Số lần đọc/download: 1890 / 7
Cập nhật: 2017-09-25 00:02:09 +0700
Chương 27: Bất Đắc Dĩ
Đ
iện thoại của Văn Kì Sơn lại vang lên, tiếng chuông sắc bén, vang dội như dao cứa vào tim Cố Trường Khanh. Trong nháy mắt, sợi dây đàn vẫn căng ra trong lòng cô như đứt phựt.
Đầu Cố Trường Khanh như nổ tung, không thể khống chế cảm xúc của mình thêm được nữa.
Cô nhanh như chớp giằng lấy điện thoại của Văn Kì Sơn, dùng hết sức ném xuống đất.
Điện thoại ngừng bặt, Văn Kì Sơn hoảng sợ nhìn cô.
Từ sau khi sống lại, Cố Trường Khanh vẫn bị sự thù hận dày vò, vẫn hao hết tâm sức để tính kế, hầu như thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, đặc biệt là mấy ngày này, những ngày cận kề với ngày chết của Văn Kì Sơn, cô hoảng hốt đến ngủ cũng không ngon. Nay chú Văn không tin cô, mắt thấy không thể ngăn cản ông, cảm xúc của cô như bùng nổ.
Phải rất coi trọng ai đó mới có cảm xúc lo được lo mất đến độ mất đi khống chế như vậy.
Nhưng Văn Kì Sơn lại không hiểu được, trong mắt ông, cảm xúc của Cố Trường Khanh bây giờ không thể giải thích, thậm chí là có chút thất thường. Ông nghĩ lại gần đây cô thường lo lắng quá mức ình, nhớ tới những lời nói của cô, lại thấy sắc mặt cô tiều tụy thì cảm thấy nhất định là sự thật cha hại chết mẹ rồi lại muốn lấy kẻ giản tiếp hại chết mẹ về khiến cô không thể chấp nhận nổi, đến nỗi tinh thần thất thường.
Văn Kì Sơn nhìn cô khóc không ngừng, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó là đau lòng, thương xót, cuối cùng mọi cảm xúc lại trở thành sự thống hận Khổng Khánh Tường.
– Chú Văn, tin cháu đi, đừng ra ngoài, đừng ra ngoài!
Cố Trường Khanh van nài.
Văn Kì Sơn cầm tay cô, dịu dàng trấn an:
– Được được, chú không đi, chú ở nhà với cháu, nhất định ở nhà với cháu, thế nào cũng không đi!
Lòng Cố Trường Khanh lơi lỏng xuống, lúc này mới phát hiện, cả người mình toát mồ hôi lạnh, tay chân cũng run run.
Văn Kì Sơn nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, rất lo lắng:
– Trường Khanh, sắc mặt cháu không tốt, ngủ một chút được không?
Cố Trường Khanh nắm chặt tay ông, thật chặt, thật chặt:
– Không, cháu không cần ngủ!
Cô lắc đầu như lắc trống bỏi, nếu nhân lúc cô ngủ chú Văn đi ra ngoài thì làm sao?
Chú bảo chị Xảo mang sữa lên, cháu bình tĩnh đã.
Nói xong đứng dậy nhưng Cố Trường Khanh vẫn không buông tay, Văn Kì Sơn cười bất đắc dĩ:
– Cháu yên tâm, chú không đi, chú chỉ đi dặn chị Xảo thôi.
– Thật không?
– Chú hứa!
Cố Trường Khanh buông tay, Văn Kì Sơn ra khỏi thư phòng, Cố Trường Khanh đi theo sau, thấy ông gọi chị Xảo đến, sau đó dặn dò vài câu rồi lại quay lại thì Cố Trường Khanh mới yên tâm.
Hai người quay vào thư phòng, Cố Trường Khanh vẫn nắm tay ông, Văn Kì Sơn cũng để mặc cho cô nắm.
Chỉ trong chốc lát, chị Xảo mang sữa lên, Văn Kì Sơn nhìn Cố Trường Khanh uống hết.
– Chú Văn, có đôi khi cháu nghĩ, nếu uy hiếp Khổng Khánh Tường sẽ mang đến nguy hiểm cho chú thì cứ để Khưu Uyển Di kia vào cửa cũng được, về sau sẽ có cách đối phó với bọn họ. Cố Trường Khanh nói với Văn Kì Sơn.
Văn Kì Sơn đương nhiên hiểu nỗi hận của cô với Khưu Uyển Di, thấy cô vì mình mà có thể nói ra lời này, thực sự khiến ông rất cảm động. Cô bé này, đúng là không uổng cô ông thương cô như vậy…
– Cháu muốn nhưng chú không muốn. Bọn họ hại chết Linh Lung, khiến cháu đau lòng như vậy, dù chỉ là một ngày an ổn chú cũng không muốn cho bọn họ sống! Nếu không vì đại cục thì chú đã đuổi tận giết tuyệt Khổng Khánh Tường rồi.
Trong đầu ông lại hiện lên khuôn mặt thanh tú đang cười khanh khách gọi mình: “Anh Văn…”
Người con gái ông muốn dùng cả đời che chở lại bị bọn họ hại chết, bảo ông để bọn họ vui vẻ sống trong nhà của Linh Lung?
Cho dù biết rõ đối phương tàn nhẫn, dù biết mình sẽ gặp nguy hiểm thì ông cũng không làm được!
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, đầu càng ngày càng choáng váng, cô lắc lắc đầu nhưng cơn buồn ngủ càng lúc càng nặng hoàn toàn không thể khống chế. Cô nhìn chén sữa trống trơn trước mặt, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
– Chú Văn, chú cho cháu uống cái gì? Giọng của cô run run.
– Trường Khanh, cháu phải nghỉ ngơi cẩn thận, nghe lời, đừng nghĩ nhiều quá, ngủ một giấc cho ngon. Tỉnh lại cháu sẽ thấy, chuyện không tệ như cháu nghĩ! Văn Kì Sơn dịu dàng nói.
– Chú Văn, tin cháu đi… Cố Trường Khanh dần dần ngã xuống nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cầu xin: – Đừng đi ra ngoài… Đừng đi ra ngoài…
Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tuyệt vọng, sự đau đớn khó có thể nói thành lời.
Ý thức càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng bị bóng tối nhấn chìm.
Nước mắt lăn dài từ đôi mắt khép chặt.
Văn Kì Sơn thấy cô ngủ say, than nhẹ một tiếng rồi đi về phòng lấy chăn mỏng đắp cho cô.
Chị Xảo đi vào, nhìn Trường Khanh ngủ trên sofa, nhỏ giọng hỏi Văn Kì Sơn:
– Ngủ rồi?
– Ừm, thời gian này Trường Khanh phải chịu nhiều áp lức, cần nghỉ ngơi cho tốt.
– Thuốc cũng có công hiệu nhanh quá…
– Thời gian này con bé nghỉ ngơi không được tốt. Văn Kì Sơn đáp.
Chị Xảo đi tới lau nước mắt cho Cố Trường Khanh, giận dữ nói:
– Đến ngủ cũng khóc, có thể thấy con bé đau lòng cỡ nào. Thật đáng thương, mới ngần này tuổi, con nhà tôi còn lớn hơn Trường Khanh một tuổi mà chẳng hiểu gì cả. Xem ra nhiều tiền chưa chắc đã là tốt.
– Cũng không hẳn thế, mọi thứ đều là vì tiền bạc tác quái! Tiền khiến con người trở nên tham lam, ác độc, che mờ lương tâm! Văn Kì Sơn cảm thán.
Ông nhặt di động lên, lắp lại pin rồi mở máy.
Mở máy chưa được bao lâu thì có điện thoại gọi đến.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói lo lắng của cấp dưới:
– Giám đốc Văn, may mà anh đã mở máy, anh mau đến đây đi, em sắp không chống nổi người Nhật Bản này rồi.
Văn Kì Sơn nghe xong, nói với chị Xảo:
– Chị để ý Trường Khanh nhé, tôi sẽ quay về ngay.
Ông nhìn thoáng qua Cố Trường Khanh, nhớ lại lời nói kì quái của cô, lòng thoáng chút do dự nhưng lại bật cười nghĩ: Văn Kì Sơn, chẳng lẽ mày con đi tin những thứ bói toán đó? Trên đời này làm gì có chuyện lạ như vậy?
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy mình như đang chìm nổi giữa đại dương bao la, bốn phía u tối, tĩnh lặng. Từng cơn sóng biển cuốn tới khiến cô choáng váng, hoàn toàn không có sức phản kháng, chỉ để mặc đại dương nhấn chìm mình.
Bỗng nhiên, phía trước có một ngọn đèn sáng lên, ánh đèn chiếu rọi hiện ra khuôn mặt dịu hiền của chú Văn. Lòng Cố Trường Khanh dâng lên niềm hi vọng vô bờ bến, cô cố hết sức bơi về phía chú Văn nhưng đến khi sắp đến gần chú Văn rồi thì đột nhiên chú Văn lại xoay người bỏ đi.
Cố Trường Khanh cảm thấy tim như bị ai moi ra vậy, đau đớn toàn thân, cô hét lớn như phát điên:
– Chú Văn, chú Văn!
Cố Trường Khanh nhảy dựng lên khỏi sofa, nhìn xung quanh, phát hiện mình vẫn đang ở trong thư phòng của chú Văn.
Bên tai truyền đến giọng nói quan tâm của chị Xảo:
– Cố tiểu thư, tỉnh lại nhanh vậy sao? Mới ngủ được có một tiếng!
Cố Trường Khanh quay lại, thấy chị Xảo ở bên đang lẩm bẩm:
– Không phải nói uống rồi sẽ ngủ ít nhất 5 tiếng?
Cố Trường Khanh cũng mặc kệ, cô đứng phắt dậy, hoảng hốt nhìn quanh, chăn bị giẫm dưới chân cũng không tự biết.
– Chú Văn đâu? Chú Văn đâu rồi?
Sắc mặt cô trắng đến đáng sợ, giọng nói run run. Chị Xảo bị vẻ mặt của cô làm cho hoảng hôt:
– Ông chủ đi ra ngoài…
Cố Trường Khanh vọt tới trước mặt chị Xảo, nắm chặt tay chị Xảo, mắt mở to, sự sợ hãi trong mắt khiến người ta kinh hãi. Chị Xảo còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong thư phòng đột nhiên vang lên.
Chị Xảo gạt tay cô, đi nghe điện thoại.
– Đúng, đây là nhà Văn Kì Sơn…
Mặt chị Xảo bỗng tái mét, ngẩng đầu nhìn Cố Trường Khanh, tay run lên nhè nhẹ…
– Cố tiểu thư, bệnh viện… bệnh viện gọi tới nói… Ông chủ… Ông chủ bị tai nạn xe…
Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy đầu như bị ai dùng búa tạ đập mạnh, trời rung đất chuyển, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.