Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 27: Phím Tơ Mê Hoặc Biết Bao Người
T
iếng đàn bay ra khỏi ngôi nhà tranh, chỉ chốc lát đã ngập đầy thôn làng nho nhỏ. Được tiếng đàn ôm ấp, thôn làng yên bình nhưng nghèo túng này bỗng dưng không còn lạnh lẽo nữa.
Những tiếng cọt kẹt liên tiếp vang lên, những ngôi nhà tranh lần lượt mở cửa, hết cư dân này đến cư dân khác, cả già lẫn trẻ, bước ra khỏi nhà, lần theo hướng phát ra tiếng đàn. Khuôn mặt họ thanh thản lạ lùng. Tiếng đàn lôi cuốn đến nỗi chẳng ai khỏi say sưa. Họ như đang mơ một giấc mơ đẹp, chỉ muốn đừng bao giờ tỉnh lại.
Dân làng vừa lắng nghe tiếng đàn, vừa di chuyển về phía ngôi nhà của Tiểu Thiều. Tới nơi, tất cả đứng yên lặng bên ngoài để tiếng đàn xuyên thấu tâm linh của mình, vang vọng trong miên man hồi ức. Họ không dám tiên thêm bước nào nữa, chỉ sợ khuây động gã thiếu niên tóc vàng đang ôm thụ cầm diễn tấu. Nghe tiếng đàn này, mỗi người đều thấy ngập lòng những êm đềm hoan hỉ, một cảm giác mà đã bao nhiêu năm rồi họ không còn cảm nhận được. Giá như có thể, họ muốn lúc chết sẽ được đắm mình trong tiếng đàn này. Và không tiếc hận gì cả.
Tiếng đàn bỗng nhiên im bặt, thiến niên nhẹ nhàng gảy một đường cuối trên dây tơ, dư ba còn ngân nga vang mãi, gợn lên chút lăn tăn cuối cùng trong tâm hồn yên tĩnh của mọi người:
- Làm phiền các vị quá! Khiến các vị nghe phải một thứ âm thanh thô lậu rồi!
- Không, đây là âm thanh tuyệt diệu nhất mà chúng ta từng được nghe trong đời.
- Chúng ta nên cảm ơn ngươi mới phải.
Thôn dân nhao nhao nói, nhao nhao gật đầu, vẫn chưa dứt ra được giấc mộng dẹp vừa qua. Bao nhiêu năm rồi, họ chưa mơ giấc mơ nào đẹp như vậy. Trên thế giới này, không có một góc nhỏ nào của riêng họ, cũng không có một giấc mơ đẹp nào dành cho họ. Thế mà chỉ bằng tiếng thụ cầm du dương, gã thiếu niên tóc vàng này đã dệt cho họ cả một giấc mộng. Ai nấy tưởng như mình đã chạm được vào vẻ đẹp của từng nốt nhạc, đó là khát vọng cháy trong tim họ đã mấy trăm năm nay mà chưa thể nói ra.
Rất nhiều năm sau, khi quốc gia này sụp đổ khi mất đi chỗ dựa cuối cùng, họ vẫn thi thoáng nhớ lại thiếu niên tóc vàng ấy, nhớ lại khúc nhạc mà giai điệu đã phôi pha trong kí ức.
- Hay lắm!
Họ lẩm bẩm nhắc lại.
- Đúng là rất hay!
Ai cũng biêu thị sự tán thưởng. Trong số họ, rất nhiều kẻ sống đã lâu, chứng kiến biết bao thứ đẹp đẽ, nhưng chưa một thứ nào sánh được về độ quyến rũ so với tiếng đàn này.
- Có lẽ, chúng ta nên dâng ngươi cho Long hoàng.
Lạc gia gia lẩm bẩm. Khuôn mặt tái xám tràn đầy thích thú, lão dùng đôi mắt tinh tường đã được rèn luyện nhiều năm để đánh giá gã thiếu niên. Thiếu niên này khác hẳn con người thường gặp, khiến lão không thể nổi lòng căm giận được. Xem ra trong loài người cũng có những cá nhân tử tế.
- Vì sao? - Thiếu niên mỉm cười hỏi. Hiển nhiên gã rất hài lòng vì tiếng đàn của mình mang lại niềm vui lớn lao đến thế cho mọi người, gã rất mãn nguyện vì đã có thể báo đáp được ít nhiều cho thôn làng lương thiện này.
- Bởi vì từ sau lễ khai quốc, người mà Long hoàng của chúng ta rất yêu quý là Cửu công chúa chưa hề hé môi cười.
Đôi chân mày rất nét của thiếu niên cau lại đầy thắc mắc trước câu nói của Lạc gia gia:
- Vì sao? Ta nghe đồn, Long hoàng và Cửu công chúa tương tư nhau suốt ba sinh mới được trùng phùng cơ mà. Họ phải hạnh phúc mới đúng chứ!
Lạc gia gia thở dài:
- Phải. Tất cả mọi người đều tưởng như vậy. Nhưng không hiểu Cửu công chúa trúng phải gió máy gì, đã quên bẵng mất bản thân là ai. Hôm đại lễ khai quốc, cô ấy đã làm tổn thương trái tim Long hoàng, từ đó trở đi, cô cũng không hề cười nữa.
Mọi người trong thôn cùng thở dài theo:
- Long hoàng cũng biệt tăm biệt tích, chúng ta đều lo lắng cho người. Chúng ta đã hy vọng Long hoàng sẽ được chung hưởng hạnh phúc với Cửu công chúa, mãi mãi sống trong niềm vui cơ đây.
Vẻ u buồn của họ lan sang cả gã thiếu niên, gã cũng thở dài:
- Liệu ta có đáp ứng được tiêu chuẩn không? Ta chẳng qua chỉ là một kẻ lang thang chơi đàn thôi.
Lạc gia gia gật đầu:
- Có khi ngươi được đấy. Tiếng đàn của ngươi thấm thía như vậy, công chúa mà nghe được, biết đâu sẽ nở nụ cười không chừng.
Tất cả mọi người đều biểu đồng tình:
- Công chúa mà nghe được, biết đâu sẽ nở nụ cười không chừng.
Thiếu niên trầm ngâm, gáy nhẹ ngón tay vào dây đàn:
- Nếu các vị đều khẳng định như vậy, ta sẵn sàng cùng các vị đi hoàng thành một chuyến.
Lạc gia gia và các thôn dân nhất tề reo lên. Họ vui sướng vì đã tìm được món quà lý tưởng để dâng lên Long hoàng và Cửu công chúa. Họ thật sự yêu kính Long hoàng, hy vọng được trông thấy y hân hoan hài lòng, không phải chịu đựng bất kỳ bi thương buồn khổ nào. Vậy là cả làng thu dọn hành lý, rời khỏi những cơ ngơi nhỏ bé đã ổn định, đặt chân lên con đường dẫn về hoàng thành. Hướng đi không lấy gì làm khó tìm, vì hoàng thành ở ngay bên dưới cực quang. Dải cực quang ấy rất rực rỡ, treo cao trên bầu trời bắc cực, soi rọi màn tuyết lam xao xác rơi, chậm rãi tràn qua cả bầu trời. Chỉ cần nhằm đúng hướng cực quang là sẽ đến được hoàng thành, và sẽ đem tiếng đàn của tay thiếu niên tóc vàng này dâng lên Long hoàng. Nhờ vậy, công chúa ưu sầu của họ sẽ mỉm cười trở lại. Như định thế, họ nghĩ một cách đơn giản.
Hành trình tương đối rề rà, bởi vì mỗi lần đi qua một thôn làng nào, cư dân lương thiện của thôn Hoàng Sơn lại hớn hở cho dân ở đấy biết họ đã được nghe tiếng đàn hay nhất trên đời, và sắp đem tiếng đàn ấy kính biếu Long hoàng, công chúa mà nghe được tiếng đàn ấy rồi thì sẽ nở nụ cười. Ở mỗi thôn làng mà họ đi qua, dân cư đều yêu cầu thiếu niên tóc vàng tấu một khúc, thiếu niên bèn nhấc cây thụ cầm năm dây lên, để tiếng đàn du dương tuôn chảy vào tận đáy tim mọi người, mang lại niềm vui cho bọn họ.
Mỗi lần như thế, Tiểu Thiều, Lạc gia gia và tất cả những yêu ma khác đều yên lặng lắng nghe. Tiểu Thiều ngồi xổm ở hàng đầu, tay chống vào má, ngây người ngắm dáng vẻ tao nhã của thiếu niên, bụng bảo dạ, trông gã thật giống vầng thái dương của ngày đẹp trời. Những ngón tay thon dài của thiếu niên lướt trên các dây to, tạo nên một cảnh tượng khiến người ta mê mẩn. Việc gã là một con người khiến các yêu ma cảm thấy mất tự nhiên, nhưng họ cũng phải thừa nhận rằng tiếng đàn của gã quả thực tuyệt vời, công chúa mà nghe tiếng đàn của gã rồi thì chưa chừng sẽ bật cười thật. Họ lấy ra những thức ăn ngon nhất, nước uống ngọt nhất để khoản đãi cư dân của thôn Hoàng Sơn. Họ thiết tha yêu cầu thiếu niên chơi một bản nhạc, mãi cho đến khi ánh ban mai lọt qua song cửa, họ mới luyên tiếc tiễn đoàn lữ hành lên đường.
Rất nhiều năm sau, khi quốc gia này sụp đổ, khi mất đi chốn nương thân cuối cùng, rất nhiều kẻ trong đám yêu ma vẫn còn thi thoảng nhớ lại tay thiếu niên tóc vàng, nhớ lại bản nhạc mà giai điệu cụ thể đã phôi pha trong kí ức.
Đi ròng rã bảy ngày trời, chơi không biết bao nhiêu bản nhạc vui, cuối cùng cả đoàn cũng đến được thành Long hoàng. Đây là một thành trì cao lừng lững, rộng mênh mông, trong thế giới của loài người chưa bao giờ có công trình kiến trúc nào kì vĩ như vậy. Cả toà thành được điêu khắc từ băng, nằm gọn trong vòng tường thành xây bằng đá táng xanh lam.
Thành chia làm chín lớp, cứ vào trong lại thấp dần đi, bảo vệ cho ngọn núi thánh nổi bật ở giữa. Lớp nào lớp nấy đều trong suốt, kiên cố, xinh đẹp, khảm đầy đá quý, ngọc trai, san hô, phi thuý, vốn là của cải dành dụm hcm một ngàn năm qua của các yêu ma, nay họ sẵn sàng lấy ra, chỉ để mái nhà của họ có thể đẹp hơn một chút. Họ muốn dốc sức xây dựng một toà thành còn hùng vĩ hơn thành Trường An.
Trên quảng trường mênh mông đặt rất nhiều tượng băng sừng sững oai vệ. Ngọn núi thánh vươn đến tận trời, tượng trưng cho tôn nghiêm của Long hoàng, không ai dám mon men tới gần. Thánh điện màu xanh lam thiêng liêng toả sáng kì bí ở tận đỉnh núi, trông thật xa vời, bí ẩn, thần thánh, uy nghiêm. Đằng sau ngọn núi là cực quang biến ảo, rủ xuống như lớp bảo vệ, lại như tấm áo hoa lệ tô điểm thêm vào cảnh vật Đây là đô thành vĩ đại chỉ có thể gặp được trong mơ. Toà thành này rất giống Tam Liên thành của tộc A Tu La trong truyền thuyết, huy hoàng, khang trang, kiên cố, ngay cả thần linh cũng phải e dè.
Thiếu niên đứng trước cổng thành, ngẩng đầu ngắm cực quang trên cao:
- Huy hoàng quá! - Gã thốt lên thích thú.
Bấy giờ sắp đến buổi hoàng hôn, sắc thái cực quang đã chuyến sang ảm đạm, hệt như thiếu nữ vừa múa xong, giờ cởi bỏ bộ áo lộng lẫy, rửa sạch lớp phẵh bóng bày, và ngọn Cấm Thiên cũng trở nên hiền hoà hơn dưới màn bao phủ của cực quang cuối ngày. Giống như nàng công chúa trong truyền thuyết, đôi lông mày cau cau ngồi một mình giữa cung diện nguy nga.
Nàng không vui ư? Thiếu niên thở dài, lôi cây thụ cầm ra khỏi ngực áo, nhẹ nhàng gảy lên dây tơ. Tiếng đàn êm ái tuôn chảy theo những ngón tay thon dài của gã. Thiếu niên vừa đàn vừa từ từ tiến vào hoàng thành. Tiếng đàn không vang vọng lắm, chỉ như tiếng thủ thi khe khẽ, nhẹ nhàng lướt qua bên tai mọi người. Ai nghe thấy nó, đều cảm thấy như đang được vẫy gọi. Tưởng chừng người yêu thuở xưa đang đứng dưới ánh nắng, mỉm cười vẫy tay với ta. Họ cùng dừng mọi việc đang làm, ngoảnh nhìn về phía vang ra tiếng đàn.
Một thiếu niên mới đẹp làm sao! Bộ quần áo có xấu xí thô sơ hơn nữa cũng không làm giảm bớt diện mạo hoàn mỹ của gã. Gã thong thả bước đi trên các bậc thang rộng rãi của hoàng thành, hệt như dòng ánh nắng chảy trong cung điện, lặng lẽ mà nổi bật. Những ngón tay múa nhịp nhàng, những bước chân đi chậm rã, thảy đều hoà hợp như một vũ điệu đón xuân, lôi cuốn ánh mắt của tất cả các yêu ma. Khi tiếng đàn vang lên, gã thiếu niên không còn giống một người phàm nữa, mà giống một tinh linh từ trời cao giáng hạ, khéo léo khảm từng nốt nhạc vào trái tim mỗi thính giả của gã.
Gã là một mỹ nam mà thần mặt trăng phải quyến luyến, tay nâng cành bồ đề, bước qua bờ sông tràn ngập ánh triều dương.
Gã là tia nắng duy nhất còn sót lại trong màn tuyết lam mù mịt.
Thiếu niên vừa chơi thụ cẩm, vừa lướt qua tất cả các yêu ma. Tiếng đàn vang tới đâu, không gian yên lặng tới đó. Các yêu ma không muốn, và cũng không dám gây ra bất kì một tiếng động nào để ngắt quăng dòng chảy âm thanh diễm lệ đó. Họ giống như những đứa trẻ khát sữa đang háo hức hấp hút trong tiếng đàn.
Từng bước một, thiếu niên xuyên qua trùng trùng thành luỹ, tiến về nơi cao nhất. Đó là nơi gần sát ngọn Cấm Thiên. Đó là sân khấu mà Long hoàng đã tổ chức đại lễ. Đó là nơi vốn không cho phép bất cứ một con người nào mạo phạm.
Nhưng tiếng đàn du dương thế này, bất kể ra sao cũng không thể xếp vào hàng mạo phạm. Thiếu niên đứng trên đầu thành, tóc dài buông rù, mặc cho tuyết lam phủ kín thân thể, mặc cho tiếng đàn lặng lẽ nở trong lòng mình. Mái tóc dài rủ xuống, đôi tay áo ôm nhẹ thụ cầm, tinh thần của gã đều đã hoá thành tiếng đàn, bay vào không gian sâu thẳm của Long hoàng thành. Gã sinh ra là vì cái đẹp. Cuộc sống của gã hợp làm một với tiếng đàn, vang vọng trong tâm hồn mỗi người.
Đẹp biết bao! Nghe được tiếng đàn như thế rồi, sống đời này mới coi như không uổng phí. Cùng một lúc, ý nghĩ ấy nảy ra trong trái tim mỗi yêu ma.
Ngoài tiếng đàn, Long hoàng thành hoàn toàn không còn âm thanh gì khác. Tất cả mọi tâm hồn, lần đầu tiên, không chỉ biết thần phục uy nghiêm của Long hoàng.
Thánh điện xanh lam từ từ mở cửa. Trên bệ ngọc, giữa lớp màn trướng bàng tuyết, có một cái bóng lờ mờ đang ngồi nghiêng. Bệ ngọc lạnh như băng, ánh mắt của người ngồi đó thật sẩu não. Từ buổi lễ khai quốc đến nay, Long hoàng không hề xuất hiện. Cũng không ai biết y đi đâu, chỉ có tuyết lam rơi mù mịt như lời đám bảo với thần dân rằng uy nghiêm của y còn bao trùm thế giới này.
Lời hứa hôm đại lễ của y vẫn còn nguyên giá trị. Tất cả mọi yêu ma trong thành đều kính cấn tuân theo mệnh lệnh của Long hoàng, coi Tô Do Liên như công chúa, để cô hưởng thụ quyền lực và tôn nghiêm như của Thạch Tinh Ngự. Chỉ có điêu, ánh mắt họ nhìn cô thì rất lạnh lùng, như nhìn một kẻ xa lạ, một kẻ xa lạ vô duyên vô cớ xông vào, phũ phàng phá hoại cuộc sống của họ.
Bầu trời Đại Ma quốc vẫn trong và cao, tuyết vẫn rơi, cuộc sống trong thánh điện xanh lam vẫn xa hoa sung túc. Chỉ khác là rất xa lạ, rất lạnh lẽo, rất buồn tẻ.
Ngày lại nối ngày.
Không ai cấm cản những hành động của Tô Do Liên, nhưng cô cũng không muốn bỏ trốn. Bởi vì thiên hạ này tuy rộng lớn như vậy, nhưng chẳng có nơi nào thuộc về cô. Có một hôm, chính cô đã dùng nụ cười ngọt ngào và xinh đẹp nói thật rành mạch với Thạch Tinh Ngự: “Thiếp là Cửu Linh”. Qua đó dứt khoát cắt đứt đường lui khỏi thế giới huyên náo này. Mấy hôm sau, trước mặt ngàn vạn yêu ma, lại chính cô, với cùng một nụ cười như vậy, ngữ điệu như vậy, cất tiếng cương quyết: “Ta không phải là Cửu Linh”. Qua đó. thế giới xanh lam của Cửu Linh đã bị cô đích thân phá nát. Không còn bất kì một góc trời nào thuộc về Tô Do Liên nữa. Cô cảm nhận được, mình chỉ còn là một cái xác rỗng không hồn.
Khi Thạch Tinh Ngự cuồng nộ hoá rồng, lòng cô không mảy may sợ hãi, chỉ có cảm giác được giải thoát, dù hơi muộn. Cô thật tâm hy vọng, Thạch Tinh Ngự sẽ dùng hình thức tàn khốc nhất để giết chết mình, thu hồi cái sinh mệnh y đã ban nhầm chỗ, thu về sự hồi sinh mà y đã không tiếc mọi nguy cơ đối với bản thân để cứu vãn cho cô. Nhưng y không làm vậy, y chỉ xoay mình bỏ đi, vứt lại cô trong cung điện lộng lẫy, vứt lại cô giữa ánh mắt lãnh đạm của bao người.
Tô Do Liên mỉm cười. Thật là một sự khoan dung tàn nhẫn! Định trừng phạt ta ư? Vậy thi, ta sẽ để ngươi được như ý. Ta sẽ làm một công chúa bằng cái vỏ rỗng này, sống như cương thi trong cung điện hoang hoá này. Ta sẽ không bao giờ mỉm cười nữa, cho đến khi nào chết thì thôi.
Bệ ngọc toả ánh lam dìu dịu và bi ai lên Tô Do Liên, không tài nào hiểu được nguyên nhân phiền muộn của cô. Cô có dung nhan kiều diễm, sở hữu quốc đô tráng lệ, nắm giữ tình yêu của một con người hùng mạnh, được ngưỡng mộ vì một truyền kì ái tình đẹp đẽ nhất dưới vòm trời này. Vì sao cô còn mặt ủ mày chau?
Tiếng đàn vẫn liên tục réo rắt. Dường như bị tiếng đàn lay động, công chúa trên bệ ngọc đưa mắt nhìn gã thiếu niên. Gã ta vận bộ áo tơi tả, nhưng mái tóc vàng và nụ cười kia đã đủ làm trang sức đẹp nhất của gã rồi. Gã tiến lên, ngược chiếu gió, tay cầm cây thụ cầm năm dây. trông như một tinh linh đẹp đẽ.
Ánh mắt công chúa hơi bối rối, nỗi bối rối trong tích tắc lấn át được ưu phiền. Cô nhìn gã thiếu niên, muốn tìm kiếm từ gã những dấu tích của một thời xuân đã qua lâu lắm. Cô có buồn không? Có quạnh quẻ không? Công chúa cất tiếng bảo nhỏ thị tì bên cạnh, thị tì bèn lướt đến gần thiếu niên:
- Nhạc công, ngươi có thể đàn một khúc nhạc buồn không?
Thiếu niên im lặng một lúc, rồi bật cười:
- Đừng gọi ta là nhạc công, hãy gọi ta là thi nhân - Gã gảy nhẹ lên dây đàn - Ta là một thi nhân mình đây thương tích vì ái tình.
Dưới những ngón tay chuyển động, dây đàn bắt đầu ngân lên, hết sức nhẹ nhàng, như một sợi khói vờn qua trái tim người nghe. Âm thanh kể về cánh hoa khô héo, về ký ức phai tàn, về giọt lệ tăn dài xuống má, về ngôi sao ban sớm đang chìm dần. Âm thanh kế về chàng thiếu niên tuân tú phải rơi nước mắt vì tình, kể về nàng thiếu nữ hiền hậu đang tiễn chân người mình yêu. Âm thanh này không thể chỉ nói là buồn, mà phải nói là đau thương đứt ruột.
Tất cả mọi cư dân trong thành đều không ngăn được tiếng thở dài, ai nây chìm đắm trong những câu chuyện đẹp đẽ toát ra từ tiếng đàn của gã thiếu niên. Trên bệ ngọc, công chúa vẫn cau mày, như thể nghe thấy, mà cũng như không nghe thấy. Tiếng đàn buồn bã không xua đuôi được nỗi phiến muộn của cô.
Vì sao cô phài phiền muộn chứ? Thiếu niên ngừng đàn, từ xa đưa mắt nhìn công chúa, và bắt gặp một khuôn mặt vừa lạ vừa quen. Mới có mấy tháng mà cô đã thay đổi quá nhiều. Ở cô vẫn phảng phất hình bóng một nữ yêu yếu ớt như nước, thanh khiết như tuyết, nhưng cũng vương vất bóng dáng một người đàn bà tuyệt diễm như trăng, ranh ma như hồ ly. Phát hiện này khiến gã thiếu niên hoang mang. Rốt cục nguyên nhân nào khiến cô thay đổi nhiều như vậy?
Cửu Linh chỉ là một cái tên xa lạ. Tô Do Liên nghe mới thân quen. Gã thiếu niên thò tay vào ngực áo, nhẹ nhàng lấy ra một bông hoa. Đây là một bông hoa nhỏ nhoi, ốm yêu, mới nở có một nửa, phần nhuỵ hoa cũng xơ xác đáng thương. Nó nằm èo uột trong lòng bàn tay thiếu niên, tưởng chừng chỉ khẽ động vào là sẽ hoá thành cát bụi. Bông hoa vốn dĩ xinh đẹp khôn tả, chỉ hiềm quá đỗi yếu ớt. Hiển nhiên là do dinh dưỡng không đủ, nên cánh hoa quá mỏng, màu sắc quá nhạt. Gã thiếu niên nâng niu nó trong lòng bàn tay như nâng niu chính trái tim mình, e dè và nhẹ nhàng như không muốn ai nhìn thấy, như thể chỉ một ánh mắt cũng đủ gây thương tốn bông hoa.
Gã nhẹ nhàng chìa nó đến trước mặt công chúa:
- Nàng nhớ không? Ta đã từng nói sẽ trồng một bông hoa vì nàng. Không phải quăng bạc vàng để mua về, cũng không phải ra đồng hoang hái bừa một bông, mà là dùng tuổi mười tám thanh xuân của mình để chăm chút, sau đó sẽ đưa đến trước mặt nàng.
Cùng với câu nói ấy, đôi tay gã giơ cao dần lên. Hoa run run xòe cánh trong tuyết lam, giống như hy vọng đang nò bùng trong mắt gã thiếu niên. Thực ra còn một câu nữa mà gã chưa nói. Nam nhi muốn yêu một người con gái, trước tiên phải khổ tu một ngàn năm. Nữ nhi muốn yêu một người con trai, cũng phải khổ tu một ngàn năm. Sau đó, họ sẽ ở bên nhau, chung sống hạnh phúc một ngàn năm, dệt nên truyền thuyết ba ngàn năm tình nhân.
Đúng, để trồng nên bông hoa này, gã đã phải khổ tu suốt một ngàn năm. Không ai biết được rằng, để nó sống sót, để nó xòe cánh, gã đã phải vất vả biết bao nhiêu, đau đớn biết bao nhiêu. Nếu máu người mà có thể khiến nó đẹp đẽ, gã cũng sẽ không do dự gì mà không mở banh buồng tim của mình ra. Giờ thì, gã lặng lẽ nâng nó lên, đưa tới trước mặt công chúa.
Gã chỉ hy vọng công chúa hiểu được sự khổ tu suốt một ngàn năm của gã.
Tình nhân ba ngàn năm. Công chúa cau mày, dựa sâu hơn vào bệ ngọc. Bản đàn mà thiếu niên vừa gảy, vào một khoảnh khắc nào đó đã lay động đến tận đáy tâm hồn cô, nhưng lập tức lại khiến cô hoang mang ngơ ngác. Cảnh vật trước mắt xa cách như ở bên kia một bức bình phong pha lê, như màn phô diễn triều cống của một thần tử, như dân chúng reo hò, hoan hô và mong ngóng cô vỗ tay tán thưởng.
Công chúa thoáng thấy lòng chưa xót. Nhiều ký ức bị thời gian phủ bụi lướt như gió qua trái tim cô, rất sầu thảm, cô mang máng nhớ ra, cô đã từng vui vẻ. Đó là một quãng thời gian chỉ kéo dài mấy tháng trong cuộc sống ngàn năm, nhưng cô đã được tắm trong nắng vàng của Chung Nam sơn, đùa nghịch chạy nhảy rất thân ái với các bạn đồng môn, cùng nếm trải những niềm vui rộn ràng, đơn giản. Cô cũng mang máng nhớ, trên đỉnh núi cháy rừng rực, có người đã từng đốt pháo hoa vì cô.
Công chúa ngẩng đầu, tuyết lam lặng lẽ rơi như gió lửa mù mịt khắp trời.
Có thể lâu dài được không dây? Cô chìa ngón tay, đón một bông tuyết lạc. Cảm giác tê lạnh thấm vào thân thể, cô âm thầm hỏi nó: có thể lâu dài được không? Cô nhẹ nhàng búng bông tuyết đi, nhìn nó lượn lờ trong không trung, bay về phía gã thiếu niên rực rỡ như nắng. Thiếu niên đó là ánh sáng lừ một thế giới khác đến, là thêm một cừ chỉ của số phận để nhắc nhở cô, có một kí ức chưa bao giờ biến mất.
Trong Ma Vân thư viện, ánh nắng sáng bùng và trong trẻo, hoa đào rụng như mưa.
Lòng công chúa thoáng chưa xót, cô vô thức vặn xoắn lấy tay áo rồi đau khổ cau mày, cảm nhận được trái tim bị đâm nhoi nhói. Tình yêu là một mũi gai. Cùng lúc đâm vào thân thể người khác, nó cũng đâm vào trái tim của chính mình. Chỉ có điều người ta thường quên đi nỗi đau của bản thân vì còn mái khoái chí với nỗi đau của người khác. Nhưng nỗi đau ấy vẫn luôn tồn tại, chìm sâu và không thể chạm vào. Khi kí ức vỡ ra thì nó mới tái hiện, và thọc mạnh vào lòng người.
Công chúa không-bao-giờ-cười cau mày.
Bông hoa không chịu đựng được hơi lạnh của tuyết lam, giờ đã khô héo co quắp, và biến thành tro bụi ngay trước ánh mắt ngây dại của chủ nhân. Nó sinh trường nhờ sự bao bọc của ngọc trai và nước suối, nở ra trong lòng thiếu niên đẹp như trăng này, mà nay, vẻ đẹp của nó chỉ đổi lấy được một tia liếc nhìn hờ hững của công chúa. Nó sẽ chết đi, và không tái sinh nữa.
Thiếu niên tóc vàng mỉm cười đau khổ.
- Quả nhiên, ta vẫn không thể khiến nàng nhớ lại được. Ta thật ngây thơ quá đỗi - Gã khẽ lắc đầu, làm mái tóc vàng phấp phới. Gã cẩn thận búng tuyết trên cánh hoa, đặt nó trở lại vào ngực áo - Ta đến để cáo biệt nàng… Ta sắp phải rời khỏi nơi đây, trở về đất nước của ta. Hôm nay có lẽ là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Tuy ta không thể có được tình yêu của nàng, nhưng nàng khiến ta hiểu được một điều, muốn có thứ gì thì phải gắng sức giành lấy, không thể dựa vào người khác, cũng không được phép nhường nhịn. Ta không phải hoàng tử, cũng không phải Đại Nhật Chí, ta là Long Mục…
Gã xòe hai tay như muốn ôm lấy công chúa. Nhưng giữa họ đang tồn tại một chướng ngại dằng dặc, đó là vô vàn những bông tuyết rơi.
- Cho phép ta tặng nàng một món quà chia tay… Ta đã từng yêu nàng…
Gã lặng lẽ quay người đi, hai tay xốc lại tấm áo rách nát, bái chào công chúa theo nghi lễ cung đình. Cả người gã bỗng biến thành một tia nắng, rạng ngời lên trong hoàng thành. Nụ cười của gã chỉ tích tắc đã soi rọi trái tim mỗi người chứng kiến.
Đột ngột, gã biến mất.
Các yêu ma nhất loạt ồ lên sửng sốt. Một phép thuật của thiếu niên đẹp đẽ. Gã đã mang lại cho chúng ta biết bao kinh ngạc và hân hoan.