Số lần đọc/download: 3675 / 64
Cập nhật: 2015-11-08 22:18:50 +0700
Chương 26
E
m vào thành phố Lớn để kiếm tìm cho mình những đổi thay anh ạ.
Phương Nam dư thừa ánh nắng nhưng thiếu những cơn gió biển mặn mòi theo đường cửa sông mà thổi vào thành phố. Ngày em đi, em hỏi bà có đi cùng em không. Bà bảo, tiên sư bố cô, cô còn trẻ, cô ham hố đủ điều thì cô đi, chứ bà già rồi, đi đến đâu cũng chả thích bằng đất này. Em đùa, sao bà bảo đất này nghịch, tìm đất thuận mà sống có phải hơn không? Bà lại chửi em, bà bảo, tìm thấy cái thuận trong sự nghịch mà sống, chứ có vào tới thành phố Lớn thì cũng lại gặp những ông tướng cướp như trong sách của nhà văn Nguyễn thôi.
Em không phải là người cuối cùng rời Ngã ba sông đi tìm miền đất mới. Người đầu tiên là anh Đinh. Em không hiểu nổi thực sự anh Đinh có bao nhiêu tỉ tiền mặt, bao nhiêu nhà, bao nhiêu đất, bao nhiêu xe và bao nhiêu cô vợ? Em chỉ biết là anh ấy rất giàu. Thỉnh thoảng lại nghe báo chí rộ lên về một đường dây ma túy rất lớn nào đó bị bóc dỡ, em giật mình tự hỏi, không biết cái đường dây mà Đinh tham gia có lớn đến nhường ấy không? Và Đinh còn tham gia bao nhiêu những đường dây như thế nữa? Anh Đinh muốn kiếm tiền một cách sạch sẽ chứ không muốn nhặt nhạnh những đồng bạc lẻ dính máu như em. Nhiều lần anh Đinh bảo với em rằng, tạng của anh Đinh không hợp với đao búa. Em tự hỏi lại mình, thế hóa ra em hợp với đao búa hay sao?
Người thứ hai rời bỏ thành phố Ngã ba sông là anh. Em được biết là anh đã chuyển về công tác ở trên Bộ. Như thế là anh thăng quan tiến chức, hay như thế là anh phải nhận về mình những công việc nhọc nhằn vất vả hơn? Những ngày anh còn làm ở đội trọng án của thành phố, rất may là anh và em chưa lần nào chạm trán nhau. Có khi nào hồ sơ về em được đặt trước bàn làm việc của anh? Có khi nào anh ôm đầu bóp trán nghĩ cách đột nhập vào các sòng bài của em? Có khi nào anh lên kế hoạch đánh án mà đối tượng cần phải bắt giữ là em? Em rất sợ điều ấy và em không muốn nghĩ đến nó. Anh Đinh bảo, chúng ta mỗi người đi một đường, nếu cứ ở lại Ngã ba sông này thì nhất định sẽ có ngày gặp nhau ở cái nơi mà không ai muốn gặp.
Có lần anh Đinh rủ em đến chơi với mẹ anh. Dù sao thì chúng ta cũng đã có những lúc nghĩ về nhau như những người bạn. Chỉ là nghĩ về nhau như thế thôi chứ chả giúp được gì cho nhau cả. Em biết là anh gặp bất hạnh trong chuyện tình cảm gia đình. Vợ chồng anh đã chia tay và cậu con trai ở với anh cùng bà nội. Em không biết một chút gì về vợ anh. Người phụ nữ ấy có xinh đẹp không, có nết na không, có đảm đang thao vát không, có yêu anh không, nhiều lúc em cũng tò mò thử tìm cho mình câu trả lời nhưng rồi lại thôi. Em và Đinh đến nhà anh thì anh đi công tác vắng. Mẹ anh đang chơi với thằng bé. Đinh cho thằng bé rất nhiều quà còn em cứ nhìn khuôn mặt nó mà cố mường tượng ra anh. Mẹ anh già đi rất nhiều nhưng vẫn còn nhớ ra em. “Bác cứ ngóng mãi mà chả thấy cháu lại chơi”. Đinh nói dối rằng em và Đinh chuyển đi làm ăn xa, mãi nước ngoài cơ, bây giờ mới có dịp về chơi. “Thảo nào, bác nói với thằng Nhân rằng, nếu cô chú ấy không làm sao thì phải ghé qua đây chứ. Hôm cưới nó cũng chả thấy đứa nào lại”. Đinh có hỏi về chuyện riêng của vợ chồng anh nhưng mẹ anh chỉ nói một câu ngắn gọn: “Một đứa thì mải mê công tác, một đứa thì không chịu hiểu và thông cảm cho chồng. Thế là chia tay. Chỉ tội thằng bé!”. Không biết rồi mẹ anh sẽ hỏi anh những gì, nhưng em tin là anh sẽ chỉ im lặng thôi. Lúc rời khỏi nhà anh, Đinh bảo em: “Hay là qua cơ quan nó rủ đi uống bia, việc đời thằng nào thằng ấy chịu, còn chỗ quen biết thì cũng nên hỏi thăm nhau một tí”. Em gàn Đinh: “Thôi, nghĩ về nhau thế là được rồi, không nên làm khó cho anh ấy, với lại gặp nhau chẳng để làm gì”.
Bây giờ đến lượt em đi nốt.
Vào trong này em ở trong một căn nhà khá khang trang rộng rãi. Kể từ sau cái chết của thằng Châu, căn nhà số 4 phố Trường Thành của em trở nên u ám, lạnh lùng và bí hiểm đối với giới giang hồ thành phố Lớn. Kể cả phe cánh của ông Trùm cũng chưa một ai được phép đặt chân vào đây. ông Trùm đã thực hiện đúng lời hứa, nhượng cho em toàn bộ quyền thu xâu ở các sòng bạc thuộc quận bảy và quận chín. Nhưng ông Trùm vẫn ăn một đầu mười. Điều này cũng dễ hiểu vì dù sao thì ông Trùm vẫn phải chịu trách nhiệm bảo kê cho các sòng này. Em phải công nhận là điều kiện làm ăn ở đây thoáng đãng hơn ngoài đó nhiều. Em bàn với Tân sẽ kéo đám em út ở Ngã ba sông vào cả trong này. Họ có cơm thì ta có cháo. Em và Tân cũng đã mò mẫm đến từng quận huyện, lê la các sòng bài, học được không ít các chiêu thức quản lý cờ bạc của ông Trùm. Và em cũng bắt đầu mở sòng riêng. Trước sau thì em cũng sẽ tách ra chứ không thể cứ ăn mày ông Trùm mãi thế được. Em muốn có những sòng bạc do em hoàn toàn kiểm soát mà không có sự dính líu nào của ông Trùm.
Đầu tiên em mở những sòng xóc đĩa nhỏ. Tiền vốn không phải bỏ ra nhiều, cả chủ sòng và các con bạc cùng hùn vốn làm cái. Tiền lãi được chia làm 10 phần trong ngày gọi là tiền “đầu mười”. Em được một phần, còn thì chia đều theo các mức góp vốn. Nếu cái thua thì chủ sòng là em cũng chịu một phần mười. Như thế mới có phần hùn làm cái cho ngày hôm sau để sòng bạc tiếp tục hoạt động. Với cách làm như thế này, bọn em khuyến khích được các con bạc hùn vốn làm cái. Con bạc sẽ thấy quyền lợi mình gắn bó với sòng bạc và sẽ thường xuyên đến đánh, em thu được tiền xâu. Ngoài ra bọn em lợi dụng vốn của chính con bạc mà không phải bỏ tiền túi ra trong khi sòng bạc vẫn hoạt động và em vẫn được chia tiền lời từ phần hùn khống làm cái. Kể từ khi mở sòng riêng đến giờ, em chưa phải xuất đồng vốn nào cho sòng bạc.
Em cũng không phải đầu tư nhiều vào đồ nghề vì chơi xóc đĩa khá đơn giản. Chỉ cần một bộ bát đĩa lắc đồng vị, một chiếu bạc được làm bằng tấm vải simili lớn kẻ ô, một bên ô đánh số chẵn 2-4-6, một bên ô đánh số lẻ 1 - 3 - 5 và khoảng vài trăm miếng phỉnh thay thế cho tiền mặt. Phỉnh có ba loại, theo quy ước của bọn em thì loại màu vàng tương đương năm trăm nghìn, loại màu trắng tương đương một triệu đồng, loại màu xanh tương đương năm triệu đồng.
Khi vào đánh, các con bạc chọn ô chẵn hoặc lẻ trên chiếu bạc để đặt tiền hoặc phỉnh. Nhà cái ngồi xóc. Chỉ việc bỏ bốn miếng đồng vị vào bát, úp chiếc đĩa lại và lắc. Khi mở bát, tùy theo sự sấp ngửa của miếng đồng vị mà tính xem người nào đặt ô chẵn hoặc ô lẻ sẽ được ăn hay thua nhà cái.
Mở xóc đĩa một thời gian, dần dần em mở thêm nhiều hình thức cờ bạc khác nữa. Nhưng khách chơi đông hơn cả vẫn là đổ xí ngầu và đánh xập xám. Đổ xí ngầu thực ra cũng là một loại xóc đĩa mà thôi. Mỗi hạt xí ngầu có sáu mặt, mỗi mặt có từ một chấm đến sáu chấm. Khách chơi sẽ dùng bốn hạt xí ngầu để trên cái đĩa, úp cái chén (bát) lên trên, rồi lắc. Mỗi lần lắc ba cái gọi là chơi một chén. Bên ngoài có tấm vải vẽ ngang dọc theo số chẵn, lẻ 1, 2, 3, 4. Mỗi chén, tuỳ theo các con bạc đặt nhiều hay ít theo các cửa chẵn hoặc lẻ mà thắng thua với nhau. Con bạc đặt cửa 4 sẽ vừa chơi với nhà cái vừa chơi với các cửa còn lại. Khi lắc xong, cộng tất cả các chấm trên mặt con xí ngầu rồi tính đến 10 hoặc 20, còn thừa ra bao nhiêu chấm thì theo đó mà tính thắng, thua hay hòa. Nếu là bốn chấm thì người chơi ở cửa số 4 đặt bao nhiêu sẽ ăn của nhà cái bấy nhiêu, ngoài ra còn ăn hết số tiền đặt của ba cửa còn lại nữa. Nếu thừa ra hai chấm thì thua số tiền đặt cửa cho nhà cái và phải trả tất cả số tiền đặt cửa ba nhà còn lại. Nếu thừa ra một hoặc ba chấm thì sẽ hòa, chơi lại chén khác. Ai cũng có thể làm cái chứ không nhất thiết chỉ Chánh hoặc Sy. Sau mỗi chén, con bạc nào thắng phải nộp cho Chánh tiền xâu, cứ một triệu thì nộp bốn mươi ngàn đồng.
Hình thức cờ bạc phong phú thì cách thu xâu cũng rất đa dạng. Tỉ lệ tuỳ theo quy ước của chủ sòng hoặc theo thỏa thuận giữa cái và các con bạc. Chủ sòng bạc có trách nhiệm lo địa điểm, cung cấp chiếu bạc, bài mới, bát đĩa, đồng vị, xí ngầu, phục vụ ăn uống, làm trọng tài, cử người chia bài, lắc chén, xóc đĩa, ghi chép sổ sách theo dõi ăn thua, đổi phỉnh, cho con bạc vay tiền, cuối ngày tính sổ cho khách chơi bạc, thu tiền xâu...
Đó là những việc mà em và Tân phải huấn luyện cấp tốc đám em út từ ngoài Bắc vào để chúng đứng sòng. Chỉ tính tiền xâu thôi, có những sòng thu được tới mười triệu một ngày. Sòng có thể mở ở khắp mọi nơi, có thể là trong nhà hàng, khách sạn, phòng trọ tồi tàn hay gian nhà tập thể cấp bốn. ổn định thì duy trì, không ổn định thì giải tán, tìm địa điểm khác.
Khi tiền bạc đã rủng rỉnh, thế đứng trong giới giang hồ thành phố Lớn cũng bắt đầu vũng chãi, thì em lại thấy thấm thía nỗi cô đơn của người xa quê. Nhiều lúc em có cảm giác ngôi nhà số 4 phố Trường Thành rộng kinh khủng. Ban ngày em, Tân và Mỹ tỏa đi các sòng thu xâu hoặc đứng cái. Con Quỳnh đi học. Đêm về, em ngủ một mình. Mỹ ngủ với con Quỳnh. Thường thì con bé ngủ lâu rồi bọn em mới mò về. Cũng có những đêm ở lại sòng bạc hoặc đi ăn nhậu hay lên vũ trường, rạng sáng hôm sau mới về. Em thường lên vũ trường Cleopac. ông Trùm cũng có cổ phần trong vũ trường này. Em nhận ra phe cánh của Ông Trùm như những cái vòi bạch tuộc tỏa đi khắp nơi, hút về rất nhiều tiền bạc. Riêng với lĩnh vực vũ trường thôi, ông Trùm có thể kiếm lợi từ việc tuồn rượu ngoại, thuốc lá, ma tuý, thuốc lắc vào cho đám dân chơi. Rồi ông Trùm lại đứng ra nhận phần bảo kê, cụ thể là lo bảo vệ an ninh cho vũ trường và chịu trách nhiệm lo lót với các cơ quan quản lý từ cấp phường quận trở lên. Rồi đội quân cho vay nặng lãi lượn lờ quanh đấy cũng là người của ông ta. Nguồn gái nhảy cũng do con trai ông ta tuyển dụng, chăn dắt, thu thuế thân. Thế lực của ông Trùm quá lớn. Cách làm tiền của ông ta quá tinh vi, quá phức tạp, quá đẳng cấp, đúng như Tân nói, chỉ có loại siêu giang hồ mới làm được những việc như thế.
Thời gian sau này Tân không la cà như em và con Mỹ nữa mà thường về sớm. Lúc đầu em tưởng là Tân lo lắng cho con gái đang bước vào tuổi mới lớn. Nhưng khi các sòng bạc đã ổn định thì Tân cũng ít ra khỏi nhà. Tân thường ở lỳ trong phòng đọc sách.
Một lần em gõ cửa phòng Tân.
Hôm đó em không ở lại vũ trường chơi mà về sớm. Trong lúc con Mỹ vẫn điên cuồng lắc như điên thì em lặng lẽ chuồn khỏi đó. Đôi lúc em cũng muốn trốn mình trong nhà nằm khểnh xem một bộ phim tình cảm nào đó trên ti vi. Nhưng khi đi qua cửa phòng Tân em đã dừng lại. Tân có vẻ hơi ngạc nhiên, tưởng em muốn bàn chuyện gì đó. Em bảo, chả có gì cả, tôi muốn vào thăm phòng của anh thôi. Tân hơi lúng túng một chút nhưng vẫn vui vẻ mời em vào. Từ ngày vào đây hầu như em không bước chân vào phòng riêng của ai, kể cả đó là phòng của Tân hay của con Mỹ. Ngược lại cũng hầu như không có ai đặt chân vào phòng em. Vốn liếng của mỗi người đều đã đủ để họ mua nhà ra ở riêng nhưng em muốn giữ họ lại sống chung như một gia đình. Tuy sống cùng nhà nhưng mỗi người đều có góc riêng tư của mình. Có việc gì thì trao đổi cùng nhau, không có gì thì cứ việc ai người ấy làm, thú vui của ai người ấy chơi, sở thích của ai người đó tự đi giải quyết. Không ai mò vào phòng riêng của ai. Mọi việc đều được bàn bạc ở phòng khách, phòng ăn hoặc trên sân thượng.
Hôm đó em mới có dịp quan sát góc khuất riêng tư của Tân. Phòng Tân không rộng bằng phòng em nhưng bài trí khá ấn tượng. Em hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bức tượng Phật Tổ Như Lai cao ngang thân người được Tân đặt ngay ngán ở giữa phòng. Bức tượng bằng gỗ, thế ngồi trên đài sen, ung dung, tĩnh tại. Em còn nhìn thấy trên giường Tân ngổn ngang mấy cuốn sách võ thuật và sách dạy thiền. Em hỏi Tân: “Anh tập thiền à?”. Tân gật đầu:
- Tôi mới bắt đầu. Dạo này tôi hay nghĩ ngợi linh tinh. Tinh thần không được ổn lắm. Nhiều lúc thấy không kiểm soát được mình nữa. Tôi nghiên cứu về thiền và thấy có vẻ như tinh thần được giải tỏa rất nhiều.
Em ngồi xuống giường Tân, lật mở xem qua mấy cuốn sách. Đã lâu rồi em không ngồi nói chuyện riêng với Tân. Em thoáng nhận ra hai chân mai và mớ tóc sau gáy Tân đã bạc. Tân đã ngoài năm mươi rồi. ở tuổi đó, Tân không thể còn có những sở thích như của em và con Mỹ. Cái đầu Tân cho em biết trong đó đang xuất hiện những ý nghĩ già nua. Em khẽ hỏi:
- Anh lo lắng điều gì à?
- Không có điều gì cụ thể cả.
- Anh linh cảm thấy điều gì không ổn sao? Có thằng nào định chơi mình phải không?
- Không. Hôm qua vợ thằng Châu vừa gọi cho tôi.
- Nó bảo sao?
- Nó bảo mấy đêm nay hay ngủ mơ thấy thằng Châu. Rồi nó khóc. Nó bảo chồng em chết ba năm nay rồi, em chả mơ thấy gì, vậy mà bây giờ anh ấy cứ hiện về, không biết anh ấy muốn gì, em sợ lắm.
- Mình vẫn gửi tiền về cho nó nuôi con cơ mà. Hay nó muốn vào trong này?
- Tôi nghĩ không phải thế.
- Hay là mình qua Campuchia đưa hài cốt thằng Châu về cho mẹ con nó yên lòng?
- Nếu tính được như thế thì nên làm.
Khi kéo cả một lũ ong ve vào trong này em đã bảo Châu để vợ nó ở lại. Một nách ba con nhỏ như thế, chốn giang hồ quần đảo, sợ rằng vướng chân vướng cẳng, thôi thì cứ ở ngoài đó kiếm sống nhì nhằng, khi nào trong này thật ổn hãy đưa vào. Nhưng chưa kịp ổn thì Châu đã chết. Có thể coi cái chết của Châu là sự khai mở lãnh địa bằng máu, và vợ con Châu phải được hưởng những gì tương xứng với máu của Châu đã đổ ra. Đúng là em đã có lúc quên Châu. Thôi được rồi. Ngày mai em sẽ bàn với ông Trùm tổ chức một chuyến đi lấy xác Châu. Nó nằm ở bên đấy như thế cũng lâu rồi, chắc muốn về với vợ với con.
Em còn nhìn thấy ở đầu giường Tân một bức ảnh nhỏ, lồng trong khung kính. Em cầm lên xem cho rõ. Ảnh đen trắng. Khuôn mặt một cậu bé con chừng bảy tám tuổi. Không nhận ra nét nào của Tân trong khuôn mặt đó cả. “Con trai anh à?”, em hỏi Tân.
- Không phải. Tôi chỉ có mỗi con Quỳnh thôi.
- Ai vậy?
- Em trai tôi.
- Em trai?
- Nó sinh đôi cùng với tôi.
- Chết rồi à?
- Chết rồi.
- Ốm chết hay tai nạn?
“Tôi cũng không biết nữa”, Tân bỗng thay đổi nét mặt, một nỗi tiếc thương dâng lên và đọng lại thành hai khối rưng rức buồn trong hốc mắt.
“Năm đó tôi và nó bảy tuổi. Hai anh em tôi thường mò vào nhà một ông hàng xóm ăn trộm doi. ông ta làm ở sở nông nghiệp nên có nhiều kiến thức về trồng trọt. Mảnh vườn nhà ông ta bé tí nhưng trồng được rất nhiều loại cây ăn quả. Những chùm doi đỏ là thứ hấp dẫn anh em tôi nhất thời bấy giờ. Tôi nhớ hôm đó là một buổi chiều mùa hè. Hai anh em tôi trèo qua được bức tường bao phía đằng sau nhà ông ta và lẻn vào vườn. Đúng lúc tôi đang hái doi thì cánh cửa hậu thông ra vườn bật mở. ông ta cầm một cái gậy to bằng cổ tay lao ra như một con báo. Tôi và thằng em tôi vội chạy tới chân tường, lấy sức nhảy lên, bám vào đó mà leo ra ngoài. Nhưng tôi nhảy một cái thì bám được gờ tường ngay, còn thằng em tôi thì bám trượt nên ngã quay lơ xuống chân tường. Trước khi tụt sang được phía bên kia bức tường, tôi nhìn thấy ông ta túm gáy thằng em tôi. Đáng lẽ tôi phải chạy về nói với bố mẹ ngay nhưng tôi lại sợ, cứ vơ vẩn đầu đường cuối phố, không dám về, cũng không dám nói với ai. Tôi không biết ông ta làm gì với thằng em tôi. Lúc đầu tôi còn sợ ông ta xách tai nó lôi về, mách với bố mẹ tôi, để chúng tôi sẽ bị một trận đòn nhớ đời. Rồi tôi lại nghĩ chắc ông ta nhốt nó một lúc cho nó sợ. Mãi đến chiều tối ông ta mới thả nó ra. Tôi đón nó ở gốc cây bàng gần đấy. Hai đứa vội đi về nhà, trong lòng khấp khểnh sợ bố mẹ máng. Tôi chỉ kịp hỏi, ông ấy có đánh không, nó gật đầu, rồi hai đứa không dám nói gì về chuyện đó nữa. Tắm rửa xong chúng tôi ngồi ăn cơm bình thường. Bỗng nó nôn ra miếng cơm trong miệng rồi kêu đau đầu. Mẹ tôi vội cho nó đi nằm. cả đêm đó nó sốt. Ngày hôm sau nó cứ nằm thiếp đi trên giường. Những lúc nó tỉnh, mắt mở he hé, bố mẹ tôi đổ cái gì vào miệng nó cũng chỉ được vài giây sau là nó lại nôn ra. Rồi nó cuộn người dậy, nôn ra máu. Cuối ngày hôm đó thì nó chết. Bố tôi đóng cho nó một cái hòm. Hàng xóm sang thăm hỏi rất đông. Cái ông làm ở sở nông nghiệp cũng sang hỏi thăm, ông ta cầm theo một bó hương và một đĩa doi đỏ chót để “tháp hương cho cháu”. Tôi không dám hé răng nói ra chuyện hai anh em tôi nhảy vào vườn nhà ông ta trộm doi, càng không dám nói là em tôi bị ông ta bắt nhốt suốt một buổi chiều. Mười năm sau ông ta bị bắt vì tội giết vợ. Cả khu phố sững sờ ngạc nhiên. Trước đó mấy tháng chúng tôi đều biết là vợ ông ta cảm chết. Không ai nghĩ rằng cái chết đó là do ông ta gây ra. ông ta là người cục tính, ra tay rất hiểm và các đòn đánh rất kín. Con gái ông ta được chứng kiến cảnh ông ấy đánh vợ. Nó bị sốc và sinh ra hoảng loạn. Chính trong những cơn mê sảng nó đã hét lên những câu tưởng vô nghĩa nhưng lại làm gia đình bên ngoại nó nghi ngờ. Họ yêu cầu cơ quan công an điều tra. Xác vợ ông ta được quật lên để khám nghiệm tử thi. Và họ đã có đủ chứng cứ để bắt ông ấy”.
- Có ai nghĩ đến chuyện chính lão ấy đã giết em trai anh không?
“Chỉ có tôi nghĩ đến điều ấy thôi. Hình ảnh thằng em tôi cứ hiện lên trong đầu tôi. Đó chính là khuôn hình trong bức ảnh đen trắng kia. Lần nào cũng thế, mỗi khi hình ảnh thằng em tôi mặt bê bết máu hiện lên là mắt nó lại nhìn tôi như kích động tôi phải làm một điều gì đó. Tôi nhớ là tôi đã mò lên đồn công an, vật vờ ngoài cửa đồn suốt mấy đêm liền với ý nghĩ là nếu có cơ hội thì sẽ lẻn vào phòng giam đập chết lão hàng xóm chó chết ấy. Nhưng đó chỉ là điều không tưởng. Rồi tôi đi học ở nước ngoài. Trong một môn học, tôi được nghe ông thày người Gruzia nói rất hay về sự trả giá công bằng trong cuộc sống. Sau này chính ông ta đã đưa tôi gia nhập tổ chức Thay trời hành đạo mà ông ta là một thành viên. Cũng chính ông ta đã mớm cho tôi ra tay lần đầu tiên khi cố ý kích động tôi bằng cách để tôi tiếp xúc với người bạn bị đánh đến nhũn não dưới bến tàu điện ngầm...”
Bỗng Tân dừng lời, không kể nữa.
Tân đến trước mặt bức tượng Phật, khoanh chân ngồi xếp bằng, hai tay để trước đùi, ngón cái bấm vào ngón giữa, mắt lim dim. Em ít khi thấy Tân có hành động lạ lùng như thế này. Có lẽ tuổi tác đã làm Tân có những suy nghĩ khác, hướng thiện và sám hối. Bây giờ em mới thấu hiểu vì sao Tân lại gia nhập cái tổ chức quái đản ấy và ôm ấp trong mình “thứ lý thuyết suy đồi” như Đinh có lần nhận xét.
Em rất muốn ôm lấy Tân, rất muốn hôn lên mái tóc muối tiêu kia, muốn gục đầu vào vòm ngực vạm vỡ của người đàn ông đã bước sang tuổi ngũ tuần này. Đã có những khoảnh khắc em nhìn ra sự ham muốn trong ánh mắt Tân. Em tin rằng vì những khoảnh khắc đó mà Tân đã sát cánh bên em từng ấy năm trời. Bao nhiêu năm qua không có người đàn bà nào lên giường cùng với Tân cả. Cũng như bao nhiêu năm qua em không dám để một người đàn ông nào lại gần mình. Tại sao bây giờ em không sà vào lòng Tân? Tại sao bây giờ cái khoảnh khắc nhỏ nhoi ấy không cháy lên trong mắt Tân? Tại sao Tân không ôm lấy em mà ngã xuống chiếc giường rộng răi kia? Tại sao một người đàn ông chết vợ và một người đàn bà chết chồng như em và Tân lại không thể ngủ chung một giường dù hai người vẫn sống chung trong một mái nhà? Tại sao? Kìa, ánh mắt Tân có thèm nhìn em đâu. Khuôn mặt Tân bình thản thế kia cơ mà. Tân đang phiêu diêu ở cõi nào rồi. Tốt hơn hết là em không nên làm phiền Tân nữa. Tân như thuộc về một thế giới khác, thoát tục rồi.
Em lặng lẽ bước ra khỏi phòng Tân.
Và khép cửa lại.
Em lên đến cầu thang tầng ba thì gặp con Quỳnh vừa đi đâu về. Nó ôm chầm lấy em. Nó bảo hôm nay cô về sớm thế, hôm nào cũng chỉ có một mình cháu là con gái ở nhà, chán lắm. Em rủ nó vào phòng em chơi. Hai cô cháu nằm trên giường, vừa nói chuyện vừa xem ti vi. Con Quỳnh mới phổng lên từ năm ngoái. Em vẫn để ý và bảo ban nó từng tí một, chứ con Mỹ thì vụng lắm, lại đi tối ngày, chả bao giờ quan tâm đến con bé. Quỳnh thì thầm vào tai em bảo, cô ơi, cô chả cho cháu đi chơi gì cả. Em bảo, cô tưởng bố vẫn đưa con đi chơi. Quỳnh lác đầu, bố cháu dạo này làm sao ấy, với lại bố cháu cứ coi cháu như con trai, chả tâm lý gì cả. Em vuốt tóc Quỳnh, ừ được rồi, mai là ngày nghỉ, cô sẽ đưa cháu đi chơi. Quỳnh nhoẻn cười, hồi cháu còn bé bố cháu toàn bắt cháu học võ, đến trường cháu toàn đánh nhau với con trai, bây giờ cháu vẫn đánh bọn nó như điên, bọn con trai trường cháu khiếp cháu lắm. Em hỏi, mai cháu thích đi đâu, đi mua sắm nhé, hay là đi ăn? Quỳnh lắc đầu, đồ cô mua cho cháu còn đầy kia kìa, cháu cũng chả thích ăn uống gì đâu, cháu thích đến sòng bạc với cô. Em bật cười, ở đó toàn đánh bài ăn tiền, có gì hay đâu mà xem? Quỳnh bảo, ở lớp cháu bọn con trai cũng biết đánh xập xám và đổ xí ngầu, cháu không thích chơi thì thôi chứ cháu chơi lần nào cũng thắng, cháu muốn đến sòng của người lớn xem họ chơi thế nào. Em gật, thôi được rồi, hôm nào rảnh không phải đi học thì cô cho đến sòng chơi với cô.
Nói chuyện một lúc quay ra đã thấy nó ngủ rồi. Em không muốn gọi nó dậy. Thôi để nó ngủ lại với em đêm nay cũng được. Em nhìn nó ngủ mà thấy chả giống Tân tí nào. Các nét của nó đều thanh tú hơn, nhẹ nhõm hơn chứ không cục mịch như Tân. Nếu em đậu thai với Tùng ngay lần đầu tiên thì con em cũng tầm tuổi con Quỳnh này. Hai lần thụ thì hai lần đều thai lưu. Lần lưu đầu tiên chính là lần Tùng đã bị đâm đứt lìa mấy khúc ruột vào cái đêm đi cứu Tính dao mổ. Lần thứ hai là thời điểm Tùng bắn chết người ở sòng 21. Nhiều đêm nằm một mình em cũng thấy trống trải lắm. Giá có một đứa con để ôm ấp như con Quỳnh này thì đời cũng đỡ vô vị hơn. Em còn từng có thai với Hưng “mã”. Nhưng Hưng bắt em bỏ đi. Toàn uống thuốc ép cho ra thôi. Hay là vì thế mà sau này em đã không thể có con? Nhiều người bảo em đi xin một đứa, đơn giản ấy mà, bọn cho giống bây giờ sẵn lắm, vấn đề là em có muốn hay không thôi, ôi, em có muốn hay không thôi ư? ừ thì ai chả biết chuyện đó đơn giản, ừ thì bao giờ chả sẵn những người đàn ông cho giống.
Nhưng mà anh có biết là với em, điều đó khó khăn đến mức nào không?