My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: bithoiroi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 586 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:49:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
uy vội chạy nhanh ra sân sau trường kiếm Trân, vừa chạy ra thì Duy đã bị đứng hình khi thấy Trân ngồi cạnh một cái thùng giấy bên trong là một chú cún cực kỳ dễ thương.
Khuôn mặt ấy sao mang một nổi buồn vời vợi, ánh mắt nhìn nơi xa xôi, đôi môi nho nhỏ, làm cho Duy không sao thoát khỏi sự xao xuyến lạ thường. ''Cô ấy vẫn vậy vẫn đẹp như một nàng tiên, và tấm lòng nhân hậu ấy luôn làm mình gục ngã '' đang ngắm nhìn người con gái mình yêu thương, thì đột nhiên Trân quay lại, thoáng bất ngờ khi nhìn thấy Duy:
- Anh đến đây có việc gì??_ Trân nhíu mày hỏi.
- Anh......anh _ nhìn vào ánh mắt Trân làm Duy lúng túng.
- Có chuyện gì??_ Trân lạnh lùng nói.
Tự nhiên lúc này đây, Duy chẵng thể nói được điều gì:
- Àk có lẽ anh biết chuyện em gái anh rồi nhỉ??_ Trân cười khinh bỉ.
- Ừ đúng vậy, anh muốn hỏi em là em đã nói gì với em gái anh _ Duy bấm chặt 2 tay mình cố gắng hỏi.
- Hahahhahaha _ đột nhiên Trân cười to.
- Anh nghĩ tôi có thể làm gì được em gái anh nhỉ???_ Trân nhìn Duy bằng một ánh mắt khinh bỉ.
- Thật ra là em đã làm gì?????_ Duy nhìn Trân nghiêm túc hỏi.
- Làm gì ư?? Tôi đã làm cho nó có cảm giác đau khổ giống tôi từ 4 năm trước. Mà chính anh đã đem đến điều đó, bây giờ tôi chỉ đáp lại thôi _ Trân nhìn Duy, xoáy sâu vào ánh mắt trân là một nổi hận đang dâng đầy.
- Xin lỗi ư??? Bây giờ anh nói thì có ích gì, anh có biết là 4 năm qua tôi đã sống như thế nào không hả????_Trân đột nhiên đứng dậy và hét to, sử dụng tất cả sức lực của mình đánh mạnh vào người Duy vừa đánh nước mắt Trân lại rơi càng nhiều.
Duy cứ đứng im cho Trân đánh. Miệng thì luôn nói:
- Anh xin lỗi.
Khoảng một lúc sau, khi đã mệt lữ Trân buông tay mình xuống không đánh nữa. Thấy vậy Duy đưa tay ôm chặt Trân.
Trân thoáng bất ngờ, nhưng sau đó đẩy mạnh Duy ra, tát vào mặt Duy một cái giáng trời:
- Tôi hận anh, suốt đời tôi sẽ mãi mãi hận anh _Trân rít lên từng chữ rồi vụt chạy.
Duy dường như mất hết sức lực, đôi chân Duy khụy xuống. Nước mắt bắt đầu rơi trong đầu Duy câu nói của Trân như ám ảnh Duy '' Tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận anh '', Duy đấm mạnh vào tường, khẽ giơ bàn tay lên nhìn nó bắt đầu rướm máu, nhưng sao Duy chẵng thấy đâu thễ xác, mà trái tim Duy đâu thế này. Ai có thể cứu Duy, Duy tiến lại con cún con, đưa bàn tay mình sờ nhẹ vào nó, hơi ấm lúc nảy của trân vẫn còn ở đây làm Duy càng thấy đau hơn. Con cún thấy máu trên tay Duy thì hoảng sợ cứ sũa ngày càng to, càng to. '' haha ngay đến con cún còn ghét mình, thì nói chi con người '' Duy đưa tay ra khỏi con cún ngồi bệt xuống đất đưa tay gác lên trán. Chẵng đễ tâm máu trên tay càng lúc càng nhiều.
Bàn chân của Trân cứ chạy chạy mãi cho đến khi mõi.Trânngồi xuống úp mặt khóc nức nở.
- Tại sao trái tim tôi vẫn lỗi nhịp vì anh. Tại saooooooooo_trân hét lên.
'' Mình là một con ngốc, hahha một con ngốc mù quáng ''
Sau khi khóc mệt Trân ngước mặt lên thì thấy mình đang đứng cạnh cái cây sát phia bên dưới rào trường. Nhìn cái cây ký ức lại tràn về trong Trân:
- Em mau xuống đi. Coi chứ té đó chời._ Duy nhăn mặt nhìn Trân.
- Em mà sợ gì _Trân nhìn Duy cười tươi.
-Em không sợ nhưng anh sợ đó _ Duy nhìn Trân nhăn mặt lo lắng.
- Á chết lão giám thị tới _ nhìn thấy bóng dáng ông thầy hói hói nơi xa xa Trân mất hồn buông tay.
Và thế là quyên cục thịt khổng lồ đè nặng lên người Duy. Duy ê ẩm nói:
- Khỗ cái thân tui. Anh nói mà em không nghe hả lỡ có chuyện gì thì sao??_ Duy nghiêm mặt mắng Trân.
- Hức tại em thấy lão giám thì chớ bộ. Mà có sao đâu, có anh đỡ em mà sợ gì_ Trân nhìn Duy cười tinh nghịch.
-Không sao cái đầu em,lỡ không có anh thì biết làm sao hả????????_ Duy tiếp tục giảng đaọ.
- Ơ vậy anh không ở bên cạnh em mãi àk??_ Trân trề môi nhìn Duy hỏi.
- Không có dĩ nhiên là anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em rồi _ Duy mỉm cười trước sự dễ thương của Trân.
- Hứa đó nha _Trân đưa ngón tay út ra trước mặt Duy.
- ừ hứa _ Duy khẽ đưa tay móc nghéo.
-Hahhaa, gì mà ở cạnh mãi mãi, gì mà hứa cơ chứ. Tất cả đều là nói dối. Đồ nói dối tôi hận anh _ Trân hét to giữa sân trường.
Trong lớp học thì nó và hắn cũng chẵng nói với nhau một tiếng nào, nhưng hắn thì cứ thỉnh thoảng liếc nhìn nó khi nó không để ý.
Thế là buổi học cũng trôi đi trong không khí nặng nề. Nó lê chân bước về nhà chẵng hĩu hôm nay Duy đi đâu mà cứ như bốc hơi. Hắn thì trên suốt đường về cứ đi theo nó, như kẽ biến thái vậy '' Không. Mình đâu phải kẻ biến thái đâu, chỉ tiện đường mà thôi. Đúng vậy tiện đường mà thôi '' hắn yên tâm với suy nghĩ ngốc nghếch của mình.
Cuối cùng cũng về tới nhà, nó leo lên phòng đánh một giấc cho tới bữa ăn tối thì Duy cũng đã về. Cả nhà ăn tối, mama, papa thì hỏi thăm tụi nó đủ thứ. Sau khi ăn xong nó quay về phòng, lục lọi sách vở định học bài, thì thấy một vật gì đó. Nó cầm vật đó lên sau một hồi đắn đo suy nghĩ, nó chạy thẵng qua nhà hắn.
Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc Nè Ngốc!!! Đừng Bỏ Cuộc - bithoiroi