Trở ngại càng lớn, chiến thắng càng huy hoàng.

Moliere

 
 
 
 
 
Tác giả: Dung Quang
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Dao Tran
Upload bìa: Dao Tran
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
gười say rất khó chăm sóc.
Người đẹp say khướt trên salon chốc thì than khát nước, chốc lại co mình bảo lạnh quá, khi thì tung chăn kêu nóng chết đi được, lát sau lại lăn xuống dưới salon, rốt cuộc dán mặt vào sàn nhà lạnh như băng mà ngủ tiếp.
Thật ra cô la lối trong vô thức vậy thôi, chứ người chịu khổ là Nghiêm Khuynh.
Đường đường là một đại ca xã hội đen, thế mà chớp mắt đã biến thành vú em, chốc thì vào bếp nấu nước, chốc lại chạy đến phòng ngủ lấy chăn cho, lát sau chăn bị cô đá tung thì đắp lại, được một lúc thì mặt đầy vạch đen, đưa cô từ dưới đất lên, khi nước sôi, anh lại vội vàng vào bếp tắt điện.
Nghiêm Khuynh đỡ Vưu Khả Ý ngồi trên salon, một tay đặt ở lưng cô, một tay bưng li gốm màu trắng duy nhất trong phòng dỗ cô uống nước.
“Mở miệng nào.” Giọng nói của anh như tiếng pháo, ngắn gọn đanh thép, trầm thấp dễ nghe.
Vưu Khả Ý mơ mơ màng màng càu nhàu hai câu, nhưng nhất định không chịu phối hợp, vẫn ngậm chặt mình.
Nghiêm Khuynh đưa li nước đến bên mép, thế mà cô vẫn không có phản ứng gì như cũ.
Anh lẳng lặng duy trì tư thế này không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên cánh môi cô.
Phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng màu vàng ấm áp hắt ra từ căn bếp không xa không gần.
Nhờ chút ánh sáng ấy, anh nhìn thấy cánh môi như hai mảnh chồi non nho nhỏ, màu hồng, trơn bóng xinh đẹp, sáng ngời tựa hoa đào đầu cành khi xuân vừa sang.
Ma xui quỷ khiến, anh chầm chậm uống một hớp nước ấm trong li, sau đó từ từ cúi người, đè lên môi cô.
Cô muốn trốn tránh theo bản năng, thế nhưng anh đã cạy môi cô rồi, rót thứ nước bỗng dưng trở nên ngọt như mật vào miệng cô.
Vưu Khả Ý không có chút ý thức, chỉ có thể bị ép phải chấp nhận phương thức ấy, nuốt số nước kia xuống.
Đôi mắt kia vẫn nhắm chặt, lông mi run run như chuồn chuồn đập cánh không ngừng trên tán lá sen mùa hạ.
Nghiêm Khuynh cứ nhìn cô mãi, môi dán môi một lúc lâu, nhưng mãi mà không động đậy.
Anh chẳng qua chỉ là một gã nhu nhược mà thôi, không có dũng khí ở bên nhau, lại lợi dụng khi cô uống say mất ý thức mà làm một chuyện nực cười thế này.
Bắt đầu từ khi nào đây? Khi anh thấy cô mỉm cười với mình, khóe miệng cong cong có khả năng làm ấm lòng người. Từ lúc đó trở đi đã mê muội vì độ cong ấy, và đôi môi kia.
Anh thậm chí không dám hôn sâu, vì sợ cô sẽ tỉnh dậy.
Thế nên chỉ bạo gan chạm một cái thế thôi, có lẽ chỉ khi tìm được một cái cớ là đút nước này, được nếm thử khoảng cách gần gũi khắng khít, dựa vào nó để an ủi.
Cuối cùng anh cũng từ từ rời khỏi môi Vưu Khả Ý, để cô nằm xuống lần nữa.
Nghiêm Khuynh dém kín chăn thay cô, như một người tình chân thành sâu sắc, làm tất cả để che chở cho người thương.
Thậm chí trong đầu còn xuất hiện một suy nghĩ buồn cười, nếu như một ngày nào đó anh cũng có thể đi bên cạnh cô một cách quang minh chính đại, bên cô sớm sớm chiều chiều, ngày ngày đắp chăn thay cô, đó sẽ là cảnh tượng thế nào?
Nhưng rất nhanh sau, một âm thanh lạnh như băng khác đã trả lời: Mơ mộng hão huyền.
Anh cứ ngồi yên không nhúc nhích bên cạnh ghế salon, cúi đầu nhìn cô. Cho dù có là mơ mộng hão huyền thì cứ mơ một lát thôi cũng được. Dù sao trong cuộc đời anh, cũng hiếm khi nào có giấc mơ đẹp như thế.
Nhưng lúc Vưu Khả Ý đang ngủ mơ mơ màng màng, Lục Đồng gọi vô số cuộc điện thoại tới.
Điện thoại tắt máy nên rung lên, khiến túi áo rung mãi không ngừng. Cô uống rượu, không có ý thức, Nghiêm Khuynh cúi người lấy điện thoại trong túi cô ra, nhìn qua, rồi bấm tắt máy.
Lại rung, lại tắt.
Lại rung, lại tắt.
Người ở đầu bên kia không bỏ cuộc, gọi đến lần thứ tám chín, sau đó bỗng nhiên mặc kệ, không gọi nữa.
Nghiêm Khuynh ngồi trước salon, quay đầu lại theo bản năng, chỉ nhìn thấy trước cửa sổ sát trần của căn nhà đối diện, Lục Đồng hơi kéo rèm qua một chút, trợn to mắt nhìn anh.
Tầm nhìn của cô rơi xuống ghế salon, sau đó dùng ánh mắt ‘Đm tôi biết mà’ nhìn Nghiêm Khuynh.
Lục Đồng kéo rèm ngay, chưa tới mười phút đồng hồ, chuông cửa Nghiêm Khuynh vang to.
Cô nàng thậm chí còn đập mạnh lên cửa, đến khi cửa vừa mở ra, lập tức la hét “Cái đồ lưu manh như anh làm gì Khả Ý nhà tôi rồi?”, vừa sải bước vào phòng, không thèm quan tâm chủ nhà vốn chẳng phải dân hiền lành gì.
Cô vội vàng chạy tới cạnh ghế salon, xốc cái chăn đang đắp trên mình Vưu Khả Ý.
Nhìn thấy Vưu Khả Ý nằm ngủ ở đó ngon lành, áo quần nguyên vẹn, Lục Đồng ngẩn người, sau đó cúi người lay cô: “Khả Ý? Khả Ý?”
Vưu Khả Ý hơi cau mày, nhưng không mở mắt.
Nghiêm Khuynh đứng chỗ cách đó mấy bước, lặng lẽ nói: “Em ấy hơi say quá, tạm thời không tỉnh nổi đâu.”
“Không tỉnh nổi thì sao? Không tỉnh nổi thì anh thừa cơ cháy nhà hôi của à?” Lục Đồng tức giận quát Nghiêm Khuynh, mắt sắc như dao.
“Tôi—” Vừa mới nói được một chữ, miệng Nghiêm Khuynh giật giật, sau đó khép lại.
Anh không dám nói mình không có.
Anh đã thừa dịp Vưu Khả Ý say rượu mà hôn cô, đây là sự thật.
Lục Đồng bắt đầu vừa kéo vừa lôi Vưu Khả Ý, muốn đỡ cô đứng dậy, kết quả không đủ sức, ngược lại khiến Vưu Khả Ý lầm bầm kêu đau.
Nghiêm Khuynh đi tới cạnh salon, trực tiếp bế bổng Vưu Khả Ý lên.
“Anh làm gì đó làm gì đó hả! Buông tay ra!” Lục Đồng quýnh đến mức vừa kêu toáng, vừa liều mạng đập vào lưng anh.
Trong khoảnh khắc tay Lục Đồng đánh xuống lưng anh, cả người Nghiêm Khuynh bỗng dưng khựng lại, sau đó lùi bước một dài ra sau, trầm giọng nói: “Không phải cô muốn đưa em ấy về nhà sao? Đảm bảo tự cõng được?”
Lục Đồng lập tức dừng lại.
Kết quả, Nghiêm Khuynh bế Vưu Khả Ý vào thang máy, Lục Đồng yên lặng đi theo.
Anh quen đường thuộc lối đưa người trong lồng ngực về nhà, sau đó còn đích thân bế cô lên giường, hoàn toàn không nghe thấy tiếng rít gào chói tai của Lục Đồng, “Được rồi được rồi đến cửa là được rồi này không cần vào này anh anh nghe hiểu tiếng người hay không vậy tôi nói là anh không cần vào này khỉ gió càng không được vào phòng ngủ.”(*)
(*) Kiểu nói của Lục Đồng không có chấm phẩy ngắt câu.
Nghiêm Khuynh làm như không nghe thấy, chỉ vội vội vàng vàng thu hết căn phòng ngủ đơn giản ấm áp của Vưu Khả Ý vào trong đáy mắt, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Anh cúi đầu nhìn cô một lần nữa, sau đó xoay người ra ngoài.
Lục Đồng dõi theo nhìn anh ra khỏi cửa, sau đó không nhịn được mà gọi một tiếng: “Này này, này!”
Nghiêm Khuynh dừng chân, quay đầu lại nhìn Lục Đồng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, “Còn gì sao?”
Anh mặc áo sơ mi trắng, vì bế Vưu Khả Ý nên trước ngực nhăn nhúm. Ấy nhưng anh đứng thẳng người ngoài cửa, ngọn đèn nhàn nhạt kéo bóng anh thật dài, nhìn cả người như một chàng quý tộc tao nhã bước ra từ một bộ phim xưa cũ, cô đơn mà quạnh quẽ.
Lục Đồng há miệng, muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ thấp giọng bảo: “Cảm ơn anh.”
Nghiêm Khuynh nhìn cô một cái, khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng vào trong thang máy không quay đầu.
Chữ số trên màn hình hiển thị giảm dần từng số một.
Anh dựa vào vách sắt lạnh băng, mệt mỏi nhắm hai mắt, không muốn khi đến cuối cùng, những gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ sẽ như sự thay đổi của con số này, hóa thành hư không.
Sau khi về nhà, anh đi tắm. Vết thương trên lưng vẫn chưa lành, hôm nay bị Lục Đồng đánh, chỗ đã kết vảy hơi tét ra.
Anh nhắm mắt xối nước nóng lên, từ từ sờ lên vết dao ở phần bụng trái, như đang nhớ tới điều gì, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Anh từng chịu rất nhiều vết thương, trên người cũng lắm vết sẹo, thế nhưng chỉ duy nhất cái này là không giống.
Đây là một vết thương có giá trị kỉ niệm.
Sáu năm trước, khi Nghiêm Khuynh chỉ mới mười chín tuổi, có một lần đánh nhau rồi rơi xuống thế hạ phong. Anh chả phải đồ ngốc, chẳng phải không biết những lúc thế này không được đánh bừa, ba mươi sáu kế – chạy là thượng sách.
Chạy trốn trong khu phố sầm uất gần mười phút, khi quay lại thì không thấy đám người đang đuổi theo đâu nữa. Anh thở phào, thở hồng hộc trốn mình trong đám đông, đứng tại chỗ nghỉ ngơi.
Hôm đó vừa đúng có một hoạt động công ích quy mô lớn được tổ chức ngay giữa trung tâm thành phố, trên sân khấu giữa quảng trường, có một người đang biểu diễn.
Anh tựa vào tay vịn ven đường, vừa điều hòa hơi thở, vừa chán ngán nhìn về phía đó.
Lướt vô số cái đầu đang chen chúc, anh nhìn thấy trên sân khấu, có một cô bé đang múa.
Một cô bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi thì phải, mặc quần lụa mỏng màu trắng, tóc búi to thật cao ở sau gáy, không để thừa sợi tóc nào. Em thẹn thùng cong khóe miệng mỉm cười với khán giả dưới sân khấu, nhón mũi chân xoay tròn liên tục không ngừng trên sân khấu, bật nhảy, mềm mại như một con bướm.
Ngày hôm đó mặt trời rạng rỡ, tươi sáng như ánh nắng ban mai trong rừng rậm, vừa trong suốt vừa đẹp xinh.
Vì tập trung nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn của em hơi ửng đỏ, có giọt mồ hôi rịn ra trên trán, được mặt trời chiếu tới, lập tức biến thành hạt trân châu óng ánh.
Là ballet.
Nghiêm Khuynh xem không hiểu, nhưng trong giây phút ấy anh cũng ngây người, cứ thế mà đứng ngẩn ra, quên cả hô hấp, nhìn cô bé kia, gần như không nhúc nhích.
Em cũng chẳng trầm tĩnh ung dung, thậm chí có phần hơi căng thẳng, có thể nhận ra điều ấy qua nụ cười mất tự nhiên.
Thế nhưng em múa rất tập trung, mỗi cú xoay đều đẹp đến rung động lòng người.
Nghiêm Khuynh tắt vòi nước, lấy khăn lông trên giá xuống, loa qua quýt, có giọt nước chưa được lau khô mà đã cầm một cái áo thun lên thay.
Anh đi tới trước cái ghế gỗ đặt gần cửa sổ sát sàn, vừa châm thuốc vừa ngồi xuống, thuận tiện nghiêng đầu về phía cửa sổ đối diện theo thói quen.
Rém được kéo kín mít, chẳng có gì cả.
Vậy thì chắc bây giờ cô đã đi vào mộng đẹp rồi.
Anh nhắm mắt, lại một lần nữa, nhìn thấy cô của ngày hôm đó.
Vì điệu nhảy kia, anh quên mất hiện đang phải chạy trốn, kẻ thù truy đuổi, bụng bị trúng một dao, suýt nữa đã phải nạp mạng. Một dao đó khiến anh phải khâu chín mũi trong một tiệm khám nhỏ, vì không có tiền tiêm thuốc mê, Nghiêm Khuynh cắn răng gắng chịu. Sau khi khâu xong, thậm chí môi anh cũng bị cắn nát hai lỗ.
Lúc đó, anh đã nghĩ gì?
Người đàn ông trên ghế gỗ khẽ cong khóe môi, lại trở về khung cảnh xưa một lần nữa.
Cô bé kia cười thẹn thùng, trong mắt lấp lánh ánh sao, trên trán có hạt trân châu long lanh trong suốt. Em xoay tròn liên tục, thân thể mảnh khảnh như chồi non đón xuân sớm, đang cố gắng, cố gắng nhú ra một nụ hoa.
Anh chỉ tiếc ngày hôm đó mình không được xem hết điệu múa kia, không thể được nhìn thấy tận mắt liệu chồi non kia có nở hoa như suy nghĩ của mình không.
Vì thế, khát vọng đó biến thành cơn ngứa, khiến trái tim ngứa ngáy khó chịu, theo anh suốt sáu năm ròng.
Trong sáu năm đó, anh từng vô tình cố ý quan tâm đến những buổi công diễn quy mô lớn trong thành phố, thế nhưng kết quả lại chẳng phát hiện bóng dáng người con gái ấy đâu nữa. Mãi đến một ngày nọ, cô tưởng anh là tài xế taxi đang đợi khách, trong đêm mưa gió, gõ lên cửa sổ xe anh.
“Tài xế, có đi không?”
Anh nghiêng đầu, nhất thời sửng sốt.
Vưu Khả Ý.
Em không biết, thật ra tôi đã gặp em từ sáu năm trước rồi.
Trong lúc em vẫn chưa hề phát hiện ra, tôi đã tự ý khắc sâu em vào lòng.
Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau - Dung Quang Dù Sao Cũng Muốn Ở Bên Nhau