Số lần đọc/download: 313 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:23:29 +0700
Chương 28
N
gồi một góc nhìn người ta ăn ngon lành, Hải Quỳnh thở dài không thành tiếng. Cô vừa ngồi ôm cái bụng đói vừa nhìn Tần Phong với ánh mắt xuyên thấu rồi hỏi thăm luôn ông bà đã khuất của anh ta.
- Bà sao dạ, sao không kêu cái gì ăn đi – Minh Trang nhìn Hải Quỳnh ngồi chống cằm nhìn miếng thịt sườn của mình thì sợ hãi với nguy cơ bị giành giật. Tuy người ta thường nói:” Miếng ăn là miếng tồi tàn” nhưng cũng tặng thêm một câu:”Mất miếng ăn lộn gan lên đầu”. Vì cái bao tử thân yêu thì dù là bạn bè thân như chị em cũng quyết giữ lại miếng sườn (>0- Thằng chã không cho tao ăn – Hải Quỳnh nấc ghẹn nói.
- Ai? – Lê Phương buột miệng hỏi.
- Còn ai trồng khoai đất này nữa. Chắc chắc là cái người đã vinh hạnh tận hưởng suối nguồn dịch vị thơm tám tháng của nhỏ Quỳnh chứ ai – Phương Hồng cười châm chọc nói.
- Thì ra là vậy…- Ngọc Yến gật gật đầu.
- Tụi bây cũng thiệt là vô lương tâm quá đi nha. Biết anh ta đứng sau lưng tao mà không thông báo tí nào, còn bỏ tao chạy trước – Hải Quỳnh tức giận liếc tụi bạn trách.
- Người không vì mình trời tru đất diệt sao mậy – Phương Hồng cười ha ha nói.
- Còn nói nữa…. tao đã nháy mắt với mày muốn rụng lông mi luôn. Vậy mà mày hổng thèm để ý cho tao nhờ. Tao còn giả vờ khen ảnh một hơi một hồi, vậy mà mày lại **** đổng lên – Minh Trang hừ mũi mắng lại.
- Cũng tại cá miệng hại cái thân – Hải Quỳnh đau khổ tự vả mặt mình.
- Thôi cứ ăn đi, bất quá tụi tao đổi chỗ với mày là xong chứ gì – Minh trang khuyên nhủ.
- Ừ ha…mày nói có lí quá …tao đói quá rồi, phải ăn thôi kẻo không kịp – Hải Quỳnh vui vẻ reo lên.
Nhưng ngay lúc đó thì cô bắt gặp ánh nhìn của Tần Phong đang hướng về sự vui vẻ của mình thì trong lòng thấy sợ hãi vội thu lại nụ cười rồi âm thầm khóc than.
Mấy đứa bạn cũng thấy ánh mắt của Tần Phong như tia laze giết người nên vội vã nuốt phần cơm của mình trước khi chịu chung số phận. Nhưng ngay sau đó, một dĩa cơm sườn thơm phức và ngon lành được đặt trước mặt Hải Quỳnh.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nụ cười nhẹ nhàng của Khánh Vũ:
- Thầy thấy em không kêu gì hết, nên kêu giùm em.
- Em không được phép ăn – Hải Quỳnh với gương mặt bí xị nói – Anh Tần Phong sẽ giết em chết.
Khánh Vũ nhìn gương mặt phụng phịu của cô thì thấy dễ thương vô cùng, nhất là hai gò má bầu bĩnh, cứ hồng hồng một cách kì lạ. Lòng cảm thấy xuyến xao, Khánh Vũ vội giấu đi xúc động trong lòng mà trầm trầm nữa đùa nữa thật nói:
- Nói gì vậy, thầy cho phép em ăn thì cứ việc ăn đi. Không ăn lấy sức đâu mà đi tiếp, em có chuyện gì thì thầy phụ trách như thầy không thể gánh nổi đau. Thầy là người có toàn quyền định đoạt nhất ở đây. Thầy ra lệnh cho em ăn cơm.
- Tuân lệnh – Hải Quỳnh làm tư thế nghiêm mặt dù vẫn ngồi cười cười đáp.
Sau đó thì nhanh chóng tiêu diệt dĩa cơm trước mặt mình, vừa nhìn Khánh Vũ đầy cảm kích. Thầm cảm ơn ông trời:” Đã sinh ra Du còn sinh ra Lượng”, nếu không chút nữa cô sẽ phải làm con ma đói ở nơi xa lạ.
Sau đó Minh Trang đã đổi ghế với cô, Hải Quỳnh có thể nói là yên ổn ngủ thoải mái. Nhưng lại lo lắng cho đứa bạn còn ham ăn ham ngủ hơn cả mình, bèn lén lút quay lại nhìn. Quả thật là Minh Trang đã ngủ say từ giây phút đầu rồi. Nhưng điều khiến Hải Quỳnh tức muốn hộc máu đó là Tần Phong để Minh Trang dựa thoải mái vào vai anh ta mà không một tiếng phàn nàn nào. Hải Quỳnh rờ rờ vào phần đầu bị đập vào kính của mình lúc nãy mà lại tiếp tục âm thầm hỏi thăm tám đời dòng họ Tần Phong.
Sau gần một ngày vất vưởng trên xe đến mệt mỏi, đoàn người của họ đã được đưa tới một nơi nào đó mà mãi ngủ nên Hải Quỳnh không biết đó là nơi nào. Chỉ biết nơi đây khá vắng vẻ, rất ít người. Chào đón họ có 4 cô giáo và hai người đàn ông, còn có hơn mười em nhỏ không đồng tuổi.
Khánh Vũ đi đến trò chuyện với họ vui vẻ một lúc rồi nhanh chóng phân công việc. 5 cô nàng bị Nguyên Thu phân công nấu cơm ngay lập tức để mọi người có bữa cơm chiều. Trong khi những bạn khác lo việc sắp xếp ổn định chỗ nghĩ.
- Cái bà chị mắm muối đó đúng là muốn đì tụi mình mà. Giao công việc cực nhất cho tụi mình ngay khi vừa bước xuống chẳng kịp nghỉ ngơi gì hết, cái gì mà sắp xếp chỗ nghỉ chứ, việc đó rõ ràng là được những người ở đây chuẩn bị từ lâu rồi – Phương Hồng bất bình kêu lên.
- Tao thấy, chị ta coi tụi mình như là cái gai trong mắt, không nhỏ ra được thì nhức nhói – Lê Phương cũng phẫn nộ nói.
- Gần cả trăm con người mà bắt có 5 đứa mình nấu cơm, chẳng lẽ tao không nấu cho nhịn đói cả lũ – Ngọc Yến cũng ghiến răng tức giận nói.
- Thôi bỏ đi, tụi bây quên rồi sao, số phận của tụi mình giờ nằm trong tay của Tần Phong đó. Nếu phạm lỗi, anh ấy phê điểm thấp thì kết quả quân sự sẽ bị out ngay, huống hồ không nấu cơm, thiệt thòi cái dạ dày của tụi mình, mất cả chì lẫn chài – Minh Trang vội khuyên giải.
- Phải đó, chịu khó một chút đi – Hải Quỳnh cũng lên tiếng.
Cuối cùng cả nhóm đành thở dài đi nấu cơm, chẳng biết bên ngoài mọi người đang được đi tắm sung sướng sau cuộc hành trình dài.
Nấu cơm xong, cả nhòm vội vàng rũ nhau về phòng lấy đồ đi tắm để cho các bạn nữ khác dọn cơm. Nhưng khi Hải Quỳnh về chỗ nghĩ thì không thấy ba lô của mình đâu cả. Ba lô của 5 người bọn họ đã nhờ các bạn xách về phòng dùm, nhưng chỉ có ba lô của Hải Quỳnh là không có. Cô vội vàng cùng cả nhóm đi tìm.
- Sao còn chưa đi tắm – Nguyên Thu đột ngột đi vào hỏi.
- Em bị mất ba lô – Hải Quỳnh yếu ớt nói.
- Ba lô cô ra sao – Nguyên Thu nhíu mày hỏi.
Hải Quỳnh bèn diễn tả lại Ba lô của mình. Nghe xong Nguyên thu gật đầu nói:
- Hình như lúc nãy tôi thấy ai đó xách lộn bên phòng nghỉ nam đó, cô qua đó lấy về đi, mọi người đang ra ăn cơm hết rồi.
Nói xong, Nguyên Thu quay lưng bỏ đi ăn cơm.
- Bà tự qua lấy đi, tụi tôi đi tắm trước đây, mệt chết được, phải tắm thật sạch cho thoải mái – Phương Hồng uể oải bảo.
Hải Quỳnh gật đầu rồi một mình đi lấy ba lô.
Phòng nghỉ nam cũng ở gần đó. Thật ra đó là một phòng học bỏ trống cũng giống ý như bên phòng nghĩ nữ. Thấy căn phòng khép kín, Hải Quỳnh cứ tưởng mọi người đã đi ăn hết rồi bèn mở cửa xông vào không khách khí. Nào ngờ….
Trong phòng là hơn mười nam sinh viên đang thay đồ. Có người chỉ vừa mới cởi nút áo, có người đã cởi trần, cũng có người đã hòan toàn cởi hết cả ra rồi.
Sau giây phút đứng hình trước cảnh tượng sex miễn phí kia, Hải Quỳnh cảm thấy cả người nóng ran lên, chỉ mấy giây ngắn ngủi thôi mà huyết quả cô chảy dồn dập từ chân lên đầu rồi về tim, rồi từ tim xuống chân lại lên đầu. Cứ thế vòng tuần hoàn máu của cô lưu thông có thể sánh ngang vẫn tốc ánh sáng. Mặt đỏ cả mang tai, nóng phừng lên tực hồ bốc cháy.
Hải Quỳnh vội vàng cúi đầu xuống đất tránh cho cảnh tưởng có thể khiến người người đui mắt đập vào tiếp tục. Cho nên cũng không nhìn thấy sắc mặt hay phản ứng của các chàng trai trong phòng ra sao.
Cô muốn quay người bỏ chạy nhưng mà chân không chịu gnhe lời, cứ thế đứng yên bất động cho đến khi đôi mắt nhìn xuống đất của cô xuất hiện một bàn chân trần.
Tư duy não bộ của cô lập tức phân tích ngay: Đầu tiên là cởi áo rồi mới đến cởi quần. Chân trần tức là đã cởi quần rồi, từ đó suy ra người đứng trước mặt cô đang là một anh chàng khỏa thân.
- Cô tìm gì – Giọng nói quen thuộc vang lên rất nhỏ mang chút ngượng ngập nhưng lại cứ như tiếng sấm vang rền lớn nhất từ trước tới giờ Hải Quỳnh mới nghe thấy. Giọng nói đó không phải của ai khác mà chính là của tần Phong.
Mặt Hải Quỳnh không còn chút máu, nghĩ tới việc mình sẽ bị gọi là đồ trơ trẽn, là biến thái thì chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống. Hay là giã bộ ngất xỉu Hải Quỳnh vội nghĩ cách chữa cháy cho giây phút này. Nhưng Hải Quỳnh liền gạt phăng cách này đi bởi vì khi cô giả vờ ngất thì thế nào cũng được anh ta đỡ, mà như vậy thì thể nào cũng chạm vào cơ thể đang khỏa thân của anh ta. Không thể được. Hải Quỳnh bất đắc dĩ đành nói:
- Em đang tìm mắt của mình.
- Mắt cô – Tần Phong nhíu mày hỏi lại.
- Phải đó…mắt của em rơi vào đây không rõ chỗ nào hết, cho nên em không thể nhìn thấy bất cứ cái gì ở cự li cách mình 1cm cả – Hải Quỳnh đành tuông ra câu nói dối trắng trợn nhất trong cuộc đời mình cho cái tình huống dỡ khóc dỡ cười này.
- Cự li cách mắt cô 1 cm…- Tần Phong hỏi lại vẻ châm biếm.
Ngay sau đó Hải Quỳnh cảm nhận được một hơi thở thơm ngát đang phả trên đỉnh đầu mình, bàn chân trước mặt dường như tiến lại gần thêm 1 bước nữa như quyết tâm đến gần ở cự li 1 cm.
Hải Quỳnh bấn loạn cả lên, cô nhắm mắt lại ngẩng đầu lắp bắp nói:
- Thật đó, mắt em mất rồi, anh xem đi. Cho nên nãy giờ em không thấy gì hết. Không thấy gì hết.
Nói xong, cô cố hết sức xoay người định bỏ chạy, nhưng vì nhắm mắt nên không biết trước mặt mình là cái bức tường bèn sáng vào một cái cum rồi dội ra. Nhưng Tần Phong đã gaing tay ra đỡ cô, tay cô bất giác sờ vào ngực anh tìm điểm tựa.
Hải Quỳnh kinh hoàng khi bàn tay cô chạm vào làn da trần của Tần Phong. Cô hốt hoảng bật thoát ra khỏi vòng tay của Tần Phong rồi vừa chạy vừa hét lên:
- Em không có thấy anh đang khỏa thân đâu.
Tần Phong nhìn theo dáng cuống quýt bỏ chạy của Hải Quỳnh thì khẽ cười,không ngờ cô lại đưa ra cái lí do ấu trỉ nhất là rơi mắt khiến anh không nhịn được mới trêu chọc. Thật ra trên đờ này đâu chỉ có áo và quần dài bên ngoài mới gọi là đồ. Vẫn còn có thứ gọi là quần xà lõn mà.
Sau đó, Hải Quỳnh đã bị Công bám theo chọc ghẹo:
- Em có biết không, anh đã bị em nhìn thấy từ trên xuống dưới rồi, ngày xưa mà như vậy là phải chịu trách nhiệm đó.
- Tiếc cho anh quá, bây giờ là thời đại tự do xã hội chủ nghĩa, nam nữ bình đẳng rồi, không còn phong tục hủ lậu như vậy nữa đâu. Với lại anh không phải nữ, em không phải nam, thì sao phải chịu trách nhiệm chứ – Hải Quỳnh tuy xấu hổ nhưng cũng không muốn để Công ức hiếp bèn đáp.
- Em nói đúng đó, bây giờ là xã hội chủ nghĩa, ngày xưa người nữ đòi người nam chịu trách nhiệm, bây giờ nam nữ bình đẳng rồi, anh cũng có quyền đòi em chịu trách nhiệm – Công lẽo lự nói – Nếu em không chịu trách nhiệm, anh sẽ bám theo em suốt đời cho tới khi em chịu mới thôi.
- Được, anh cứ việc bám theo em, lúc đó em sẽ nói cho tất cả các cô gái anh quen rằng:” Vì em đã nhìn thấy hết của anh rồi nên em biết anh là hàng Việt Nam chết lượng kém” – Hải Quỳnh cũng không chịu thiệt mà đáp.
Công tái cả mặt, không ngờ cô em gái nhìn vẻ mặt ngây thơ hiền lành mà ăn nói sắc xảo đến vậy, nhưng anh chàng không muốn chịu thua dễ dàng như vậy, bèn liếm môi nói tiếp:
- Em nói như vậy, mọi người sẽ hiểu lầm em và anh có quan hệ mờ ám gì đó nên em mới biết. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến trinh tiết của em cho xem.
Nào ngờ Hải Quỳnh nghe xong chẳng những không biến sắc mà còn bình thản đáp lại một câu:
- Thời buổi này, mất trinh là chuyện nhỏ, bất lực mới là chuyện lớn đó anh à.
Mọi người trong nhà ăn nãy giờ mím môi nén cười, nhưng lần này nghe xong thì phá ra cười đến nội thương, cơm phun phào phèo, đồ ăn bay tứ tung.
Bàn ghế bị đập đến run rinh. Công thì xanh cả mặt vái Hải Quỳnh vài vái rồi bảo:
- Thưa chị, từ nay em xin chừa.