When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 35 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 600 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:19:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 54
4. Thủy Châu
Thuộc hạ chủng tộc bóng tối của cương thi mắt xanh càng ngày càng nhiều nên lòng núi đã không thể che giấu được hơi thở của bọn chúng nữa. Vì thế Mắt Xanh lại muốn mở ra một thế giới Thiên Ngoại Thiên không nằm trong tam giới. Có lời đồn đãi rằng Bồ Tát đã từng mở ra một thế giới Thiên Ngoại Thiên này phải mất gần vạn năm và hao tổn vô số tu vi.
Nó chẳng hề nói một chữ nào với Xảo Nhi về chuyện này. Và Xảo Nhi cũng không hỏi đến nó. Nếu cô muốn biết chuyện gì cứ trực tiếp đi hỏi cương thi mắt đỏ chẳng phải là tốn ít công sức hơn sao? Quả nhiên cương thi mắt đỏ luôn luôn không bao giờ biết giấu giếm, nó lập tức nói hết kế hoạch của Mắt Xanh cho cô nghe.
Xảo Nhi cũng biết về truyền thuyết thế giới Thiên Ngoại Thiên. Đó là một thế giới ảo tồn tại dựa trên linh khí của trời đất và phép lực của thần ma. Trong thời gian ngắn lại muốn sáng tạo ra thế giới Thiên Ngoại Thiên này sao dễ vậy được. Khi cô đang cau mày suy tư thì cương thi mắt đỏ lại nói thêm. Nó viết trên bờ cát rằng Mắt Xanh đã chuẩn bị bắt một số đại yêu vạn năm. Đương nhiên một chiến thần viễn cổ và bốn con bạt muốn bắt đại yêu vạn năm thì chẳng có gì khó. Xảo Nhi cho cương thi mắt đỏ hai túi thơm rồi dụ dỗ nó tiếp tục về học. Cương thi mắt đỏ không hề nghi ngờ gì, vô cùng phấn khởi bỏ đi.
Còn Xảo Nhi thì đến tàng kinh các trong Quan Thiên Uyển xem tài liệu về đại yêu vạn năm. Ngày trước lúc Phàn Thiếu Hoàng ra lệnh cho Quan Thiên Uyển đi giết yêu quái, Xảo Nhi cũng từng bắt vài con. Nhưng lúc đó có cương thi mắt xanh ở bên cạnh nên đối phó yêu quái chẳng có gì lớn lao, khó khăn cũng nhỏ đi rất nhiều. Cô tra xét rất nhiều tài liệu, cuối cùng vẫn phải đi tìm Phàn Thiếu Hoàng.
Trong trận pháp, Phàn Thiếu Hoàng đang cố gắng giúp Phàn Thiếu Cảnh tống độc từ phía xa. Nhưng hồn phách của Phàn Thiếu Hoàng bị vây trong trận thật sự không thể giúp được gì. Nhìn thấy Xảo Nhi đi đến hắn lại chú ý. Quả nhiên Xảo Nhi vừa cất lời hỏi hắn việc thu bắt yêu quái thì hắn đã mở miệng: “Bây giờ tôi bị vây ở đây không thể hành động được gì. Việc thu bắt yêu quái không thể giúp được cô. Có điều nếu cô chịu giúp sư huynh tôi giải độc thì huynh ấy có thể giúp cô một tay.”
Xảo Nhi nghĩ hắn nói cũng có lí nhưng lại cảm thấy không đáng. Cô vẫn còn muốn dùng đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh ép Phàn Thiếu Hoàng nói ra các tinh lọc trọc khí. Làm sao Phàn Thiếu Hoàng không biết lòng cô đang nghĩ gì: “Tôi thật sự không có cách để tinh lọc trọc khí. Cho dù sư huynh tôi cũng trở thành cương thi thì cũng không có là không có thôi. Cô có ép tôi cũng vô dụng.”
Xảo Nhi nhìn thẳng vào Phàn Thiếu Hoàng trong chốc lát. Cuối cùng ra lệnh cho hai con cua tinh đến khiêng Phàn Thiếu Cảnh về Quan Thiên Uyển. Phàn Thiếu Hoàng nhìn theo bóng lưng cô dần dần đi xa, rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơn mười ngày qua cương thi mắt xanh vẫn chưa về Quan Thiên Uyển. Xảo Nhi biết nó bận rộn bắt yêu. Nó là một con cương thi có lí tưởng, làm chuyện gì cũng rất chú tâm. Cô thường xuyên dùng Thủy Kính theo dõi nó. Mấy lần đầu nó cũng rất cảnh giác, hoài nghi nhìn hết bên này đến bên kia. Nhưng vẫn không thể phá được phép thuật của cô. Đến giờ tựa như nó cũng quen nên chẳng còn nhìn dáo dác nữa.
Muốn trừ khử độc thi của Phàn Thiếu Cảnh rất dễ. Xảo Nhi nhanh chóng tìm cương thi mắt đỏ đến đây. Hút độc thi là bản năng của cương thi. Cương thi mắt đỏ lập tức hút hơn phân nửa độc thi của Phàn Thiếu Cảnh. Phần còn lại thì Xảo Nhi điều dưỡng hai ngày đã hoàn toàn khỏi hẳn. Khi Phàn Thiếu Cảnh tỉnh lại vẫn còn hơi mơ màng, đến khi biết Xảo Nhi là kẻ bày ra kế cướp xác thì hắn bật cười: “Cô không bái Thiếu Hoàng làm thầy thật đáng tiếc.”
Xảo Nhi cảm thấy mắc nợ hắn. Từ đầu đến giờ, mặc dù Phàn Thiếu Cảnh và cô không có qua lại thân thiết nhưng hắn vẫn chưa từng nghĩ đến việc hại cô. Nhưng là kẻ bị người khác cài bẫy thì nghiễm nhiên phải làm vật hi sinh. Hắn là người tốt, mà người tốt thì luôn thiệt thòi. Khi cô đút cho hắn uống thuốc thì thình lình cương thi mắt xanh giận dữ bừng bừng bước vào. Xảo Nhi rất ngạc nhiên. Một hồi lâu sau mới biết được, thì ra cương thi mắt xanh cũng có Thủy Kính. Lúc nhàn rỗi không có gì làm cũng sẽ theo dõi cô...
Mấy ngày sau, Xảo Nhi mới sáng tạo ra cách phá giải Thủy Kính. Cô luôn mang theo bên người để phòng ngừa việc bị theo dõi qua Thủy Kính. Giá tiền của nó mắc gấp đôi Thủy Kính, còn bán được hơn Thủy Kính rất nhiều...
Vì thế sau này Xảo Nhi cũng thông minh hơn rất nhiều. Trước tiên Quan Thiên Uyển chế tạo ra một loại thuốc bôi lên sẽ trở nên vô cùng xinh đẹp. Thế là tất cả phụ nữ đều tranh giành nhau mua. Sau đó lại sáng tạo ra kính mắt để thấy được diện mạo thật sự. Giá tiền lại mắc gấp đôi thuốc bôi mặt nhưng lại được tất cả đàn ông cũng nháo nhào tranh nhau…
Phàn Thiếu Cảnh cũng ở lại Quan Thiên Uyển một khoảng thời gian để cùng đi bắt yêu với Xảo Nhi. Hắn chỉ hứa bắt ba con đại yêu vạn năm có sát nghiệt nặng để trả ơn cô đã giải độc giúp mình. Bây giờ tu vi của Xảo Nhi cao hơn Phàn Thiếu Cảnh nhiều, nhưng kinh nghiệm thực chiến lại thiếu hụt. Còn Phàn Thiếu Cảnh ngược lại có rất nhiều kinh nghiệm thực tế. Hai người coi như là bù trừ cho nhau. Mỗi lần cương thi mắt xanh về Quan Thiên Uyển gặp Phàn Thiếu Cảnh đều mang vẻ mặt rất khó xem, chỉ thiếu điều chưa khắc lên hai chữ “gian phu” lên mặt hắn nữa thôi.
Hôm đó, Xảo Nhi mang toàn bộ yêu hồn thu được giao cho cương thi mắt xanh. Mắt Xanh cũng hấp thụ hết toàn bộ yêu lực này vào, rồi dùng phép lực bản thân xóa đi thần thức. Không cần biết Xảo Nhi có chịu hay không, nó đều chuyển lại hết cho cô. Xảo Nhi rất lo lắng: “Những thần thức kia ở trong nguyên thần anh không có gì chứ?”
Nó vuốt vuốt tóc của Xảo Nhi, dáng vẻ chẳng hề lo lắng: “Trọc niệm trong cơ thể anh đã dung nhập vào huyết mạch. Sao lại quan tâm đến những tàn thức không quan trọng này nữa?”
Tiên duyên của Xảo Nhi càng để lâu càng nhiều. Cương thi mắt xanh rất hài lòng về điều này. Thỉnh thoảng nó trở về Quan Thiên Uyển cũng chỉ vì mục đích mang hết tất cả yêu pháp đã được tinh lực trong người chuyển qua cho Xảo Nhi. Tu vi của Xảo Nhi mỗi ngày đều tiến bộ đến ngàn dặm nhưng khoảng cách thì lại dần dần xa nó. Không biết bắt đầu từ khi nào, cô và nó đã không còn điều gì để nói với nhau. Cương thi mắt xanh cũng không tiếp tục cõng cô đi chơi nữa. Phần lớn thời gian nó đều dành cho việc tìm hiểu về thế giới Thiên Ngoại Thiên và ở cùng với bọn yêu ma nó thu nạp.
Trong quan tài ở ngôi nhà gỗ nhỏ, Xảo Nhi vẫn không quen ngủ một mình, nhưng cương thi mắt xanh lại cực ít trở về. Xảo Nhi thường xuyên lấy Thủy Kính ngắm nhìn nó. Gương mặt nó vẫn láng mịn như ngọc, đôi mắt xanh vẫn trong veo thuần khiết như lúc ban đầu. Chỉ là nụ cười kia, ánh mắt kia khiến cô cảm thấy xa lạ. Cô luôn rất nhạy cảm về cương thi mắt xanh. Cô nghĩ có lẽ nó cố ý bất hòa với cô. Cuộc sống đã quen vắng lạnh thì cũng sẽ trở nên dài ra. Giống như... một khúc nhạc đã đến hồi kết. Đẹp thì có đẹp nhưng không để lại dư âm gì. Giết xong ba con đại yêu, Phàn Thiếu Cảnh liền trở về Thúy Vi Sơn. Lúc gần đi, Xảo Nhi tự mình tiễn hắn. Chung quy hắn vẫn hiền hậu hơn Phàn Thiếu Hoàng. Cô đưa Phàn Thiếu Cảnh đến chân núi, khi cô xoay người định rời đi thì hắn lại gọi cô: “Bị nhiễm trọc khí sẽ khiến cho thần trí nó dần dần mất đi. Nếu một ngày nào đó... nó không hề nhớ được cô, cũng không có nghĩa rằng nó không yêu cô.”
Xảo Nhi vẫn mỉm cười như cũ: “Cống Hề hiểu, cảm ơn đạo trưởng đã có lòng tốt nhắc nhở.”
Phiền Thiếu Cảnh thở dài: “Cống Hề, khuyên nó vào ma giới đi, tham muốn không bao giờ có chừng mực. Ngay cả chính bản thân nó cũng không thể nào thỏa mãn được mình. Thay vì... thay vì điên dại, không bằng...”
Xảo Nhi ngẩng đầu lên, nụ cười trong mắt vẫn không giảm, cô hỏi vô cùng chân thành: “Ma giới là nơi nào?”p>
Phàn Thiếu Cảnh hơi đình trệ, cuối cùng cũng nói ngay thật: “Là vùng đất hoang của đọa thần lưu vong. Bởi vì linh khí cạn kiệt, nên đọa thần trong đó dùng máu thịt của kẻ khác để bổ sung linh khí của mình.”p>
Xảo Nhi không để hắn nói thêm nữa: “Đạo trưởng Phàn Thiếu Cảnh, anh ấy đã trải qua mấy ngàn năm thanh tu, vất vả lắm mới có được thành tựu ngày hôm nay. Xảo Nhi không thể giúp anh ấy đã cảm thấy hối tiếc, làm sao có thể trở thành gánh nặng của anh ấy được? Đạo trưởng Thiếu Cảnh, cả đời Xảo Nhi chưa được ai ban ơn. Đến nay ngay cả dáng vẻ của cha mẹ cũng đã không còn nhớ rõ. Có lẽ nói vậy rất ích kỉ, nhưng tam giới đối với tôi cũng không thể nào quý báu hơn anh ấy.”
Phàn Thiếu Cảnh biết mình nói nhiều cũng vô ích nên chắp tay từ biệt. Tất cả cương thi và tôm cua cũng nhìn ra sự thay đổi của cương thi mắt xanh. Nó không hề ở cùng với Xảo Nhi nữa. Cho dù thỉnh thoảng trở về Quan Thiên Uyển cũng chỉ vội vội vàng vàng. Nếu không phải chuyện cần thiết, thậm chí nó sẽ chẳng đến gặp mặt Xảo Nhi. Xảo Nhi cũng không quấn lấy nó. Cô vẫn bận rộn tích lũy tiên duyên như cũ, thỉnh thoảng cũng vào bếp làm vài món. Khi nó trở về cũng vào đó ăn một ít. Kiếp phù du như sóng thủy triều, còn một người một thi lại như chiếc thuyền cô độc trên biển chỉ biết nương theo gió đưa đi càng ngày càng xa.
Xảo Nhi thường xuyên đến tìm Phàn Thiếu Hoàng. Thỉnh thoảng cô cũng uống chút rượu. Phàn Thiếu Hoàng cảm thấy như vậy cũng tốt, hai người có thể cùng nhau đối ẩm. Ngày hôm đó, có một ánh sáng chiếu xuyên màn đêm ở Trần gia thôn, cho thấy được có bảo vật khai quật. Phàn Thiếu Hoàng nhạy cảm rất nhiều với việc này nên lập tức tiên đoán: “Có thể là Thủy Châu.”
Xảo Nhi phì cười: “Thủy Châu thì có gì quý báu chứ?”
Phàn Thiếu Hoàng dùng ánh mắt nhìn cô như một kẻ ngu ngốc: “Thủy Châu là một bảo châu thu được nước suối, chỉ cần chôn nó xuống thì nước suối kia có thể cung cấp ấy ngàn người uống.”
Xảo Nhi lại hơi có hứng thú: “Như vậy nó chính là báu vật để đối phó với khô hạn.”
Nhưng đến khi cô cưỡi Quỷ Xa đến, thì người đến Trần gia thôn cướp báu vật đã có vài nhóm. May là cô cũng không bối rối, tìm thẳng được đến nơi báu vật phát sáng bốn phía. Lại thấy đó là ở trong một tứ hợp viện, nhưng từ ngoài cửa cô đã sa sầm mặt vì ngửi thấy mùi máu. Quỷ Xa thích ăn xác chết, nên rất nhạy bén với mùi vị này: “Tám người, cũng vừa mới chết.”
Cổng lớn không có đóng, Xảo Nhi rút Đoạn Ảnh Kiếm ra xông vào bên trong. Cô thấy cả tám người trong nhà đều ở đó, một bà cụ đang bận rộn bê thức ăn lên. Nữ chủ nhân là một người phụ nữ mặt mũi hiền lành thấy cô đến cũng cười nói: “Cô nương đến tìm ai ư?”
Xảo Nhi hơi không chắc chắn. Hiện nay cô đã tự tin hơn rất nhiều, trong phòng này nhất định là có mùi máu tanh. Nhưng tám người này rõ ràng đang chuẩn bị ăn cơm tối. Cô hơi cau mày, một hồi lâu mới nhẹ nhàng đáp lời: “Trên đường đi qua đây, thấy phong thủy tại đây thật tốt nên nhất thời say mê bước vào. Kính mong phu nhân không phiền lòng.”
Phu nhân kia cũng rất nhiệt tình: “Người tới là khách, chắc đạo trưởng chưa dùng cơm tối, không bằng cùng nhau ăn chút đi nhé?”
Xảo Nhi hoài nghi trong lòng nên định bước vào trong. Quỷ Xa lại rụt nhỏ lại thành con ngỗng mập đứng ngoài cửa, dùng cách truyền thanh mật nói với cô: “Lão Đại, tôi trông chừng ngoài đây giúp cô.”
Xảo Nhi chỉ khinh bỉ phỉ nhổ lại nó.
Bữa cơm tối vô cùng thịnh soạn, gia đình này cũng thật hiếu khách. Xảo Nhi được ngồi chỗ cao nhất, nghiễm nhiên đây chính là lễ đối đãi với khách xưa nay. Xảo Nhi và vị phu nhân kia khẽ cất giọng trò chuyện cùng nhau. Thừa dịp vị phu nhân kia gắp đồ ăn, cô liền dùng một tay lấy Ánh Thế Kính ra. Tiếp theo vẫn mỉm cười nói chuyện, nhưng đã thấy được vị phu nhân vấn tóc lên cao trong kính đã biến thành một đầu sói. Trong nội tâm cô biết đấy nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì. Ảo thuật của bọn yêu quái này cần dùng Ánh Thế Kính mới soi ra được đủ cho thấy tu vi của bọn chúng không thấp. Nếu lúc này trở mặt không chừng cũng chẳng có lợi gì.
Đương lúc cân nhắc thì ngoài cửa lại có khách đến. Trong lòng Xảo Nhi biết rõ chắc chắn là những kẻ thấy được tia sáng đến đây tìm bảo vật. Vị phu nhân kia đi ra ngoài đón khách. Xảo Nhi thừa dịp hỗn loạn cầm lấy kính chiếu lên món vịt nướng trên bàn. Món vịt nướng cũng biến thành đầu người không còn đọng một vệt máu, hai mắt vẫn còn trợn trắng hết sức dữ tợn.
Đây là lần đầu tiên cô chân chính bị rơi vào cảnh nguy hiểm. Bên cạnh không có cương thi mắt xanh, không có đạo trưởng Hách gia, thậm chí không có cả người để hỏi ý. Đương nhiên cô không ăn những món trên bàn, chỉ nói chuyện với bà cụ kia đôi chút. Một lúc lâu cô lấy lí do đi nhà vệ sinh để rời khỏi bàn. Bà cụ kia đương nhiên không thể để cô tự mình đi khỏi nên lấy lí do cô không biết đường để đi cùng cô. Đương lúc nói chuyện thì những người khách bên ngoài cũng đi vào. Họ đều là đạo sĩ. Rõ ràng họ cũng không ngạc nhiên khi thấy nữ đạo sĩ như cô, chỉ gật đầu rồi đi thẳng vào trong nhà.
Xảo Nhi và bà cụ kia đi thẳng đến nhà xí, trên đường đi bà cụ có vài lần muốn ra tay nhưng lại bị Xảo Nhi thỉnh thoảng quay đầu nói chuyện nên không hành động được. Cho đến khi đi xa khỏi đại sảnh, Xảo Nhi mới chậm rãi quay đầu. Đôi mắt chứa đầy ánh sáng lạnh lẽo của mặt trăng, khóe môi nhếch lên chứa vài phần tàn nhẫn. Bà cụ kia thấy thế cũng không che giấu nữa, lớp da bên ngoài dần dần nứt ra để lộ thân báo. Trong đôi mắt bộc lộ hoàn toàn sự hung ác, lời nói vô cùng tự mãn: “Da thịt non mềm của cô bé đây nhất định có mùi vị rất ngon.” Xảo Nhi rút kiếm sau lưng ra, váy dài tung lên, cảnh vật xung quanh đều biến đổi. Trong cảnh trăng thanh gió mát, tứ hợp viện mới vừa rồi đã biến thành vùng ven biển hoang sơ. Những con sóng bạc vỗ về bờ cát, bóng đêm dày đặc như viễn sơn, đại dương cũng nhuộm màu u tối. Trong lòng yêu quái kia cũng hơi kinh hoảng, nhưng nhanh chóng cười khẩy: “Chỉ có chút thuật che mắt mà đã muốn giữ được mạng sao?”
Xảo Nhi cũng không nhiều lời với nó. Nơi này cũng đã cách xa Trần gia thôn mấy dặm, động tĩnh đánh nhau cũng khó truyền đến tai bảy con yêu quái kia. Đối phó với một con đương nhiên dễ dàng hơn nhiều so với đối phó tám con. Lúc đầu Xảo Nhi và con báo kia giao thủ cũng hơi luống cuống tay chân. Dù sao đây cũng xem như là lần đầu tiên đánh nhau với kẻ địch nên trong lòng hơi thiếu tự tin. Lại thêm thực lực của đối thủ không thấp nữa. Nhưng qua mấy chiêu cô lại thuận buồm xuôi gió hẳn ra. Lúc nào bày trận, lúc nào dùng bùa gì đếu có thể tính toán chu đáo.
Con yêu báo kia lúc đầu còn có thể đánh trả nhưng không lâu sau đã cảm thấy không ổn. Pháp lực của cô tựa như vô cùng vô tận, hoàn toàn không có tiêu hao. Trong lòng nó cũng có nhiều nghi vấn. Lúc nãy chỉ cho rằng cô là một cô nhóc trẻ tuổi, toàn thân cũng không hề có tà khí thì có thể được bản lĩnh bao nhiêu? Nhưng lần này nó đã cảm thấy được cô hoàn toàn khác thường.
Xảo Nhi hận chúng ra tay giết hại tám người trong gia đình của Trần gia thôn nên ra tay không hề lưu tình. Không lâu sau con yêu này đã có vài vết thương. Cô thấy nó cố ý kêu cứu thì lập tức dùng Đoạn Ảnh Kiếm bổ vào trán nó. Trong nháy mắt, đầu con báo biến thành hai nửa. Dòng máu nóng sền sệt chảy theo Đoạn Ảnh Kiếm ướt đẫm cả tay cô. Đây là lần đầu tiên cô chân chính giết yêu quái.
Cô cẩn thận lau sạch kiếm rồi tiến lên lấy nội đan của nó. Trên mặt đất, con yêu báo đã biến thành một xác báo. Đoạn Ảnh Kiếm tựa như nhận thức được máu tươi, trong nháy mắt lóe sáng lành lạnh. Cô nhìn thấy máu tanh trên tay mình mà rợn người. Một hồi lâu cô mới mím môi nhớ đến một nhà tám người trong Trần gia thôn. Rồi cô chậm rãi lau sạch vết máu trên lông của nó.
Khi đến Trần gia thôn, Xảo Nhi đã hóa thành dáng vẻ của con báo yêu. Cô dùng thuật ẩn thân để che lại hơi thở của mình. Vừa vào cửa đã phát hiện mấy con đại yêu khác đã ra tay. Một con chồn đã nằm trên mặt đất. Nhóm người tìm báu vật đang giao thủ với sáu con yêu kia, trong nhất thời cuộc chiến khó phân được thắng bại. Cô vừa xuất hiện thì sáu con yêu đều vui mừng, yêu sói gọi cô: “Thất đệ, nhanh đi cướp bảo châu.”
Xảo Nhi mập mờ đáp lời với nó. Khi bước qua cạnh yêu sói thì thình lình đâm thẳng một kiếm vào ngực nó. Cô cố ý đánh lén còn con yêu sói kia lại không đề phòng. Đoạn Ảnh Kiếm lại là vũ khí sát thương cao của đạo môn. Yêu sói chỉ kịp gào lên một tiếng đã mất đi tính mạng trong nháy mắt. Năm con yêu kia đều giật mình, một hồi lâu mới vây cô lại. Đương lúc đánh nhau bừng bừng thì Phàn Thiếu Cảnh cũng dẫn người Thúy Vi Sơn đến. Khi đó tám con yêu đã chết mất ba con. Năm con còn lại đều vây lấy Xảo Nhi muốn báo thù nên quyết tử chiến cũng không lui bước.
Phàn Thiếu Cảnh đối phó với hai con. Xảo Nhi đối phó với ba con rất khó khăn. Pháp lực của cô không kém, chỉ là khả năng ứng biến chưa được nhanh nhạy. Trong lúc nguy hiểm cô dùng bùa mượn phép của Hống. Nên chỉ trong chốc lát cương thi mắt xanh đã đến đây. Đang trong lúc đánh nhau thế nhưng sáu con yêu lại dừng lại không tấn công, một lúc lâu mới quỳ rạp xuống: “Vương.”
Đầu tiên cương thi mắt xanh đến xem Xảo Nhi, thấy cô không có gì mới trừng mắt đánh giá sáu con yêu: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Con yêu ngưu bên kia liền tức tối cất lời: “Vương, tên đạo sĩ này đã giết tứ đệ và ngũ đệ của chúng tôi. Chúng tôi chỉ vì huynh đệ nhà mình báo thù.” Xảo Nhi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt chuyển lại của Hống. Trong mắt nó cũng không có sự tức giận, chỉ có sự dịu dàng như ánh trăng ngoài cửa khiến cho Xảo Nhi bỗng dưng cảm thấy xa lạ: “Chuyện này bỏ qua không được nhắc lại. Cống Hề chân nhân của Quan Thiên Uyển là... đồng tu của bổn vương. Ngày sau Thiên Ngoại Thiên không được là kẻ địch với Quan Thiên Uyển.”
Xảo Nhi đánh giá nó tỉ mỉ. Nó đứng ở cửa sổ, ánh trăng chiếu nghiêng qua mặt nó. Toàn thân phát nên ánh sáng lung linh giống như ngọn lửa lập lòe. Áo bào nhẹ nhàng bay bay trong gió đêm tao nhã uyển chuyển. Một lúc lâu cô mới nghe được tiếng nói của mình: “Chuyện này không thể bỏ qua.”
Tất cả mọi người đều nhìn về cô, giọng nói của cô cất lên lanh lảnh: “Đây là tám sinh mệnh của cả gia đình người ta. Tám huynh đệ bọn mi vừa đủ để đền lại.”
Ngay cả Phàn Thiếu Cảnh cũng kéo nhẹ ống tay áo của cô phía sau. Còn cô vẫn cố chấp nhìn Mắt Xanh: “Tính mạng của chúng là mạng sống. Chẳng lẽ tám người nhà này phải chết vô ích sao?”
“Xảo Nhi.” Nó gọi cô sâu lắng. Cô lại chẳng hề nhúc nhích: “Chuyện gì, đồng tu?”
Hai chữ “đồng tu” được gằn ra nặng nề. Mắt Xanh thở dài thình lình xoay người lại. Xảo Nhi không thấy rõ được vũ khí lợi hại trong tay nó ra sao. Nhưng chỉ trong chớp mắt năm con yêu còn lại đã hóa thành tro bụi. Mọi người chung quanh thấy tình thế không ổn làm sao còn dám cướp bảo vật. Thế là chân cuống cuồng đạp lên nhau bỏ chạy. Cương thi mắt xanh chậm rãi đưa tay đến: “Em không vâng lời rồi.” Xảo Nhi mặc nó kéo đến phòng bếp trong tứ hợp viện. Trong bếp có tám thi thể đều đã bị lột da và tứ chi không còn hoàn chỉnh bị ném lung tung trên đất. Cương thi mắt xanh bước vào cửa phòng rồi thình lình xoay người lại bế Xảo Nhi lên. Xảo Nhi choàng qua cổ nó. Cô thấy được hình dáng của mình trong đôi mắt xanh thẳm của nó, thế nhưng lại cảm thấy thê lương. Tựa như nó cũng nhận thấy được tâm tình của cô nên khẽ cúi người khẽ thì thầm vào tai cô: “Chúng ta đi hái sao nhé.”
Cương thi mắt xanh đứng trước một bồn nước trong phòng bếp hồi lâu. Cuối cùng Xảo Nhi cũng chuyển ánh mắt đang quan sát gương mặt nó sang chiếc bồn. Chiếc bồn này to bằng hai người, trong bồn như chứa đầy sao rơi, vô số những viên châu tỏa ra ánh sáng kì dị. Cảnh tượng này rất đẹp, như chỉ cần đưa tay chạm đến là có thể hái hết bầu trời đầy sao. Cương thi mắt xanh bỏ cô xuống, rồi cầm tay cô vớt lấy bảo châu trong nước. Bảo châu kia ôn hòa như nước nhẹ nhàng chạm vào tay cô. Thỉnh thoảng khẽ hôn tay cô rồi nghịch ngợm chạy đi. Ánh sáng bảy màu trong bồn nước kéo thật dài vô cùng đẹp mắt.
Xảo Nhi theo bản năng muốn bắt lấy chúng như mò hồi lâu cũng chỉ là nước không thấy Thủy Châu tinh linh đâu cả. Cương thi mắt xanh lấy một chiếc hộp gỗ đàn trong ngực ra rồi chậm rãi cầm tay cô đưa đến: “Thủy Châu không thể vớt như vậy.” Giọng nói của nó nhẹ vô cùng và dịu dàng khe khẽ bên tai Xảo Nhi. Cô cảm thấy nhồn nhột, nhất thời quên mất những thi thể và máu tanh trên nền đất kia.
Cũng không biết cương thi mắt xanh đã sử dụng phép thuật gì khiến cho toàn bộ những viên bảo châu đủ màu sắc xinh đẹp đều tụ lại. Ánh sáng càng rực rỡ giống như mặt trăng mới nhú trên dòng nước. Ngón tay nó thon dài sạch sẽ, thân thể cúi xuống thấp, một lọn tóc bạc mang theo ánh sáng lấp lánh rơi vào bồn nước. Ánh sáng êm dịu của những viên bảo châu chiếu vào gương mặt phong hoa tuyệt đại của Mắt Xanh đang soi xuống mặt nước dập dềnh vô cùng mờ ảo.
Nó nở một nụ cười khi thấy Xảo Nhi đang ngơ ngẩn nhìn mình. Rồi nó mở tay cô ra đưa những Thủy Châu rực rở đủ màu chậm rãi bỏ vào lòng bàn tay cô. Đôi mắt vô cùng dịu dàng: “Có giống sao không?” Nó nhẹ nhàng nắm lấy tay cô vớt lấy từng viên từng viên một.
Xảo Nhi chẳng hề nghe thấy nó nói gì chỉ biết nhìn Thủy Châu lấp lánh trong tay và ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nó. “Suỵt... đừng nói chuyện.” Cô nở một nụ cười sâu xa: “Đừng nói chuyện...”
Nó vớt hết tất cả Thủy Châu ra ngoài bỏ vào đầy chiếc hộp gỗ rồi đưa cho Xảo Nhi: “Vốn là muốn tặng cho em, nhưng giờ em đã đến thì mang về đi. Có thể xâu thành chuỗi nhưng không được chạm đất, chạm đất nó sẽ hóa thành nước.”
Xảo Nhi nhận hộp bảo châu nhưng hơi phiền muộn. Giống như tỉnh lại từ giấc mộng đẹp mới phát hiện ra tất cả đều là hư ảo: “Anh không theo em về sao?”
Cương thi mắt xanh lại bế cô ra khỏi phòng bếp tanh máu: “Quỷ Xa đang ở ngoài chờ em.” Rồi nó sải bước đi không hề ngừng lại. Xảo Nhi cố kiềm nén rất lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng gọi nó.
Quỷ Xa bị Xảo Nhi bắt vào đào huyệt thì gương mặt không vui: “Lão Đại, mới vừa rồi Lão Nhị ở đây sao cô không để anh ta đào. Khẳng định Lão Nhị đào nhanh hơn tôi nhiều”
Xảo Nhi mang đến cái cuốc lấy từ trong viện, trên thái dương cũng đầm đìa mồ hôi: “Bảo mi đào thì cứ đào đi. Sao lại nói nhiều như vậy làm gì? Nếu dùng phép thuật đào huyệt thì con thành ý gì nữa.”
Quỷ Xa nghe vậy lại càng không vui: “Tôi vốn không có thành ý gì, ăn bọn họ còn có thể cho tôi no bụng, chôn bọn họ thì tôi được gì chứ?”
Vừa dứt lời thấy Xảo Nhi dùng ánh mắt vô cùng không vui nhìn nó thì lại vội vàng chữa lời: “Ờ ờ, đương nhiên rồi, thật ra có đôi khi Quỷ Xa tôi cũng vẫn có một ít thành ý mà...”
Người yêu ơi đi nào Người yêu ơi đi nào - Nhất Độ Quân Hoa