Nguyên tác: Memory Man
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Chương 26
D
ecker để Bogart và Lafferty ở lại trong phòng đọc nhỏ và đi sang căn tin ở phía bên kia hành lang. Đây là nơi mọi thứ bắt đầu, và dường như căn phòng với cái sàn cũ phủ vải sơn họa tiết caro đó cứ mời gọi anh ghé sang.
Có lẽ giống như tiếng hát của mỹ nhân ngư mê hoặc một người phụ nữ vậy.
Anh đi xung quanh phía bên ngoài của khu vực căn tin, nhìn vào cái kho lạnh, rẽ vào góc phòng, và kiểm tra khu vực bếp, rồi sau đó đến khu vực nhập hàng phía bên ngoài, từ đó dẫn vào trong rừng. Ban đầu mọi người nghĩ kẻ nổ súng đã bỏ trốn theo hướng đó. Ừm, thật ra thì nhiều người vẫn đang nghĩ như thế, đó là lý do vì sao một đội pháp chứng vẫn đang sục sạo toàn bộ con đường và không gian xung quanh nó kể từ lúc Decker phát hiện ra những gì anh tìm được trong căn tin.
Nhưng giờ Decker không còn tin vào nó nữa.
Anh quay vào trong và ngồi xuống một trong số những chiếc ghế mà lũ trẻ dùng. Bờ mông bự của anh tràn ra cả hai bên cạnh ghế, và anh thoáng nghe thấy tiếng kêu ca từ những cái chân ghế khẳng khiu khi chúng phải đỡ một tải trọng quá khổ mà thông thường ít gặp ở một ngôi trường cấp ba.
Vậy là lý do thực sự mà tay súng có mặt trong căn tin là gì? Căn tin cách rất xa vị trí mà vụ xả súng bắt đầu. Đây là vị trí xa vụ xả súng nhất, ngoại trừ văn phòng và thư viện, những nơi đáng lẽ sẽ có người vào thời điểm đó của buổi sáng.
7:28 - Melissa Dalton nghe thấy tiếng “phụp” như tiếng cửa kho lạnh mở ra.
8:42 - Hình ảnh gã mặc đồ rằn ri được ghi lại trên video.
8:42 - Debbie Watson bị bắn nát mặt và thiệt mạng.
Về cơ bản, một giờ mười ba phút không được giải thích rõ ràng.
Đã có chuyện gì trong toàn bộ quãng thời gian đó? Liệu hắn đã mặc đồ và chuẩn bị súng ống sẵn sàng? Tại sao hắn lại phải đợi? Hoặc có thật là hắn đã đợi không? Có khi hắn đang làm việc gì đó. Có khi hắn đang làm một việc rất quan trọng trong kế hoạch của mình mà cần phải có thời gian.
Decker ngồi đó thêm một vầi phút trong lúc tâm trí của anh nghiền ngẫm những câu hỏi này.
Không có một người nào được nhìn thấy đi bộ từ căn tin tới cái hành lang ở góc xa nơi Debbie Watson thiệt mạng. Họ đã xác định và lấy lời khi của hai người - đều là giáo viên - hai người nhiều khả năng nhất có thể nhìn thấy ai đó đi tuyến đường này vào thời điểm ấy. Nhưng lời khai của họ cũng không mang tính đảm bảo, bởi vì chỉ một phút lơ đễnh hoặc một cái ngoái đầu sang trái thay vì sang phải, và thế là đã xuất hiện một điểm mù.
Nhưng nếu tên sát nhân bắt đầu từ trong căn tin, hắn phải đi được đến đầu kia của trường mà không bị ai nhìn thấy. Đó là điểm A.
Hắn đã làm được như thế. Đó là điểm B.
Điểm C là phương thức thực hiện của hắn. Điểm C là điểm mà Decker thực sự cần phải biết được.
Rời một thứ gì đó chợt tràn vào trong đầu anh, một thứ đã phải trải qua cái bộ lọc siêu tỉ mỉ vốn là bộ não của anh, sau cú đánh kinh hoàng mà đôi bốt Bayou boys gây nên đã mang tính chất như thế. Và dòng suy nghĩ từ đâu rỉ vào đã biến đổi thành một thứ gì đó.
Decker đứng dậy và vội vã chạy ra ngoài. Anh vội vã chạy đến chỗ viên đá đánh dấu nền móng của ngôi trường và đọc ngày tháng trên đó.
1946.
Anh đã biết điều này, nhưng nhìn vào những con số dường như củng cố thêm sự tự tin vào giả thiết vừa mới hình thanhg trong đầu anh. Màu sắc đã lập lòe trong tâm trí khi ánh mắt của anh hướng đến một vài con số trong dãy số, nhưng ngay lúc này màu sắc không phải là thứ khiến anh quan tâm.
1946.
Một năm sau khi đại chiến kết thúc.
Và một cuộc chiến mới gần như bắt đầu ngay sau đó.
Chiến tranh lạnh.
Đe dọa chiến tranh hạt nhân. Cuộc chiến dẫn đến ngày tận thế. Trẻ con ôm nhau dưới những cái bàn học mỏng manh, một trong những bài diễn tập khẩn cấp phòng trường hợp có bom hydro sắp sửa trút xuống. Như thể cái lớp chắn bằng gỗ ép dày có ba phân có thể bảo vệ chúng khỏi một thứ có sức tàn phá tương đương một triệu tấn thuốc nổ TNT.
Decker vội vã quay trở lại căn tin, băng qua một vài cái nhìn nghi ngại của các đặc vụ của Cục trong hành lang trong lúc họ nhìn theo anh. Anh không chào hỏi gì họ. Anh gần như không hề chú ý đến họ. Anh đang bận đuổi theo manh mối. Anh đã dựng nên những bức tường trong đầu, những bức tường đã ngăn cách tất cả chỉ chừa mỗi một dòng câu hỏi duy nhất có thể trả lời cho một câu hỏi có vẻ như không có đáp án.
Anh đứng ở chính giữa căn phòng và nhìn cả bốn góc nhà, rồi thu tầm mắt lại, anh đi vào trong bếp và làm điều tương tự. Khi đến khu bốc dỡ hàng anh cũng lặp lại hành động này.
Anh không nhìn thấy bất cứ một thứ gì dù chỉ hơi giống một chút với thứ mà anh đang tìm kiếm. Vấn đề là anh vẫn chưa biết được cái cần biết. Bao giờ làm công việc cảnh sát cũng gặp phải cái vấn đề khó đỡ này.
Mình chưa biết được cái cần biết. Một người không thể quên bất cứ thứ gì lại không biết được cái cần biết. Thật châm biếm làm sao.
Nhưng nếu Decker không biết cái cần biết, vậy thì có khi kẻ nổ súng cũng thế. Có khi kẻ nổ súng đó đã tìm đến một ai đó biết cái cần biết.
Hoặc một ai đó có người quen biết cái cần biết.
Giờ đây giả thiết đó, nếu đúng, có thể trả lời một vài câu hỏi.
Ngôi trường là một cơ sở hạ tầng, một tòa nhà. Có thể đã bị sửa đổi ít nhiều. Suốt ngần ấy thập kỉ, chắc chắn là nó đã được tu sửa. Cái trần treo trên đầu anh chắc chắn không có mặt ở đây từ những năm 1946. Còn thứ gì khác đã được thêm vào hoặc bớt đi nhỉ?.
Hoặc được che khuất? Bởi vì không còn cần dùng đến nữa? Rồi sau đó bị lãng quên.
Decker lẻn vào thư viện và ra dấu cho Lancaster ra chỗ anh. Chị dừng cuộc gọi và vội vã đi tới chỗ cửa dẫn vào thư viện mà Decker đang đứng chờ. Decker hoàn toàn nhận ra được cả đặc vụ Bogart và đặc vụ ghi chép Lafferty đang nhìn anh từ góc xa của căn phòng.
Anh nói với Lancaster bằng một giọng nhỏ, dáng vẻ thả lỏng. Trông như anh đang chém vài chuyện phiếm với chị. Họ quay người và cùng rời đi.
Khi họ đã ra đến ngoài hành lang, Lancaster nói, “Anh có thực sự nghĩ có khả năng đó không? Ý tôi là, tôi chưa từng nghe đến một thứ như thế.”
“Đâu phải cô chưa từng nghe đến thì có nghĩa là nó không tồn tại.”
“Anh đã học ở trường này. Đã bao giờ anh nghe nói đến thứ gì như thế chưa?”
“Chưa? Nhưng nói đi thì phải nói lại tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ hỏi thử. Và có thể nó đã từ xa xưa lắm rồi. Thật sự thì, có thể nó cũng cổ lắm rồi.”
“Nhưng ai sẽ biết chắc chắn đây? Từ những gì anh nói, có thể nó đã từng được xây dựng từ hơn sáu mươi năm trước. Và có thể chưa bao giờ được dùng tới. Bất cứ người nào có thể biết về nó có lẽ đều đã qua đời hoặc cũng sắp.”
“Các học sinh hồi đó thì sao?”
“Ừm, cả họ cũng khá là nhiều tuổi rồi. Và các giáo viên thì gần như chắc chắn đều đã đi cả rồi.”
“Phải có cách nào đó, Mary ạ. Chắc chắn phải có hồ sơ.”
Họ đã đi ra ngoài, và Decker chưa nói hết câu khi anh nhìn sang bên tay trái, và nhìn thấy cái căn cứ quân sự cũ.
“Có thể Quân đội có ghi chép về nó,” anh nói.
“Quân đội á? Sao phải thế?”
“Cái căn cứ kia đã ở đó từ lúc nào nhỉ, những năm ba mươi à?”
“Đúng thế. Ông của tôi làm việc ở đó cùng với nửa số cư dân ở Burlington. Họ đã tích trữ rất nhiều để chuẩn bị cho chiến tranh trong suốt Thế chiến thứ hai, giống như tất cả các căn cứ quân sự khác trên cả nước.”
“Vậy rõ ràng là nó đã ở đó trước khi trường học được xây dựng. Và rất nhiều cha mẹ làm việc ở căn cứ gửi con tới học ở trường Mansfield.”
Lancaster có vẻ hiểu anh đang định nói gì. “Vậy là anh nghĩ có thể là họ là những người xây dựng nó đầu tiên.”
“Và sẽ thế nào nếu cụ của Debbie Watson, làm việc ở căn cứ này từ cuối những năm sáu mươi, biết mọi điều về nó, và kể cho Debbie bé nhỏ khi cụ chuyển tới sống cùng gia đình.?”
“Và anh nghĩ có thể cô bé đã kể cho kẻ nổ súng?”
“Tôi không thể nghĩ ra được lí do nào khác để giải thích tại sao hắn lại cần đến cô bé.”
“Nhưng làm thế nào hắn phát hiện ra Debbie có thể biết một chuyện như thế?”
“Có thể có nhiều cách. Việc đó không quan trọng. Nhưng nếu tôi đúng, chúng ta sẽ biết kẻ nổ súng đi từ căn tin ra hành lang phía sau mà không bị ai nhìn thấy bằng cách nào. Và nếu chúng ta có thể xác minh chắc chắn, có thể chúng ta sẽ truy ngược ra được thằng chó chết đó từ đâu đến.”
Họ vội vã chạy tới xe ô tô của Lancaster.
Đứng ở cửa sổ, nhìn theo họ là đặc vụ Bogart. Và người đàn ông đến từ Washington trông có vẻ không lấy gì làm hài lòng.
Bên cạnh anh ta, đặc vụ Lafferty đang bận rộn ghi chép.