There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 29 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
hế Đình tắt máy, thì Bửu Ngọc nói ngay:
- Hay anh về nhà tắm rửa ăn uống gì đi. Mẹ ở nhà cũng đang rất lo đấy.
Bà Mai cũng nói:
- Về nhà nghỉ một lát đi cháu. Ở đây có bác và Bửu Ngọc được rồi.
- Nhưng...
- Bao giờ Như Thiên tỉnh lại, bác bảo Bửu Ngọc gọi cho cháu.
Không còn cách nào khác, Thế Đình đành phải nghe lời bà Mai. Trước khi đi, anh còn dặn dò:
- Như Thiên tỉnh, gọi cho anh ngay nhé, Bửu Ngọc.
- Dạ.
Chào bà Mai, Thế Đình mở cửa ra ngoài. Trong phòng còn lại hai người, họ chỉ biết nhìn và chờ đợi.
Từ xa, thấy Nguyệt Hoa đứng lấp ló trước cửa phòng của Như Thiên, Bửu Ngọc bước nhanh lại:
- Chị còn đến đây làm gì nữa? Như Thiên nằm viện rồi, chị vẫn chưa hài lòng sao?
- Tôi...
- Chị đi đi! Mà tôi cũng nhắc cho chị biết, chị đừng để anh Hai tôi nhìn thấy chị, nếu không, điều gì xảy ra, tôi cũng không biết đâu.
Nguyệt Hoa trông rất tội nghiệp:
- Tôi biết tội lỗi tôi không thể tha thứ, mà tôi cũng không mong gì Thế Đình và mọi người tha thứ cho tôi. Nhưng tôi xin cô... cho tôi vào thăm Như Thiên có được không?
- Chị muốn làm gì nó nữa?
- Tôi chỉ muốn biết Như Thiên bình phục thế nào, để khi rời khỏi nơi này, lương tâm tôi đỡ ray rứt hơn.
- Gieo gió ắt gặp bão thôi. Rồi mọi người cũng sẽ bị luật pháp trừng trị, không trốn đi đâu được hết. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã, nay mai sẽ tìm được Anh Thục và Chánh Hạo thôi. Chị chờ kết quả đi.
Bửu Ngọc đẩy cửa phòng thì bị Nguyệt Hoa níu lại:
- Bửu Ngọc!
- Chị buông tay tôi ra. Chúng tôi, không ai hoan nghênh chị cả đâu.
Nghe có tiếng cãi vã, Như Thiên nhổm lên:
- Mày về rồi hả Bửu Ngọc?
- Ừ.
- Có ai ở ngoài nữa sao?
- Nguyệt Hoa.
- Chị ấy đến đây làm gì?
- Thăm mày, nhưng tao không cho.
Như Thiên nhỏ nhẹ:
- Để chị ấy vào đi.
- Tao...
- Chắc chị ấy có chuyện gì muốn nói.
Bửu Ngọc hậm hực né qua một bên. Nguyệt Hoa bước vào:
- Cám ơn cô, Như Thiên.
Như Thiên không quan tâm đến thái độ của nhỏ bạn thân, cô chỉ vào cái ghế gần cửa sổ:
- Chị ngồi đi.
Nguyệt Hoa vừa ngồi xuống ghế là hỏi ngay:
- Cô khỏe nhiều rồi chứ?
- Cám ơn. Nhờ sự thương xót của thượng đế, hôm nay tôi đã thấy khỏe rồi.
Bửu Ngọc nhắc nhở:
- Mày mới tỉnh lại, không nên nói nhiều.
- Tao biết mà.
- Ăn táo nhé!
- Một chút đi.
Nguyệt Hoa cúi đầu:
- Tôi xin lỗi...
- Về chuyện gì?
- Thật ra, tôi không nên đến đây. Tôi không có tư cách để nhìn mọi người.
- Chị đang trách mình đó ư? Về điều gì mới được? Chị không làm gì có lỗi, sao chị phải ray rứt?
- Nhưng tôi đã vô tình tiếp tay cho họ làm cô đến nông nỗi này.
Như Thiên lắc đầu:
- Kế hoạch đột nhập công ty, tôi biết chị không có phần, cớ gì chị phải băn khoăn. Chị không có lỗi, chỉ tại chị kết bạn nhằm người thôi.
Cô thở dài:
- Anh Thục không phải là người tàn nhẫn và vô tình. Do chị ấy yêu trong mù quáng, không nhận thức ra người ta chỉ lợi dụng mình, bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi. Cảnh sát đang truy nã họ khắp nơi. Anh Thục sẽ bị ghép vào tội cướp của, gây thương tích cho người kh''ac. Liên quan đến tài sản của "Thế Kỷ", tôi cũng không còn cách nào khác.
- Cô có hận tôi không?
- Hận chị ư?
Như Thiên cười:
- Tôi không biết hận là gì cả. Sống ở trên đời, tôi chỉ biết thương và tha thứ thôi.
- Cô là người con gái thật xứng đáng trong tình yêu của Thế Đình. Như Thiên! Cô có biết... Ngày đầu gặp cô ở sân cầu lông là tôi biết sẽ có sự thay đổi. Nhưng lúc ấy, Thế Đình chưa biết cô, nên anh còn vô tư trong suy nghĩ. Đến khi cô vào làm trợ lý ở "Thế Kỷ", thì tôi biết tôi sẽ mất Thế Đình. Hàn Như Thiên, một ấn tượng sâu sắc trong lòng của Thế Đình. Chỉ việc anh đi tìm cô và muốn cô trở về với "Thế Kỷ" cũng làm cho bạn bè anh đặt nhiều câu hỏi. "Thế Kỷ" cần cô và anh cũng cần cô. Tình yêu mà anh dành cho cô, tôi thật không ngờ tới. Bấy giờ tôi phải làm sao đây? Chưa suy nghĩ được gì, thì báo chí lại đưa tin anh cầu hôn với cô. Tôi như người từ trên mây rơi xuống vậy. Tôi đã gọi điện cho anh và muốn gặp anh, nhưng anh đã thẳng thừng từ chối. Bởi đối với Thế Đình, tôi đơn thuần chỉ là một người bạn. Người anh ấy yêu là cô, một tình yêu và một trái tim duy nhất.
Ngừng một chút, Nguyệt Hoa tiếp:
- Tôi sụp đổ hoàn toàn. Thì ra tình yêu mà tôi cố công xây dựng bấy lâu nay là một tình yêu đơn phương, cho đi nhưng không được nhận. Lúc đó tôi căm hận cô biết dường nào. Cô đến sau tôi, tại sao cô có được anh, còn tôi chỉ là hoài công? Mỗi lần nhìn thấy cô là tôi không kềm được cơn tức giận của mình. Cô còn nhơ có lần suýt chút nữa cô bị xe tông không?
Như Thiên chợt nhớ:
- Thì ra người lái xe Honda hôm đó là chị?
- Phải. Nhưng tôi xin thề với cô, việc ở "Thế Kỷ" hôm đó, tôi không biết gì hết. Tôi gọi cho Vũ Hùng mới biết thôi.
Như Thiên nhẹ nhàng:
- Tôi tin chị mà. Nhưng tôi muốn biết Anh Thục hay Chánh Hạo có gọi điện cho chị không?
Nguyệt Hoa ngập ngừng:
- Hôm qua, Chánh Hạo có gọi tới. Anh ấy bảo tôi cùng đi với anh ấy.
- Đi đâu?
- Tôi không biết nữa.
Bửu Ngọc chen vào:
- Chị nói dối! Có phải chị còn muốn bao che cho anh ta không?
- Không có. Tôi không biết thật mà.
Như Thiên lên tiếng:
- Bửu Ngọc! Có lẽ Nguyệt Hoa không biết thật.
- Hừ! Mày sao dễ tin người quá.
Như Thiên nói:
- Chị có muốn nói gì nữa không?
- Tôi đến đây, trước tiên xin cô tha thứ, sau đó thì từ giã cô.
- Chị đi đâu?
- Tôi sang Canada với chị tôi một thời gian. Tôi muốn bắt đầu lại.
- Vậy cũng tốt. Nén lòng quên quá khứ để bắt đầu lại. Chúc chị lên đường bình an và sớm hòa nhập với cuộc sống mới.
- Cám ơn. Cô không còn giận tôi nữa chứ?
- Làm người, ai chẳng có những lúc sai lầm. Nếu người ta biết sửa đổi thì tại sao ta không thể tha thứ chứ. Họ không còn ray rứt thì mình cũng bớt nặng nề.
- Cô tốt quá!
Như Thiên nheo mắt:
- Đến bây giờ, chị mới biết sao? Hơi muộn rồi đấy.
Nguyệt Hoa buồn buồn:
- Muộn thật rồi chứ còn gì.
- Tôi đùa thôi mà. Chúng ta vẫn có thể làm bạn với nhau.
- Thật không? Nhưng tôi sợ tôi không xứng đáng.
Như Thiên xụ mặt:
- Chị còn nói thế, thì tôi giận thật đấy.
Nguyệt Hoa xua tay:
- Không... Tôi xin lỗi.
- Vậy thì cười đi.
- Hi... hi...
- Ối, trời ơi!
Hai người vui vẻ với nhau. Như Thiên hất mặt:
- Nè! Chúng ta hẹn ngày gặp nhau đi.
- Bao giờ?
- Ngày này năm sau ở sân cầu lông.
- Cũng được. Nhưng tôi sợ...
- Sợ gì?
- Đến lúc đó, cô có bé bi thì làm sao mà đánh đây?
- Chị lo xa thế. Vẫn còn sớm để nói đến chuyện ấy.
- Sau triển lãm, hai người sẽ đính hôn, rồi cưới nhau...
Như Thiên xua tay:
- Đã hẹn nhau thì như thế đi. Nếu đến lúc ấy, tôi thật sự có bé bi thì còn ông xã tôi chi. Chị nhất định phải đưa người về tiếp chiêu Thế Đình đấy.
- Được thôi.
Nguyệt Hoa và Như Thiên ngoéo tay nhau. Bửu Ngọc lúc đầu còn căm giận Nguyệt Hoa, nhưng khi nhìn thấy cảnh ấy, lòng cô cũng nhẹ nhàng đi.
Như Thiên nói phải, tha thứ được thì tha thứ. Sống làm người không nên quá cố chấp, dù sao Nguyệt Hoa cũng đáng thương hơn là đáng giận. Bây giờ cô đâu có gì cả. Tình yêu cũng không và tình bạn cũng mất.
Chọn con đường ra đi để lãng quên quá khứ, sao cô không giống Như Thiên cởi mở chúc người ta lên đường bình an và mọi việc tốt lành?
Bửu Ngọc đằng hắng như cho biết cô vẫn có mặt ở đây.
Nguyệt Hoa buông tay Như Thiên ra và chờ đợi cái cau mày khó chịu của Bửu Ngọc.
Nhưng trái với sự suy nghĩ ấy, Bửu Ngọc chìa tay ra trước mặt Nguyệt Hoa:
- Chúc chị lên đường bình an, mọi việc đều tốt lành!
Nguyệt Hoa nhìn Bửu Ngọc bằng ánh mắt long lanh:
- Cám ơn cô.
- Không cần thiết đâu. Chị đã là bạn của Như Thiên, thì tôi lấy quyền gì giận nữa chứ.
- Nếu tôi nhận thức sớm, thì tôi vui vẻ trong tình bạn từ lâu rồi.
- Nhưng bây giờ đâu có muộn, phải không? Nguyệt Hoa cười trong nước mắt:
- Ừ, phải.
- Bao giờ chị đi?
- Hai ngày nữa.
- Nhanh vậy ư?
Như Thiên đưa mắt nhìn Nguyệt Hoa:
- Chị không định từ giã Thế Đình sao?
- Anh ấy không muốn gặp tôi đâu. Cô cho tôi gởi lời chào từ giã được không? Tôi chúc hai người hạnh phúc bên nhau!
- Cám ơn chị.
Nguyệt Hoa đứng lên:
- Cô nghỉ ngơi nhé! Bây giờ tôi xin phép.
Cô đến bên Bửu Ngọc:
- Cám ơn sự tha thứ của mọi người. Bửu Ngọc! Cho tôi gởi lời thăm đến Vũ Hùng.
- Vâng.
Như Thiên và Bửu Ngọc nhìn theo Nguyệt Hoa mà lòng thanh thản. Sự tha thứ lúc nào cũng làm cho con người nhẹ nhàng hết.
May mà Nguyệt Hoa không giống Anh Thục, cô còn lương tâm của một con người. Nếu không, Như Thiên còn phải gặp nhiều tai nạn nữa.
Tình Yêu Nào Cho Em Tình Yêu Nào Cho Em - Trần Thị Thanh Du