Số lần đọc/download: 459 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:52 +0700
Chương 26
Thử ở trong kén…nhện, nàng thấy cũng mềm mại và ấm áp lắm, chỉ có điều hơi ngột ngạt và ẩm ướt thôi. Chắc giờ này mỹ nam mãng xà kia cũng biến thành người rồi nhỉ, nàng phải mau mau chóng chóng giết con nhện đen nhẻm bẩn nhỉu gớm ghiết này mới được.
“Con này ko sợ lửa, ko biết nó có sợ băng ko nhỉ, ừm….chắc là ko đâu, hay là cho sấm chớp đánh chết nó nhỉ….Hahahah..được đó, ta chưa sử dụng sấm chớp bao giờ, bây giờ sử dụng làm ko khí thêm vui thôi…..hắchắc” – Suy nghĩ thâm độc của nàng.
Bên ngoài, con nhện đen vẫn đang cố gắng phá vỡ cái kết giới lửa đáng sợ đó của nàng. Bởi vì trong đó, con mãng xà ấy đã biến thành người, một khi nó hấp thụ năng lượng dưới hình thể con người thì nó sẽ mạnh hơn, khả năng phòng thủ và tấn công cũng cao hơn….Con mãng xà này chỉ mới chập chững bước lên cấp thượng đẳng dị thú khoảng 100 năm thôi(tương đương 700 tuổi) nên so với con nhện đen tu luyện luyện 900 tuổi như nó(tương đương 300 năm thượng đẳng) ko lấy làm đáng sợ là mấy(t/g: hơn nhau 10 năm thôi thì công lực đã khác hẳn nhau rồi, dị thú thượng đẳng mà^^).
Nhưng nó ở dưới dạng con người mà hấp thụ linh hỏa khí thì lại khác(t/g: Dị thú ko thể hấp thụ linh khí khi ở hình thể con người, nhưng một khi hấp thụ được thì quả là đáng sợ..).
Không hề để ý đến cái kén kia, chắc có lẽ nó nghĩ rằng nàng chỉ là một người thường lọt vào cái kén toàn độc ấy đã chết từ lâu rồi. Nó nào có biết, ở trong đó nàng đang thôn tính xem giết nó bằng cách nào đây a~….
Hàng ngàn tia hồng quan xuyên qua các ke hở ở kén rực hồng cả vùng trời. Rồi từng chút, từng chút một những tia hồng quan ấy hóa lửa thiêu đốt luôn cái kén ẩm ướt, thiêu cả những vật xung quanh nó.
Dần dần, những sợi tơ cháy hết toàn bộ, chỉ còn lại một ngọn lửa rực đỏ đang cháy trên ko trung…Ngọn lửa phập phồng đỏ đến đáng sợ, đem tất cả các sự vật mang theo dư âm đó. Nhiệt độ mảnh rừng này ko ngừng tăng lên với mức độ khủng khiếp. tất cả mọi thứ cứ ngỡ như đang tan chảy, nhưng ko….ko có một vết tích nào gọi là cháy cả huống chi là chảy.
Nàng là nàng đang muốn tiếp năng lượng cho tiểu mỹ nam đang được kết giởi lửa đỏ của nàng bao bọc a~ Cảm nhận được con nhện đen nhẻm kia đang rất khó chịu dưới nhiệt độ của “lò luyện đan” này, còn cơ hội nào tốt hơn là kẻ thù đang trong tình trạng lung túng mà đánh lén chứ(t/g: thông cảm cho tỷ ấy, là do một ninja phải hành động như thế nên tỷ ấy “ngựa quen đường cũ” ạ….).
Không còn chờ đợi, nàng đưa tay ngang ngực, hai bàn tay áp vào nhau, những ngón kia co lại chỉ riêng ngón trỏ và ngón giữa vẫn thế, tạo nên một thuật niệm chú.(t/g: ai coi phim Lưu Bá Ôn biết liền à…)
Miệng lẩm bẩm gì đó, những tán cây trên đầu che phủ bầu trời bỗng nhiên rực cháy một cách ko rõ nguyên nhân. Ánh lửa đỏ rực cả một góc rừng. Trả lại một bầu trời của nhân loại.
Nhưng chẳng bao lâu sau đó, mấy mù lại kéo đến dày đặc mà nhiệt độ nóng bức ở dưới này vẫn ko thay đổi. Trong những đám mây đen đó, những tia diện nhỏ xoẹt qua thoang thoáng làm cho người ta có dự cảm ko lành.
Chưa kịp phỏng đoán vấn đề thì “xoẹt…xoẹt…rầm..ầm…ầm..ầm” Một đạo tia lửa điện xé tooạt bầu trời. Tiếp theo đó là những tiếng rầm rú mang theo như tiếng thét của địa ngục kêu gọi một linh hồn về với địa phủ. Và linh hồn đó chính là con dị thú thượng đẳng Nhện đen kia. Trong lúc nó đang bàng hoàng về tiếng sấm lúc nãy thì lại “ầm..ầm”….
Lại là lửa, nhưng lần này là lửa của trời, cháy rừng rực trên nguồi con nhện. Nó gào thét, giãy dụa, cố gắng dùng những sợi tơ còn sót lại dập tắt ngọn lửa ấy nhưng mà….đó là lửa trời, đâu có dễ dàng dập tắt như thế…….
-Hahahahaha……Cảm giác thế nào? Hảo thoái mái, đúng ko…hahahaha
Tiếng cười man rợ từ trong ánh lửa đỏ đang cháy giữa ko trung nãy giờ vang lên đầy ghê rợn. Giọng điệu tàn độc đến âm lãnh….Bóng lửa ấy từ từ mờ nhạt rồi mất hẳn…
Một bóng đen với thân hình, những đường cong lộ ra khá rõ nét(t/g: do cái kết giới lửa và bầu trời mới vừa “giải thoát” nên nó rõ..^^). Chiếc mặt nạ nạm vàng che lại hầu như toàn bộ khuôn mặt, chỉ còn lại ánh mắt khát máu cùng đôi môi đỏ mọng đang cười..xinh đẹp.
Phi thân đén con nhện đang cháy và ko ngừng giãy tử kia(t/g: cái này theo nghĩa giãy chết ạ..^^).
-Ngươi là sống dai hay cứng đầu ko chịu chết…Đồ bẩn thỉu ghê tởm, chết đi cho khuất mắt ta….
Chướng mắt lắm rồi cái cảnh nó cứ ko chịu chết, nàng tiện tay lấy một ám khí trong người ra, phi thẳng đến điểm huyệt[yếu điểm, điểm chết] của nó, một ám khí có khắc hình hoa anh túc…
Kiếp trước nàng rất thích hoa anh túc, vì thế kí hiệu trên ám khí của nàng cũng có một đóa hoa anh túc như thế.
Bất khả kháng, mặc cho ngọn lửa trời vẫn còn đang hừng hực cháy, con nhện ngã sạp xuống đất. Ám khí vẫn còn hằng sâu trong điểm huyệt kia.
Ngọn lửa cùng phai dần rồi mất hẳn, bầu trời cũng tản đi nhưng đám mây đen, ở một góc trời nào đó, ánh hồng quang rực rỡ, bình minh đã lên rồi.
Từ khi bước chân vào Đỉnh Vân Thiên này đây là lần đầu tiên nàng thấy ánh sang lọt xuống, chiếu sang ôn hòa xua đi bao nhiu âm khí. Khung cảnh bây giờ cũng chẳng làm đẹp mấy. Dường như mọi thứ ở đây không phải cháy rụi[do lửa của nàng, trời, dị thú mãng xà] thì cũng là đen nhẻm[do dính độc của nhện đen].
Thu lại kết giới lửa quanh tiểu mỹ nam, dường như hắn đang ngủ a~ Mắt phượng mày ngài, đôi mi cong khép hờ, đôi môi quyến rũ, hơi thở đều đặn trong thật bình yên.
Nàng nâng hắn dựa vào một cây cổ thụ to với tán lá rộng. Vậy mà ko tỉnh a~ Ngủ say thật, nhìn hảo soái, tuy có chút trẻ con hiện hữu nhưng khuôn mặt hảo hảo hiện rõ đường nét của một đại đại soái ca sau này nga~
Nàng đi lại hang động tối qua nàng ở, chiếc mặt nạ mạ vàng đã được tháo ra từ lâu, nhưng trên người vẫn là bộ đồ bó sát đen huyền quyến rũ.
Cái hang động này ko có gì đặc biệt lắm, điều duy nhất tạo cho người ta sự huyền bí chính là phía trước nó hoàn toàn bị che khuất bởi những dây leo, cây cỏ cao. Nếu không phải con vẹt ấy dẫn nàng vào thì chưa chắc nàng biết ở chốn này có một cái động.
Vẫn là con vẹt ấy, nhưng nó có vẽ đang rất ư là sợ sệt, run cầm cập ở…dưới đất.
-Ra đây…..
-Éc……..
“vù vù….”
Con vẹt hốt hoảng khi nghe tiếng nàng, gấp rút vỗ cánh bay. Nhưng mà hướng nó đi là chỗ con sói xám í. Ầy….nó sợ bay mất luôn rồi. Nàng cũng chẳng màng mà bắt lại, dù sao thì cũng có tiểu mỹ nam rồi, lát dẫn dụ hắn đến hơi Vỹ Phong, tiểu mỹ nam là thượng cấp dị thú chắc chắn có thể gặp Vỹ Phong a~
Lại đi ra góc cây ấy, “hiện trường” bây giờ đã bị xua đi bớt phần nào hoang tàn, có lẽ vì gió thổi bay đi những tro tàn sót lại. Tiểu mỹ nam còn ở đó, đôi mắt khép lơ đãng, mái tóc phất phơ theo gió. Vài giọt mò hôi trên trán chảy theo đường nét của khuôn mặt, rơi tõm xuống bộ y phục tử y kia. Đôi môi mềm, mũi thẳng, mày ngài, mắt mĩ. Thật là một sự kết hợp của đất trời đã ưu ái cho những loài dị thú cấp à….
1 canh giờ trôi qua…..Nàng bực mình rồi nga~ Đã đang gấp rồi còn gặp tên ngủ như chết thế này thì làm sao mà có thể tới nơi đây. Hắn tuy đẹp thì có đẹp, nhưng làm mất thời gian của nàng như thế nàng hảo tức tối a~(t/g: tỷ này lạ vô đối, ngang như cua í…)
Nàng vốn thuộc top người không biết thương hoa tiết ngọc nha~ Tuy có khoái cái bề ngoài đôi chút nhưng làm lỡ đại sự thì nàng không tiết vùi hoa dập lĩu âu…..
Nàng đứng phắt dậy, nheo mắt nhìn hắn, vậy mà hắn cứ trơ trơ ra í(t/g: anh í ngủ, có biết gì đâu a~….). Bực dộc!
Bị “ức chế” quá khắc, não bắt đầu “tức giận”, điều khiển các nơtron thần kinh “bạo lực” hoạt động. Lập tức nhận được tính hiệu, cơ chân phản ứng, co lên và duỗi ra mang theo…chút lực. Ngay sau đó “Rầm”….
Nhận được cú đá trời giáng của nàng, nạn nhân từ góc cây lăn lóc ra gần 5m(t/g: ta chem gió….a~). Tiểu mỹ nhân ngồi dậy với khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Xoa xoa chỗ đau, mở to đôi mắt màu…cam(t/g: do anh í là dị thú hệ hỏa) sang bưng. Ủy khuất nói:
-A~ Tên nào dám đá vào mông ta, ta đốt chết ngươi…
Ặc thì ra là nàng đá tiểu mông mông của hắn, vậy ra lúc nãy hắn…xoa mông @.@!!
-Là ta, ngươi đã ngủ 3 tháng rồi đó…(t/g: nói láo trắng trợn =.=!)
-Gì? 3 tháng? Ask…..
Trợn tròn đôi mắt nhìn nàng, ngạc nhiên hết cỡ…và tin cái rụp luôn… “Vù…vù…” Một tiếng xé gió vang lên giữa khu rừng già, và cùng lúc đó là cái bóng tim tím vùn vụt chạy đi. “vù… vù…” lại một cái bóng…đen nữa lướt qua không gian chạy một cách vội vã đuổi theo…