A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Zumin
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Little Rain
Số chương: 70 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1956 / 10
Cập nhật: 2015-03-25 19:52:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
hiếc xe đưa nó đến một khu biệt thự rộng lớn ở ngoại ô, kết cấu khu biệt thự khá đặc biệt. Không quá cổ kính, không quá tân thời, hài hoà và sang trọng. Trên trụ cổng là hai con sư tử thạch cao oai vệ. Bên trong căn biệt thự còn ngột ngạt hơn cả chiếc xe ban nãy, có cái gì đó nặng nề lắm.
Họ đưa nó đến phòng làm việc của chủ tịch, gõ cửa rồi mới bước vào. Nó có ác cảm ngay với từ “vào đi” khinh người của ông ta.
_Thưa chủ tịch, tôi đã đưa cô ấy đến.- anh ta cúi chào rồi lui đi.
Ông ta xoay chiếc ghế tựa lại, nhìn nó rồi đứng lên bước đến bộ bàn ghế, ngồi xuống, rồi nhìn lại nó.
_Mời ngồi.- vẫn kiểu cách quen thuộc.
Nó ngồi xuống, ngước nhìn, không ngần ngại.
_Ông muốn gặp tôi, có việc gì?- rất mạnh mẽ và thẳng thắng.
_____Phòng bệnh 102______
Kỳ Lâm vừa đi khỏi thì Hạ Băng đến, mang theo cả giỏ hoa lớn.
_Anh không làm sao chứ, có đau chỗ nào không?- hỏi han Nguyên Khang đủ thứ, cô nàng đưa tay lên sờ nhẹ vào vết thương.
_Cô đến đây có việc gì?- cậu nhích người ra xa, lấy tay Hạ Băng xuống.
_Em đến thăm anh, tại sao anh lại cứu con nhỏ đó chứ, nó đáng là gì?- ánh mắt đau xót nhìn cậu, giọng nói thể hiện rõ sự ghen ghét.
_Tôi biết cô làm việc đó, đừng tỏ ra thương xót tôi.- cậu nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt sụt sùi của nhỏ.
_Anh nói gì vậy chứ.- Hạ Băng ngu ngơ.
_Không phải à? - cậu rướn người ngồi dậy- Tôi nói một lần cuối cùng, Bảo Ngọc mà có làm sao thì cô không yên với tôi đâu.- ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ Băng, giọng nói đanh thép ra lệnh.
_Nếu em không để nó được yên thì sao? Anh vẫn sẽ đỡ cho nó nữa sao?- giọng nói run lên hờn trách, trong khoé mắt nước bắt đầu ứa ra.
_Có thể lắm chứ, tôi thà để mình bị thương còn hơn để cô làm hại cô ấy.- khi nhắc đến Yun ánh mắt cậu đang giận dữ bỗng ánh lên những tia yêu thương.
_Anh…tại sao lại là nó mà không phải em chứ, tuyệt đối em sẽ không bỏ cuộc, anh nhất định phải là của em, nhớ lời em đó, chào anh.- Hạ Băng đứng dậy, quay người đi, đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn chưa kịp chảy.
Nhỏ nép sau tường, nhìn Nguyên Khang qua cửa sổ, ánh mắt chứa đựng nhiều xúc cảm, yêu thương có, hờn ghen có, hận thù cũng có…
“Nhất định em phải giành được anh, con nhỏ đó đừng hòng cướp anh khỏi em”- Hạ Băng nhìn cậu lần nữa rồi cất bước, trong lòng đang toan tính nhiều thứ…
______Biệt thự nhà họ Lý______
_Khẩu khí được đấy- ông ta đưa mắt nhìn, nhếch mép cười- Lão quản gia ấy biết dạy con gớm.
_Cảm ơn ông quá khen, phiền ông vào vấn đề chính được chứ.- có vẻ Yun ghét ông ta hơn là sợ.
_Thôi được- ông ta nhấp ngụm trà, ra vẻ từ tốn- Cô có quan hệ gì với thằng Minh?
_Tôi và anh ta là bạn.- nó đáp thản nhiên.
_Bạn, thằng Minh có bạn.- ông ta tỏ vẻ ngạc nhiên.
_Lạ à, ông có cần ngạc nhiên vậy không?
_Như vậy thì tốt, ta không thích con trai ta yêu con của một tên quản gia.- ông ta lại trở về giọng điệu khinh thường người khác.
_Đời không như người ta muốn, tôi nghĩ ông mong muốn quá nhiều rồi.- nó trả lời lại, rất tự tin.
_Ta muốn mọi thứ, luôn đạt được cô nhóc à.- kèm theo đó là một cái cười khinh khỉnh.
_Ta muốn cho cô biết một điều, không một ai được cản đường con trai ta.- giọng nói mạnh hơn, đe doạ, ánh mắt long lên, có vẻ ông ta đang khó chịu.
_Tôi cũng chẳng phải là người thích cản đường người khác, ông không phải lo, nếu ông muốn gặp tôi chỉ để nói chuyện này thì không cần thiết đâu, tôi và anh ta chỉ là bạn, không còn gì nữa thì tôi xin phép.- nói rồi nó đứng dậy, chẳng thể ngồi đây lâu hơn với ông ta nữa.
_Tốt nhất nên như vậy, bằng không cái mạng cô tôi không đảm bảo.- ông ta cũng đứng lên, giọng nói ẩn chứa nhiều điều.
_Chào ông.- nó cười, cúi đầu chào rồi ra khỏi phòng.
Bên ngoài những người mặc vest đen đã đứng chờ sẵn, họ sẽ đưa Yun về. Trong số họ không có người đeo kính ban nãy, nó cùng họ đi trên hành lang, là khách mà cứ cảm tưởng đang là tù nhân bị áp tải.
Vừa lúc Hạ Băng về đến, nhỏ đi ngang qua nó và đám người kia, cả hai vẫn chưa nhìn thấy nhau, sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu không có cuộc điện thoại của Nguyên Khang.
Nước Mắt Của Mưa Nước Mắt Của Mưa - Zumin Nước Mắt Của Mưa