Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Chương 25
Đ
ang thẫn thờ nhìn ra cửa sổ thì tiếng chuông vào lớp vang lên làm nó giật mình, học sinh bắt đầu ổn định chỗ ngồi thì Eric rút từ trong cặp ra một hộp quà đặt lên bàn nó. Nó nhìn cậu ta đầy vẻ tò mò, mặc dù ai cũng bận lấy sách vở và soạn bài tập cho tiết học sắp tới thì hộp quà vẫn lọt vào mặt của hắn.
- Gì đây _ nó hỏi
- Tặng cậu…từ nay trở đi mỗi ngày tôi sẽ tặng cậu một món quà
- Để làm gì _ một câu hỏi khó trả lời
- Tôi không…chỉ là muốn tặng thôi
Nó cầm hộp qua nhét vào trong ngăn bàn rồi cũng lấy sách vở ra, nó chẳng quan tâm bên trong hộp quà là gì, thứ nó quan tâm lúc này là tờ giấy mời họp phụ huynh kia kìa. Buổi học trôi qua khá nhẹ nhàng, đúng là phải nhẹ nhàng thôi vì nó có thật sự quan tâm tới buổi học đâu. Nó lượn lờ quanh các hành lang, lên các lớp học của khối 12 không biết để làm gì, nhưng dù nó không muốn thì chân nó vẫn bước đi. Có lẽ là để tìm Ân, vài ngày nay nó đã chẳng thấy Ân đâu, cả Vương cũng vậy, ở trường không thấy ở nhạc viện cũng không thấy luôn.
- Cùng tới nhạc viện chứ _ Eric nói khi cả lớp ra về
- Không, tôi có việc phải đi trước
- Có chuyện gì sao _ hắn hỏi
Nó nhìn hắn như muốn nói việc mình muốn làm lúc này, nhưng rồi lại thôi, nó quay mặt bước đi bỏ mặc câu hỏi chửa trả lời của hắn.
Ở bệnh viện
Nó bước vào thang máy để lên phòng mẹ, ngay khi cánh cửa vừa khép lại thì cánh cửa ở thang máy bên cạnh vừa mở ra và Vương bước ra từ cánh của bên đó. Nó đi dọc hành lang để vào phòng mẹ, khi vừa đưa tay lên cái nắm cửa thì nghe thấy tiếng người nói chuyện bên trong.
- Thằng bé hình như đã tỉnh lại _ giọng một người đàn bà
- Mấy người vẫn thay phiên nhau cạnh thằng bé chứ _ là giọng mẹ nó
- Có thưa chị…nhưng còn ba mẹ thằng bé, khi nào họ mới qua _ giọng một người đàn bà khác
- Tôi đã liên lạc với họ, sẽ sớm thôi…việc cần lúc này là đảm bảo sự sống cho nó và đảm bảo chuyện này không bị lan truyền ra ngoài…dù sao nó cũng là một nghệ… _ mẹ nó bỗng dừng lại nhìn vào cánh cửa
Nó đủ hiểu việc dừng lại đó là gì, nó đẩy cửa bước vào cúi đầu chào mọi người đang ngồi cùng bàn với mẹ nó.
- Chào các cô các chú ạ
- Ồ…Lệ Băng đây sao…
- Càng lớn càng xinh hơn phải không
- Cháu cảm ơn ạ
- Việc đã xong, mọi người có thể ra ngoài _ mẹ nó nói
- Chào ạ _ nó chào khi bọn họ ra ngoài
- Con tới đây có chuyện gì không _ mẹ nó nhìn nó
- À….chuyện là ngày mốt ở trường tổ chứ họp phụ huynh, và yêu cầu phụ huynh phải đi _ nó đặt tờ giấy mời trên bàn
- Ta sẽ xem xét rồi báo lại với giáo viện chủ nhiệm của con
- Mẹ sẽ không đi sao
- Ta còn nhiều công việc chưa giải quyết được
- Còn ba thì sao
- Con nên tự hỏi ông ấy, nhưng chắc ông ấy sẽ không đến được vì hôm nay ông ấy phải đi Mỹ chấm thi rồi
- Vậy ai sẽ đi họp cho con
- Ta đã nói là để ta xem xét rồi mà….nếu không còn gì con ra ngoài cho ta làm việc đi _ mẹ nó đứng dậy quay lưng lại với nó
Nhìn mẹ nó hồi lâu rồi nó cũng ra ngoài, nó tự hỏi từ nhỏ tới giờ mẹ nó đi họp phụ huynh cho nó được bao nhiêu lần rồi. Hay lần nào họp phụ huynh ai cũng ngồi cùng ba hoặc mẹ nhưng cả lớp chỉ có mình nó ngồi một mình bơ vơ nơi góc lớp. Nó lướt qua phòng Ân mà không biết, khi nó vừa bước qua thì Vương mở cửa bước ra, lúc này anh xuống dưới để đón ba mẹ của Ân lên trên, giờ xong việc nên anh ra ngoài. Cảm giác quen thuộc lướt ngang qua khiến anh sững người, nhìn qua nhìn lại để tìm kiếm cảm giác đó nhưng lại không thấy ai, có lẽ chỉ là ảo giác.
- Con trai…ta về mỹ nha _ mẹ Ân khóc nức nở
- Hãy để con ở lại vài ngày nữa đi _ anh cười
- Con à, ta thấy …
- Ba…con chưa cầu xin ba mẹ chuyện gì phải không, hãy coi như đây là lời cầu xin đầu tiên của con đi _ giờ thì anh đã khoẻ rồi, đã có thể đi lại bình thường rồi, chẳng qua là vẫn còn hơi yếu, đó cũng là một phần nhờ thuốc anh uống
- Anh à _ mẹ anh quay mặt vào lòng ba anh khóc nức nở
Nhìn cái chết đang cận kề đứa con mà mình đứt ruột đẻ đau thì hỏi sao họ có thể chịu nổi cú sốc đó, họ có thể làm tất cả để đổi lấy sự sống cho con họ. Nhưng với họ giờ này, tiền bạc vật chất không còn quan trọng nữa, tất cả đã chấm hết rồi.
***
Chờ rồi sẽ đến, cái ngày khủng khiếp nhất rồi cũng đến, hôm nay trường nó tấp nập người với người xe với xe, đây cũng là cơ hội để các gia đình đua nhau phô trương sự giàu có của mình. Tài xế thả nó trước cổng trường, đứng đó nhìn từng chiếc xe đi vào, họ bước ra cùng con cái của mình. Quay đầu lại phía sau với hy vọng mẹ nó sẽ xuất hiện, nhưng sao vẫn không thấy, thở dài nó mạnh dạn bước vào bên trong.
- Không ai đi họp cho cô sao _ hắn đứng sau lưng nó hỏi
- Không biết
- Tôi cũng không có ai đi họp, dù sao cũng có bạn, thấy đỡ tủi thân hơn rồi
- Ba mẹ cậu đâu _ nghe hắn nói vậy nó ngạc nhiên quay lại
- Không có mẹ….còn ba thì có thể coi như đã chết
- Ý cậu là… _ nó sững sờ khi hắn nói ba mẹ mình như vậy
- Chuyện dài lắm….có dịp tôi sẽ kể cho cô nghe…giờ thì vào thôi _ hắn ôm vai nó rồi cùng đi vào
Lớp học hôm nay đông hơn thường này, mỗi bàn được xếp thêm hai cái ghế giành cho phụ huynh của học sinh đi cùng. Ai cũng có ba hoặc mẹ ngồi bên cạnh, chỉ riêng có nó với hắn là ngồi một mình mà thôi. Việc không có ai đi họp phụ huynh cho nó cũng chẳng lấy làm lạ với cả lớp, nếu có ai đi họp cho nó điều đó mới là lạ lùng đấy.
- Lệ Băng….ai đi họp cho cô vậy _ Thiên Anh chống tay lên bàn hỏi nó
- …. _ nó chẳng muốn nói chuyện với cái con nhỏ “ cơ hội “ bắt bẻ nó lúc này
- Tôi chờ xem ai sẽ đi họp cho cô….một bà mẹ trung lưu, hay một ông bố đại gia đây, thất vọng thật không có ai à _ Thiên Anh vẫn cái giọng mỉa mai lên tiếng
- Con bé đó là ai là con phải để ý đến nó _ mẹ Thiên Anh hỏi cô ta
- Một con nhỏ rẻ tiền không biết điều, nó luôn là kỳ đà cản mũi mọi chuyện của con _ Thiên Anh nói nhưng nhìn nó
- Em thôi nói người khác như vậy được không vậy _ hắn nói
- Em nói gì sai….muốn chứng minh mình không phải như vậy thì gọi ba mẹ mình tới đi, để xem ba mẹ cô ta như thế nào….người ta hay nói cha mẹ nào con đó mà
- Chào các bậc phụ huynh cùng toàn thể các em học sinh, lớp ta đi họp khá đầy đủ, điều này là điều đáng mừng….vậy không làm mất thời gian của phụ huynh tôi xin vào vấn đề chính luôn _ cô nhìn lớp một lượt rồi ngồi xuống ghế giành cho giáo viên
- Khoan đã…._ Thiên Anh nói
- Có chuyện gì sao Thiên Anh _ giọng của cô ta làm cả lóp chú ý
- Em muốn hỏi…một số bạn không có phụ huynh đi họp thì sao ạ, nếu như gia đình đang ở nước ngoài thì không nói làm gì nhưng gia đình bạn đó đang ở đây thì chuyện không đi họp cô không thấy vô lý sao
- Ý em muốn nói Lệ Băng _ cô cười mỉm _ ba mẹ Lệ Băng rất bận rộn, vì vậy không ai đi họp cho bạn ấy…với lại ba mẹ bạn ấy đã gọi điện và xin gặp để biết thành tích học tập của con mình rồi
- Vô lý _ Thiên Anh không hài lòng với câu trả lời của cô giáo
- Không còn gì ta bắt đầu được chứ _ cô nhìn cả lớp một lượt nữa rồi mới bắt đầu
Buổi họp phụ huynh cuối cùng cũng kết thúc, nó là người đứng dậy đầu tiên. Thật xấu hổ, ba mẹ rốt cuộc vẫn không xem nó là gì cả, với họ công việc quan trọng hơn con cái mình sao.
- Lệ Băng _ tiếng Eric gọi ở sau
- Lệ Băng….nghe tôi nói đã _ Eric chạy lên trước mặt nó
- …. _ nó nhìn cái tên phiền phức này mà không nói gì hết
- Muốn đi chơi không, dù sao giờ cũng không phải đến nhạc viện
- Tôi không….
- Đi thôi _ nó chưa kịp nói hết câu thì cậu ta đã kéo nó chạy đi rồi
Hắn đứng trên lầu nhìn xuống, thấy nó tay trong tay đi cùng Eric khiến hắn cảm thấy không vui, ở đâu bên ngực trái nó nhói đau. Đưa tay lên rờ vào chỗ vật thể đang đập hắn lắc đầu thở dài rồi đi về.
Eric đưa nó đến khu vui chơi, có lẽ cậu ta đã nhận ra nét buồn trên khuôn mặt nó trong buổi họp, việc bị người khác xoi mói về việc ba mẹ mình không đi họp chắc đã làm nó buồn. Chơi hết trò này tới trò khác, mặc dù bị ép đi chơi nhưng nó vẫn thấy vui, cũng thầm cảm ơn cái tên nhiều chuyện kia vì đã giúp nó giải toả nỗi buồn phiền trong lòng. Chơi xong cậu ta và nó dắt nhau ra sườn cỏ sau lưng chiếc đu quay của khu vui chơi ngồi, ở đó có khá nhiều người ngồi tán gẫu trò chuyện với nhau. Nhưng không khí vẫn làm nó thấy ngột ngạt, vì nơi này chỉ giành cho tình nhân mà thôi.
- Ăn đi _ cậu ta ngồi xuống cạnh nó rồi đưa cho nó một ly kem vị bạc hà
- Bạc hà sao _ nó ăn một thìa đầu tiên
- Sao thế…cậu không thích bạc hà hả
- Không…chỉ là…rất ít người thích bạc hà, người ta hay bảo cái vị thanh thanh của bạc hà khiến người ta thấy khó chịu…không biết tại sao nữa
- Khó chịu sao?
- Có người còn bị dị ứng với bac hà nữa đấy _ nó nói tới đây thì dừng lại, vì trong những người nó quen biết thì Ân cũng là một người ghét nhất vị bạc hà
- Về thôi _ nó đứng dậy trước
- Còn sớm mà
- Tôi phải đến nhạc viện tập luyện nữa _ nó quay lưng bỏ đi trước
- Đợi tôi với _ Eric vội vàng chạy theo nó
Đọc tiếp Tôi lỡ thích cô rồi…sao đây? – Chương 26