There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Gió lạnh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 753 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:19:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27 Vị KháCh Không MờI
áng hôm sau, đầu nó đau như búa bổ. Nó lắc đầu, đôi mắt từ từ mở. Những hình ảnh đầu tiên hiện ra mờ nhạt rồi rõ dần lên. Mắt nó trợn tròn kinh hãi
- A..... A..... A.... Lâm Hàn Thiên.... Anh...... Anh........
Hắn nheo mày mở mắt
- Mới sáng ra! Em làm cái quái gì vậy?
Nó đánh vào người hắn
- Tên khốn nạn! Anh cút cho tôi. Anh là một kẻ.... Là một kẻ....! Biến thái. Biến thái. - Em bị gì vậy! Đó là chuyện bình thường - Thiên giữ lấy hai tay nó
- Bình thường! Bình thường đối với anh - nó nhìn cậu, ánh mắt đầy tủi hờn
- Kệ em! Đúng là! Anh phải đi tắm - cậu bước ra khỏi giường và đi vào phòng tắm. Trên giường, nó ôm chăn. Cạch. Thiên bước ra, cặp mày cậu nhíu lại. Cậu tiến nhanh về phía giường, ngồi đối diện nó
- Em sao vậy?
- Anh cút đi! Cút đi. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa
- Ai làm gì em hả?
- Anh...
- Sao? Anh làm gì em?
- Kẻ dối trá. Anh dám....
- Dám gì?? - cặp mày cậu lần nữa nhíu lại vì sự khó hiểu
- Dám.... Dám.... - nó khóc, không nói được gì nữa trước sự bất hạnh của bản thân - Nín! - hắn ra lệnh
Nó vẫn cứng đầu, luôn là như vậy. Hắn kéo nó lại, cúi xuống, phủ lên đôi môi một nụ hôn kéo dài và mãnh liệt, vào buổi sáng. Hẳn là rất hiệu quả, nó muốn khóc cũng không khóc được. Dù có khóc thì âm thanh cũng bị đẩy lại.
- Tốt - hắn búng vào trán nó
- Anh... Anh nói thật chứ? - nó nhìn hắn
- Thật giả gì???
- Anh....
- Được rồi. Em đã bao giờ thấy anh nói dối
- Thật sao...
- Em không tin anh??
- Nhưng mà....
- Được rồi. Vậy anh sẽ chứng minh cho em thấy - Thiên ghé sát vào người nó
- Không. Không cần. Tin. Tôi tin anh - nó tung chăn chạy vào phòng tắm
***
- Bé yêu!!!! - Vũ gọi tha thiết
- Mới sáng ra anh làm gì vậy! - nó dừng đũa, nhìn anh và sau là Băng - Nhà anh nghèo, không có bữa sáng nên đến xin em ăn đây - Vũ lấy miếng bánh mì cho vào miệng
- Được thôi. Để em ăn xong rồi anh hãy ăn nha! - nó nhìn Vũ
- Em không thương anh
- Em như vậy lau rồi!
* * *
Nó ngồi trước ghế salong, bên cạnh là hắn và đối diện là hai kẻ phá đám là Minh Vũ và Băng
- Mới sáng ra anh đã đến nhà em để làm gì???
- Anh chỉ đến chơi thôi mà! Gì mà em làm dữ vậy??? - cậu làm bộ dễ thương
- Chơi. Anh chơi gì ở nhà em!
- Thôi mà! Anh chịu thua. Anh có việc cần hỏi?
- Hoàng Minh Vũ mà cũng có ngày cũng phải hỏi người khác - nó cười
- Làm như anh là thiên tài vậy! Hai người chiến thắng trong đó có kèm một chuyến đi du lịch Đà Lạt đúng không?
- Hình như là như vậy??
- Chúng ta đi thôi! Anh và Băng cũng đi nữa
- Hả!!?
- Sao em không thích sao?
- Nhưng mà còn phải học. Ông bà mà biết là không phải chỉ mình anh chết đâu. Anh tính lôi em tiên hả?
- Thôi đi cô nương. Làm bộ chăm học lắm vậy? - Băng liếc nó
- Chứ sao. Chăm học nên mới có mấy kẻ chuyên chép bài và đe dọa đó - nó lườm hắn - Ý. Ai chép em gái anh
- Là..... Chưa kịp để nó nói xong
- Khi nào? - hắn nhìn Vũ, cốt là để chặn nó nói
- Mai. Trong giải thưởng của hai người đó!
- Sao anh biết?
-Chẳng có gì là anh không biết cả. Vậy nha. Thống nhất, mai 7h tại sân bay. Ok - Ừk - nó đáp
* * *
Tối đến
- Em định mang cả khu biệt thự này đi luôn hả!
- Tôi có mang gì đâu mà. Chỉ vài thứ thôi
- Con gái thật là phiền phức. Lúc nào cũng như vậy
- Ừk. Phiền phức thật đấy. Anh không thích thì cút đi
- Đúng là không nên đụng vào lòng tự tôn của phụ nữ
* * *
Sáng hôm sau, tại sân bay. Một đôi trai gái đang làm thu hút mọi sự chú ý của tất cả mọi người
Người con gái trong bộ váy xếp li tinh tế đang ngó nghiêng chờ đợi ai đó. Còn hắn. Đứng im bên cạnh.
- Anh đã nói với em rồi. Cứ nằng nặc đòi đi!
- Ừk..... Sao họ lâu đến thế không biết - nó vẫn tiếp tục - A! Họ đến rồi - nó reo lên khi thấy bóng dáng hai người kia
- Sao hai người đến muộn vậy! - nó nói
- Gì! Muộn sao? Bọn anh cố gắng đến sớm hơn 10 p rồi đó! Ta đi vào thôi
Bốn người đi vào. Trên đường đi, nó luyên thuyên chém gió vượt đại dương với Băng, em đó khi ngồi trên xe. Nó cuộn tròn trong lời lòng hắn mà ngủ.
Đêm qua, nó gần như không ngủ. Mới sáng ra đã lôi hắn dậy, còn hứng khởi làm bữa sáng cho hắn. Khi tỉnh dậy, mặt trời cũng đã lên quá đỉnh đầu. Nó nhìn quanh phòng. Là một phòng khá lớn, tông màu chủ đạo là màu trắng - màu mà nó yêu thích, thông với phòng là ban công bằng gỗ. Chiếc giường đôi mềm mại, rèm cửa xanh và đèn chùm tinh tế....... Nói chung là rất đẹp.
- Dậy rồi àh - giọng hắn vang lên
Nó quay sang nhìn Thiên rồi bật tung ra khỏi giường. Chạy nhanh ra ngoài ban công - WOW! Thích thật đấy! Ở đây một tuần liền!
- Em thích như vậy sao?
- Có thể là thế? Nơi này rất đẹp!!! - nó dang hai tay, nhưng đang tận hưởng làn gió mới Bỗng dưng, Thiên vòng hai tay rắn thép của mình vào vòng eo thon thả, gối đầu lên vai. Nhi thoáng chốc đỏ mặt rồi nhanh chóng gỡ lấy tay Thiên nhưng không sao gỡ nổi
- Anh.... Anh.... Làm gì vậy??
- Một chút thôi! - cái chất giọng này làm nó không tài nào có thể miễn dịch được Nó và hắn cứ như thế. Có lẽ vẫn sẽ như thế cho đến khi nào nếu như....
- Bảo bối ngủ chưa dậy sao? Anh vào nhé
Nhi vô cùng bối rối. Vội vàng gỡ tay Thiên ra như thể là mình bị bắt quả tang về vấn đề gì sai trái vậy. Cậu đứng thẳng dậy nhưng tay vẫn siết lấy eo nó. Bất ngờ, nó xoay người lại. Nó và hắn. Hai thân thể gần gũi đến mức khó có thể gần gũi hơn. Hắn nhìn nó. Nó nhìn hắn. Cùng nhau nhìn xoáy sâu vào mắt đôi phương. Sức hút là quá lớn. Không chần chừ hay suy nghĩ thêm một giây. Thiên cúi xuống. Một nụ hôn nhẹ nhàng chứa đầy yêu thương - Hai người làm gì mà lâu dữ vậy! - Vũ nhìn Thiên khi vừa được cậu mở cửa
- Có chuyện gì sao??
- ỪK. Bé con chưa dậy sao?
- Rồi!
- Nó đâu?
- Đang tắm!
- Hả???? - Vũ trợn mắt
- Cái gì!
- À... Ờ.. Không có gì. Tôi định rủ hai người đi ăn thôi. Lát nữa gặp!
Nói rồi Vũ quay đi. Còn hắn. Lạnh lùng. Dứt khoát đóng cửa cái
Rầm
Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! Bảo Bối Thiên Tài Anh Nhớ Em! - Gió lạnh