Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
IFFANY KHÔNG TÀI NÀO NGỦ được, dù nàng khá mệt. Nàng đứng bên cửa sổ một lúc, nhìn ra phía sau nhà và những dãy nhà phụ, không thể nhìn thấy cái gì trong đêm tối thế này, trừ dãy nhà ngang le lói ánh đèn. Phòng nàng tối nay hơi nóng, khi làm xong việc ở bếp nàng đã phải đóng cả hai cửa sổ ở mạn bắc phòng ngủ vì có luồng gió lùa mạnh làm rơi một bức tranh cũ xuống. Nàng chỉ mong có vài cơn gió nhẹ ở cửa số phía sau đang để mở. Nhưng gió lại thổi từ hướng khác.
Trời vẫn chưa mưa, nhưng những đám mây dày đặc đã đang bay ngang và che khuất mặt trăng. Nàng không thể nhìn thấy những người đàn ông quay lại trừ khi họ thắp đèn ở chuồng ngựa, và cũng không nghĩ có thể nghe thấy họ trong tiếng gió rít thế này. Nhưng muộn thế này thì có vẻ họ không về nhà. Nhậu nhẹt và đàn bà. Chắc họ quá say nên thấy không an toàn để cưỡi ngựa về. Hoặc cơn giông khiến họ quyết định ở lại cho đến khi tạnh mưa. Nàng có thể đoán Hunter sẽ trú mưa ở đâu đêm nay.
Spoiler
Anh chính là lý do làm nàng bồn chồn cả tối, biết rằng anh đi vào thị trấn để gặp người tình. Anh có thể đang ở bên cạnh Pearl ngay lúc này. Anh đã nói nàng thức đợi anh trong khi anh sắp đi gặp một người phụ nữ khác!
Có lẽ Anna đúng, những chuyện anh làm trước lễ cưới hoàn toàn không liên quan, thế nhưng anh đang lừa dối nàng ngay cả trước khi anh bắt đầu theo đuổi nàng! Đáng ra anh phải chấm dứt mọi mối quan hệ cũ đi, thì lại đang bắt đầu với Jennifer. Liệu có thật anh đang làm vậy không? Anh đã gần như sắp hôn nàng hôm nay, phải, nhưng có thể anh chỉ coi nó như một cái nhướng mày thôi. Và rõ ràng anh đang trêu đùa khi rải những nụ hôn lên cổ nàng khi ở trong bếp. Anh không biết ảnh hưởng của chúng với nàng.
Ngay cả khi không quan tâm đến hành động của anh, nàng cũng mong Hunter giúp nàng hóa giải mối thù mà không cần phải hy sinh bản thân nàng. Tính cách đào hoa, ve vãn của anh và những gì anh nói khi họ đứng bên ngôi nhà xây dở bên hồ đã cho thấy anh cũng không muốn thực hiện đính ước đó. Khi nàng ngừng giả mạo là Jennifer, nàng cần bàn với anh mà không để sự giận dữ của mình làm hỏng việc. Vì cái quỷ gì nàng vẫn giận anh khi anh đang cho nàng lý do chính đáng nhất để từ chối cưới anh. Nàng phải để anh chứng minh điều đó. Anh chắc chắn sẽ cố giúp nàng – nếu anh không thấy toàn bộ chuyện này chỉ là một màn kịch.
Nàng quay về giường nằm đếm cừu. Nàng vẫn còn đang trằn trọc thì nghe thấy tiếng gọi ngoài cửa.
“Jenny, em vẫn còn thức chứ?”
Ôi Chúa, Hunter không định gõ cửa phòng nàng giữa đêm chứ? Chắc anh phải say mềm ra rồi. Nàng lấy gối chặn tai lại cho đến khi không nghe thấy tiếng anh nữa. Vậy là anh không qua đêm với Pearl sao? Như thế cũng không có nghĩa anh chưa ngủ với cô ả. Nhưng nàng không thể nghe thấy tiếng anh cưỡi ngựa về và bước vào nhà. Tiếng gió thổi làm nàng không nghe thấy gì khác.
Nhưng anh đã quay lại. Nàng mỉm cười và đột nhiên cảm thấy rã rời. Nàng lăn tròn, ngáp dài và nghĩ nàng có thể ngủ luôn được. Nhưng không. Thật nực cười. Nàng chưa từng bị khó ngủ trước đây. Tất nhiên, nàng cũng chưa từng trải qua ngày nào nhiều biến cố như thế này. Bị kích thích, cùng với nỗi sợ hãi khi thấy khẩu súng chĩa vào Hunter, quá xúc động khi nhìn thấy Sam, nghe Hunter phẫn uất kể về vợ chưa cưới của anh – nói về nàng! Và nghe bà Mary Callahan kể câu chuyện tình bi đát gây ra mối thù này và cả những lời bịa đặt về chuyện cha đang mong ngóng nàng. Tất cả là quá nhiều.
Nàng bắt đầu đếm, đếm số, rồi tới đếm cừu, để trấn tĩnh lại. Nàng mới đếm đến 10 thì ngửi thấy mùi khói. Chắc là Hunter đang hút thuốc. Thật không khôn ngoan nếu anh say như nàng đoán. Nàng biết phòng nàng ở ngay sát phòng anh nên nàng mới ngửi thấy mùi khói bay lởn vởn qua cửa sổ phòng nàng.
Nàng ngồi dậy đi đóng cửa sổ. Có để mở cũng chẳng ích gì vì đêm nay sẽ chẳng có ngọn gió đông mát mẻ nào cả. Mai nàng sẽ phải chuyển đến một phòng khác. Cũng còn có vài phòng trống để nàng chọn, để thói quen ban đêm của Hunter không làm phiền nàng được.
Rồi nàng nhìn thấy ánh sáng. Không sáng lắm nhưng nó đang soi sáng cả khoảng sân ngay phía sau phòng nàng. Ánh sáng từ phía bếp. Vì vậy nàng mới ngửi thấy mùi khói. Có ai nhóm bếp lên sao?
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là có thể Andrew đang cố làm nàng ngạc nhiên. Cậu nhóc quá đỗi biết ơn nàng vì cho cậu một công việc ổn định nên cảm thấy phải làm nhiều hơn những gì nàng yêu cầu. Cậu nhóc hẳn là định nướng bánh mỳ luôn hôm nay để sáng mai nàng có thể dùng luôn, một sự ngạc nhiên thú vị. Không lẽ đã gần sáng rồi sao? Không thể, khi trời còn tối đen thế này, và cửa sổ phòng nàng là hướng đông, nên nàng có thể đoán được, cho dù mây đen giăng kín bầu trời. Rồi nàng thực sự thấy khói bốc qua cửa sổ phòng nàng, quá xa so với khói bốc lên từ bếp.
Nàng tái nhợt đi, lao ra khỏi phòng, hét to, “Cháy!” Nàng chạy qua hành lang xuống dưới. Trong tích tắc, mọi bản năng trong nàng giục giã nàng đi ra khỏi cửa. Nhưng nàng chống cự lại. Nàng vẫn không chắc mọi người đã nghe thấy tiếng nàng hét lên chưa. Đám cháy có thể không to, nếu nhìn làn khói bay. Chỉ cần một xô nước cũng có thể dập tắt nó. Nhưng nếu không, nàng phải quay lại tầng trên để chắc chắn không ai ngủ quên trong đám cháy. Nàng gần như phát khóc lên.
Nàng đẩy cánh cửa đi vào bếp. Nó vẫn đóng, đó là lý do duy nhất để khói không bay được vào nhà. Nàng ho sặc sụa ngay khi mở cửa ra. Phòng bếp đầy khói làm mắt nàng cay sè.
Khói dày đặc che hết cả ánh trăng yếu ớt lọt qua khe cửa sổ, quá dày, làm nàng không biết đám cháy ở đâu. Nhưng nàng vẫn nhìn về phía bếp, nàng đoán nó ở đó. Ngay phía trên lò nàng thấy ánh lửa nhảy nhót trên cái xoong đen mà nàng không hề đặt nó lên bếp trước khi đi ngủ. Không lẽ có ai đó nhóm bếp để nấu cái gì đó, rồi bỏ quên cái xoong trên bếp và để nó bắt lửa? Ai có thể làm cái việc nguy hiểm và vô trách nhiệm đến thế chứ? Ngọn lửa trên xoong bay cao hơn. Nàng cầu mong cho nó không liếm lên đến trần hay tường nhà.
Nàng lao vào nhà tắm đóng cửa lại để ngăn khói trong lúc nàng múc một xô nước. Nàng nghe thấy tiếng người nói trong bếp trước khi mở cửa ra. Nàng đi thẳng đến bếp, mừng là có ai đó đã thắp đèn lên nên nàng có thể thấy đường.
“Lay chúa, đừng làm thế!” Hunter hét lên làm nàng giật mình đánh rơi xô nước. Nước bắn lên chân và cả nửa đùi nàng. Anh đang cúi xuống chạn bát lấy cái nắp vung đậy lên xoong. Ngọn lửa lập tức tắt ngóm.
Ngạc nhiên, nàng thắc mắc, “Sao nó lại làm tắt lửa đi được?”
“Phủ lên nó. Học được từ Jakes khi chúng tôi làm cháy đám cây lúc đổ nước lên dập lửa trại. Nếu đám cháy có dầu mỡ thì nước sẽ làm cho nó lan rộng ra.” Anh nắm lấy tay nàng trong khi giải thích, lôi nàng ra cửa. Khói bay mù mịt nhiều hơn.
“Em không sao chứ?” Hunter hỏi, nâng cằm nàng lên để kiểm tra.
Nàng hất tay anh đi. “Chân tôi bị ướt.”
“Vậy là em vẫn ổn.”
Anh liếc lại căn bếp. Khói đã bay gần hết ra ngoài. Khi anh quay lại nhìn nàng, mắt anh không dừng lại ở mặt nàng mà chậm rãi lướt xuống người nàng. Cho đến lúc đó nàng mới nhận ra mình chỉ đang mặc váy lót.
“Lẽ ra em nên khoác thêm cái áo choàng,” anh nói, bỗng dưng cáu kỉnh.
Đỏ mặt, nàng cãi, “Lúc đó tôi tưởng nhà bị cháy!”
Nàng cáu tiết nhận ra anh cũng chẳng ăn mặc tử tế gì hơn mà nói nàng. Áo của anh không cài khuy, chân trần, không có thắt lưng, quần anh tụt xuống tận hông! Nhưng nàng không nói ra khi anh bước vào bếp. Nàng đi theo. Không có gì hư hại, chỉ có vài vết sém trên tường và một vũng nước lớn trên sàn, do nàng. Nhưng nó có thể đã tệ hơn.
“Quay về giường đi,” anh nói khi tìm thấy vài miếng vải lót để nhấc cái xoong ra. Sau khi đặt nó xuống phiến đá trên đường ra cửa, nàng nhận ra không ai khác đến giúp họ. “Chỉ có mình anh nghe thấy tiếng tôi hét lên sao?”
“Tôi chưa ngủ, mà em chỉ hét lên có một lần, bên ngoài cửa phòng tôi, nên không nghĩ cha mẹ tôi nghe thấy tiếng em từ phía bên kia hành lang.” Lần nữa, mắt anh dừng lại trên người nàng, chậm rãi lướt lên xuống khắp người nàng, rồi nói, “Lần sau nhớ thét to hơn nhé.” Mất mặt vì anh cứ nhắc nàng nhớ đến tình trạng hớ hênh của mình khi nhìn chằm chằm nàng như thế, nàng nói, “Tốt hơn là không nên có lần sau. Tôi có cần khóa cửa bếp trước khi ra khỏi đó không?”
Anh lắc đầu. “Không cần, chỉ cần chắc chắn bếp đã nguội lạnh hoặc ít nhất đừng đặt cái gì lên bếp, kể cả là xoong đun cà phê.”
Nàng định nói nó đã lạnh ngắt và không có gì đặt trên nó khi nàng đi ngủ, nhưng nàng lại nghĩ đến Andrew lần nữa. Nếu cậu nhóc bất cẩn gây ra đám cháy này, thì cậu bé sẽ mất việc, và đến khi nàng biết cậu có chịu trách nhiệm cho việc này hay không thì tốt nhất không nên nhắc đến chuyện bếp được nhóm lên sau khi nàng đi ngủ. Có thể đó là Andrew, chỉ là do bất cẩn thôi. Nàng sẽ phải tìm ra người gây ra chuyện này. Rõ ràng là Hunter đã nghĩ đó là lỗi của nàng.
Anh đi theo nàng ra nhà chính. “May là đêm nay tôi về nhà. Nếu em mà dùng xô nước đó thì tường đã bám lửa rồi.”
Nàng rùng mình, nhưng rồi nhớ đến hàng giờ nàng trằn trọc trên giường lúc tối – và vì sao. Anh đang đứng rất gần nàng. Bất chợt nàng nghiêng người gần anh một chút để hít hà, tìm kiếm bằng chứng xem anh đã ở đâu. Anh sẽ không nhận ra đâu.
Nhưng anh vẫn nhận ra. “Gì thế? Người tôi có mùi khói à?”
Nàng mím môi, “Tôi đang xem anh có mùi của Pearl không.”
Anh phá ra cười. “Ghen đấy à Jenny? Cả tối nay tôi chơi bài. Và thắng cả tối luôn.”
Nàng không màng trả lời. Khi vội bước qua anh, đôi chân trần ướt nhoẹt của nàng trượt trên sàn gỗ trơn.
Anh chụp tay nàng. “Cần tôi bồng em lên phòng không?”
Nghe thấy sự quan tâm trong giọng anh, nàng nghĩ anh nghiêm túc, nên chỉ nói, “Không cần đâu.”
“Nhưng tôi rất sẵn lòng đấy.”
Hóa ra anh không nghiêm túc. Giọng anh đã lại có vẻ bỡn cợt. Nếu quay lại, nàng biết chắc chắn sẽ thấy mắt anh đang nhìn đi đâu. Ở nơi chúng không nên ở.
“Không! Và đừng có nhìn tôi nữa.”
“Còn lâu.”
Tiếng cười của anh theo nàng lên đến tận phòng.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey