong lòng đã lâu, thật sự nhịn không được mà nói ra.
Khụ khụ khụ…khụ khụ khụ….
Tiếng ho khan như muốn đòi mạng kia đột nhiên xuất hiện đâm thủng vào màng nhĩ các nàng.
Xuân Hương cả kinh vội vén màn xe, nhìn thấy nam tử áo trắng kia, còn có cả tên thiếu niên tuấn tú đang cưỡi trên con ngựa cao lớn, tựa hồ cùng xe ngựa của các nàng song song với nhau.
“Xuân Hương, là bọn hắn sao?” Phương Thiến đạm mi vi chọn.
“Tam tiểu thư, đúng là hai người ngồi cùng bàn trong quán trà đó, bọn họ như thế nào lại theo dõi chúng ta.” Xuân Hương tức giận đối phương vô lễ.
Phương Thiến đôi môi khinh bạc ra vẻ lạnh lùng. “Có lẽ không phải đâu.”
“Khẳng định là theo dõi chúng ta, tam tiểu thư, để nô tỳ đi cảnh cáo bọn họ một phen.” Xuân Hương ló ra, “Uy, các ngươi có mục đích gì? Vì sao lại đi theo dõi chúng ta? Còn có, các ngươi hai đại nam nhân, nghe lén tiểu thư nhà ta nói chuyện không cảm thấy xấu hổ sao?” Xuân Hương thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn bọn họ.
“Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi nói cái gì, ai muốn theo dõi các ngươi?” Bị đám người xung quanh nhìn bằng ánh mắt khinh thị khiến mặt Hoắc Trung hiện lên một tầng mây đỏ.
“Còn nói không có? Chúng ta vừa mới ra khỏi tiểu quán, các ngươi liền đi theo chúng ta, nếu không phải theo dõi thì là cái gì?” Xuân Hương cơ bản không tin tưởng hai người bọn họ, hai người đó làm nàng vô cùng, vô cùng không thuận mắt.
“Ngươi….nói hươu nói vượn, xem ta như thế nào giáo huấn ngươi!” Ánh mắt phỉ nhổ xung quang ngày càng nhiều khiến Hoắc Trung lửa giận thật sự không kìm nén được.
“Hoắc Trung.”Namtử áo trắng ngẩng đầu.
Hoắc Trung không thể không nhẫn nại, Xuân Hương lập tức hướng hắn nói. “Hừ, vốn chính là theo dõi chúng ta mà. Cảnh cáo các ngươi, chạy cách tiểu thư nhà ta xa một chút, không cần lại đi theo phía sau. Bằng không, chờ ta nói cho đại thiếu gia nhà ta, các ngươi sẽ không dễ chịu đâu.”
“Ngươi …” Hoắc Trung sắp tức giận muối ói máu.
“Hoắc Trung, không thể vô lễ.” khụ khụ khụ… nam tử áo trắng lại ho khan vài tiếng, nhổ ra vết máu so với lúc trước ở trong quán trà còn muốn đỏ hơn ba phần.