Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 26:Thằng Trời Đánh!
“H
àn Đông bấm đốt ngón tay tính toán, có điềm xấu!”
Lương Cảnh vẫn mất đi quyền làm tổng giám bộ phim.
Lý Thượng cũng từ phòng đơn đổi sang phòng tập thể của ký túc xá, tuy rằng đãi ngộ giảm xuống, nhưng tâm tình so với lúc trước tốt hơn nhiều. Có bạn cùng phòng cùng nhau luyện tập, cuộc sống sẽ không mờ mịt buồn tẻ nữa.
“Sau khi thảo luận, nghệ danh của cậu sẽ là Lý Thiên Bang. Xuất thân từ gia đình nghệ thuật, ông nội là người quản lý hiệp hội nghệ thuật Trung Hoa ở Mĩ. Năm 10 tuổi theo cha mẹ định cư ở Mĩ, tốt nghiệp học viện hí kịch Yale. Vào một lần cậu đến Trung Quốc tham dự một buổi triển lãm nghệ thuật thì được giám chế Lương nhìn trúng rồi mời đến công ty…”
Có vài người cũng giống Lý Thượng, được bọc bởi các loại ‘bao bì’ khác nhau. Vì tránh cho sau này nghệ sĩ đấu đá lẫn nhau mà tung tin bậy, nên gia cảnh thật của bọn họ đều được thay đổi. Những người phẫu thuật thẩm mỹ như Lý Thượng càng khỏi phải nói tới.
“Từ hôm nay trở đi, mọi người cần đổi mới toàn bộ phương thức liên lạc, công ty sẽ cung cấp cho mọi người số điện thoại riêng, không được liên hệ với bạn bè để tránh các loại rắc rối khi ra mắt. Đương nhiên, một khi đã chính thức trở thành người mới, có năng lực xã giao và ứng phó tình huống, tôi sẽ thả mọi người tự do trở lại.”
Hàn Đông xuất viện đã hơn một tuần lễ, vô số lần gọi điện cho Lý Thượng nhưng không có ai bắt máy. Lúc này hôn sự của Diệp Thành Lâm đã vào giai đoạn đếm ngược thì tài khoản của hắn vẫn là cái dạng nghèo rớt mồng tơi, còn có mấy trăm đồng.
“Mẹ nó! Bố biết thằng thối này không dựa dẫm gì được mà!”
Hàn Đông tuy mắng nhưng cũng chưa từ bỏ ý định, bình thường đám bạn xấu của của hắn xưng huynh gọi đệ anh anh em em, lúc cần vay tiền thì trốn mất dép. Chỉ riêng Lý Thượng đã nói đồng ý sẽ cho hắn, không tìm nó còn có thể tìm ai?
Vừa định ra khỏi cửa, Hàn Đông đột nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, công ty Lý Thượng ký hợp đồng là công ty điện ảnh và truyền hình Trung Đỉnh. Nếu hắn đi tìm Lý Thượng, lỡ đâu gặp phải Vương Trung Đỉnh thì sao?
Hàn Đông bấm đốt ngón tay tính toán, có điềm xấu!
Không được, mình phải hóa trang…
Hàn Đông mang một đôi giày cũ mèm, phía dưới phối một cái quần mà đũng quần dài tới đầu gối, quần bông bên trong ẩn ẩn hiện hiện. Khóe miệng bôi nhọ nồi, rải lên tóc đá vụn với xỉ than, hai má dán bảy cục mụt ruồi, trên mụt còn cắm thêm vài cọng lông… sợ chưa đủ bẩn lại lăn hai vòng trên đất, ngại không đủ ấn tượng tiếp tục xịt thêm chút thuốc diệt côn trùng cho ‘thơm’.
Con yêu quái này cứ như vậy mà xuất môn!!
Kết quả có thể tưởng tượng được, Hàn Đông ngay cả cửa lớn công ty cũng không được vào.
Cuối cùng anh cảnh vệ lạnh lùng nghiêm túc cũng phải bày ra vẻ mặt thảm thương cầu xin hắn: “Anh hai! Lạy anh! Anh có thể cách tôi xa xa một chút không? Bữa trưa của tôi muốn trào lên cổ họng rồi.”
“…”
Một chiếc xe chở người đại diện và người mới chậm rãi chạy đến cửa, một người trợ lý đang ăn gì đó đột nhiên ụa một tiếng, âm thanh nôn khan bất nhã, lập tức xấu hổ chỉ ra ngoài xe: “Xin lỗi, tại thằng kia trông gớm quá …”
Lý Thượng quét mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy người này quen quen.
Cùng lúc đó, Hàn Đông cũng nhìn thấy hắn, vội vàng chạy qua chặn xe lại.
“Ê ê, dừng một chút!”
Bạn cùng phòng của Lý Thượng mở cửa kính xuống, kết quả bị mùi hương xông cho chết ngất, phải đóng lại, chỉ có thể hỏi từ bên trong: “Anh là ai vậy?”
Hàn Đông lớn tiếng kêu: “Lý Thượng! Tôi là Hàn Đông nè! Mau ra đây!”
Người đại diện lạnh giọng chất vấn: “Lý Thiên Bang, cậu biết người này sao?”
Nếu là bình thường, Lý Thượng có thể còn có thể tặng cho Hàn Đông một cái chớp mắt, nhưng với bộ dáng hiện tại… Lý Thượng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều một cái.
“Không biết.”
Thấy xe vẫn lái đi, Hàn Đông nhịn không được chửi ầm lên.
“Lý Thượng, thằng trời đánh này!”
Mới vừa mắng xong, một chiếc xe đắt tiền khác ở phía sau bấm còi inh ỏi.