Số lần đọc/download: 1563 / 10
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:19 +0700
Chương 27
T
ôi ko phải là một đứa ham để ý đến chuyện của người khác và nhất là người đấy còn là Max.Tuy nhiên đây là một trường hợp ngoại lệ.Ko mún để ý cũng phải để ý bởi vì anh ta đã phơi bày cái bộ mặt hết sức "thê thảm" của mình cả tuần ở cả ở trường và ở nhà.Việc này làm tôi khó chịu vô cùng (tất nhiên rồi, ai có thể bình thản được khi mà cứ phải gặp một người mặt mày chù ụ như cái bánh bao chiều như thía?).
Và theo như quan sát thì hình như anh ta đang gặp phải vấn đề gì đó rất nghiêm trọng nhưng mà chính xác đó là gì thì...thua.Max mấy ngày nay "ngày ko ngủ đêm ko ăn" ủa nhầm, là "ngày ko ăn đêm ko ngủ" mới đúng.Người thì gầy đi trông thấy rõ, hai mắt thâm quầng thoạt nhìn cứ tưởng anh ta vừa bị...ai đấm ột phát.
Nhưng mà trong cái rủi cũng có cái may.Anh ta bị vậy nên tôi cũng chẳng phải nơm nớp lo "đề phòng" chiến tranh nổ ra.Và cũng ít tốn "nước bọt" nữa chứ.
Sáng nay, vừa chườn mặt lên trường Max đã đón sẵn ngay trước cổng.Anh ta dúi vào tay tôi một lá thư rồi chuồn thẳng.
Cái tên này seo mà "nhí nhảnh như con chó cảnh", "hồn nhiên như con bò điên","tung tăng như con lăng quoăng" thế nhở? Mún nói gì thì nói ra quách cho rùi còn bày đặt thư với chả từ.Phiền phức.
Trong thư anh ta bảo tôi 5:00 pm đến vườn trường có chuyện. Hem lẽ là muốn hẹn hò với tôi?Hay là "tỉnh tò"? OH MY GOD! Chúa cứu rỗi linh hồn con.Thì ra cả tuần ko ăn ko ngủ là vì chuyện này đây àh? Phải làm sao đây bi h? Tôi chả mún có quan hệ gì với thằng cha này đâu. Help me!
Tính thiệt so hơn cả buổi cuối cùng tôi cũng thử liều đi đến chỗ hẹn xem sao.Để có gì còn giải quyết kịp thời chứ lẩn tránh cũng chẳng phải là cách hay.Nếu như anh ta "tỉnh tò" thật thì tôi cũng sẽ nhẹ nhàng từ chối và "rút lui" một cách êm đẹp. Nhưng mà hình như tôi suy nghĩ hơi thái quá thì phải.Nhỡ đâu ăn phải dưa bở thì làm thế nào?Thôi kệ đi.Cứ đến đó rồi tùy cơ ứng biến…
Đến nơi thì Max đã có mặt từ hồi nào và đứng bên cạnh anh ta còn có một cô gái nữa.Vậy là sao đây?Tôi từ từ tiến đến chỗ bọn họ với một dấu hỏi to đùng hiện lên trên mặt.Vừa thấy tôi Max đã cằn nhằn:
-Trễ roài đấy!Làm gì mà muộn vậy?
-Trễ đâu mà trễ?-tôi cãi lại.
-Hừ.trễ mất một...1s mà còn nói nữa hả?-anh ta cũng đốp lại
Trời cao đất dày ơi xuống đây mà xem này.Cái tên Max này chắc tại trời nóng quá cho nên chạm mạch mất roài.Chỉ vì ở đây còn có cô gái kia chứ nếu ko thì...bốp...chát...bốp=>vào quan tài nằm.Số của ngươi cũng còn may lắm Max ạ.
-Chào bạn.Mình là Jenny.Hân hạnh được làm quen.-tôi cố dằn cơn giận xuống và gượng cười.
-À chào.Mình là Kim Tae Hee.Rất vui khi được biết bạn-cô gái kia cũng mỉm cười.
-Này!kêu tôi ra đây làm gì?Chứng kiến cảnh 2 người tay trong tay à?Nếu vậy thì còn khuya nhá.Tôi về đây-tôi khều Max và thì thầm.
Anh ta chẳng thèm trả lời trả vốn gì sất.Max lấy tay choàng qua vai tôi và kéo tôi xích vào lòng của anh ta.
-Người yêu của anh chính là cô ấy đấy.Xinh đẹp phải ko?Bọn anh sẽ làm đám cưới dù có được sự cho phép của bố mẹ hay ko.Vì vậy nên anh rất xin lỗi, anh ko thể chấp nhận tình cảm của em được, vì anh ko muốn phụ bạc cô ấy.-Max nói chậm rãi, từng từ từng từ một được phát âm một cách chuẩn xác, hình như anh ta muốn cho cô gái kia nghe thật rõ.
Tae Hee lẫn tôi đều hết sức bất ngờ trước sự việc ấy.Tôi chỉ biết tròn mắt, há hốc mồm ra nhìn Max mà chả thể mở miệng ra nói được một lời phản bác nào.Và đó cũng là một sự sai lầm to lớn.
Sau một hồi bình tĩnh lại, Tae Hee nhìn chằm chằm vào tôi với một đôi mắt tóe lửa,khuôn mặt đanh lại, nụ cười tắt trên môi. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi rùng mình,cả người nổi đầy gai ốc.Tae Hee rất xinh đẹp,mới nhìn thì có vẻ như rất thánh thiện nhưng trong cái thời khắc này thì tôi lại thấy ẩn chứa bên trong cái vẻ hiền dịu ấy là một tính cách hoàn toàn trái ngược. Điều đó được thể hiện rõ nét nhất qua ánh mắt.Tôi bây giờ cứ như một con cún con, co rúm người lại và sợ sệt nép sát vào người Max mong chờ một sự chở che.Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi yếu đuối như vậy.
-Cô gái này sao? Ko ngờ khiếu thẩm mĩ của anh lại kém đến vậy. Một đứa xấu xí như thế mà lại hớp hồn được anh sao?-Tae Hee buông ra những lời thật sự rất khó nghe.
-Này cô! Tôi ko biết chuyện gì đang xảy ra giữa 2 người nhưng mà cô là một người có học, hãy cư xử sao cho có văn hóa một chút đi-tôi cũng vênh mặt lên ra vẻ thách thức cô ta.
...Bặc...-trước mắt tôi là một cảnh tượng y hệt trong phim.Tae Hee đang dang tay lên chắc định cho tôi một bạt tai còn Max thì đã kịp thời nắm tay cô ta lại.
-Mọi chuyện dừng ở đây được rồi. Tôi cấm cô ko được làm tổn hại đến cô ấy.Nhớ đấy.-Max gằn giọng và nhìn Tae Hee bằng ánh mắt “rực lửa”.
Nói xong, anh ta liền kéo tôi đi ra khỏi nơi ấy. Anh ta đi nhanh đến nỗi tôi chạy theo ko kịp.Mà đứng lại thì cũng ko được vì tay tôi đang bị anh ta nắm chặt mất roài. Max lúc này cứ như là đang chạy trốn vậy.
Chúng tôi dừng lại ở một kho đựng dụng cụ thể dục.Tôi dằn tay ra khỏi tay anh ta và nhăn nhó:
-Anh làm cái trò gì vậy hử?Tôi mún 1 lời giải thích.
-Rất tiếc thưa thím hai.tôi chả có lời giải thích nào cả-Max nhún vai và cười cười như muốn trêu ngươi tôi.
-Lần này anh chết chắc-tôi nhào vô người anh ta, cào, cấu, đấm, đá, giật tóc,...
-Chết “dì” cháu ơi! Bỏ ra rồi “dì” sẽ nói-Max la bãi hãi và cố đẩy tôi xuống người anh ta.
Sau khi đã chỉnh đốn lại trang phục, anh ta tường thuật lại sự việc như sau.Kim Tae Hee là con gái rượu của chủ tịch tập đoàn HAESON-một tập đoàn nước hoa cũng có danh tiếng ko kém gì tập đoàn GLOBAL của nhà Max. Hai tập đoàn này trước đây cạnh tranh nhau khá là gay gắt nhưng trong dạo gần đây do làm ăn thua lỗ nên HAESON buộc lòng phải giản hòa với GLOBAL.Và để chứng tỏ thiện chí thì họ hứa sẽ gả con gái duy nhất của mình là Tae Hee cho Max-con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn GLOBAL.Và theo như lời Max nói thì cô gái này rất thix anh ta.Vì vậy cho nên tôi hum nay mới phải làm bia đỡ đạn cho anh ta dưới một địa vị hết sức "khủng khiếp":bạn gái của Max.
Đúng là kiếp trước tôi mắc nợ anh ta thật rồi cho nên đến kiếp này tôi cứ phải chịu mọi hậu quả do anh ta gây ra.
-Thôi chúng ta về đi.Muộn rồi-tôi thở dài đứng dậy
Max cũng lặng lẽ bước theo.Thế nhưng hỡi ôi.Cánh cửa đã được khóa từ lúc nào.Chúng tôi bị nhốt...