Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
hòng bếp đầy người nhà Callahan khi Tiffany bước xuống nhà sáng hôm sau. Andrew cũng ở đó, nhưng cậu bé không tỏ ra chút hối lỗi nào khi nhìn nàng và mỉm cười chào. Anh em nhà Callahan và Andrew đang lau vết bồ hóng trên tường trong khi ông Zachary ngồi quan sát. Họ gần như sắp làm xong và thậm chí còn đang đùa giỡn nhau. Nàng đi vào và nhìn thấy Cole ném cái giẻ ướt vào John rồi cười phá lên.
Hunter ngay lập tức nhìn thấy nàng. “Có cà phê nóng đấy.” Đôi mắt anh sáng quắc, từ từ lướt xuống hết chiều dài cái váy màu kem của nàng rồi lại nhìn ngược lên. Nụ cười kèm theo cho nàng biết anh đang nhớ đến cái váy hớ hênh của nàng tối qua.
Spoiler
Nàng cố không đỏ mặt. Nếu được chọn thì nàng đã không để anh thấy mình trong cái váy lót như thế.
Những người khác cũng chào nàng. Nhưng ông Zachary thì không. Khi đứng dậy đi, ông đặt cái mũ rộng vành vẫn cầm ở tay lên đầu. Ông gật đầu cụt lủn với nàng. “Thi thoảng cũng có tai nạn, nhưng đám cháy này có thể còn tệ hơn. Lần sau đừng để xảy ra chuyện tương tự nữa, Cô Fleming.”
Ông đang trách nàng ư? Nàng đợi ai đó tự chịu trách nhiệm, nhưng không có ai. Nàng biết bếp đã tắt ngúm và nàng còn đậy cái nắp nhôm lên nó, mặt bếp không còn nóng nữa. Nàng biết vì nàng đã lau bếp trước khi đi ngủ. Có người đã nhóm bếp lên sau đó.
“Không phải tôi, ông Callahan,” Tiffany kiên quyết nói. “Tôi nhấc lò xuống để lau dọn trước khi đi ngủ.”
“Vậy ai có thể vào bếp lúc nửa đêm chứ?” ông Zachary hỏi.
Tất cả người nhà Callahan bất chợt quay sang nhìn Andrew.
Mặt cậu nhóc tái đi. “Cháu không làm thế, không bao giờ, cháu muốn ở đây! Sau khi cháu và chị Fleming nhào bột xong thì cháu ở ở nhà ngang cả buổi tối với chú Jakes. Mọi người có thể hỏi chú ấy. Chú ấy bảo cháu là một thính giả mới của chú ấy. Kể chuyện cả tối cho cháu nghe, chú ấy biết rất nhiều chuyện. Chú ấy vẫn còn kể chuyện cho đến khi người chăn bò đầu tiên quay về.”
“Chắc là Billy, anh ấy quay về với con,” Hunter nói.
Ông Zachary nói với Andrew, “Jakes là tên, không phải họ ông ta, và chúng ta không trách cháu, cậu nhóc. Nếu có ai đó muốn thiêu chúng ta thì chỉ cần ném một ngọn đuốc qua cửa sổ thôi. Đang là mùa hè, chúng ta để cửa mở cả tối. Vậy sao phải cố làm ra vẻ một tai nạn?”
Ông nhắm câu hỏi về Tiffany, rõ ràng vẫn nghi nàng là người gây ra đám cháy.
Nhưng Hunter đáp, “Vì người gây ra đám cháy muốn nó trông như một tai nạn, chứ không phải cố ý. Gần như tất cả mọi người đều ở trong thị trấn đêm qua, cả nhà mình và cả người làm thuê, nên khả năng cao là không ai ở đây để phát hiện đám cháy từ phần tách biệt này của ngôi nhà kịp lúc và dập tắt nó trước khi lan rộng không kiểm soát nổi. Còn nếu có ai đó trong nhà phát hiện ra kịp thì cũng có thể bị lấp liếm như là tai nạn lơ đễnh khi làm bếp. Cha biết ai có thể làm thế mà không muốn bị kết tội rồi đấy.”
Mắt Tiffany mở to. Ôi trời ạ, không phải họ đang buộc tội gia đình nàng đấy chứ?
Nhưng John đã xác nhận sự nghi ngờ của mình. “Người nhà Warren,” anh cuồng nộ nói.
Tiffany rên thầm, biết rằng mọi chuyện tuột khỏi tầm kiểm soát quá nhanh. “Hàng xóm nhà anh đã bao giờ thử đốt nhà anh chưa? Trong suốt từng ấy năm?”
“Không, họ thích trực diện hơn,” ông Zachary đáp lời nàng. “Sau cơn mưa lúc sáng sớm thì không thể có đầu mối được. Nên cha sẽ đến thăm Frank Warren một chuyến. Nếu lão muốn châm ngòi cuộc chiến lần nữa ngay trước lễ cưới thì –“
“Sẽ không có đám cưới nào nữa,” Hunter kết thúc hộ ông.
“Mà thay vào đó là một đám tang,” John gầm gừ.
Tiffany kinh hãi thấy họ quá tức giận, kể cả ông Zachary. Nàng tuyệt vọng đưa ra một khả năng khác, “Đó có thể là một trong hai gã đào vàng đánh nhau với Hunter ngày hôm qua.”
Ông Zachary nhìn chằm chằm vào con trai. “Khi nào thì con định kể cho ta nghe là con đã đánh lộn hả?”
Hunter nhún vai. “Chẳng có gì to tát, chỉ có vài gã đào vàng bị thất nghiệp và đổ vấy lỗi cho con thôi.”
“À, vậy con không kể cho ta nghe chuyện đó vì chuyện họ mất việc là do ta, không phải do con. Chuyện thế nào?”
Hunter chỉ nói đơn giản, “Họ thua.”
Zachary khịt mũi. Tiffany nhìn chằm chằm vào Hunter, không tin nổi. Chỉ thế thôi sao? Đó là tất những gì anh định nói về chuyện đó? Thế còn gã bắn anh thì sao? Và không ai xem xét ý kiến của nàng về nghi can đã châm lửa đốt nhà sao?
“Bọn con sẽ đi với cha,” John nói. Hunter và Cole cũng gật.
Ông Zachary có vẻ phân vân. Ông nhìn hết Hunter đến John, cuối cùng là Cole. “Được thôi mấy nhóc, đi thôi.”
Tiffany nhìn họ đi ra ngoài. “Đợi đã! Đừng hấp tấp thế. Mọi người vẫn chưa biết chắc là người nhà Warren làm việc này mà!”
Tất cả những người đàn ông nhà Callahan, kể cả Hunter đều lờ nàng đi và bước đến chuồng ngựa. Tiffany dựa vào cửa.
“Em không biết gì về những người này, nhưng – nhưng có vẻ như họ có kẻ thù. Làm việc ở đây liệu có an toàn không chị?”
Tiffany liếc Andrew. Cậu bé có vẻ sợ hãi y như giọng nói của cậu, nhưng nàng cũng không trách cậu được, khi đã nghe thấy người nhà Callahan phẫn nộ đến thế nào về chuyện đòi lại công bằng. Và làm thế nào nàng có thể trấn an Andrew khi nàng cũng không thể tự trấn an mình?
Nàng vẫn cố. “Có lẽ từ giờ họ sẽ cử người canh gác để chắc chắn không có ai lén lút quanh đây vào ban đêm.” Họ mà không làm thế thì nàng sẽ yêu cầu - nếu có ai đó sống sót mà về nhà được...
Nàng tái mặt, nhưng cậu nhóc đã quay đi nên không nhận ra. “Em sẽ lấy nồi súp từ ngăn cấp đông để ninh lại.”
Thật là một việc bình thường biết bao trong khi nàng đang hoảng loạn vì lo lắng cho gia đình của mình. Có cách nào để ngăn nhà Callahan không?
Bất thình lình nàng nghe thấy tiếng ngựa phi qua bếp. Nàng chạy xuống nhà chính ra hàng hiên trước và thấy bốn người đàn ông vác súng săn cưỡi đi. Nàng ngồi xuống xích đu, hai tay ôm mặt. “Mình ghét mối thù khốn kiếp này.”
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey