Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1489 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:59:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26: Tên Đần Và Chó Không Được Vào
ường Đông là ngã ba giao thoa của các con đường từ bốn phương tám hướng đổ về, từ nơi này đi đến mọi cổng thành đều được, đây cũng là nơi náo nhiệt và phồn hoa nhất thành Triều Dương.
Cách nơi giao nhau khoảng mười thước có một phủ đệ rất lớn, giàu sang lại phú quý. Mặt tiền sơn son đỏ, hai bên là hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt đứng trông chừng, bên trên còn được phủ lụa đỏ trông phú quý khác thường. Tịch Nhan có ngốc đến đâu cũng sẽ không nghĩ rằng những thứ này treo lên là để nghênh đón mình, nếu nàng gả cho tứ Hoàng Tử thì còn có thể, nhưng bây giờ nàng không có tư cách đó. Trên tấm biển treo cao là ba chữ bằng vàng rất lớn, cứng cáp hữu lực- Phủ Tể Tướng. Đây là phủ lớn bậc nhất của vương triều Lưu Ly, gia đinh gác cửa mặc y phục màu xanh thẫm, gương mặt dữ tợn, ung dung đi qua đi lại trước cửa, dáng vẻ ngang tàng thấy rõ.
Gia đinh ở phủ Tể tướng có thể sánh ngang với những quan tép riu hàng cửu phẩm nên ỷ thế hiếp người, lúc nào cũng kiêu ngạo, ngang ngược.
“Oa – - “
Hạ Dạ Bạch ngẩng đầu, to vẻ thán phục trước sự xa hoa lộng lẫy của phủ đệ trước mắt, không nhịn được kêu một tiếng.
“Nhan Nhan, thật lớn, thật xa hoa.”
Điều này cũng khó trách, chỗ ở của Hạ Dạ Bạch nói cho oai là Cung Vương phủ, nhưng thật ra ngay cả một phần của Thương nhân lớn cũng không bằng.
Lúc Tiên hoàng còn tại vị từng có trận đại chiến với Hung Nô, khi trở về cả người tơi tả, thiếu chút nữa là bỏ mạng trên chiến trường. Mạc Ngôn An khi ấy dũng cảm giết địch, có công cứu giá, sau trận đánh lại có nhiều biểu hiện xuất sắc. Tiên đế vốn coi trọng kỳ tài, trực tiếp tấn thăng ông ta làm Binh bộ thượng thư. Từ một tiểu binh xoàng trên chiến trường trở thành quan nhị phẩm của Lưu Ly quốc, tiếp đó lại từ Binh bộ thượng thư trở thành Tể Tướng khuynh triều, nhân vật huyền thoại như vậy ngay cả Tịch Nhan cũng không khỏi không bội phục. Người này chính là dựa vào sức mình trèo lên cao.
Tướng phủ là nơi ông ta nhận được khi trở thành Binh bộ thượng thư, Tiên đế không hề keo kiệt với ân nhân cứu mạng mình, bất luận là địa điểm hay kiến trúc đều tốt nhất, uy nghi mà lộng lẫy vô cùng. Hiện giờ Mạc Ngôn An đã trở thành Tể Tướng của một quốc gia, lại tiếp tục xây dựng thêm xung quanh phủ. Ở Lưu Ly quốc này, ngoài Hoàng Cung xanh vàng rực rỡ và phủ đệ của Hoàng tử Hạ Thiên Thần, thì nếu phủ Tể Tướng nhận xếp thứ hai, tuyệt không có nhà nào dám nhận thứ nhất, tất nhiên không thể đánh đồng với Vương phủ rách rưới của Hạ Dạ Bạch.
“Tên đần kia, tới đây làm gì? Chỗ chúng ta đường đường là Tướng phủ, không phải nơi ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi, mau cút cho ta.”
Tên gia đinh vừa nói vừa bước xuống bậc thang, ra vẻ hung hãn muốn đuổi người, cánh tay gã còn chưa vươn đến trước mặt Hạ Dạ Bạch thì đã bị Tịch Nhan chắn trước. Hồng Đậu tiến lên một bước, chỉ tay vào gã: “To gan, mới có vài ngày ngắn ngủi đã không nhận ra Tứ tiểu thư sao?”
Khí thế bức người, Hồng Đậu như vậy tất nhiên là kém bình tĩnh hơn Tương Tư. Tịch Nhan nhìn Hồng Đậu, gương mặt lộ vẻ lạnh lùng, nếu không phải Hồng Đậu ra tay thì cánh tay của người kia bây giờ đã bị phế.
Tên đần mà người ta có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, thử hỏi trên dưới nước Lưu Ly này, ngoài Thất vương gia Hạ Dạ Bạch thì còn người đần độn nào mang ngân bạch mặt nạ nữa. Bọn chúng biết rõ hôm nay hắn sẽ đại giá quang lâm phủ Tể tướng này mà cứ giả vờ không biết, thậm chí còn xua đuổi. Tốt, thật sự rất tốt, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, những tên gác cổng ở phủ Tể Tướng đem điều này ra phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
“Tướng phủ của chúng ta làm gì có tứ tiểu thư, chỉ có một Vương phi đã gả cho tên đần thôi.”
Người này rõ ràng là cố ý làm khó dễ, Mạc Ngôn An kia tuy xấu xa nhưng đối xử với Mạc Tịch Nhan rất tốt, hôm nay, ngay cả một tên canh cửa cũng dám làm càn với nàng, chỉ sợ sau lưng hắn có người giật dây. Tịch Nhan chau mày, thật không hiểu nổi Tiểu Bạch có gì đáng uy hiếp, hay là tất cả mọi người đều thích bắt nạt kẻ yếu?. Tướng phủ này được xưng là một lòng vì Vương triều Lưu Ly, mới vừa rồi trong lòng nàng còn tán thưởng thủ đoạn của Mạc Ngôn thật cao thâm mới leo lên vị trí như vậy, thì ra ngay cả tên lính gác cổng cũng không quản lý được.
Trên quan trường, mọi sự thay đổi chỉ trong nháy mắt, một giây trước còn quyền thế ngút trời, một giây sau đã khuynh gia bại sản, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Xưa nay cư xử với thành viên hoàng thất không nên phân biệt trên dưới mà phải đối xử công bằng, Tiểu Bạch dù ngốc nhưng cũng là thất Vương gia, lại dính vào những lời rèm pha như vậy, chẳng lẽ hắn không đáng được mọi người để trong lòng ư?
Sự thật cũng thế, Tiểu Bạch lẻ loi cô độc, chốn hậu cung không có mẫu phi được Hoàng Thượng sủng ái, triều đình lại càng không có thế lực nào ủng hộ, hắn như vậy căn bản không thể uy hiếp đến ai.
Tốt, tốt lắm, thật sự là rất tốt. Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn ba chữ vàng kia, một ngày nào đó nàng phải tự mình dỡ tấm bảng này xuống, ném nó trên đất rồi hung hăng giẫm đạp mới hả dạ.
“Nhan Nhan – - “
Hạ Dạ Bạch nép vào lưng Tịch Nhan, sau đó thò đầu ra, dè dặt gọi một tiếng, giọng nói run rẩy lại có chút hoảng sợ.
“Chúng ta trở về có được không, bọn họ thật hung dữ.” Hạ Dạ Bạch sợ hãi suýt khóc lên.
Tịch Nhan không quay đầu lại, chỉ đưa tay nắm chặt tay hắn kéo đến cạnh mình.
” Xin lỗi – - “
Nàng gằn từng tiếng, kiên định mà quyết tuyệt, thân thể nhỏ bé dường như tản ra sức mạnh làm gió mây thay đổi, đôi mắt lại bí mật mang theo khí thế làm khuynh đảo giang sơn. Hai bên đấu mắt với nhau, tên lính gác cổng dữ tợn bất giác nuốt nước bọt cái ực, lui về phía sau hai bước. Từ khi nào tứ tiểu thư lại trở nên đáng sợ như vậy?
Cái này chẳng qua là phô trương thanh thế, tứ tiểu thư quanh năm ở chốn khuê phòng, ngoài cầm kỳ thi họa thì những cái khác đều không thể. Đây chỉ là hù dọa người mà thôi. Nghĩ vậy, tên gác cổng lập tức dừng bước, ngẩng đầu “hừ” một tiếng giống như con gà trống kiêu ngạo ngông cuồng.
Tịch Nhan hừ lạnh, không xin lỗi phải không? Nàng nhất định khiến hắn càng thêm hối hận.
“Mới vài ngày ngắn ngủi đã quên mất chủ nhân của mình, loại chó giữ nhà có mắt không tròng như ngươi còn có tác dụng gì?”
Tương Tư nhận ra sắc mặt Tịch Nhan thay đổi, hơn nữa khí thế quanh người nàng nói cho Tương Tư biết tính tình nóng nảy của tiểu thư lại sắp bộc phát. Nhưng đây là tướng phủ, ngày mai lại là lễ mừng thọ của Lão thái quân, “nữ nhi gả đi như nước hắt ra ngoài”, ngày tiểu thư hồi môn tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hồng Đậu cũng nghĩ như vậy. Ở Vương phủ, bọn này đều là hạ nhân, bắt nạt Vương gia là chuyện không thể dung. Vừa rồi những người trên đường kia chẳng qua chỉ là tiểu dân, nếu có làm loạn thì Vương gia dù sao cũng là người của hoàng thất, có chuyện xảy ra nhất định hoàng thất sẽ không bàng quan đứng nhìn mà lập tức can thiệp để bảo vệ mặt mũi. Nhưng đây là Tướng phủ, đánh chó cũng phải nể mặt chủ nhân, vừa nhìn đã biết tên canh cửa này có người sai khiến, tám chín phần thoát không khỏi liên quan đến nhị tiểu thư.
Trong lòng hai người thầm kêu không ổn, bỗng nhiên, khoảng mười lăm nam tử chạy ra từ cổng lớn, sắc mặt Tương Tư vui vẻ hẳn lên: “Tiểu thư, phu nhân cho người đến đón chúng ta kìa.”
Người nọ mặc trường sam màu tím trông vô cùng bắt mắt, nhưng so ra lại kém lộng lẫy như trang phục chủ nhân hay mặc, vóc dáng gã không cao nhưng cả người lại toát lên nét khôn khéo mạnh mẽ, vừa đến đã chỉ vào hai gia đinh hung tợn đứng ngáng đường, trách móc.
“Tứ tiểu thư cũng không nhận ra, lại còn dám chặn đường, hai thằng nhãi các ngươi có mắt như mù chắc?”
Tịch Nhan thu tay về, lo lắng Hạ Dạ Bạch sợ hãi nên nắm chặt tay hắn rồi quay đầu nhìn hắn mỉm cười. Nàng đương nhiên biết địa bàn này không phải của mình, nhưng nếu ai dám ức hiếp Tiểu Bạch thì cho dù là Hoàng đế nàng cũng sẽ không bỏ qua chứ đừng nói là tên canh cửa phủ Tể tướng.
Kiếp trước nàng đã chịu bao đau khổ, vất vả lắm mới có cơ hội báo thù rửa hận, tiếc là không thực hiện được. Thế cũng tốt, ít nhất để bảo vệ Tiểu Bạch, dùng những thủ đoạn trước kia của mình trừng phạt kẻ ác cũng rất thoải mái, nhưng mà không quyền không thế thì chỉ như trói tay bó chân mà thôi. Nếu ở hiện đại, với chuyện như hôm nay thì dù có người chạy ra đi nữa nàng cũng nhất định phải móc đôi mắt kia xuống.
“Tứ tiểu thư, Nhị phu nhân cho thuộc hạ tới đón người.”
Thái độ của người nọ rất cung kính, xem ra Nhị phu nhân cũng có chút địa vị ở Tướng phủ này.
Tịch Nhan gật đầu, món nợ hôm nay ngày sau có thời gian nàng sẽ đến tính. Lễ mừng thọ của Lão tổ tông nhỡ xảy ra chuyện thì cũng chẳng có lợi gì cho Tiểu Bạch.
Nàng muốn bỏ qua như vậy nhưng người kia lại liều chết bước lên, đưa tay ngăn Hạ Dạ Bạch lại: “Tứ tiểu thư có thể vào, nhưng hắn…thì không được.”
Thái độ kiêu ngạo ngang tàng, miệng lại liên tục cười gian, gã chỉ sang bên cạnh, chỗ đó dựng một biển hiệu nhỏ, dùng gậy trúc giữ thăng bằng, bên trên ghi: “Tên đần và chó không được vào.”
“Muốn vào cũng được nhưng chỉ có thể vào bằng chỗ đó.”
Loáng thoáng phía sau tấm biển là một lỗ chó cao tầm một thước. Phủ Tể tướng này thật uy phong, ngay cả lỗ chó cũng lớn hơn nơi khác.
Sóng trước chưa bình, sóng sau lại tới. Tương Tư và Hồng Đậu theo bản năng ngước nhìn Tịch Nhan, cảm giác như có quầng lửa bao quanh người nàng, nộ khí ngút trời, hệt như mưa rền gió dữ trên trời trút xuống, ai cũng không thể ngăn cản.
Thứ Nữ Cuồng Phi Thứ Nữ Cuồng Phi - Tiểu Yêu Trọng Sinh