Số lần đọc/download: 2195 / 12
Cập nhật: 2016-10-26 16:56:08 +0700
Chương 27
Đ
ến khi nhóm người trong phòng karaoke tụm năm tụm ba rời khỏi thì đã là mười hai giờ khuya rồi.
Vì tâm trạng không tốt nên Vưu Khả Ý đánh bạo uống hai li bia, kết quả tửu lượng không tốt, đi đường cứ lảo đảo lắc lư. Lục Đồng dìu cô một lúc, nhưng sau khi xuống thang máy thì không đỡ nổi nữa, giao luôn cô cho Trịnh Gia Viêm.
“A, anh tới đây.”
Đúng là được như ý nguyện.
Trịnh Gia Viêm dìu Vưu Khả Ý cẩn thận, thấp giọng hỏi: “Em sao rồi? Có choáng không?”
“Đâu chỉ có choáng? Rõ ràng say khướt tới nơi rồi!” Lục Đồng tức giận nói, “Trước đây không uống bia, khuyên thế nào cũng bảo từ nhỏ mẹ dạy con gái không uống bia bọt bậy bạ bên ngoài, kết quả hôm nay không mời thì lại làm ngược, tự chuốc say mình thế đó.”
Vưu Khả Ý quơ tay lung tung, “Vớ vẩn! Ai say? Tớ rất tỉnh táo!”
Để chứng minh mình còn tỉnh, cô còn đẩy Trịnh Gia Viêm, đi qua bên cạnh hai bước, miệng càu nhàu: “Thấy rõ chưa, tớ còn đi thẳng được này!”
Nhưng cô đi chỗ nào mà thẳng? Nói hình chữ S đã là khuyến khích lắm rồi.
Chưa đi được vài bước thì trọng tâm cô không ổn, người nghiêng qua một bên rồi ngã xuống.
Trong chiếc xe taxi màu lam dưới đèn đường, người đàn ông kia không chút nghĩ ngợi, đẩy xe bước ra, thế nhưng dù sao khoảng cách mấy chục bước cũng là hơi xa. Anh vừa bước một chân ra khỏi cửa xe thì thấy cậu nam sinh kia đã đến bên cạnh Vưu Khả Ý, đỡ cô.
Trịnh Gia Viêm vẫn còn hơi sợ hãi nói: “Thôi đi thôi đi, em không cần đi, để anh dìu em là được, chớ lộn xộn.”
Vưu Khả Ý không vui, vừa rút tay về vừa làu bàu: “Làm gì đó, mẹ em nói nam nữ thụ thụ bất thân…”
Lời kẻ say chọc cười cả đám, mọi người đều phá ra cười ha hả.
Còn dưới đèn đường, người đàn ông kia cứng đờ trong giây lát, từ từ rút chân về, đóng cửa xe, lại ngồi xuống.
Anh tựa đầu trên ghế, lục lọi tìm điếu thuốc trong bao, cái bật lửa như hết gas, bật mấy lần liên tục mà không cháy. Anh chửi tục một câu, hung hăng ném cái bật lửa màu bạc ra ngoài cửa sổ, liên lụy đến điếu thuốc đang ngậm trong miệng cũng bị anh vo thành viên.
Nghiêm Khuynh nghiêng đầu, vẫn nhìn cảnh bên ngoài không nhúc nhích, cách hơn vài chục bước kia, có hai bóng người đang ôm nhau. Chân mày anh càng nhíu chặt, trong mắt cũng mang theo vẻ hung dữ cáu gắt.
Về phần Vưu Khả Ý bên kia, Lục Đồng và vài tay đã quen làm lãnh đạo sắp xếp cho mọi người ngồi taxi, lái xe điện tự về, đám đông lập tức giải tán, kết quả chỉ còn bốn người.
Lục Đồng liếc nhìn Trịnh Gia Viêm, lại đưa mắt sang Vưu Khả Ý, lo lắng một chút, vẫn quyết định tin tưởng Trịnh Gia Viêm, vì thế vỗ vai anh ta: “Thế này, anh gọi xe đưa Khả Ý về đi, em ngồi xe điện của Lý Nguyên về.”
Cô trèo lên ngồi sau một chiếc xe điện, quay đầu kêu toáng với hai người: “Trước hoa dưới trăng bóng thành đôi, hai người nói chuyện tình yêu chút cũng được nhưng mà đừng bén lửa nha! Trịnh Gia Viêm, anh kiềm chế giùm em một chút, đừng bắt nạt Khả Ý nhà em, nghe không?”
Câu cuối cùng là vừa cười vừa nói, nháy mắt ra hiệu, muốn bảo anh ta nắm chặt cơ hội, mất rồi không quay lại đâu.
Trịnh Gia Viêm dở khóc dở cười bảo Lục Đồng mau đi nhanh, sau đó quay đầu nhìn cô nàng say rượu đứng cũng không vững. Bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có mấy phần vui sướng.
Lục Đồng và Vưu Khả Ý là bạn thân nhất của nhau, cô ấy đã ngầm cho phép rồi, vậy thì… có lẽ hai người sẽ có mấy phần cơ hội chăng?
Anh ta cúi đầu ôm vai Vưu Khả Ý, nhẹ giọng nói: “Sang bên đường đón xe đi.”
Vừa ngẩng đầu thì thấy chiếc taxi màu lam dưới đèn đường, vì thế không nghĩ ngợi gì mà quơ tay, “Tài xế, có đi không?”
Kỳ quái là, người trong xe cách đó một khoảng không xa nhìn anh ta, mắt sắt lạnh như dao, chỉ vừa giao nhau đã khiến tim người ta lạnh đi mấy phần.
Trịnh Gia Viêm hơi khó hiểu, gọi xe thôi mà? Không đi thì thôi, tại sao người tài xế kia còn dùng ánh mắt như hận không thể tróc da xẻ thịt muốn lăng trì anh ta?
Anh ta đành dìu Vưu Khả Ý đứng bên vệ đường, vừa đúng lúc đó thấy một xe trống đi tới, thế là chu đáo đưa Vưu Khả Ý lên xe.
Rất nhanh sau, xe taxi ven đường chốt cửa, người dưới đèn đường cũng khởi động xe, không nói một lời mà đi theo.
Từng cây đèn trên đường cái lướt qua thật nhanh, đêm tối rực rỡ ánh đèn, nhưng trong mắt anh chỉ có chiếc xe phía trước. Nghiêm Khuynh cũng chẳng nhìn thấy tình hình trong xe thế nào, nhưng mỗi hình ảnh lướt qua đầu như muốn tố cáo cho anh biết những gì đang xảy ra một cách rất rõ ràng.
Cậu nam sinh kia dìu đỡ thân thiết, tay đặt ngang hông cô.
Vưu Khả Ý uống say khướt, không có ý thức, nếu bây giờ anh ta muốn làm gì cô thì quả thật rất dễ dàng.
Có lẽ cô sẽ như khi vừa thức giấc, mắt hơi nheo, như một nàng mèo nhỏ không chút phòng bị. Mỗi khi cô mơ màng đưa mắt nhìn qua, dẫu trái tim có cứng rắn hơn nữa cũng sẽ trở nên mềm mại trong tích tắc, hận không thể móc cả trái tim trao cho.
Quá nhiều suy nghĩ nặng nề không chịu nổi, còn trái tim chẳng qua chỉ là một thứ rất yếu ớt mỏng manh mà thôi, sắp không thể chịu nổi trọng lượng của sự ghen tị.
Anh siết chặt vô lăng, khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch,
Cặp nam nữ kia vất vả lắm mới vào tới tiểu khu, chàng trai kề cà mãi không chịu đi.
Bọn họ đứng trước cửa lên chung cư, người nam hỏi người nữ: “Chìa khóa của em ở đâu vậy? Anh mở cửa giúp em.”
Cô gái mơ mơ màng màng sờ soạng trong túi áo: “Ơ? Ơ kìa? Ở… ở đâu rồi nhỉ?”
Chàng trai buồn cười đỡ lấy cô gái bắt đầu nghiêng trái ngã phải, “Được rồi được rồi, anh tìm giúp em.”
Anh ta đưa tay lục tìm trong túi của Vưu Khả Ý, tay kia còn phải ôm thật chặt, sợ cô ngã xuống.
Cô cũng không hiểu gì để mà từ chối, còn cười ngây ngô, làu bàu theo bản năng: “Làm gì, làm gì đó, nhột quá! Ha ha…”
“Đừng nghịch!” Chàng trai đè bả vai cô lại, “Nghịch nữa thì không tìm được chìa khóa đâu!”
Bọn họ cứ hi hi ha ha trước cửa hành lang, làm tất cả mọi chuyện tựa như thân mật lắm, trông giống một cặp trai gái đang yêu đương tha thiết, mang theo sự phô trương càn rỡ của tuổi thanh xuân.
Mà Nghiêm Khuynh cứ ngồi trong xe nhìn từ xa như vậy, ánh mắt như biển lớn trong cơn bão táp, sóng cả cuộn trào, chẳng hề dừng lại dù chỉ trong chốc lát.
Biết rõ là cô uống rượu.
Biết rõ cô vốn không phải là một cô gái tùy tiện như vậy.
Biết rõ cô làm gì cũng chẳng liên quan đến anh.
Thế nhưng như có ai đã đặt hạt giống của bụi gai vào trong lồng ngực, nay được chất dinh dưỡng là ghen tị thúc lớn, biến thành một khu rừng rậm rạp, bò tràn lan trong tim.
Sau đó, anh nhìn thấy Trịnh Gia Viêm dùng một tay kéo Vưu Khả Ý đang ngả nghiêng vào lòng, lồng ngực cậu nam sinh vừa vặn dán sát vào mũi cô gái.
Vưu Khả Ý đau đến chảy nước mắt, gào to đau quá.
Trịnh Gia Viêm tỏ ra xót xa cúi đầu nâng mặt cô lên, “Sao vậy? Va vào mũi à? Anh xem xem.”
Khoảng cách gần như thế, cứ như bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu, chỉ cần thêm một chút ý loạn tình mê, cả hai sẽ lập tức hóa thành đôi tình nhân khó thể tách biệt lúc chia tay, sẽ ôm ấp hôn môi nhau.
Ánh đèn trước hành lang khiến bóng hai người đong đưa trên mặt đất, nhìn thân thiết tựa như không thể tách rời, dán sát vào nhau.
Giờ khắc này, cuối cùng Nghiêm Khuynh đã không thể kiềm chế được nữa.
Anh bất ngờ mở tung cửa xe, gần như đã vọt tới trước hành lang mà không suy nghĩ, một tay kéo Vưu Khả Ý vào lòng
Trịnh Gia Viêm đang nghĩ, không biết có nên thừa thắng xông lên hôn người đẹp đang say này một cái không, nào ngờ không đề phòng thì đột nhiên bị người ta đẩy ra. Lực của người kia mạnh, hại anh ta không kịp đề phòng mà lảo đảo lùi về sau mấy bước.
“Anh làm gì đó?” Anh ta giật mình kêu to.
Nghiêm Khuynh đứng cách anh ta mấy bước chân, tay giữ chặt Vưu Khả Ý, ánh mắt nhìn Trịnh Gia Viêm lạnh như băng, sau đó chầm chậm nói một chữ: “Cút.”
Đây là người cần cút thứ hai của tối hôm nay.
Anh vốn không phải loại thô bạo trực tiếp, cho dù có tranh giành thì lúc nào cũng tỏ ra ung dung lười biếng, không thích nói chuyện hung dữ với người ta. Thế nhưng hôm nay, vì cô gái đang say khướt trong lòng, anh nóng nảy hơn nhiều, cứ không khống chế được tâm trạng.
“Anh là ai, dựa vào gì mà anh bảo tôi cút?” Trịnh Gia Viêm nổi cáu, bước một bước dài muốn xông tới mang Vưu Khả Ý về.
Nghiêm Khuynh nheo mắt, lạnh lùng nhìn anh ta, bộ dạng như thể ‘Có gan thì động vào’, dù sao cũng đang bực bội vì nỗi khó chịu trong lồng ngực chưa tìm được cơ hội thoát ra ngoài đây này.
Vưu Khả Ý say ngà ngà ngẩng đầu nhìn lên, sau đó ngu ngơ cười một tiếng, “Anh, anh Nghiêm à? Ha ha, vua xã hội đen đấy…”
Cô cười khúc khích, sau đó cả người mềm nhũn, ngã xuống đất.
Nghiêm Khuynh tưởng cô ngã, muốn đưa tay kéo, nào ngờ tay kéo một nửa thì mới phát hiện chẳng qua cô muốn ngồi xuống mà thôi. Lúc này cũng không hơi đâu để ý tới Trịnh Gia Viêm, hơi khựng lại một chút, anh hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô gái có tửu lượng cực kì không tốt cứ ngồi chồm hổm trên đất như vậy, cả người dựa vào anh, sau đó đó từ đưa tay ra, ôm bắp chân anh như một đứa bé con, dùng mặt cọ cọ, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, hồn nhiên nói một câu: “Ôm đùi!”
“…”
“…”
Nghiêm Khuynh hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ, mà Trịnh Gia Viêm cũng sững sờ ngay tại chỗ.
Anh ta hỏi Nghiêm Khuynh: “Anh, anh là bạn trai cô ấy?”
Nghiêm Khuynh nhìn anh ta, không nói một chữ, kéo Vưu Khả Ý đưa về cửa chung cư lên căn hộ của mình.
Trịnh Gia Viêm vốn muốn đuổi theo, thế nhưng đột nhiên nhận thấy Vưu Khả Ý say khướt ban nãy cứ một mực tránh khỏi lồng ngực mình bỗng thay đổi hẳn, trở thành đứa trẻ nghe lời, mặc người đàn ông kia kéo qua phía đối diện, không khóc không ầm ĩ, ngoan ngoãn đến khó tin, anh ta đuổi theo mấy bước, cuối cùng cũng dừng chân.
Rốt cuộc Trịnh Gia Viêm cũng ý thức được, thái độ của cô đã nói rõ tất thảy.
***
Đây là lần thứ hai Nghiêm Khuynh đưa Vưu Khả Ý về nhà.
Anh để cô lên salon, sau đó vào toilet giúp cô giặt khăn rửa mặt, thế nhưng lúc trở ra thì phát hiện Vưu Khả Ý đã nằm trên ghế ngủ mất rồi.
Anh đứng bên cạnh bàn nhìn cô, nhìn cô không cởi giày mà cứ nằm cuộn mình co quắp trên ghế salon, tóc rối tung, chân mày khẽ nhíu, hình như mi mắt hơi sưng.
… Cô đã khóc.
Anh đã nhìn thấy tận mắt Vưu Khả Ý cúi đầu bước ra khỏi toilet của quán karaoke, còn chàng trai kia đã cúi đầu lau nước mắt cho cô.
Anh gần như không dám hỏi có phải nguyên nhân khiến cô khóc có phải vì mình hay chăng. Vừa cảm thấy như thế có phần tự phụ, quá đề cao bản thân; Vừa tự hỏi bản thân, rốt cuộc còn muốn giả vờ ngu xuẩn tới bao giờ?
Có một cảm xúc mờ mịt luống cuống từ từ dâng lên từ tận đáy lòng.
Thế giới của cô đơn thuần vô hại, cho dù có màu sắc thì ấy cũng rạng rỡ tươi đẹp, không giống xã hội mà anh đang ở, phức tạp và âm u.
Thế nhưng cô lại chẳng hề phòng bị, luôn mang dáng vẻ mỏng manh và tốt đẹp xuất hiện trong thế giới của anh, khiến anh không kiềm được mà muốn đưa tay che giấu những thứ dơ bẩn tối tăm mà mình đã quen thuộc, cho dù không thể, cũng muốn vì cô mà cố gắng chống đỡ một mảnh trời nho nhỏ màu xanh.
Nhưng anh có thể che giấu được bao lâu?
Anh vốn là một gã bẩn thỉu thối nát đến không thể chịu nổi như vậy đó, khốn khổ ngụy trang thành người lương thiện có tác dụng gì không?
Anh đứng thần một lúc lâu, sau đó ngồi xuống trước salon, vén một lọn tóc của Vưu Khả Ý ra sau mang tai, lấy khăn lạnh lau mặt cho cô. Vì trước đây chưa từng chăm sóc ai, cũng chẳng giúp lau mặt cho người nào, thế nên động tác giúp cô lau chùi của anh có phần không thành thạo, thậm chí còn hơi vụng về.
Mùa đông giá rét, khăn mặt rất lạnh, hơi lạnh khiến cô rùng mình, khó chịu muốn thoát khỏi nơi phát ra kích thích. Cô nhắm mắt huơ tay, trúng ngay cái áo sơ mi trước ngực Nghiêm Khuynh, bên trên có mang theo nhiệt độ cơ thể của anh.
Ngay sau đó, khi Nghiêm Khuynh còn chưa kịp rút tay về thì đã thấy cô dán chặt lên lồng ngực mình, da mặt của cô và áo anh chạm vào nhau không khoảng cách.
Cả người Nghiêm Khuynh cứng đờ.
Thế nhưng người trong lòng vẫn không hay biết, còn tìm tư thế nào dễ chịu nhất để tiếp tục nhắm mắt ngủ, hình như cuối cùng cũng tìm được một góc ấm áp
Thình thịch.
Thình thịch.
Thình thịch.
Trong căn phòng yên tĩnh, anh nghe thấy tiếng trái tim đập từng tiếng, từng tiếng một.
Như đến từ một thung lũng xa xôi, vì một lần vỗ cánh của bươm bướm mà không khí bị dao động, vượt qua khoảng cách xa xôi đến không thể đo đạc, khiến lòng anh dậy cơn sóng cả đến long trời lở đất.
Anh cúi đầu nhìn cô thật gần, ánh mắt phức tạp khó diễn tả thành lời.
Tư thế thân mật thế này, là tiếp xúc gần như không có khoảng cách.
Giây phúc này, rốt cuộc là sự dày vò trong sung sướng hay hưởng thụ đau khổ đây?
Hình như thời gian trôi qua rất lâu, chân anh hơi tê rồi, ấy nhưng cuối cùng cũng lấy lại được lí trí, gỡ tay cô từng chút một ra, đứng dậy.
Anh ném khăn mặt lên bàn, sau đó đi tới trước cửa sổ sát trần, ngồi trên cái ghế gỗ.
Châm thuốc, nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngồi yên không nhúc nhích, chỉ thi thoảng nhả ra một luồng khói.
Trong đầu có một âm thanh rất rõ ràng, nói với anh: Tạm giữ và giúp đỡ, sau đó rồi đưa cô ấy rời đi, chuyện duy nhất mày có thể làm bây giờ là hãy thật yên lặng và hút thuốc, giả vờ như cô ấy hoàn toàn không tồn tại.
Thế nhưng xung quanh lại quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng hít thở đều đều của cô lại rõ ràng như vang vọng bên tai.
Yên tĩnh đến mức dù thế nào đi chăng nữa, âm thanh của động lòng không dối gạt được chính bản thân anh.