Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 27
G
eorge Watson ra mở cửa cho họ. Anh ta trông bù xù và có một vết tím thâm, ửng vàng trên má phải.
“Anh ổn chứ?” Lancaster hỏi.
Watson dựa vào khung cửa, có vẻ như là cần tìm một điểm tựa chứ không phải vì lí do gì khác. “Tôi ô-ổn. Vợ... v-vợ tôi đ-đang định bỏ tôi, nhưng tôi ô-ổn. Chết tiệt, c- cớ gì mà tôi lại k-không ổn chứ?”
Decker tiến lại gần hơn một bước và khịt mũi, còn Lancaster đang nhìn theo ánh mắt của Watson.
Decker nhìn chị và gật nhẹ đầu. Họ đã có thói quen như thế kể từ khi còn là cộng sự. Gật đầu là say, lắc đầu là tỉnh hoặc khá tỉnh, còn nhận thức được. Thực ra, anh chẳng cần phải ngửi thử làm gì. Miệng nói líu nha líu nhíu, không thể đứng thẳng nếu không có bức tường trợ giúp, và đôi mắt đục ngầu đã là những dấu hiệu quá đủ để nhận thấy rồi.
“Vợ của anh có đây không?” Decker hỏi.
George chỉ tay vào trong nhà. “Đ-đang d-dọn đồ. C-con kh-khốn đó!”
“Đây là khoảng thời gian khó khăn với cả hai anh chị,” Decker nhận xét.
“M-mất con gái và... và g-giờ đ-đến vợ. Nhưng anh b-biết gì kh-không?”
“Không, gì thế anh?” Decker hỏi.
“Biến m-mẹ đi” Anh ta vung vẩy cánh tay đã biến dạng. “B-biến mẹ đi.”
“Có khi anh muốn nằm xuống một chút, anh à,” Lancaster. “Và dừng uống rượu đi.”
George trông bực như bị sỉ nhục. “Tôi... tôi kh-không có uống r-rượu.” Anh ta ợ một tiếng rất to và trông như chuẩn bị nôn.
“Thế mừng quá. Nhưng dù sao vẫn cần ngủ một chút.”
Decker đỡ lấy cánh tay còn lành của người đàn ông và đưa anh ta đi vào căn phòng phía trước và nằm lên ghế sofa. “Hãy nằm đây nghỉ một lát chờ chúng tôi nói vài lời với vợ anh.”
Khi George nằm xuống ghế, anh ta nói, “Cô ta kh-không ph-phải vợ tôi. Không c-còn nữa. C-con kh-khốn!”
Anh ta nhắm mắt và im lặng, chỉ còn tiếng thở.
Decker dẫn Lancaster đi dọc hành lang và tới chỗ cánh cửa phía sau mà họ nghe thấy tiếng động bên trong.
Decker gõ lên cánh cửa gỗ. “Bà Watson?”
Họ nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi và va xuống sàn nhà. “Ai đó?” Beth Watson hét lớn.
“Cảnh sát,” Lancaster nói.
Beth Watson gào lên, “Thằng chó đẻ đó gọi cảnh sát đến sao? Chỉ vì tôi đánh nó sao? Ồ, là nó đánh tôi trước nhé, cái thằng chó chết què quặt đó.”
“Không phải là như thế. Là về chuyện của con gái bà.”
Cánh cửa bị giật mở tung và Beth Watson đứng trước cửa, chỉ đi một đôi giày cao gót cùng chiếc váy ngủ màu trắng, không còn gì khác nữa. Làn da nhợt nhạt của chị ta trông thậm chí càng nhợt nhạt hơn trong khung cảnh đó. Da xung quanh hai cánh tay của chị ta bị lõm xuống. Một bên má của chị ta đỏ và sưng tấy. Decker không cần phải tiến lại gần để ngửi thử xem chị ta còn tỉnh táo hay không. Nhưng dường như dù chị ta có uống rượu, song vẫn có thể đứng thẳng và nói chuyện có đầu có cuối được. Chí ít là chị ta hi vọng mình đang nói chuyện mạch lạc.
“Có chuyện gì về con bé vậy?” Beth hỏi.
“Lần trước khi chúng tôi đến, chúng tôi có hỏi chồng chị về ông của anh ấy.”
Hai hàng lông mày chị ta nhíu lại với vẻ khó hiểu. “Simon á? Sao nào?”
“Ông ấy làm việc ở căn cứ quân sự McDonald trước khi nghỉ hưu phải không?”
“Đúng thế. Rồi sao? Ông ấy qua đời nhiều năm rồi.”
“Nhưng ông đã sống ở đây với chị và chồng chị. Và Debbie nữa.”
“Phải, đúng rồi, thế rồi sao?” Khác với chồng mình, Beth không cảm thấy cần phải dựa vào khung cửa để có thể đứng ngay ngắn. Rõ ràng tửu lượng của chị ta tốt hơn chồng. Có thể là vì chị ta được rèn giũa nhiều hơn, Decker nghĩ.
“Đã bao giờ ông kể cho chị nghe về công việc của ông ở đó chưa?” anh hỏi.
“Ông ấy đến cái tuổi mà chỉ còn kể về quá khứ. Thế chiến thứ hai. Chiến tranh Triều Tiên. Làm việc cho chính phủ. Luyên thuyên đủ thứ. Cả ngày cả đêm. Sau ít lâu bọn tôi phát ngán cả lên. Có người quái nào muốn sống trong quá khứ đâu chứ?”
Chị ta đi ngang qua mặt Decker và hét lên vào trong hành lang. “Có người quái nào muốn sống trong quá khứ đâu hả George? Tôi không hề muốn! Tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho tương lai! Tương lai của tôi! Quá khứ biến mẹ đi được rồi. Anh biến mẹ khỏi đời tôi đi, thằng què đéo phải đàn ông ạ!”
Decker dùng cánh tay to lớn của mình nhẹ nhàng đưa chị ta quay trở vào trong phòng.
“Ông có bao giờ nhắc đến với chị về bất kì một công trình nào được xây ở trường Mansfield không?” anh hỏi.
Hai con ngươi của người phụ nữ trông như đang lảo đảo trong hốc mắt. “Ở trường Mansfield á? Ông ấy có làm việc ở trường Mansfield đâu. Ông ấy làm ở căn cứ quân sự cơ mà.”
“Đúng là thế. Nhưng căn cứ và ngôi trường ở ngay sát nhau.”
Chị ta móc lấy một bao thuốc lá từ trên cái kệ tủ đầu giường và châm lửa. Chị ta thở ra khói và nhìn Decker. “Tôi chả thấy hai chuyện đó liên quan quái gì đến nhau.”
“Ngôi trường được xây dựng ngay khi bắt đầu Chiến tranh lạnh, ít lâu sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc. Người dân trên khắp cả nước đều xây dựng hầm trú bom ở sân sau nhà mình. Thật ra, người ta xây những nơi như vậy cho cả các tòa nhà nữa, bao gồm trường học. Những chỗ trú ẩn tránh được bom ở bên dưới các tòa nhà.”
Ánh mắt người phụ nữ thoáng như nhớ ra điều gì.
“Chờ chút. Rất lâu về trước đúng là Simon có từng nói gì đó về một... về một thứ gì gì đó ở trường Mansfield. Không phải ông ấy xây nó từ đầu. Ông ấy chỉ xây thêm thôi. Nhưng mà tôi quên sạch, chẳng nhớ gì nữa rồi.”
“Chính xác thì cái gì gì đó mà chúng ta đang nói đến là cái gì thế?” Lancaster hỏi, nhấn mạnh.
Beth chỉ tay vào Decker. “Giống như anh ta nói đấy. Một nơi an toàn để trốn bên dưới ngôi trường phòng khi người Nga tấn công chúng ta.”
“Người Xô Viết,” Decker chỉnh lại. “Nhưng cũng gần như thế. Ông ấy có kể cho chị nghe chuyện gì về nó không? Kiểu như nó nằm ở đâu chẳng hạn?”
“Không, không kể gì chuyện đó cả. Có vẻ như nó chưa bao giờ cần dùng tới. Và rồi sau đó tôi đoán nó được lấp đi hay gì đó bởi vì quân đội đâu có muốn có ai trốn xuống dưới đó. Anh biết mà, bọn học sinh cấp ba đang tuổi sinh lý trỗi dậy mà. Anh có thể tưởng tượng được tụi nó chui xuống dưới đó để làm gì.” Chị ta dừng lại và nói nhỏ, “Thác loạn.” Rồi chị ta cười khúc khích và nấc. “Nếu ngày còn đi học ở đấy mà biết có nó, tôi sẽ là đứa đầu tiên dùng nó.”
Rồi chị gào lên với người ở phía kia hành lang, “Thác loạn, thằng chó chết ạ. Tao sẽ lamg như thế vào ngày mai! Thác loạn với những thằng khác! Rất nhiều thằng khác!”
Decker một lần nữa dẫn chị ta trở vào trong phòng ngủ.
“Vậy là ở dưới đó có một chỗ trú ẩn. May mắn cho chúng tôi là chị có nhớ về việc này,” Lancaster nói và liếc mắt nhìn Decker.
Beth nở một nụ cười méo mó. “Thật ra, trí nhớ của tôi tệ lắm. Nhưng tôi nhớ Simon kể cho tôi nghe về nó vào một tối nọ khi tôi đang nấu bữa tối. Buồn cười thật, tôi chưa bao giờ nghe ông lão đó nói chuyện, và như tôi đã nói đấy, trí nhớ của tôi rất tệ. Tôi chưa bao giờ nhớ được ngày sinh nhật của mọi người, kiểu thế. Nhưng hôm đó tôi đang làm bánh chocolate kiểu Đức khi ông ấy kể cho tôi nghe về nó. Lần duy nhất tôi từng thử làm món đó. Và tôi đoán đó là thứ khơi mào.”
“Cái gì khơi mào cái gì cơ?” Lancaster bối rối hỏi lại.
“Cái bánh chocolate kiểu Đức ấy. Nó khơi mào câu chuyện kể ấy. Giữa Đức và Nga có sự liên hệ. Họ ở Đức mà, phải không? Ý tôi là người Nga ấy.”
“Đúng thế,” Decker nói. “Đúng là họ đã từng hành quân lên đó. Ít nhất là một nửa nước Đức.”
Chị ta mỉm cười. “Bộ não hoạt động mới kì quặc làm sao.”
“Khỏi phải nói,” Decker nói. “Simon có bạn bè nào trong thị trấn có thể vẫn còn sống và có thể biết về cái nơi trú ẩn dưới lòng đất đó không?”
“Ông ấy chưa từng nhắc đến chuyện đó. Ý tôi là, khi mất ông ấy đã hơn chín mươi rồi. Tính đến giờ ông ấy cũng phải gần một trăm. Họ chết cả rồi, chẳng phải sao?” Chị ta nhỏ nhẹ nói thêm, “Giống như Debbie của tôi.”
Tất cả chìm trong im lặng một cách khó xử, cho đến khi Decker nói, “Nếu chị còn nhớ ra được chuyện gì nữa, làm ơn hãy gọi cho Thanh tra Lancaster đây. Chuyện này rất quan trọng. Chúng tôi muốn tìm ra là kẻ nào đã làm việc này. Kẻ nào đã gây ra việc này với... Debbie.”
“Anh vẫn nghĩ con bé... con bé móc ngoặc với kẻ gây nên chuyện này sao?”
“Không, thực sự tôi không có ý nghĩ đó.”
Đôi môi của người phụ nữ run rẩy. “Debbie là một đứa bé ngoan.”
“Tôi dám chắc đúng là như thế, điều đó khiến việc tìm ra kẻ nào đã gây ra chuyện này càng thêm quan trọng.”
Lancaster liếc nhìn cái vali đã chất một phần đồ đạc. “Nghe này, đây không phải là việc của tôi, nhưng chị có nghĩ chị nhất định phải thay đổi quyết liệt đến mức này khi vừa mới mất con không? Có lẽ sẽ tốt hơn cho chị và chồng của chị nếu hai người cùng nhau vượt qua chuyện này đã, rồi quyết định tiếp thế nào chờ sau này mới tính. Quyết định bộp chộp nhiều khi sẽ khiến chị hối hận về sau.”
Hai mắt Beth lác đi, nhìn Lancaster. “Tôi đã muốn bỏ đi từ hai năm trước, nhưng tôi ở lại là vì Debbie. Giờ Debbie có còn ở đây nữa đâu. Thế nên tôi sẽ không lãng phí thêm một giây nào của cuộc đời mình ở cái nơi khốn nạn này. Giờ thì, xin phép hai người, tôi cần sắp xếp cho xong để có thể đi khỏi cái chỗ quỷ quái này.”
Chị ta đóng rầm cánh cửa phòng ngủ ngay trước mặt họ.
“Không còn đủ tỉnh táo để nghĩ đến điều tốt xấu nữa rồi,” Lancaster nói.
“Đối với một số người, hôn nhân càng kéo dài thì nó càng trở nên tệ hơn,” Decker nói. “Nhưng chí ít chúng ta biết có thể giả thiết của tôi có khả năng là đúng. Simon có biết về một thứ ở trường học. Một nơi trú ẩn ngầm dưới lòng đất.”
“Giờ chúng ta làm gì?” Lancaster hỏi.
“Ra ngoài thôi. Cô có thể hút một điếu thuốc còn tôi có thể gọi vài cuộc điện thoại.”
“Anh biết tôi có thể cai bất cứ khi nào tôi muốn mà.”
Anh nhìn chị chằm chằm. “Không, cô không cai được đâu, Mary ạ. Cô là con nghiện nicotine rồi.”
“Tôi đang đùa thôi mà. Bố khỉ, anh nhất định phải hiểu mọi thứ theo nghĩa đen thế à?”
Nhưng Decker đã đang nghe điện thoại rồi.
Cần ba cuộc gọi và được giới thiệu từ người này sang người khác thì Decker mới tìm được một ai đó biết sơ sơ về thứ mà anh đang nói đến. Anh kiên nhẫn giải thích anh là ai và anh muốn gì.
“Trường Mansfield,” người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói. “Nơi xảy ra vụ xả súng á?”
“Đúng thế,” Decker nói. “Chúng tôi đang cố tìm ra tên sát nhân vào và ra khỏi trường bằng cách nào. Do ngôi trường ở rất gần với căn cứ quân sự McDonald, chúng tôi nghĩ có thể có gì đó ở đây. Chúng tôi tìm hiểu được hóa ra có một lối đi ngầm dưới lòng đất hoặc một cơ sở hạ tầng có chức năng tương tự như thế. Chúng tôi muốn có thông tin xác nhận việc này và cũng muốn có thêm một số chỉ dẫn cụ thể về việc làm thế nào để vào được chỗ đó, như thế chúng tôi không cần lục tung cả ngôi trường chỉ để tìm được nó.”
“Tôi sẽ cần anh phải gửi yêu cầu dưới dạng văn bản với tiêu đề chính thức, như thế yêu cầu của anh mới được xác minh và thực hiện.”
“Được rồi, nhưng khi đã được xác minh và thực hiện, sẽ mất bao lâu? Chúng tôi đang truy tìm một tên sát nhân. Một kẻ đã giết hại nhiều đứa trẻ. Càng để lâu hắn sẽ trốn càng xa.”
“Tôi ước có thể nói với anh là nhanh thôi. Nhưng đây là Quân đội Hoa Kỳ. Nơi duy nhất mà chúng tôi hành động nhanh đó là trên chiến trường. Những thứ còn lại đằng sau chiến tuyến thì không nhanh cho lắm.”
Decker lấy thông tin về địa chỉ gửi yêu cầu rồi tắt máy.
Anh nhìn sang Lancaster, đang dựa người trước mui xe trong suốt khoảng thời gian anh gọi điện lẫn chơi trò Đập chuột chũi với Quân đội và rít hết không chỉ một mà ba điếu thuốc.
Lancaster thả đầu mẩu điếu thuốc cuối cùng và dùng gót giày nghiền nát nó vào với mặt đường. “Sao rồi?”
“Có khi tất cả chúng ta sẽ chết vì tuổi già trước khi họ phúc đáp yêu cầu.”
“Vậy giờ sao?”
“Thì có vẻ như chúng ta sẽ phải tự mình tìm nó thôi.”