Số lần đọc/download: 604 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 08:34:42 +0700
Chương 27: Xác Người Không Tim ( Phần Ba )
Q
uân sau khi gọi vài cuộc điện thoại thì cũng đã tìm ra được địa chỉ và vài thông tin cơ bản về người đàn ông có cái tên “ Duy Hùng ”. Cầm trên tay tập thông tin về người đó, nó và Quân cùng đi lấy xe và đi đến địa chỉ nhà của Duy Hùng mà bọn họ đã tìm được, ngồi trong xe nó chăm chú nhìn vào tập hồ sơ trên tay.
Trong đó có một số thông tin cơ bản: “ Trần Duy Hùng, 25 tuổi, là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, tự do ”. mày nó khẽ chau lại, thông tin chỉ có vậy thôi sao? Là do những người ở cục an ninh kém năng lực hay do lí do nào khác. Thông tin như vậy quả thật là quá ít rồi.
Dòng suy nghĩ của nó bị cắt đứt khi xe dừng lại, nó xuống xe trước mặt nó là một tòa cao ốc, nó có chút ngạc nhiên, bây giờ nhiếp ảnh đều kiếm được nhiều tiền vậy sao? quả thật giá trị của một căn hộ trung cư ở đây cũng là giá trên trời rồi.
Bây giờ cũng đã là chiều tà, nên nó và Quân muốn nhanh chóng hoàn thành công việc còn trở về nhà nữa nên không chần trừ mà vào thang máy đi lên tầng 12 và nhanh chóng tìm số nhà của Duy Hùng. Nó đưa tay ấn chuông hai lần thì cánh cửa được mở ra, một người con trai cũng được gọi là tuấn tú hiện ra đằng sau cánh cửa, nhưng nhìn có vẻ rất mệt mỏi cùng buồn bã, trên người tỏa nhẹ ra một mùi rượu. Quân theo đúng tác phong nghề nghiệp liền giơ ra thẻ cảnh sát của mình và chuyên nghiệp nói:
_ “ Tôi là cảnh sát, tôi gặp anh để tìm hiểu thêm về vụ án của nạn nhân Trương Mỹ Linh ”.
Nó chăm chú nhìn từng nét thay đổi trên khuôn mặt của Duy Hùng nhưng không nhận thấy bất cứ sự ngạc nhiên hay lo sợ ngoài vẻ mệt mỏi thấy rõ cả. Duy Hùng tránh qua một bên ý là mời nó và Quân bước vào nhà, bên trong đâu đâu nó cũng thấy xa xỉ cả, quả là một người đàn ông biết hưởng thụ, trên bàn còn chai rượu vang uống dở, Xung quanh cũng treo rất nhiều ảnh nhưng nó có thể thấy nhiều nhất vẫn là những tấm ảnh của nạn nhân _ Trương Mỹ Linh.
Nó và quân ngồi đối diện với Duy Hùng, Quân theo tác phong nghề nghiệp bỏ mày ghi âm ra, sau đó hỏi:
_ “ Anh có quan hệ gì với nạn nhân? ”.
_ “ Bạn trai cũ ” _ Nó có thể thấy khi nói ra ba từ này trong mắt Duy Hùng hiện lên ánh mắt giễu cợt cùng chua sót thấy rõ.
_ “ Lần cuối cùng anh gặp cô ấy là khi nào? ” _ Quân tiếp tục đặt câu hỏi.
_ “ Sau khi xảy ra vụ án một ngày ”.
_ “ Lí do ”.
_ “ Thật phiền phức a. Bây giờ tôi bắt đầu nói hết nhá, cái gì tôi không đề cập tới thì có nghĩa là các người có hỏi tôi cũng không trả lời hoặc trả lời không thật vì thế tốt nhất là đừng có mà hỏi cho phí công ”.
Nó và Quân trao nhau một ánh mắt rồi im lặng chờ Duy Hùng mở miệng kể lại quá khứ, nó tin nó đến đây có vẻ là không hề uổng công và là một quyết định đúng đắn.
Duy Hùng dữa người vào ghế, mắt hướng ra phía cửa sổ sát đất, mắt nhìn xa săm, đôi mắt hiện lên một nỗi buồn khó tả.
_ “ Tôi quen Linh khi tôi còn học đại học, vào một lần tôi đi chụp ảnh cùng một người bạn và vô tình gặp cô ấy. Chúng tôi từ hôm đó bắt đầu quen nhau, tôi và Linh rất hợp nhau chúng tôi có rất nhiều điểm chung cũng như sở thích, tình cảm chúng tôi rất tốt. Cho đến khi tôi … ” _ Nói đến đây Duy Hùng bỗng nhiên dừng lại, nó biết đã đến lúc mấu chốt của sự việc, nên tuyệt không nói gì chỉ tập trung quan sát nét mặt của Duy Hùng. Quả nhiên là có biến đổi, đôi mày khẽ nhăn lại đôi mắt hiện lên sự tức giận, không phải nói là hận thù mới đúng.
_ “ Cô ấy rất quan trọng với tôi, tôi coi cô ấy là tất cả, là thế giới của mình và tôi cũng nghĩ tôi đối với cô ấy cũng quan trọng như vậy. Tôi đã từng nghĩ vậy. Cho đến khi tôi phát hiện ra sự thật đâu lòng đó, tôi chỉ như một thằng ngốc suốt ba năm, ba năm cô ấy chơi đùa trên tình cảm của tôi. Tôi coi cô ấy là tất cả nhưng cô ta lại coi tôi không là gì, cô ta trà đạp nên lòng tự trọng của tôi, trà đạp lên tình yêu của tôi …. Cô ta... có rất nhiều đàn ông, chỉ là cô ta khôn khéo, khôn khéo đến mức lừa tôi đến tận ba năm rồi khi chán rồi mới cho tôi biết sự thật tàn nhẫn đó, nếu không có lẽ cả đời tôi vẫn sẽ là một thằng ngu mà thôi. Tôi đã cố cầu xin cô ta ở lại bên tôi, vứt bỏ sĩ diện một thằng đàn ông mà quỳ gối xuống cầu xin cô ta vậy mà cô ta vẫn tàn nhẫn mà bỏ đi … ” _ Đến đây Duy Hùng lại dừng lại lần nữa, đôi mắt mệt mỏi cụp xuống che đi sự hận thù trong đôi mắt đó. Và anh ta im lặng dường như không muốn nói gì nữa.
_ “ Vậy nên anh giết nạn nhân để báo thù ” _ Quân lên tiếng nói phá vỡ bầu không khí im lặng.
_ “ Nếu muốn bắt tôi thì tìm chứng cứ ra đây, không có thì cút, thế là đủ rồi tôi mệt ” _ Duy Hùng đột nhiên mở mắt ra trừng mắt đầy tức giận với nó và Quân rồi
quát lên.
Quân tỏ ra khó chịu trước thái độ của anh ta, còn nó từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên mở miệng nói, đã thế câu nói còn không một chút liên quan đến vụ án nữa chứ:
_ “ Không phải anh biết trước khi cô ta cho anh biết sự thật sao? ” _ Thực sự nó thắc mắc chứ, dù có muốn giấu thì cũng chẳng thể giấu một chuyện như vậy trong ba năm được. Nên chỉ có thể thấy Duy Hùng đang nói dối, ít nhất là về việc này.
Câu nói của nó làm Duy Hùng như đông cứng lại và tất nhiên nó đã nhìn ra. Duy Hùng khuôn mặt càng trở nên giận dữ vô cớ hơn không hề còn dáng vẻ tao nhã như vừa nãy có lẽ men rượu bây giờ mới bắt đầu ngấm vào anh ta. Anh ta hét vào mặt nó:
_ “ Cô biết gì mà nói chứ? Tôi biết cô ta có nhiều thằng đàn ông sao tôi lại không nói chứ? ”.
Trái ngược lại sự mất bình tĩnh của Duy Hùng thì nó lại rất thoải mái mà ngồi dựa lưng vào ghế, mắt nhìn Duy Hùng khẽ nheo lại, nở một nụ cười nhẹ rồi nói:
_ “ Anh cũng không phải thằng thiểu năng mà cô ta lừa anh ba năm anh lại không biết gì về chuyện đó vậy thì chỉ có thể sảy ra hai trường hợp một là anh giả ngu còn nếu không thì là anh đang nói dối, còn tại sao anh lại làm vậy thì anh biết rõ rồi còn gì? Điều anh làm anh phải rõ nhất chứ sao lại đặt câu hỏi đó với tôi làm gì? ”.
Duy Hùng dường như là đuối lí, mặt anh ta đỏ lên không biết là do tức giận hay là do rượu nữa.
_ “ CÚT, tao nói chúng mày cút ” _ Cuối cùng Duy Hùng mất kiểm soát mà hét lên.
Đến lúc này nó cũng chẳng định cố đấm ăn xôi làm gì. Hôm nay như vậy là đủ rồi, nó cũng chẳng muốn ở lại mà rước thêm phiền phức vào thân vì nó đã có đủ loại rắc rối lớn nhỏ bao quanh rồi vốn không cần thêm nữa, nên nó ra hiệu cho Quân rồi hai đứa chuồn êm luôn, nó nghĩ nên đợi Duy Hùng tỉnh rượu thì hơn.
Khi ra khỏi trung cư thì màm đêm đã buông xuống cả thành phố tràn ngập trong ánh đèn, sau khi cả hai ngồi lên xe rồi thì Quân cho xe chạy về phía nhà của nó. Trên đường đi Quân cứ nhìn nó qua gương rồi bắt gặp ánh mắt nó thì lại quay đi, cho đến lần thứ mấy chục nào đó nó không chịu nổi mới nên tiếng:
_ “ Anh có gì muốn hỏi thì cứ hỏi, đừng có cái kiểu như thế, khó chịu lắm ”.
Quân ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng:
_ “ Em có nghĩ anh ta là hung thủ không? ”.
Sau khi Quân nói xong câu đó mắt nó cứ gọi là trợn ngược lên nhìn anh ta. Có như vậy mà khó hỏi vậy sao? làm nó còn tưởng chuyện gì kinh dị lắm chứ, đúng là tầm phào. Chính vì vậy nó không thèm trả lời mà quay mặt ra cửa sổ ngắm cảnh đêm. Ấy vậy mà có ai đó vẫn làm như cố tình không hiểu mà nói tiếp.
_ “ Trực giác của anh mách bảo anh ta là hung thủ … ”.
_ “ Thứ chúng ta cần là bằng chứng chứ không phải mấy cái trực giác vớ vẩn đó, chúng ta làm việc dựa theo chứng cứ chứ không phải là trực giác ” _ Nó cắt lời Quân và buồn bực nói.
Quân cũng im lặng lái xe đưa nó về nhà, sau khi chào tạm biệt Quân nó tính mở cổng vào nhà thì đằng sau nó lại vang lên giọng nói đầy giễu cợt.
_ “ Đây là chuyện gấp sao? ”.
Nó quay người lại nhờ ánh đèn đường nó có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn dần rõ nét hơn. Mày nó khẽ cau lại, tại sao tên chết tiệt này lại đến đây chứ? Bây giờ nó cũng chả có tâm trạng đâu mà choảng nhau gì hết nên cũng không tính bắt chuyện với hắn, quyết định bơ hắn và tính bước vào nhà luôn. Nhưng chuyện đời đâu có giản đơn đến vậy tay nó vừa mới chạm vào cổng thì tay hắn túm lấy tay nó kéo mạnh lại làm nó tí nữa thì đo đường luôn cơ. Nó tức giận trừng mắt lên nhìn hắn ai ngờ bắt gặp ánh mắt đầy lửa giận của hắn làm nó không khỏi giật mình, tự hỏi ai có thể làm cho tảng băng trở lên rực lửa thế này.
_ “ Chưa nói xong, đi đâu chứ ”.
Hắn mở miệng nói tay vẫn còn siết chặt cánh tay nó như sợ nó chạy mất vậy đó.
_ “ Nói gì chứ? Muốn choảng nhau thì để mai cũng đâu có muộn chứ bây giờ tôi mệt với lại không có tâm trạng đôi co với anh đâu ”.
_ “ Chết tiệt ” _ Nói xong câu này hắn kéo mạnh tay nó, nó theo quán tính ngã nhào về phía hắn. Sau đó hắn cúi xuống ép môi hắn vào môi nó, nụ hôn đầu không ngọt ngào chẳng lãng mạng lại xảy ra trong tình huống kì cục như vậy. Nó bây giờ cứ gọi là đơ ra luôn, mắt mở to đầy kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt của hắn phóng đại trước mắt mình, tim nó đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực vậy. Một cảm giác như điện giật chạy đến từng tế bào trên cơ thể nó.