Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45 46: Sát Nhân
iệp Không cười nhạt, lão tử cần tự giới thiệu sao? Mới tu luyện một năm xong, vừa vặn thử uy lực của Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh đi a!
Trên đường trở về Diệp Không tránh đi qua những con đường lớn mà chọn những con đường ít người đi lại.
Mà mấy tên lưu manh phía sau trong lòng tự nhiên là đại hỉ, bọn họ đuổi theo từ chỗ nhà của huynh đệ Lô gia, thấy Diệp Không cái gì cũng mới lạ như một tên nhà quê, bọn hắn đoán Diệp Không hẳn phải là một kẻ từ bên ngoài vào thành, cho nên mới chuẩn bị hạ thủ, khổ nỗi hắn đều đi trên những con đường lớn, không tìm được cơ hội.
Sau đó lại thấy hắn một lần xuất ra chín mươi hai lượng bạc cho huynh đệ Lô gia trong lòng lại càng mừng rỡ không ngớt, gặp phải con dê béo rồi, về phần huynh đệ Lô gia bọn chúng lại càng không cần suy nghĩ đến, bọn người Lô Tuấn cũng chỉ là đám tiểu đệ dưới tầng chót mà thôi, bọn hắn sao dám phá hỏng chuyện tốt của mình sao?
Tại một hẻm nhỏ vắng người, Diệp Không rốt cục bị chặn lại, trước sau đều có ba người, trong tay nắm đao, côn nhe răng cười với hắn.
- Tiểu bằng hữu, các ca đến vay ngươi chút bạc a.
Diệp Không dựa vào tường, quan sát sáu tên lưu manh, quả nhiên mỗi một kẻ đều cao to vạm vỡ, tướng mạo hung ác.
- Trời còn đang sáng, dưới chân thiên tử mà dám đi cướp, các ngươi không sợ ta báo quan sao?
Bộ dáng Diệp Không hiện giờ cực kỳ giống như những con mọt sách.
- Báo quan? Nam Đô thành này mỗi ngày đều xảy ra hơn mười vụ án mạng, thêm một mạng của tiểu tử ngươi, sẽ có người để ý đến sao?
Tên đại hán kia cất tiếng cường oang oang, bọn họ cho dù sợ ai cũng sẽ không sợ những kẻ một sách như tên tiểu tử này.
- Thế nhưng ta sẽ vẽ tranh, ta đi quan phủ vẽ ra chân dung các ngươi, ta nghĩ là rất nhanh quan binh sẽ tìm được đám các ngươi a, tốt nhất các ngươi nên thả ta đi a.
Diệp Không vừa cười vừa nói.
Mấy tên lưu manh liếc mắt nhìn nhau, đều thấy sát khí trong mắt đối phương, vốn bọn họ cũng không muốn giết người, xem ra hiện tại cũng chỉ có thể giết người diệt khẩu mà thôi, dù sao đi nữa việc này bọn họ cũng làm không ít.
- Tiểu tử kia! Thả ngươi đi là điều không thể nào, đừng trách các ca ca, muốn trách thì trách ngươi lắm mồm!
Tên tráng hán đầu lĩnh còn chưa nói xong, vẻ mặt hung ác, thanh đao cầm trong tay mạnh mẽ đâm về phía bụng Diệp Không.
Đối phương mặc dù bất ngờ đánh tới, thế nhưng Diệp Không cũng không phải là kẻ ngu ngốc một năm trước, tuy rằng hắn còn chưa có pháp thuật, thế nhưng chỉ dựa vào mấy tên lưu manh này hắn còn chưa để vào trong mắt.
Ánh mắt Diệp Không hiện lên sự chế giễu, xuất thủ nhanh chớp, hai ngón tay kẹp lấy đầu đại đao, chặn đứng lại.
Tên đầu lĩnh gia tăng lực tay thế nhưng không có mảy may di chuyển, biết đã gặp phải đối thủ, quay về phía sau quát:
- Động phải tên khó giải quyết, tất cả cùng lên!
Diệp Không không đợi những kẻ kia tới gần, lập tức đánh một chưởng ra, trong miệng khẽ hô một tiếng: "Đi".
Một chưởng dính vào mặt, đại hán đầu lĩnh cường tráng bị một chưởng của Diệp Không đánh bay ra ngoài, bắn vào vách tường rồi rơi xuống đất, người co quắp lại, không rõ sống chết.
Xem ra lần này tu luyện cũng không phải phí công. Diệp Không vui vẻ, lúc trước học lén được khinh công Vạn Lý Phi và Lạc Diệp Chưởng quả thật có ích, lúc này hắn dễ dàng xê dịch bên trên mặt đất, dễ dàng đánh lại đám lưu manh.
Đám lưu manh này cũng chỉ có ba miếng võ mèo cào, căn bản không giống như hắn, Diệp Không có lực lượng và sự mẫn tiệp của Tiên Nhân, cho nên đám lưu manh căn bản không phải là đối thủ của Diệp Không, trong chớp mắt tình huống đảo ngược.
Cuối cùng một người vóc dáng nhỏ bé, gầy gộc thấy tình huống không ổn, quay đầu bỏ chạy, lại còn kịp quay lại nói một câu:
- Long Xà Bang ta nhất định sẽ tìm ngươi báo thù!
- Tiểu tử! Ta cho ngươi nếm thử thế nào là lưu manh ở Địa Cầu a!
Diệp Không lấy một khối đá ven đường, thân ảnh theo sát phía sau hắn, vỗ một cái vào ót.
Ba!
Đầu tên lưu manh kia bị đập cho vỡ toác, từng dòng máu đỏ tươi chảy ra.
- Ban ngày ban mặt giết người, thực sự là buồn nôn a.
Diệp Không cố nhịn không nôn mửa, đây là lần đầu tiên hắn giết người, tuy rằng còn chưa tới mới sợ hãi, kinh hoàng nhưng cũng không chịu nổi.
Cuối cùng sự thực cũng nhắc nhở hắn, không thể lưu lại người sống, chỉ là đối với mấy tên lưu manh đã bị thương nặng này, Diệp Không có chút chần chờ không biết nên hạ thủ hay không.
- Dùng đao cắt yếu hầu bọn họ? Hay là tiếp tục dùng đá đập đầu? Đều là phương pháp tàn nhẫn a...
Diệp Không cân nhắc, trong lúc đánh nhau hắn xuất thủ cũng không hề do dự, cho dù đã giết chết người nhưng hắn cũng không nhịn được mà muốn bỏ qua cho bọn họ.
- A, sát nhân!
Đột nhiên có một tiếng thét kinh hãi vang lên, một bóng người chạy ra ngoài.
Diệp Không biết không thể chần chừ được nữa, cầm lấy viên đá, cũng hô một tiếng:
- Sát nhân!
Sau đó xen lẫn vào trong đám người ly khai.
Đứng ở trước cửa Diệp phủ, tim Diệp Không còn đang nhảy loạn, lần đầu tiên giết người, mà lại là sáu mạng a, cứ như vậy bị bản thân hắn đập cho nát đầu a.
- Bát thiếu gia đã về.
Lý lão tứ cười cười nghênh đón.
- Ân ân...
Diệp Không có chút lo sợ, cúi đầu quan sát y phục một chút, không có vết máu, lúc này mới thở ra một hơi, đi vào Diệp phủ.
Có chút thất thần về đến nhà, vừa mới vào cửa chợt nghe thấy thanh âm chói tai của nữ nhân.
- Ngươi nhất định là cố ý! Biết rõ hai vị phu nhân chờ những quần áo mới này mà đến bây giờ còn chưa làm xong?
- Hồ bà bà, buổi sáng ngươi vừa mới mang đến, từ sáng đến giờ trừ ăn bữa trưa ra ta chưa hề ngừng tay, ngươi đợi chút, đến tối nhất định sẽ xong.
Trần Cửu Nương nhỏ giọng nói.
- Còn phải chờ? Làm lỡ chuyện của hai phu nhân, ngươi chịu nổi sao?
Thanh âm hống hách của Hồ bà bà lại vang lên, lát sau đột nhiên lại trở nên nhu hòa, nói:
- Nếu không trước mặt hai phu nhân ta nói tốt cho ngươi một chút, cũng không biết hai phu nhân có chịu nghe hay không a.
Trần Cửu Nương nhất thời minh bạch, cuống quýt nói:
- Hồ bà bà cực khổ rồi, hai lượng bạc này thỉnh người nhận cho.
Kỳ thực lần này Hồ bà bà đến đây mục đích chính là moi chút bạc, nàng cố ý mang vải tới muộn, lại không ngừng thúc giục, làm cho Trần Cừu Nương làm không xong phải đưa bạc cho nàng.
- Vậy lão thân cũng không khách khí a.
Hồ bà bà thấy bạc, lập tức hài lòng đứng dậy.
Nhưng vừa mới vươn tay, chợt nghe phía sau có người hừ lạnh:
- Để cho người khác giúp ngươi, không nói đến việc không trả tiền, ngược lại còn muốn đòi tiền, thiên hạ nào có đạo lý như vậy?
Hồ bà bà kia cũng không phải hạng người thiện lương, là bá chủ của ngoại viện Diệp phủ, nhi tử của nàng cũng sửa họ theo họ Diệp của lão gia, võ nghệ cao cường, lại được lão gia coi trọng, cho nên vì vậy người người ở ngoại viện đều sợ nàng ba phần, sau lưng đều gọi nàng là Hổ bà bà, chính là ý tứ như con hổ vậy.
Hổ bà bà gần đây cũng nghe chút phong thanh, chỉ là nàng nhìn không ra một tiểu hài tử thì có gì đáng sợ, lập tức chống nạnh, ra oai.
- Trần Cửu Nương! Ngươi mau xem nhi tử ngươi, tại sao lại không lễ phép như vậy? Hay là để nhi tử nhà ta giáo huấn hắn dùm cho ngươi một chút.
Diệp Không cười lạnh.
- Vậy thì gọi nhi tử ngươi đến đây, ta muốn nhìn xem ai có can đảm giáo huấn Diệp Không ta.
Diệp Không vừa nói xong, sát khí chợt hiện lên, loại sát khí này một khi xuất hiện tàn bạo không thể nghi ngờ, Hồ bà bà không ngờ lại cảm thấy một nỗi sợ hãi từ trong lòng xuất hiện.
- Hừ, ngươi giỏi lắm, ta không tính toán với ngươi mà tính toán với con mụ xấu xí này.
Giọng nói Hổ bà bà đã mềm mỏng hơn đôi chút, chỉ là nàng không nên mắng Trần Cửu Nương.
Ba!
Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Hổ bà bà ngơ ngác, sau đó nhanh chóng hỏi Diệp Không.
- Ngươi dám đánh ta?
Trần Cửu Nương cũng bị dọa đến ngây người, nhi tử Hổ bà bà võ công vô cùng cao cường nha.
Còn chưa kịp ngăn cản, Diệp Không lại tiếp tục tát thêm cái nữa, nói:
- Chính là ngươi!
- Ngươi chờ đó!
Hổ bà bà hét lên một tiếng chói tai, bụm mặt vội chạy ra ngoài.
Trần Cửu Nương sợ hãi:
- Không nhi, con của nàng là Diệp Hải vũ kĩ kinh người, lại là người hầu ở nha môn! Nếu không... Chúng ta mau mang bạc đi xin lỗi người ta đi a.
- Mẫu Thân!
Diệp Không đỡ lấy bả vai Trần Cửu Nương, kiên định nhìn vào con mắt nàng nói:
- Mẫu thân, người yên tâm, Không nhi đã trưởng thành, nhi tử đủ khả năng để bảo vệ cho người! Xin người cứ tin tưởng con.
Trần Cửu Nương nhìn Diệp Không, ánh mắt thâm thúy tràn ngập sự kiên định, chấp nhất, tựa như một nam tử hán có đảm lượng.
- Mẫu thân tin tưởng con.
Rất nhanh, sau đó Diệp Không về tới gian phòng của hắn, hắn biết Diệp Hải đó thực sự đã luyện võ qua, có thể nói là võ nghệ cao cường, kinh nghiệm phong phú, có thể so vài chiêu với Diệp Hạo Nhiên, so với mấy tên lưu manh mình vừa giết chết, căn bản là không cùng một đẳng cấp.
Nếu như bản thân hắn đối chọi với Diệp Hải, chỉ bằng giác quan mẫn tiệp và một chút võ công nửa vời nhìn lén, ngay cả một phần thắng cũng không có.
Cho nên phải nhanh chóng chế ra chỉ phù, tuy rằng hoàn chỉ đều dùng để chữa bệnh, thế nhưng cũng có công hiệu đối với địch nhân.
Diệp Không ban đầu định vẽ Định Thần Phù. Công hiệu của loại phù này chuyên dùng cho bệnh nhân còn một hơi thở cuối cùng. Người chết, hồn phách cũng rời khỏi cơ thể, để có thể lưu lại một hơi thở cuối cùng của bệnh nhân, kéo dài quá trình thăng thiên, loại phù này chính là giữ lại hồn phách.
Nguyên lý của Định Thần Phù này chính là ngăn cách hồn phách, không cho rời khỏi cơ thể, đồng thời cũng để hồn phách và tứ chi bách hải có sự liên hệ, bên trong cơ thể đại não vẫn còn minh mẫn, có thể nghe, có thể nhìn, thế nhưng lại không thể nhúc nhích, ngay cả chớp mắt cũng không thể.
Hoàng hôn, trong phòng sáng chưng, ánh mặt trời phía xa như muốn nhuộm đỏ cả căn phòng.
Diệp Không buông hoàng chỉ, dùng trấn chỉ chặn lên, lại mang nghiên mực tới, tẩy sạch để vào nước trong, bóp nát một khối đan sa nhỏ, dùng một khối đá vuông chậm mãi mài.
Một mặt mài đan sa, một mặt để ý thức của mình chìm vào bên trong thức hải, mở ra Phù Chú Đại Toàn, xem qua một lần cách thức vẽ Định Thần Phù và yêu cầu của nó.
Kỳ thực căn cứ theo như trên giấy nói, trước khi vẽ bùa phải tắm rửa thay y phục, dâng hương tế tự, hướng về phía trời cao quỳ lạy, thỉnh Thái Thượng Lão Quân hiển linh hỗ trợ.
Diệp Không đối với những thứ này không cho là đúng, hắn thật sự nhìn không ra tắm rửa và thay quần áo có liên hệ gì với việc vẽ bùa, về phần thỉnh Thái Thượng Lão Quân hỗ trợ, Thương Nam đại lục cũng không ai tín ngưỡng những thần linh này, không làm theo vẫn có người đắc đạo phi thăng như thường.
Diệp Không cảm thấy, nguyên nhân phi thăng chính là thực lực của ngươi quá mạnh, mạnh đến nỗi thế giới này đã không chứa nổi ngươi, để thiên đạo ổn định, vậy chỉ có thể một cước đem ngươi sút đi mà thôi.
Những vấn đề này tất cả đều liên quan tới thực lực, mà không liên quan tới tin hay không tin Thái Thượng Lão Quân, hoặc là tắm hay không tắm.
Trên bàn, tay cầm đồ chặn giấy chặn lên giấy hoàng chỉ, sau đó tay cầm bút lông, chấm ngòi bút vào nghiên mực đã mài đan sa.
Thoáng nghĩ lại một chút thủ pháp của Định Thần Phù, sau đó hắn vận khí ngưng thần, nhanh chóng viết lên hoàng chỉ.
Loại giấy hoàng chỉ này cũng chỉ có một kết cấu cố định, thượng trung hạ, phân ra làm ba đoạn, trên đầu là một số ký hiệu, do một loạt chữ nhỏ hoặc hình vẽ cấu thành, cái này giống như thang thuốc của Đông Y, hoặc giả giống như ngòi nổ của bom, cái này trực tiếp ảnh hưởng tới tác dụng của phù chỉ, có thể đả thương kẻ khác hay không đều dựa vào phần đầu này.
Phía dưới đó là một loạt các ký hiệu, những ký hiệu này cũng không nhất thiết phải có, nói cách khác, rất nhiều phù chỉ đều không có thứ này, kỳ thực cũng dễ lý giải mà thôi, trái bom của máy bay, bom nổ là khiến cho người chết hoặc bị thương, nó sẽ không quản sau đó ngươi thu thập tàn cục như thế nào.
Mà bộ phận có ký hiệu kia, ngoài những ký hiệu ra cơ bản là không có thứ gì khác nữa, nó giống như thầy giáo chữa những câu đúng sai, chính là ba nét móc, chỉ khác là những câu này lại là những vòng tròn, ký hiệu trên bức tranh, mà ở giữa có những ký hiệu giống như con mắt, ba nét móc này đại biểu ý tứ như tam muội chân hỏa.
Mà điều quan trọng nhất chính là phù đảm. Phù đảm chính là bộ phận quan trọng nhất của chỉ phù, nó cũng giống như những nội dung bên trong bức tranh, phù chỉ có thành công hay không hiệu quả ra sao đều được quyết định bởi phù đảm này.
Con mắt Diệp Không chăm chú, tay phải cầm bút, di chuyển ngòi bút như bay, cổ tay linh hoạt như một con du long, ngòi bút không ngừng di chuyển trên bề mặt hoàng chỉ, yêu cầu chế tạo chính là liền mạch lưu loát, không hề có nửa điểm trì hoãn.
Cũng may mỗi một bút hạ xuống đều được hắn nhỡ kỹ trong lòng, hạ bút tự nhiên cũng lưu loát, hắn một mực thi triển kỹ năng múa bút tạo thành một đường vòng cung ưu nhã, mạnh mẽ thu lại, ngòi bút tinh tế, sắc như đao phong, trong nháy mắt kéo lên hạ xuống.
Nét chữ như đao thương, bỗng dưng sáng ngời, rồi lập tức mờ đi.
Chỉ là trong nháy mắt, nét mực trên giấy hoàng chỉ biến thành ngân sắc, giống như màu của thủy ngân.
Cho dù cuối cùng cũng hoàn thành, nhưng chữ viết cuối cùng lại tốn không biết bao nhiêu sức lực của hắn, Diệp Không rõ ràng cảm giác được phù chỉ trong không khí có linh khí yếu ớt ba động.
Hiển nhiên, hoàng chỉ phù này cũng có linh khí, tịnh không phải là phù mới có linh khí, yêu cầu về linh khí của hoàng chỉ phù phi thường ít, vì thế mà khi sử dụng hoàng chỉ phù ở Địa Cầu lại vô dụng.
Thành công chế tạo được ra lá phù đầu tiên của mình, Diệp Không vô cùng vui mừng, nâng Định Thần Phù trong lòng bàn tay, tỷ mỉ thưởng thức.
- Làm thêm bức nữa a!
Diệp Không chuẩn bị thừa thắng truy kích.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên