Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26 - Parkum, Một Ngày Trước Sự Thật
huông điện thoại đánh thức Viktor dậy vào lúc mới hơn 8 giờ. Ông mệt mỏi lê hước xuống dưới nhà và nhấc ống nghe lên trong hy vọng Isabell cuối cùng rồi cũng gọi điện cho ông. Nhưng ông đã lầm.
“Ông có đọc lời nhắn của tôi không?”
Anna.
“Có”. Viktor hắng giọng và lại ho. Mãi vài giây sau đó ông mới có thể tiếp tục nọi chuyện với cô ấy được.
“Hôm qua tôi không muốn tiếp tục làm phiền ông, nhưng vào lúc chiều và ban đêm tôi đã suy nghĩ nhiều”.
Và còn đi dạo nữa phải không? Có lẽ là vào phòng ngủ của tôi?
“Và bây giờ cuối cùng thì tôi có đủ sức để nói về phần kết thúc”.
Kết thúc của Josy.
“Tốt đấy”, Viktor nói giọng khàn khàn và ngạc nhiên rằng lần này Anna không đưa ra lời bình luận nào về tình trạng sức khỏe đã xấu đi của ông. Có lẽ vì sáng nay chính cô ấy nghe có vẻ cũng không được tốt, nhưng cũng có thể vì đường dây tồi. Chiếc điện thoại kêu rè rè giống như gọi điện qua đại dương trong những năm 70.
“Nếu ông không phiền thì bây giờ tôi sẽ nói với ông về việc đấy qua điện thoại. Hôm nay tôi cảm thấy mệt đến mức không thể đến thăm ông được. Nhưng tôi vẫn muốn nói hết ra cho nhẹ nhõm”.
“Tất nhiên rồi”.
Viktor nhìn xuống đôi chân trần của ông và bực mình vì không mặc ít nhất là chiếc áo choàng tắm và mang giày đi trong nhà.
“Tôi đã nói với ông rằng chúng tôi phải chạy trốn từ nhà của Charlotte, từ lâu đài trên hòn đảo, có phải không?”
“Trốn cái xấu xa, như cô diễn đạt. Vâng”.
Viktor dùng chân kéo chiếc thảm Ba Tư nhỏ thường hay nằm dưới bàn khách lại gần. Như thế, ít ra thì ông không còn phải đứng chân trần trên sàn gỗ nữa.
“Thế rồi chúng tôi chạy ngược trở lại chiếc xe và khởi hành đi đến Hamburg. Charlotte không nói với tôi tại sao chúng tôi phải đi đến đấy. Em chỉ dẫn đường đi và tôi thực hiện chúng”.
“Việc gì xảy ra ở Hamburg?”
“Chúng tôi ghi tên lấy phòng khách sạn trong ‘Hyatt’ trên đường Monckeberg. Tôi được phép chọn khách sạn. Và tôi quyết định chọn cái khách sạn sang trọng này, vì ở đây, trong những ngày tháng tốt đẹp hơn của tôi, tôi đã thương lượng thành công với người quản lý của tôi. Tôi hy vọng rằng mùi hương đậm đà quý phái mà người ta có thể cảm nhận được ở khắp nơi trong gian tiền sảnh sẽ đánh thức dậy những ký ức xưa cũ và tốt đẹp hơn ở trong tôi”.
Viktor gật đầu. Chính ông cũng thường hay vào khách sạn năm sao đấy. Thích nhất là trong phòng thượng hạng.
“Rất đáng tiếc là đã xảy ra điều ngược lại. Tôi càng lúc càng trầm cảm hơn và cau có hơn. Gần như không còn có thể suy nghĩ điều gì cho rõ ràng được nữa. Ngoài ra, Charlotte càng lúc càng trở thành một gánh nặng cho tôi. Em không khỏe chút nào. Em luôn luôn trách móc tôi. Vì thế nên tôi lại đưa thuốc cho em, và khi em ngủ thiếp đi trên giường thì tôi bắt đầu làm việc”.
“Tiếp tục quyển sách?”
“Vâng. Tôi phải viết cho xong nó, nếu như tôi không muốn tiếp tục cứ sống mãi trong cơn ác mộng này. Ít nhất thì tôi nghĩ như thế. Và sau khi trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng tìm được một cái gì đó giống như sợi chỉ đỏ cho những chương kế tiếp”.
“Và nó là?”
“Tôi phải viết về nguyên nhân cho căn bệnh của Charlotte và trong đó có lưu tâm đến những dấu hiệu mà em đã chỉ ra cho tôi cho đến nay. Em đã nói rằng mọi việc bắt đầu trong bungalow. Vì thế nên lúc đầu tôi nghĩ rằng tôi phải kể câu chuyện sao cho các triệu chứng đầu tiên của căn bệnh ở Charlotte xuất hiện tại căn nhà trong rừng”.
Không phải, Viktor nghĩ thầm. Tất cả bắt đầu với ông bác sĩ cấp cứu vào ngày Lễ Giáng sinh thứ hai. Không phải ở Sacrow. Mà là trên Schwanenwerder.
“Nhưng rồi tôi biết rằng Charlotte phải có ý muốn nói một cái gì đó khác với ‘bắt đầu’. Em đã gửi tôi đến căn nhà cuối tuần để xem xem có thiếu thứ gì hay không”.
Cái bàn trang điểm? Chiếc máy truyền hình? Áp phích ban nhạc nam?
“Tôi cần phải tìm một thay đổi. Ngoài ra, phải có một cái gì đó xấu xa đã xảy ra ở trong đó. xấu xa đến mức chính Charlotte cũng không dám hước vào nhà. Và nó phải có liên quan đến người ở trong căn phòng khi tôi muốn bước vào”.
Viktor chờ cho đến khi ông chắc chắn rằng Anna sẽ không tự nói tiếp.
“Rồi sao?”
“Cái gi rồi sao?”
Suýt tí nữa thì ông đã quát cô ấy rằng đừng để cho người khác phải tự moi tất cả ra từ cô. Nhưng Viktor vẫn điềm tĩnh, để cô ấy đừng bỏ dở cuộc nói chuyện đúng vào một đoạn quyết định như trong những ngày vừa qua.
“Cuối cùng thì cô viết những gì?”
“Ông còn hỏi nữa sao? Bây giờ thì câu chuyện đã rõ ràng rồi”.
“Rõ như thế nào?”
“Ông không biết à? Ông là nhà phân tích kia mà. Ông hãy kết nối lại với nhau đi”.
“Tôi không phải là nhà văn”.
“Xin ông đừng bắt đầu cãi lý như Charlotte”, Anna cố nói đùa, nhưng Viktor không đáp lại. Thay vì vậy, ông chờ câu trả lời.
Ông đã ở trong trạng thái đó bốn năm vừa qua: chờ. Đầy lo sợ. Tìm câu trả lời. Ông đã xem xét trong đầu hàng trăm nghìn biến thể khác nhau từ lúc đấy. Ông đã cho con gái của ông chết hàng trăm nghìn cái chết khác nhau, và cuối cùng thì chính con ông cũng đã chết. Điều đấy đã mang lại cho ông niềm tin rằng đã được chuẩn bị trước cho bất cứ một nỗi đau nào. Thế nhưng khi ông nghe được những từ ngữ sau cùng của Anna, ông biết là ông đã lầm.
“Tất nhiên là Charlotte đã bị cho uống thuốc độc!”, cô ấy nói.
Không có sự chuẩn bị trước cho câu nói này. Viktor thở nhẹ và gần như biết ơn cái lạnh giá đang chiếm đoạt dần dần cơ thể ông trong lúc đang gọi điện, cái cảm giác thông trị, làm tê liệt sự kinh hãi. Ông thật ra chỉ còn muốn cúp máy và chạy lên lầu vào phòng vệ sinh để nôn mửa. Nhưng ông không đủ sức để làm việc đấy.
“Bác sĩ Larenz?”
Ông biết mình phải nói cái gì đấy. Một cái gì đấy để giữ vẻ ngoài là một nhà phân tích vô can chứ không phải là người cha của những ảo cảnh của cô ấy. Charlotte là một ảo giác. Một rối loạn hóa học trong não của Anna.
Ông quyết định dùng câu sáo rỗng mẫu mực của tất cả các nhà tâm lý học để kéo dài thời gian.
“Cô hãy kể tiếp đi”.
Nhưng đó là một sai lầm. Vì những từ ngữ kế tiếp theo sau đó của Anna còn khó thể chịu đựng hơn rất nhiều.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn