Số lần đọc/download: 604 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:35:27 +0700
Chương 28.
C
ả đám bước vào nhà, ngồi xuống sôpha.
- Tớ không tin Lam Phương đẩy cô Lệ Quân! - Linh Trân nói
- Em không tin, thì đâu phải Nhật Vũ nghe theo em! - Thế Nam nói
- Nhưng nếu đúng như Lam Phương nói thì ai đẩy cô ấy! - Trâm Thảo nói
- Đúng rồi, lúc nửa ó có rất nhiều người vào nhà, có Thảo My nữa! - Hạo Minh nói
- Camera! - Minh Thư lạnh lùng nói
- Đúng ra i, camera! Ta sẽ biết ai là người đẩy cô Lệ Quân, ôi bà xã thông minh quá đi! - Gia Bảo la
Cả đám nhanh chóng lấy máy ôính ra xem lại đoạn băng quả đúng như cả đám nghĩ là Thảo My. Cô ta đợi mẹ Nhật Vũ không chú ý từ phía sau xô cô ấy xuống quả đúng là tiểu nhân mà. Cả đám nhanh chóng đến bệnh viện đưa cho Nhật Vũ xem. Thảo My nhìn những hình ảnh bị ghi lại liền run sợ chối cãi:
- Em không có chắc chắn Linh Trân đã làm đi đoạn băng này vu khống em!
- Vậy.. Còn tôi làm bằng chứng thì sao? - bỗng mẹ Nhật Vũ mở nhẹ mắt ra
- Mẹ! - Nhật Vũ vui mừng ôm lấy bà
- Nhật Vũ, con mau cản Lam Phương lại nó mà quay về nhà thì cuộc đời nó sẽ bị định đoạt bởi ông nó! - mẹ Nhật Vũ nói
- Sao?
Nhật Vũ nhanh chóng chạy nhanh ra xe, đi tới biệt thự Trần gia. Trước cổng, cậu ấn chuông liên hồi:
- Dạ, cậu tìm ai?
- Tránh ra!
Nhật Vũ đi thiên ngang vào nhà trước sự ngăn canh của tất cả bảo vệ và bà giúp việc. Tại phòng khách, cậu lạnh lùng lên tiếng:
- Lam Phương đâu?
- Dạ, lão gia tôi có cản nhưng cậu ấy cứ đi vào!
- Bà đi làm việc đi!
Ông Hải Đông gật đầu, quay sang nhìn Nhật Vũ, ngây ngô hỏi:
- Cậu tìm cháu tôi có chuyện gì?
- Ông mau thả cô ấy ra!
- Cậu nói gì thế, cháu gái tôi nó mới về sao phải thả?
- Tôi nói ông biết, nếu ông không thả cô ấy thì dùng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ khiến ông phải sụp đỗ hết cơ ngơi này!
- Cậu làm gì nào? Ăn nói hỗn xược! - ba của cô không chịu được
- Vậy cậu đang hăm dọa chúng tôi sao? - trên lầu 1 cô gái thật xinh đẹp đi xuống
- Lam Phương, đi về!
- Buông ra! - Lam Phương nói lạnh lùng
- Lam Phương, cậu đang nói gì vậy hả?
- Tôi biết, cậu buông ra đi! Tôi đã về nhà của mình sao lại phải đi về nữa, đây là nhà tôi! nơi tôi có hạnh phúc từ gia đình!
- Cậu nói dối!
- Tôi không nói dối! Cậu không thấy cuộc sống của tôi đang sung sướng sao, được sống với ba và ông, là cô chủ của tập đoàn lớn, nhà thì sang trọng! Chẳng phải ai cũng ước muốn có sao?
Nhật Vũ không thể tin người con gái trước mặt mình, cô ấy đã hoàn toàn thay đổi, nyưng cậu vẫn cố gắng tin là cô và nâng tay cô lên n, nói nhẹ:
- Lam Phương, anh sai rồi! Anh yêu em, về nhà với anh đi!
- Hoàng thiếu gia, xin lỗi! Tôi đã có hôn phu! Và tôi không hề yêu cậu!
- Nói dối, em yêu anh mà! Em đã nói với anh như thế mà!
- Tôi không nói dối, xin lỗi nhưng tôi không muốn tiếp cậu, mời cậu về cho, cô Mai tiễn khách!
Lam Phươnh lạnh pùng nhìn cậu, Nhật Vũ buông lơi tay mình nhìn vào người con gái trước mặt.
- Cô không phải Lam Phương của tôi! Xin lỗi, đã làm phiền tôi nhầm người rồi!
Nhật Vũ lạnh lùng quay bước đi, Lam Phương nhìn theo anh mà tim cô đau như có hàng mũi dao đâm vào vậy. Quay sang nhìn ông nội và ba:
- Con đã làm đúng ý ông nội, ông vừa ý chưa?
- Con làm tốt lắm, bây giờ con lên phòng nghỉ ngơi đi chút ta sẽ đưa những dự án của công ty cho con làm!
- Dạ, thưa ông!
Lam Phương quay bước đi bỏ lên lầu, lúc này ba cô - ông Tuấn Khải nói với ba mnh:
- Ba à, làm vậy có quá sức con bé không, nó vẫn còn đang tuổi học mà!
- Sau này nó là người thừa kế công ty,ta phải đào tạo nó!
- Nhưng..! Ba à, bạn của nó không liên quan vào chuyện này ba phảo để nó được có những tình cảm chứ!
- Một người làm thủ lĩnh thì không cần bất cứ tình cảm nào, chẳng phải nó đã có Minh Huy làm chồng sao?
- Nhưng..
- Ta đã quyết định con cãi ta sao?
- Dạ, không ạ!
Ông Tuấn Khải nhìn lên phonhg cô, lẽ nào mà ông không biết được bây giờ cô như thế nào, một người cha sao có thể nào không thương con mình chứ, nhưng không có 1 người đó chứ, ông ta đã chính tay giết chết vợ mình chỉ vì giq sản kết sù này thôi!
Trong phòng của Lam Phương, nước mắt cô không ngừng rơi ra. Sao c,lại yếu đuối như thế chẳng phải cô đã từng muốn xa cậu sao? Nhìn vào bức ảnh mà cô đã cùng cậu đi chơi.. Nước,mắt của cô,cũng làm lay động ông trời, cơn mưa đỗ xuống rơi tầm tã, < cốc.. cốc > tiếng gõ cửa vang lên, Lam Phương lấy khăn ướt lau đi nhữny giọt nước mắt, nói lạnh:
- Vào đi!
- Chị!
Tuấn Kiệt bước vào, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của chị mình liền nói buồn:
- Lúc nảy, anh Nhật Vũ tới đúng không? Sao chị không về?
- Tuấn Kiệt, em khờ quá, chị về đây là tiếp quản công ty nên không thêi gặp anh ấy hiểu chưa?
- À, thì ra như vậy! Chị à, tối nay em phải đi ăn với ông và ba đó, chị đi nhé!
- Ừm, chị sẽ làm nhanh công việc! Em về phòng đi!
- Dạ! Nhưng chị nhớ đừng làm quá sức!Tuấn Kiệt ôm lấy chị an ủi, cũng may là có Tuấn Kiệt bên cạnh nếu không cô không biết mìny sẽ ra sao.. Nhưng cô quay về đây là có những điều rất quan trọng, thứ 1 là phải chữa đôi chân của Minh Huy, thứ 2 là cô phải chữa bệnh tim của Tuấn Kiệt, từ nhỏ cơ thể của cậu đã rất yếu bệnh thì liên miên nhưng bệnh nghiêm trọng nhất đó là bệnh tim mắc phảo từ nhỏ. Cô đã,cố tìm nhiều bác sĩ giỏi để chữa nhưng họ lại lấy tiền với con số rất lớn và cối cùng là cô muốn trốn cậu, muốn cậu phải quên cô. Vì ông cô nói một chủ tịch lãnh đạo là không được có bất cứ tình cảm nào kể cả tình thân gia đình, nếu có thể hy sinh cho công giệc của phải vứt bỏ. Bước qua phòng Minh Huy, nhìn anh say giấc cô nhẹ bước tới kéo chăn cho anh. Ngồi xuống ngay cạnh giường, nắm tay anh thì thầm:
- Sắp tìm được bác sĩ chữa cho anh rồi, mừng thật anh nhỉ? Lần này là do ông tìm nếu có cơ hội thì.. anh sẽ chơi đá bóng lại được rồi.. Cảm giác tội lỗi của em cũng vơi được phần nào!
Lam Phương đứng dậy, bỏ đi ra khỏi phòng. Lúc này, Minh Huy mới chịu mở mắt ra:
- Suốt bao năm qua bên cạnh anh là vì em thấy tội lỗi sao?