Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
guyên Ngọ đến lúc này, Giang Thừa Vũ chưa kịp chuẩn bị tâm lý, giới thiệu xong, anh ta nửa ngày cũng không nói được câu nào, xoay người nhặt điếu thuốc lá rơi xuống đất lên ngậm lại.
Sau đó thấp giọng hỏi Lâm Thành Bộ: “Cậu ta nhận ra tôi không?”
Lâm Thành Bộ quay đầu định hỏi Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ đã bực bội kéo khẩu trang, mở miệng: “Sao lớn thành thế này?”
Giang Thừa Vũ nghe xong sửng sốt, sờ sờ lên mặt: “Tôi vốn lớn thành thế này mà, chẳng qua hai năm không gặp… Mới hai năm đã già rồi sao? Không đến mức ấy chứ!”
Lâm Thành Bộ nhìn bộ dạng Giang Thừa Vũ thấy hơi buồn cười, người này khá để ý ngoại hình bản thân, nhạy cảm với vấn đề tuổi tác như mấy chị em phụ nữ vậy.
“Không có thay đổi kỳ quái gì cả.” Anh ta nói, tiến đến gần Nguyên Ngọ, thấp giọng nói, “Cậu có ấn tượng gì không? Không giống với Giang Thừa Vũ trong trí nhớ à?”
Nguyên Ngọ híp mắt nhìn Giang Thừa Vũ nửa ngày mới nói: “Có thể không giống lắm, nhưng đã gặp qua, bây giờ tôi loạn lắm.”
“Ai được rồi, không đúng tên cũng không sao.” Giang Thừa Vũ nghe xong thở phào một hơi, tiến tới ôm Nguyên Ngọ, “Đã lâu không gặp, Tiểu Ngọ.”
Nguyên Ngọ lập tức đẩy hắn ra.
“Đi vào ngồi một lát không?” Giang Thừa Vũ cũng không để bụng phản ứng này của Nguyên Ngọ.
Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ, hắn im lặng một lúc lâu, mấy khách hàng của quán bar đều nhìn sang bên này, hắn mới nói: “Đi.”
“Đi cửa sau đi.” Giang Thừa Vũ quay người đi về phía cửa sau, “Nếu mấy người khách quen nhận ra, một lúc sẽ bị người ta vây quanh hò hét cho xem…”
Lâm Thành Bộ đẩy Nguyên Ngọ đi theo Giang Thừa Vũ qua cửa sau, liếc mắt có thể thấy mấy cô gái đến quán đều nhìn về bên này.
“Hét lên?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói, “Anh trước kia rất được hâm mộ. Lâu không đến có nhiều người còn hỏi thăm, lúc này mà thấy anh, thế nào cũng kích động lắm.”
Nguyên Ngọ không nói gì, cúi đầu kéo khẩu trang lên che mặt.
“Không sao.” Lâm Thành Bộ nhìn ra bóng ma của hắn, “Vào bằng cửa sau không ai thấy đâu, chúng ta ngồi một lát rồi về. Lâu quá không gặp Vũ ca, chuyện phiếm vài câu thôi.”
“Trò chuyện cái gì?” Nguyên Ngọ nhíu mày.
“Cái gì cũng được.” Lâm Thành Bộ nói, “Nếu anh không muốn nói chuyện thì ngồi im một lúc.”
Giang Thừa Vũ dắt bọn họ đến một cái sofa cách quầy bar khá xa, bên cạnh có mấy bồn cây xanh, che khuất, người ở bên ngoài không nhìn thấy bọn họ.
“Có ấn tượng gì với chỗ này không? Trước đây cậu thích ngồi chỗ này, yên tĩnh, lúc cậu ở đây thì bàn này sẽ không nhận khách.” Giang Thừa Vũ ngồi xuống, vẫy tay.
“Anh Thừa Vũ, anh Tiểu Bộ.” Một nhân viên phục vụ chạy đến, là nhân viên lâu năm ở đây, thấy Nguyên Ngọ, cậu ta ngẩn người, lúc sau mới giật mình: “Anh Tiểu Ngọ, lâu rồi không gặp… vẫn như cũ sao?”
Nguyên Ngọ nhíu mày không nói gì.
“Được rồi.” Giang Thừa Vũ vỗ vai cậu ta, “Mấy bàn xung quanh đừng nhận khách.”
“Vâng.” Cậu nhân viên cúi đầu một cái rồi đi ra.
“Vẫn như cũ là gì?” Nguyên Ngọ nói.
“Phần ăn trẻ em của cậu.” Giang Thừa Vũ nói, “Bia với bắp rang.”
“Thật à?” Nguyên Ngọ dựa vào tường, tay để trên bàn, “Nghe như sắp xem phim.”
“Sau đó còn có phần cho sinh viên.” Lâm Thành Bộ cười cười, “Whisky không đá.”
“À.” Nguyên Ngọ lên tiếng, dường như không có cảm giác đặc biệt gì với mấy cái này, “Trước kia tôi như thế à… cảm giác như nhớ được… cũng như mơ thấy…”
“Khẳng định không phải mơ.” Giang Thừa Vũ châm thuốc, ném hộp thuốc lá đến trước mặt hắn, “Cậu một tháng có nửa tháng đều là tình trạng này, giống như nằm mơ mà đi làm ấy.”
“Tôi với…” Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, nhìn Giang Thừa Vũ, “cậu, ngồi đây uống rượu?”
“Bình thường chỉ có cậu thôi.” Giang Thừa Vũ nói, “Tôi rảnh mới đến nói mấy câu, mà cậu vốn không thích nói chuyện.”
Anh ta nói xong nghiêng người về phía Lâm Thành Bộ: “Giờ cậu ta còn nói nhiều hơn ngày trước, ngày xưa ngồi đây nửa giờ không nghẹn ra được nửa chữ.”
“Ừm, hiện giờ rất…” Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, “Bình thường.”
Phần ăn trẻ em đã được mang lên, còn có ít đồ ăn vặt khác, vì Giang Thừa Vũ lần nào uống cũng gọi.
Lâm Thành Bộ vốn hay uống bia, hoặc chờ Nguyên Ngọ pha một cốc gì cũng được. Giang Thừa Vũ với Nguyên Ngọ uống rượu như đi tuyển mỹ nhân, cậu không yêu thích rượu cho lắm, rượu hoa quả tự ủ với rượu tây cậu không thấy khác nhau mấy.
Mọi người đều không nói gì, tự lấy rượu tự uống.
Nguyên Ngọ lấy một ít bắp rang bỏ vào miệng, uống một ngụm bia, nhìn cây xanh bên cạnh, chỉ im lặng.
Hai người đều nhìn ra đây là thói quen bình thường của hắn, Nguyên Ngọ đầu tiên sẽ bỏ bắp rang vào miệng, uống bia rồi nhai. Lâm Thành Bộ cảm thấy ăn như vậy phá hỏng hết mùi vị của bắp rang, nhưng Nguyên Ngọ thích như vậy.
Hắn gì nghĩ cái gì, cảnh tượng trước mắt có tồn tại trong trí nhớ của hắn không, không ai biết, nhưng vô thức vẫn làm những hành động này, không thay đổi.
Nguyên Ngọ không động tới đồ ăn trên bàn, chỉ ăn bắp rang uống bia.
Trạng thái này rất quen thuộc với Giang Thừa Vũ và Lâm Thành Bộ, vì trước giờ hắn đều như thế, nhưng hôm nay có đôi chút khác biệt, dù sao Nguyên Ngọ hiện giờ không hẳn là Nguyên Ngọ nữa.
Mà hắn không mở miệng, Lâm Thành Bộ không biết nên nói gì, mà cũng không hy vọng gì ở Giang Thừa Vũ, tên này mà uống rượu xong dễ phát điên, không chừng lại nói linh tinh gì đó.
Thế là vẫn ngồi thất thần như vậy,
Mãi cho đến khi nhiều khách hơn, ánh đèn cùng âm nhạc bắt đầu chập chờn, Nguyên Ngọ uống hết một cốc rượu whisky mới phát ra tiếng động, thở dài một cái.
“Tôi thích cảm giác này.” Giang Thừa Vũ ngậm thuốc, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, “Ánh đèn, âm nhạc, tiếng cười, tiếng nói chuyện, còn cả khóc nữa.”
Nguyên Ngọ nhìn anh ta, không nói gì.
“Lâu một lúc, cậu sẽ thấy ảo giác.” Giang Thừa Vũ nói, “Tôi ngồi ở đây, rõ ràng là chỗ này, nhưng tôi không biết đang ở đâu, nghe những người này nói cười, lại không biệt được tôi là ai.”
Nguyên Ngọ tháo khẩu trang che trên mũi, uống một ngụm bia lớn.
Lâm Thành Bộ nhìn Giang Thừa Vũ, đột nhiên phát hiện Giang Thừa Vũ mào đầu rất chuẩn, quả không hổ người có học thức.
Lời này với Nguyên Ngọ sẽ gây hỗn loạn hay cảm động?
“Có vài người.” Nguyên Ngọ uống một ngụm bia, “Từ khi sinh ra đến tận lúc chết, đều không tỉnh táo mà sống.”
“Là cậu à?” Giang Thừa Vũ đẩy cốc rượu thứ hai đến trước mặt hắn.
“Không phải tôi.” Nguyên Ngọ cầm cốc, uống một ngụm nhỏ, “Có lẽ là tôi.”
“Không phải anh.” Lâm Thành Bộ ở bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Anh là Nguyên Ngọ, rất tỉnh táo, chưa nhầm bao giờ.”
“Ừm?” Nguyên Ngọ quay qua nhìn cậu, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Nguyên Ngọ… Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ…”
“Tiểu Ngọ.” Giang Thừa Vũ cầm cốc, chạm cốc với Nguyên Ngọ một cái, “Tôi gọi cậu là Tiểu Ngọ cũng năm năm rồi.”
“Đúng vậy. Tiểu Ngọ…” Nguyên Ngọ nhắm mắt, hơi ngửa đầu uống sạch rượu trong cốc.
Lâm Thành Bộ định ngăn cản, chân Giang Thừa Vũ dưới bàn đã đá cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Để cậu ta uống.”
“…này.” Lâm Thành Bộ do dự một chút, cuối cùng vẫn không ngăn Nguyên Ngọ uống cốc thứ ba.
Tửu lượng của Nguyên Ngọ rất tốt, khó mà say, nhưng uống nhiều thì vẫn sẽ hơi chếnh choáng, Giang Thừa Vũ muốn cho hắn say một chút để dễ nói chuyện.
Nhưng điều kiện là cả hai người bọn họ không được say.
Nguyên Ngọ uống bia và whisky một lúc, Lâm Thành Bộ cảm nhận được hắn trầm tĩnh hắn, tựa vào ghế nhìn ánh đèn hỗn loạn.
“Cậu có biết.” Nguyên Ngọ vỗ vai Lâm Thành Bộ, lúc đặt cốc xuống có hơi dùng lực, “Ai mà cả đời không tỉnh táo bao giờ.”
“Nguyên Thân.” Lâm Thành Bộ nhanh chóng trả lời.
Nguyên Ngọ lại vỗ vai cậu, “Không sai.”
Lâm Thành Bộ giật mình, há miệng không nói nên lời.
Lúc nói Nguyên Thân, cậu cũng không dám chắc chắn, vì không biết chuyện gì xảy ra với Nguyên Thân. Cậu chỉ có chút phản xạ có điều kiện, muốn dời chủ đề đến Nguyên Thân, để Nguyên Ngọ ý thức được hai người là hai cá thể riêng biệt.
“Nguyên Thân.” Nguyên Ngọ úp người lên bàn, cầm cái cốc lắc qua lại, “Nó không biết mình là ai, mỗi ngày, mỗi ngày, đều tự vấn chính mình.”
“Tự vấn cái gì?” Giang Thừa Vũ lại cụng chén.
“Anh biết tôi là ai sao? Anh cảm thấy tôi là ai? Tôi là anh?” Nguyên Ngọ ngẩng đầu, ánh mắt hỗn loạn, nhưng giọng nói vẫn rành rọt: “Nó cảm thấy đôi khi là bản thân, đôi khi lại không phải bản thân.”
Lâm Thành Bộ cầm cốc uống một ngụm lớn, lại lấy trong xô đá một viên nhét vào miệng.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Ngọ nói đến Nguyên Thân, cậu có hơi sợ hãi.
“Hắn bị điên sao? Hay úng não?” Giang Thừa Vũ cười một tiếng, vẫy tay, phục vụ chạy ra cầm chai rượu rót thêm, anh ta vươn tay lấy chai rượu, “Để tôi tự làm.”
Nhân viên phục vụ lùi ra.
“Tên điên?” Nguyên Ngọ quay đầu nhìn Giang Thừa Vũ, “Cậu nói ai?”
“Cậu bảo ‘người này’.” Giang Thừa Vũ rót cho hắn non nửa cốc rượu, “ ‘Người này’ là ai?”
Lâm Thành Bộ hồi hộp nhìn chằm chằm Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ nhìn Giang Thừa Vũ, lúc sau mới đột nhiên cười cười: “Là Nguyên Thân.”
“Nguyên Thân bị điên sao?” Giang Thừa Vũ hỏi rất rõ ràng.
“Không phải!” Nguyên Ngọ vỗ bàn một cái, giọng nói khàn khàn, “Không phải không phải không phải không phải!”
Lâm Thành Bộ giẫm mạnh một cái lên chân Giang Thừa Vũ.
Giang Thừa Vũ cau mày, rên một tiếng rất nhỏ, giơ ngón giữa.
“Không phải…” Nguyên Ngọ hạ giọng.
“Không phải, chúng tôi biết không phải.” Lâm Thành Bộ ôm vai hắn, Nguyên Ngọ còn nói gì đấy, nhưng giọng thấp quá, bị lẫn trong tiếng ồn ào của quán bar.
“Tiểu Bộ Bộ.” Nguyên Ngọ quay đầu, gục xuống bàn nhìn hắn, “Cậu không hiểu cảm giác này.”
“Tiểu Bộ Bộ?” Giang Thừa Vũ ở bên cạnh nhắc lại, xưng hô thế này khiến anh ta cảm thấy mờ mịt.
“Cảm giác thế nào?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Có một người, ngày nào cũng ở bên cạnh.” Nguyên Ngọ cầm cái cốc rỗng gõ gõ lên bàn, Giang Thừa Vũ lại rót rượu, chỉ rót thêm một chút, hắn lại gõ chén, Giang Thừa Vũ cười một tiếng, đổ thêm. Nguyên Ngọ cầm cốc uống một hớp hết sạch, “Giống như cái bóng… đôi khi tôi nghĩ, có phải thật là bóng không? Cái bóng của tôi?”
“Là Nguyên Thân đúng không? Hắn không phải cái bóng của anh, hắn là em trai anh.” Lâm Thành Bộ nói.
“Em trai…” Nguyên Ngọ híp mắt, “Đúng, là em trai, nhưng ai biết được, có lẽ là anh trai…”
“Ừm. Song sinh cũng không quan trọng ai lớn nhỏ.” Giang Thừa Vũ nói.
“Song sinh cùng trứng, hiểu không?” Nguyên Ngọ uống nhiều, giọng nói có mềm đi, ánh mắt lơ đãng, “Một trứng mà hai đứa trẻ.”
“Hiểu.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Có thể là một người không?” Nguyên Ngọ cười cười, “Nó từng hỏi tôi, chúng tôi có thể là một người, chúng tôi có phải sẽ có một người, không nên tồn tại không, có phải là tôi không?”
Lâm Thành Bộ hơi váng đầu, dù mới uống hai cốc bia, nhưng đã thấy váng đầu.
“Vì sao lại nói như vậy?” Giang Thừa Vũ đã bắt được trọng điểm
“Đúng vậy, vì sao?” Nguyên Ngọ cầm lấy bao thuốc lá, châm một điếu, lại dựa vào ghế, ngậm thuốc một lúc lâu cũng không nói gì.
Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ, không biết là hắn đang ‘tỉnh’ hay hỗn loạn, hắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện của Nguyên Thân, nhưng chỉ nhắc là ‘người này’.
Phương thức biểu đạt này khiến người nghe không hiểu là hắn đang nhắc đến chuyện của Nguyên Thân, hay chuyện của chính bản thân hắn.
Giang Thừa Vũ có lẽ cũng cảm thấy như vậy, nhíu mày nhìn Nguyên Ngọ, không nói gì.
Quán bar bắt đầu cuồng loạn hơn, trong quầy các bartender bắt đầu biểu diễn, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Nguyên Ngọ uống gần hết một chai whisky, Giang Thừa Vũ bảo phục vụ thay một bình soda.
Nguyên Ngọ có vẻ không cảm nhận được, hắn tự rót tự uống như bình thường.
“Nguyên Ngọ và Nguyên Thân.” Nguyên Ngọ cầm cốc rượu đã trống rỗng, thuần thục ném qua ném lại trên tay, dưới ánh đèn mờ ảo, xuyên qua lớp lá cây, “Là sinh non.”
Lâm Thành Bộ đang không biết làm gì tiếp theo nghe xong câu này, giương mắt nhìn chằm chằm Nguyên Ngọ.
Giang Thừa Vũ nhàm chán ngồi bên cạnh nghịch điện thoại cũng quay đầu.
“Lúc ba tháng bọn tôi chen nhau trong một cái bào thai.” Nguyên Ngọ đột nhiên nỏi rất rõ ràng, dường như sự chếnh choáng trước đó đã biến mất, chỉ có thể nhìn thấy điếu thuốc trên tay chưa châm mới biết là hắn say rồi, “Đến bảy tháng thì phải mổ ra, vì cuống rốn quấn lấy nhau, phát triển không cân đối, càng để lâu càng không được…”
Lâm Thành Bộ cầm bật lửa, châm thuốc cho hắn.
“Có một đứa nhỏ yếu hơn,” Nguyên Ngọ thở ra một làn khói, nhìn ánh lửa, “Yếu hơn… cậu đoán là ai?”
Không chờ Giang Thừa Vũ và Lâm Thành Bộ mở miệng, Nguyên Ngọ nói tiếp, “Không sai, đương nhiên là Nguyên Thân…. Không, không phải Nguyên Thân, là Nguyên Ngọ.”
“Sức khỏe cậu không phải tốt lắm sao?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Sao lại là cậu được.”
“Bố mẹ đặt tên, lớn là Nguyên Ngọ, nhỏ là Nguyên Thân.” Giọng nói của Nguyên Ngọ lại bắt đầu mờ mịt, có hơi lớn tiếng, “Dẫu vậy, vạn vật sinh trưởng khỏe mạnh, âm dương tương hỗ, dương khí sung thịnh, âm khí sinh ra… Trói buộc mà thành, vạn vật như thế mà phát triển…”
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ nghe không hiểu, quay đầu nhìn Giang Thừa Vũ.
“Chính là ý nghĩa của Ngọ và Thân.” Giang Thừa Vũ nói.
“Đứa lớn lúc nào cũng ốm bênh,” Nguyên Ngọ ngâm thuốc, mơ hồ nói: “Bà nội bảo, đứa nhỏ chèn ép anh nó nên không lớn được, bệnh cũng không khỏe được, đứa nhỏ quá ngang ngược, hại anh trai…”
“Thế Nguyên Thân vốn là Nguyên Ngọ?” Lâm Thành Bộ nghe xong mê man, hôm đó Quách Tiểu Soái nói rằng cơ thể Nguyên Thân vốn không tốt.
“Không phải Nguyên Thân mới không khỏe sao?” Giang Thừa Vũ cũng không hiểu, nhẹ giọng hỏi hắn.
“Vậy là Nguyên Thân à.” Lâm Thành Bộ cau mày.
“Về sau bà nôi bảo,” Nguyên Ngọ làm như không nghe thấy hai người bọn họ, tự rót soda, uống một hớp xong ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại. “Tên không tốt, trói buộc mà thành, vạn vật như thế mà phát triển… Bà bảo rằng phải đổi tên cho đứa lớn. Như thế bệnh mới mau khỏi…”
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ sửng sốt.
“Nói là đổi tên Nguyên Ngọ với Nguyên Thân cho nhau?” Giang Thừa Vũ giật mình, “Nguyên Thân vốn là Nguyên Ngọ, là anh trai cậu?”
“Đệt.” Lâm Thành Bộ cảm thấy đầu óc cực kỳ rối loạn, nếu như tinh thần của Nguyên Thân vốn đã có vấn đề, chỉ riêng chuyện đổi tên này, khiến hắn càng dễ suy sụp.
“Cho nên cậu đoán xem.” Nguyên Ngọ đột nhiên mở mắt, vươn về phái Lâm Thành Bộ, “Tôi là Nguyên Ngọ hay là Nguyên Thân?”
“Anh là Nguyên Ngọ, tôi không cần đoán.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, dứt khoát nói, “Chuyện đổi tên đã xảy ra tám trăm năm trước. Mặc kệ bây giờ anh gọi là gì, là anh trai hay em trai, dù thế nào vẫn là Nguyên Ngọ, tôi chỉ nhận anh là Nguyên Ngọ.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu, lát sau mới cười, vừa cười vừa rót bia: “Ngoan quá… Cho nên cậu mới không hiểu.”
“Tôi không cần hiểu!” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Cậu cũng chẳng hiểu.” Nguyên Ngọ chỉ cậu, lại chỉ Giang Thừa Vũ, “Cậu cũng chẳng hiểu.”
“Đúng.” Giang Thừa Vũ gật đầu.
“Không biết mình là ai, chính xác là ai!” Nguyên Ngọ bỗng nhiên lại dựa vào ghế, giọng nói lớn hơn, giống như muốn đè lên âm thanh trong quá: “Căn bản là ai! Về sau là ai! Mỗi ngày đều tự hỏi! Mỗi ngày đều suy nghĩ! Tôi là anh? Anh có phải là tôi không? Hắn ngày nào cũng hỏi! Ngày nào cũng nghĩ!”
“Nguyên Ngọ.” Lâm Thành Bộ cảm nhận được hắn đang kích động, mới tóm lấy cánh tay hắn, “Đều qua rồi, đều qua cả rồi…”
“Bác sĩ nói, đầu óc hắn bị hỏng! Hỏng ở đâu? Chỗ nào?” Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm, “Chỗ nào hỏng? Không có! Chỗ nào cũng không hỏng! Hắn chỉ muốn biết hắn là ai!”
“Ai muốn biết?” Lâm Thành Bộ hỏi, nhìn vào mắt Nguyên Ngọ, “Nói cho tôi, là ai muốn biết mình là ai?”
Nguyên Ngọ nhìn cậu, bờ môi run rẩy, Lâm Thành Bộ thấy trong mắt hắn loang loáng ánh nước.
“Nguyên Thân.” Nguyên Ngọ nói, một giọt nước mắt chảy xuống, “Là Nguyên Thân.”
“Tôi biết rồi, biết rồi.” Lâm Thành Bộ ôm hắn, vỗ vỗ lên người hắn, “Tôi biết rồi, mọi chuyện đã qua, không sao đâu, qua cả ồi…”
Giang Thừa Vũ gọi phục vụ: “Mang khăn lạnh đến.’
“Làm sao lại không sao!” Nguyên Ngọ đẩy Lâm Thành Bộ ra, rống lên: “Sao lại không sao!”
“Tiểu Ngọ…” Giang Thừa Vũ định an ủi, nhưng còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Cậu im miệng.” Nguyên Ngọ rống.
Giang Thừa Vũ im lặng.
“Làm sao lại không sao được!” Nguyên Ngọ co chân, để lên ghế, ôm đầu, “Làm sao lại không sao chứ… Cậu có biết nó chết thế nào đâu, cậu biết nó chết thế nào sao. Nó vì sao… vì sao…”
“Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa.” Lâm Thành Bộ lại ôm hắn, nhận khăn lạnh từ chỗ Giang Thừa Vũ, vỗ lên cổ hắn, “Đừng nghĩ nữa.”
“Làm sao lại không muốn!” Nguyên Ngọ tóm lấy cổ áo cậu, trong mắt hiện lên tơ máu, “Hắn không buông ta! Làm sao lại không buông tay!”
“Cái gì… không buông tay!” Lâm Thành Bộ rét lạnh cả sống lưng, nhớ tới ngày Nguyên Ngọ tự sát ở Trầm Kiều, theo lời nói của người công nhân.
“Nó nắm lấy cây rong không buông.” Nguyên Ngọ nhìn cậu, mỗi câu mỗi chữ từ họng phát ra, “Nó nắm lấy, cây rong, dù thế nào tôi cũng không tách được nó ra, tách không ra…”
“Anh đừng nói nữa…” Lâm Thành Bộ luống cuống.
“Để cậu ấy nói, chuyện này nhất định phải nói ra.” Giang Thừa Vũ nhỏ giọng nói, dùng tay che miệng để Nguyên Ngọ không phát hiện ra hắn đang mở miệng.
“Cậu biết rong có khó nhổ thế nào không?” Nguyên Ngọ nhìn cậu, giọng nói run rẩy, “Không nhổ được… dù kéo thế nào… Tôi nắm lấy tay nó, nó nắm cây rong.. Nó nhìn tôi cười, nhìn tôi mà cười…”
Lâm Thành Bộ cảm thấy nghẹt thở.
“Tôi không thở nổi, ngạt thở là như thế nào cậu biết không?” Nguyên Ngọ lùi vào góc tường, “Đặc biêt… Cực kỳ… Tuyệt vọng, không cứu được nó, bản thân mình cũng không cứu được… Sau đó thì sao? Sao cậu không hỏi, sau đó thì sao?”
“Sau đó thì sao?” Lâm Thành Bộ cảm nhận giọng nói mình cũng run rẩy theo.
“Về sau tôi buông ta.” Nguyên Ngọ ngẩng đầu, cười cười, “Tôi buông tay… Nguyên Thân chết rồi.”
_________________________________________
Giải thích: Nguyên Ngọ và Nguyên Thân là anh em sinh đôi. Ban đầu người anh là Nguyên Thân (tên lúc trước là Nguyên Ngọ), em là Nguyên Ngọ (tên ban đầu là Nguyên Thân). Nhưng vì Nguyên Thân ốm yếu nên hai người đổi tên cho nhau, mà Nguyên Thân thần kinh cũng dễ bị ảnh hưởng nên sau đợt này mới cứ tự hỏi bản thân mình là ai như vậy.
Mà cái trò uống lẫn rượu với bia rồi cả soda đáng sợ lắm, dễ say cực kỳ dù tửu lượng có khỏe thế nào đi nữa.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa