Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 8
B
uổi tối thứ hai tại dinh cơ Prospero Ridge diễn ra hơi khác buổi tối thứ nhất, ở chỗ cả bốn người đàn ông và bốn cô gái đều thoải mái hơn, thân mật hơn hôm qua. Roscoe thoáng nhận thấy sự khác nhau đó và hơi nghi ngại, không biết nguyên nhân do đâu.
Linh cảm của Roscoe mách bảo ông ta rằng, đêm qua Rhetta đã ngủ trong phòng huân tước Austin, Krista trong phòng Phó tổng thống Stonebridge. Ông hy vọng ba người kia không nghĩ rằng ông cũng giống họ và đêm qua Avril ngủ trong phòng ông. Nhưng một điều chắc chắn là George Lớn không nghĩ như thế bởi chính ông này đã ngỏ ý cho cô gái Nhật Bản Ánh Trăng đến "phục vụ” Roscoe. Vậy là George Lớn biết sự thật.
Tuy nhiên, Roscoe vui vẻ tham dự bữa ăn tối và những cuộc trò chuyện diễn ra sau bữa ăn, vẫn trên sân trời bên cạnh bể bơi như tối hôm qua. Roscoe cũng mừng thấy Avril không hề oán trách ông, về tội đêm qua không mời cô ta vào phòng, và ông bình thản nhận sự đối xử thân tình của cô tối nay.
Roscoe tin tưởng chắc chắn rằng ông sẽ không bị sa vào sự cám dỗ vô đạo đức, cho nên ông thoải mái tham gia vui chơi. Ngoài ra tâm trạng Roscoe lúc này cũng đang rất vui: Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo đã chỉ định ông tham gia Hội đồng quản trị của tập đoàn khổng lồ này.
Trong tâm trạng đó Roscoe thấy rõ là chức Tổng giám đốc Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ phen này không thể vuột đi đâu được nữa. Chắc chắn nó sẽ rơi vào tay ông ta.
Trước bữa ăn tối, Roscoe đã làm việc chóng vánh với Stanley Inchbeck, phụ trách trông coi các tài khoản của tập đoàn SuNatCo, như George Lớn đã giới thiệu. Người đàn ông cư trú ở New York này, với mái tóc thưa thớt trên đầu hứa sẽ cụ thể hoá những điều khoản trong văn bản cam kết tín dụng, lúc trên đường bay trở về. Ông ta đã đóng cửa làm việc với George Quartermain suốt buổi chiều ngay trong toà nhà này, nhưng Roscoe không thấy mặt ông ta trong những bữa ăn phụ cũng như sau đấy.
Roscoe còn nhận thấy một hiện tượng diễn ra vào lúc cuối buổi chiều vừa rồi.
Từ trên của sổ phòng mình ở tầng hai, Roscoe nhìn thấy George Quartermain và Phó tổng thống Stonebridge đi đi lại lại trò chuyện dưới vườn gần một tiếng đồng hồ. Chắc là bàn chuyện gì rất quan trọng. Vì khoảng cách khá xa nên Roscoe không nghe thấy nói gì, nhưng ông có cảm giác George đang cố thuyết phục vị Phó tổng thống một vấn đề nào đó. Roscoe nhớ lại lúc sáng, George Lớn có nói đến “khoản tín dụng tại Washington" của ông ta.
Roscoe thầm nghĩ Tập đoàn siêu quốc gia của chắc phải có nhiều mối quan hệ chằng chịt với nhiều nhà băng và doanh nghiệp lắm.
Sau bữa ăn tối, trên sân trời thoang thoảng hương nhài, George Lớn đã trở lại thành vị chủ nhà hiếu khách. Hai tay ôm vò rượu to có chữ Q mạ vàng bên ngoài, ông ta tuyên bố:
- Tối nay chúng ta không đi đâu, chỉ chơi vui trong nhà này.
Các nhân viên phục vụ, nhạc công đều kín đáo lui ra ngoài. Hai cô Rhetta và Avril chỉ uống sâm banh, không dùng thứ rượu nặng cognac, đồng thanh reo lên hưởng ứng:
- Đúng thế! Ta chơi vui cho thật sự tối nay.
Phó tổng thống Hoa Kỳ Stonebridge hỏi:
- Cụ thể là chơi trò gì?
- Làm tình tập thể! - Krista hét lên.
Rồi giọng nói đã líu lại vì rượu, cô ta nói tiếp:
- Nhẩy xuống bể bơi. Em đang thèm bơi.
- Thì có gì cản trở em nào?
- Không có gì hết, cưng! Tuyệt đối không có gì cản trở hết?
Cô đặt ly sâm banh xuống bàn, tụt giầy ra rồi dáng điệu nhanh nhẹn, cởi tấm áo liền váy, chỉ còn lại trên người đồ lót. Cô lột bộ đồ lót mỏng lên qua đầu và bây giờ hoàn toàn khoả thân. Thân thể cô cân đối một cách tuyệt mỹ, cặp vú cao và rắn, làn tóc đen nhánh xoã xuống. Cô trịnh trọng và yểu điệu rời khỏi sân trời, bước theo những bậc dẫn xuống bể bơi đang được chiếu sáng bằng những ngọn đèn trên vách bể. Cô nhảy xuống nước bơi đến đầu kia rồi quay lại, hét lên:
- Tuyệt vời. Mời tất cả xuống đây.
- Quái quỷ! Tôi xuống đây! - Vị Phó tổng thống Hoa Kỳ Stonebridge kêu lên.
Ông cởi giầy và cởi quần áo rất nhanh. Rồi cũng khoả thân như Krista, nhưng hình dáng không hấp dẫn bằng, ông ta nhảy xuống nước, lặn luôn.
Hai cô Ánh Trăng và Rhetta vừa cười khúc khích vừa cởi quần áo.
- Đợi tôi với! Huân tước Austin hét. - Đây mới thật là thân hình lực sĩ.
Roscoe nhìn theo Krista, vừa thấy chối vừa thấy thèm. Avril bèn nghiêng về phía ông. Cô nói:
- Kéo cho em cái khoá dây...
Cô quay lưng lại ông ta. Roscoe duỗi tay về phía cái khoá.
- Đứng lên đi chứ, ngốc ạ! - Avril nói.
Roscoe làm theo lời cô gái. Đầu hơi nghiêng, Avril tựa vào người Roscoe. Hơi ấm và mùi hương từ da thịt cô tỏa ra làm Roscoe như say rượu.
- Xong chưa? - Cô gái giục.
- Chưa. - Roscoe líu ríu nói. Xúc động quá hai bàn tay ông run rẩy.
Với một động tác nhanh nhẹn, Avril vòng tay ra phía sau lưng kéo mạnh cái khoá dây, lắc vai rồi cả tấm áo dài tụt xuống dưới chân cô. Cô quay một vòng và làn tóc hung của cô quệt vào mặt Roscoe.
- Anh còn đợi gì nữa? Cởi móc xu chiêng cho em!
Hai bàn tay run bắn lên, mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô gái; Roscoe ngoan ngoãn làm theo lời cô.
Chiếc nịt vú rơi xuống, hai tay Roscoe vẫn còn đặt trên đôi vai trần của Avril. Dáng điệu âu yếm, Avril nghển đầu hôn vào môi Roscoe. Cô quay hẳn người lại và hai bàn tay Roscoe đặt trên hai vai cô gái đâm thành nằm trên hai vú cô, lúc này núm vú đã cương cứng. Bất giác, vì Roscoe cảm thấy mình đâu có định, ông mân mê vú cô gái. Cảm giác khoan khoái kỳ lạ lan toả khắp cơ thể ông.
- Thế là đúng! - Avril cười khúc khích. Ta xuống nước chứ?
- Không.
- Nếu vậy thì đợi em một chút nhé, cưng.
Hoàn toàn khoả thân như thế, Avril từ từ đi về phía bể bơi, rồi giống như vị nữ thần Hy Lạp, nhảy xuống bơi cùng bốn người kia và cả năm cùng đùa giỡn dưới đó.
George Quartermain đẩy ghế bành ra xa bàn, vẫn không đứng dậy. Ông ta vừa nhấm nháp ly cognac vừa giễu cợt nhìn Roscoe.
- Tôi cũng không thích bơi. Nhưng thỉnh thoảng, khi xung quanh là bạn bè tin cậy, ta có thể tự buông thả đôi chút chứ?
- Tôi đồng ý. Xin cam đoan với ông là ở đây tôi thấy xung quanh đều là những bạn bè tin cậy.
Roscoe lại gieo mình xuống ghế bành, gỡ kính ra lấy khăn lau mặt kính. Giây phút điên cuồng đã trôi qua và ông ta lấy lại được đầu óc tỉnh táo. Ông nói tiếp:
- Đúng là ta có thể tự buông thả, nhưng đôi khi sự buông thả đó dẫn chúng ta đi quá mức. Nhưng nói vậy thôi, chứ con người ta giữ được tỉnh táo và làm chủ được bản thân, thì sẽ không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng hết.
George Quartermain chán ngán ngáp.
Trong lúc đó năm người kia đã ra khỏi bể bơi, đang dùng khăn bông lau người cho nhau, rồi mặc vào người những tấm áo choàng chất đống trên bể bơi..
o O o
Vài giờ sau, Avril dẫn Roscoe Heyward về đến tận cửa phòng ngủ của ông. Lúc trước khi bước lên cầu thang gác, Roscoe đã định bảo cô không cần lên, nhưng một cảm giác khao khát tình dục chặn lại, không cho ông thốt lên câu đó. Tuy nhiên Roscoe vẫn cố giữ được tỉnh táo để nói giọng vui vẻ:
- Chúc cô ngủ ngon, Avril. Và không cần cô phải nhắc lại, tôi vẫn nhớ số máy trong phòng cô: số bảy. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không cần phải gọi cô đâu.
Avril mỉm cười một cách khó hiểu rồi đi ra.
Roscoe bèn vào phòng, cài chốt rồi vừa cởi quần áo vừa huýt sáo một điệu nhạc quen thuộc. Nhưng nằm trên giường ông không sao ngủ được. Hai mắt tỉnh như sáo. Roscoe nằm đó, đẩy chăn xuống dưới chân, trên tấm nệm êm ái. Tiếng côn trùng kêu rả rích và từ xa vọng lại tiếng sóng biển.
Bất giác ông nghĩ đến Avril.
Avril... Roscoe nhớ lại cảm giác lúc nhìn thấy nàng trên người không còn một mảnh vải, lúc mân mê cặp vú rắn chắc với núm vú cương cứng. Các ngón tay ông ngoe nguẩy như đang mó vào làn da vú mịn màng, vào núm vú rắn chắc. Thể xác ông bừng bừng và ông bỗng thấy mọi sự giữ đạo đức chỉ là chuyện vớ vẩn.
Nhưng Roscoe cố cưỡng lại sự cám dỗ. Ông cố nghĩ đến công việc nhà băng, đến chuyện cho Tập đoàn siêu quốc gia SuNaCo vay, đến vị trí của ông trong Hội đồng quản trị Tập đoàn công nghiệp khổng lồ này như George Lớn đã hứa. Nhưng tất cả không sao trụ được, hình ảnh Avril khoả thân vẫn cứ hiện ra lấn át tất cả. Nàng mới xinh đẹp, mới ngon lành làm sao! Roscoe nhớ lại đôi chân, bộ đùi, cặp môi, cái miệng cười, hơi ấm của làn da nàng, mùi hương của da thịt nàng và thái độ trìu mến, sẵn sàng dâng hiến của nàng...
Roscoe đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, vận dụng toàn bộ nghị lực để hướng suy nghĩ. về chuyện khác nhưng không được. Ông dừng lại bên ô cửa sổ mở rộng, nhìn ánh trăng bàng bạc phủ lên ườn cây, bãi cát, và mặt biển.
Một câu từ lâu đã quên bẵng bây giờ chợt hiện về trong óc Roscoe: Đêm là dành cho tình ái... dưới ánh trăng. Ông ta lại đi tiếp, rồi quay ra cửa sổ đứng bất động như pho tượng.
Đã hai lần ông đến bên bàn đầu giường, nơi đặt nút ấn máy truyền tin giữa các phòng. Hai lần ý chí của ông đều đủ mạnh để ngăn ông lại.
Nhưng lần này, lần thứ ba, Roscoe không ngập ngừng nữa. Bị dằn vặt ghê gớm bởi sự lo sợ, bởi nỗi xấu hổ nhưng mê mẩn trong cơn khao khát, Roscoe ấn lên nút bấm số bẩy, động tác mạnh và dứt khoát.