To acquire the habit of reading is to construct for yourself a refuge from almost all the miseries of life.

W. Somerset Maugham

 
 
 
 
 
Tác giả: Pơry Susu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 53 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 604 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:35:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27.
ệnh viện ----
- Bác sĩ đâu? - Nhật Vũ la lên
Lam Phương nước mắt rơi không ngưnnhìn theo bà Lệ Quân đầu bà đanh chảy máu rất nhiều. Tất cả bac sĩ lập tức huy động lại vào phòng cấp cứu.
- Nếu các người mà không cứu được mẹ tôi tôi sẽ giết hết các người đó!- Nhật Vũ la
- Lam Phương rốt là chuyện gì thế? - Thảo Linh nhìn cô đang run
- Tớ không biết, lúc tớ đi xuống thì tự nhiên cô ấy ngã từ cầu thang xuống! Tớ không biết gì hết! - Lam Phương nói
- Thôi, không sao đâu cậu bình tĩnh đi! - Thế Nam nói
Cứ thế trôi qua được 3 tiếng đồng hồ, một ông bác sĩ đi ra.
- Mẹ tôi sao rồi? - Nhật Vũ la
- Bà chủ không sao, nhưng bà sẽ bị hôn mê,một thời gian!- ông bác sĩ nói
- Chính xác thì lúc nào sẽ tỉnh hả bác sĩ? - Minh Thư hỏi
- Không thể nói chính xác được nhưng mọi người hãy nói những chuyện vui cho bệnh nhân nghe nhé có thể sẽ giúp bệnh nhân nhanh chóng hồi phục! - ông bác sĩ nói
- Cái gì chứ sao không biết được thời gian tỉnh chứ các người muốn bị đuổi việc hết phải không? - Nhật Vũ kích động
- Bác sĩ ông đi đi! - Gia Bảo nói
- Nhật Vũ, cậu bình tĩnh đi! - Lam Phương nói
- Im tiếng đi làm sao tôi có thể bình tĩnh chứ hả? - Nhật Vũ nói
- Nhật Vũ, anh nghĩ tôi xô cô ấy sao? - Lam Phương nghẹn ngào
- Đúng vậy, nếu mẹ tôi có chuyện gì tôi không tha cho cô đâu! - Nhật Vũ quay lưng lại với cô
- Nhật Vũ, cậu nói gì thế hả? Sao có thể là Lam Phương được? - Thảo Linh tức giận
Nhật Vũ quay lưng bỏ đi, Thảo My nhìn gương mặt hụt hẫng của Lam Phương mà khẽ nở nụ cười gian tà bỏ đi theo Nhật Vũ.
- Lam Phương! - tất cả mọi người nhìn cô lo lắng
- Tôi muốn một mình, mọi người đi đi! - Lam Phương nói lạnh
Tất cả chỉ biết lắc đầu bất lực, rồi bước đi. Lam Phương nghĩ về câu nói của Nhật Vũ « Nếu mẹ tôi có chuyện gì tôi sẽ không tha cho cô ». Câu nói của anh như một con dao tao âm vào tim cô, đau quá. Nước mắt rơi lúc nào cô cũng không hay, bỗng một người đàn ông bước tới.
- Ba!
- Đừng đau lòng, con gái của ba! - ông Trần Tuấn Khải nói
- Con sai rồi, ba ơi!
- Nín đi con yêu, về nhà thôi!
- Ba ơi, con muốn gặp,cậu ấy lần cuối!
Ba cậu gặp đầu đồng ý, Lam Phương đi tới căn phòng bệnh của bà Lệ Quân. Nhật Vũ đang gục vào tay bà mà ngủ. Lam Phương đẩy cửa bước vào, bàn tay sờ vào gương mặt mà lúc nào cũng khién cô vui, khiến cô đau lòng.
- Nhật Vũ, cám ơn cậu suốt thời gian qua đã bảo vệ tôi nhé, ngày mai khi cậu tỉnh dậy có lẽ tôi đã phải về nhà rồi. Tuy cậu không tin tôi, nhưng tôi vẫn muốn nói là tôi không có xô cô ấy, Nhật Vũ, điều qua, trọng mà tôi luốn nói với cậu là suốt bao năm qua Em Đã Yêu Anh Mất Rồi! Những hình ảnh đó không bao giờ em quên đâu! Hãy sống hạnh phúc nhé!
Lam Phương rơi nước mắt lên khuôn mặt cậu, cô nhẹ cúi xuống hôn lên môi cậu. Rồi cô quay bước đi, về tới biệt thự Hoàng gia. Cô cẩ, thận thu xếp những bức ảnh của cả nhóm vào vali. Tuấn Kiệt thấy chị mình liền hỏi:
- Chị! Ta sẽ đi thật sao?
- Một mình chị đi cũng được em cứ ở đây đi!
- Không, em sẽ đi với chị mà!
Lam Phương mỉm cười trong nước mắt ôm lấy Tuấn Kiệt. Cô đi xuống phòng khách, nhìn xung quanh nơi đây đã từng có nhiều kỉ niệm của cô và Nhật Vũ. Tuấn Kiệt từ trên lầu bước xuống cùng cô đi ra xe. Nhìn ngôi biệt thự lần cuối, nước mắt cô cũng rơi ra:
- Tạm biệt mọi người nhé!
- Lên xe đi 2 đứa!
Nghe thấy tiếng ba cô gọi, cả 2 bước lên xe đi. Lúc này, cả đám cũng vừa về.
Định Mệnh Anh Yêu Em, Nhóc À ! Định Mệnh Anh Yêu Em, Nhóc À ! - Pơry Susu