Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 27
B
ị cho uống thuốc độc?” Tiếng nói của người thám tử tư mang một cường độ to khác thường, ngay cho cả giọng nam trầm của Kai. Viktor liên lạc được với anh ấy trong ô tô, trong lúc anh ấy đang trên đường từ Schwanenwerder trở về văn phòng thám tử tư của anh ấy trong Berlin-Mitte.
“Cái cô Spiegel ấy làm thế nào mà biết được?”
“Tôi cũng chẳng biết nữa. Cô ấy đã từ những sự kiện tạo thành một câu chuyện có thể”.
“Sự kiện? Anh muốn nói từ những ảo ảnh của cô ta”.
Viktor nghe được một tiếng còi ô-tô hối hả và đoán rằng Kai lại chạy trên đường cao tốc thành phố mà không có bộ phận đàm thoại không cần cầm tay.
“Vâng. Cô ấy nói rằng đã phải xảy ra chuyện gì đó trong bungalow. Một cái gì đó đã xảy ra, tạo một thay đổi nghiêm trọng trong Josy...”
“Charlotte”, Kai chữa lại.
“Vâng, tôi muốn nói vâng. Nhưng bây giờ chúng ta hãy cứ cho là thật sự nói về con gái của tôi đi. Nếu thế thì Josy đã trải qua một điều gì đấy trong căn nhà nghỉ cuối tuần mà đã gây sốc cho con tôi. Nó là một cái gì đó xấu xa. Đó là cái khởi đầu”.
“Cho cái gì? Để rồi có người nào đó đến đấy và cho chấu uống thuốc độc?”
“Vâng”.
“Thế thì là ai hử?”
“Josy”.
“Nhắc lại đi!”
Tiếng ồn trong điện thoại của Viktor nhỏ đi. Rõ ràng là Kai đã tấp xe vào lề đường phải.
“Chính Josy. Con tôi đã tự hạ độc mình. Đó là điểm nhấn trong câu chuyện của Anna. Trải nghiệm đấy phải kinh hoàng đến mức con tôi quyết định kết thúc cuộc đời mình bằng thuốc độc. Dần dần và với liều lượng nhỏ. Qua nhiều tháng trời, để các bác sĩ không tìm thấy gì”.
“Từ từ đã nào. Anh nói gì với tôi thế? Tại sao vậy hở trời?”
“Anh tuy không phải là nhà tâm lý học nhưng chắc anh biết hội chứng Münchhausen chứ?”
“Có phải là những người mang bệnh nói dối không?”
“Gần giống như thế. Một bệnh nhân Münchhausen là một người tự hại mình, để những người khác chăm lo cho mình nhiều hơn. Một người đã học được rằng sẽ nhận được nhiều sự quan tâm hơn khi mình ốm đau”.
“Vì thế mà tự uống thuốc độc? Để có người đến cạnh giường thăm nom?”
“Để có người mang quà cáp và thức ăn ngon đến và lại thương xót và chăm sóc thật sự cho người giả bệnh. Đúng như thế đấy”.
“Thế thì thật là bệnh hoạn”.
“Những người như thế còn bệnh nặng nữa cơ. Chữa trị cho họ khó không thể tưởng được, vì bệnh nhân Münchhausen là những người đóng kịch tài tình. Họ có thể đóng giả những căn bệnh trầm trọng nhất một cách thật đáng tin, và ngay cả các bác sĩ và nhà tâm lý học giỏi nhất cũng còn bị lừa nữa. Thay vì chữa trị căn bệnh thật, tức là điều trị sự rối loạn tâm thần, những bệnh nhân như thế thường hay được điều trị theo triệu chứng giả vờ của họ. Hay là theo những triệu chứng thật, thí dụ như khi họ uống thuốc trừ cỏ, để làm cho câu chuyện loét dạ dày mãn tính đáng tin hơn”.
“Đợi tí, anh... anh không tin là chính con gái anh... Trời ơi, cháu chỉ vừa mười một tuổi khi căn bệnh bắt đầu!”
“Hay là bắt đầu uống thuốc độc. Chính tôi cũng không còn biết phải tin vào điêu gì nữa. Hiện tôi còn đang bám chặt vào lời nói của một người mắc bệnh tâm thần đang mơ màng viễn vông nữa. Như anh thấy đấy, hiện giờ tôi chấp nhận bất kỳ lời giải thích nào, miễn là nó mang ánh sáng vào trong phần tối tăm nhất của cuộc đời tôi. Và vâng - đó có thể là một lời giải thích. Đại thể là câu trả lời đầu tiên, dù nó tàn nhẫn như thế”.
“Được. Hãy quên đi trong chốc lát rằng tất cả những gì chúng mình đang làm đều là điên rồ”.
Kai lại nhập vào dòng giao thông từ làn đổ xe.
“Cứ hãy cho rằng cái cô Anna đấy thật sự nói về Josy đi. Và cứ cho rằng cô ta nói đúng, và con gái anh đã tự hạ độc mình. Rồi bây giờ tôi chỉ còn muốn biết: Bằng gì? Và bây giờ đừng nói với tôi rằng một bé gái mười hai tuổi biết được người ta phẵi uống thứ gì để tự tử kéo dài đến gần một năm và không bác sĩ nào phát hiện ra được”.
“Tôi cũng không biết. Nhưng bây giờ nghe đây này. Tôi mặc kệ câu chuyện của Anna có đúng từng từ một hay không hay nói chung là hoàn toàn vô lý. Tôi chỉ muốn biết cô ấy có liên quan gì đến việc con gái tôi mất tích hay không. Và tôi xin anh hãy tiếp tục tìm ra điều đấy”.
“Được thôi. Tôi cũng muốn giúp anh chứ, nhất là vừa có chuyện quan trọng ở chỗ tôi”.
“Những tệp video?”
Viktor cảm thấy mồ hôi đang chảy xuống lưng, và ông không biết vì sợ hay vì cơn bệnh của ông.
“Vâng. Tôi đã thực hiện nhiệm vụ cuối cùng mà anh giao cho và đã lấy phim ghi lại cảnh bên ngoài của biệt thự anh từ trong két sắt. Bây giờ hãy giữ cho chặt nhé”.
“Chúng biến mất rồi à?”
“Không. Nhưng các CD-ROM của những tuần đầu tiên đã bị xóa”.
“Không thể được. Chỉ đọc được chúng thôi. Người ta không thể xóa chúng được. Chỉ phá hủy thôi”.
“Mặc dù vậy. Tôi đã lấy chúng ra từ trong két sắt của gia đình vào ngày hôm qua và tự mình xem vào sáng nay. Không có gì trên đó cả”.
“Trên tất cả?”
“Không. Đấy mới là điều quái lạ. Chỉ những đĩa của tuần đầu tiên thôi. Tôi vừa mới đến nhà anh thêm lần nữa, để kiểm tra xem có bỏ sót bản sao nào không”.
Viktor giữ chặt lấy bệ lò sưởi, vì ông sợ mình sẽ ngã xuống.
“Thế nào? Anh nghĩ như thế nào về việc này?”, ông hỏi người thám tử tư. “Anh có còn tin rằng chẳng có liên quan gì hay không? Rằng tất cả là ngẫu nhiên?”
“Không, nhưng...”
“Không có nhưng. Đấy là dấu tích đầu tiên từ bốn năm nay. Tôi không để cho ai nói ra nói vào đâu”.
“Tôi hoàn toàn không có ý định đấy. Nhưng có một cái mà anh nên biết”.
“Và đấy là gì?”
“Cái nhưng có tên là Anna Spiegel”
“Có chuyện gì với cô ấy?”
“Cô ta có cái gì đấy không ổn”.
“Thôi đi!”
“Anh không hiểu. Tôi đã làm việc của tôi. Chúng tôi đã điều tra đầy đủ về cô ta”.
“Thế nào?”
“Không có gì cả”.
“Anh muốn nói thế nào?”
“Không có gì về người đàn bà này cả. Không có gì cả”.
“Điều đấy không tốt sao?”
“Không. Hoàn toàn không tốt. Vì nó có nghĩa là không có người đàn bà này”.
“Anh muốn nói thế nào?”
“Như tôi đã nói đấy: Không có nhà văn với tên này. Nhà văn thành công lại càng không. Ở Nhật cũng không. Cô ta không sống trong Berlin, không có cha đã từng là người dẫn chương trình tại AFN. Cô ta không sống trong Steglitz”.
“Mẹ kiếp. Anh có kiểm tra lần cô ấy ở trong bệnh viện không?”
“Họ chưa chịu cung cấp thông tin. Cho đến giờ tôi chưa có đủ thời gian để tìm được trong cái bệnh viện thượng hạng đấy một người vì tiền túi mà quên đi trách nhiệm phải im lặng. Nhưng tôi đang cố. Tiếp theo đó là tôi muốn gọi điện cho người kế nhiệm anh, van Druisen”.
“Đừng”.
“‘Đừng’ là như thế nào?”
“Để tôi làm việc này. Tôi là bác sĩ. Tôi sẽ tiếp cận thông tin nhanh hơn người của anh ở cả van Druisen lẫn trong bệnh viện. Xin anh cứ hãy tiếp tục đi và kiểm tra phòng Josy thêm một lần nữa. Anh biết đấy, từ khi con tôi biến mất, chúng tôi chưa từng bước vào nhà. Có thể anh sẽ phát hiện ra được dấu vết”.
Thuốc độc? Thuốc viên?
Viktor không cần nói rõ Kai phải tìm kiếm những gì.
“Được rồi”.
“Và hãy điều tra xem có ai trong khách sạn ‘Hyatt’ ở Hamburg còn nhớ đến một người đàn hà tóc vàng cùng với một đứa bé đau ốm đã ở đấy một thời gian trong mùa đông trước đây bốn năm hay không”.
“Tại sao vậy?”
“Cứ hãy làm đi”.
“Nhưng mà trước đây bốn năm? Tôi sẽ rất lấy làm ngạc nhiên nếu như nói chung là tôi còn tìm được một người đã làm việc ở đấy trước đây bốn năm”.
“Cứ làm đi”.
“Tốt. Nhưng tôi xin anh một điều”.
“Điều gì?”
“Xin anh hãy cẩn thận. Đừng gặp cô ta nữa. Đừng cho cái cô Anna Spiegel này vào nhà anh. Đừng cho đến khi chúng ta biết được cô ta thật sự là ai. Cô ta có thể là người nguy hiểm đấy”.
“Để xem xem”.
“Này. Tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Đó là cuộc trao đổi - tôi thực hiện nhiệm vụ anh giao cho, nhưng anh tránh không tiếp tục tiếp xúc riêng với người này”.
“Vâng, vâng. Tôi sẽ cố”.
Trong lúc Viktor đặt ống nghe xuống, chỉ có một ý nghĩ ở trong đầu ông:
Hãy cẩn thận. Người đàn bà này nguy hiểm.
Trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ông đã nghe cùng những từ ngữ này từ hai người khác nhau. Và dần dần rồi chính ông cũng tin vào điều đấy.