Số lần đọc/download: 2224 / 13
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:33 +0700
Chương 26: Dây Thanh Réo Rắt Đàn Vì Ai
ên ngoài thành Long hoàng là một vùng hoang vu chưa khai khẩn, chỉ rải rác vài ba thôn làng nho nhỏ. Khắp Đại Ma quốc không có lấy một con người, dân cư trú ngụ trong các thôn làng này cũng là yêu ma, phần đông tu vi tương đối thấp nên xấu hổ không dám vào thành sống. Vì thế, chúng đành tự mình lập nên nhà cửa ở riêng.
Khí hậu của Đại Ma quốc rất khắc nghiệt, băng tuyết quanh năm khiến không một loài thực vật nào sinh trưởng được, cỏ cây động vật đều hiếm hoi, cuộc sống của yêu tộc trong các làng cũng rất chật vật, nhưng họ không hề oán hận, chí ít thì họ đã có chỗ nương thân, đó chính là ân huệ lớn nhất mà họ nhận được trong đời. Vì thế, họ rất cảm kích Long hoàng, cảm kích suốt đời suốt kiếp.
Đại Ma quốc mau chóng phát triển, các yêu ma cùng tụ tập lại trong làn tuyết xanh lam. Tất cả những thay đổi đó diễn ra trong chưa đầy nửa tháng. Chỉ nửa tháng, Đại Ma quốc đã hình thành. Thôn làng, thành quách, thần dân, quân đội đều đầy đủ cả, tuy chỉ xấp xỉ mười vạn thần dân, nhưng bất kỳ một quốc gia nào trên mặt đất này cũng không dám xem thường họ.
Từ sau lễ khai quốc, Long hoàng chưa hề lộ diện. Mọi sự vụ nước nhà đều do đệ nhất quyền thần là Ngọc Đỉnh Xích đảm trách xử lý. Bất kể mệnh lệnh nó đưa ra kì cục vô lý đến đâu, thần dân vẫn nhất nhất tuân theo.
Cứ thế, lại thêm nửa tháng nữa trôi đi.
o O o
Thôn Hoàng Sơn là thôn nhớ nhất của Đại Ma quốc, cũng là thôn làng ở gần Đại Đường nhất. Nhưns đây lại có thể nói là thôn làng phì nhiều nhất, vì nó toạ lạc trong một thung lũng, núi cao bao bọc ngăn tuyết ở bên ngoài, thời tiết khống đến nỗi lạnh quá. Mặt nam thung lũng có một cánh rừng, và thật hiếm hơi, còn có một dòng suối từ trong rừng chảy ra, thôn Hoàng Sơn toạ lạc bên hai bờ dòng suối này.
Chính nhờ dòng suối tưới nhuần và sự che chắn của vách núi, ở đây cũng tương đối có sản vật. Những con thú nhỏ như khi vượn thường đến bờ suối uống nước, dưới những lớp dày lá rụng có những loại thảo mộc chịu được rét, dưới suối có những loài cả trắng vảy cứng vị rất thơm ngon. Nếu may mắn thì còn có thể tìm được nhân sâm cực quý.
Vì thế làng tuy nhỏ, nhưng cuộc sống không đến nỗi khó khăn.
Tiểu Thiều khoác cái làn ra bờ suốt, đi nhặt thực phẩm cho ngày hôm nay. Cô đến thôn Hoàng Sơn đã mười mấy ngày, bắt đầu thích nghi được với cuộc sống nơi đây. Cô không sợ khổ, chỉ sợ phải sống cuộc sống nơm nớp thấp thỏm. Cư dân thôn Hoàng Sơn đều là từ dãy Hoàng Sơn chuyển đến, ở đó sản vật phong phú, nhưng chứa đụng những hồi ức không vui vẻ chút nào của Tiểu Thiều. Cô vốn có một gia đình hạnh phúc, nhưng ba năm trước, cô chính mắt trông thấy một nhân vật như thần tiên từ trên trời hạ xuống, giết sạch cha mẹ và anh trai của cô. Cô phải trốn vào kẽ đá mới thoát được sự lùng sục của thần tiên. Từ đó trở đi, cô không dám ra tìm thức ăn nữa, phải đợi đến đêm nào không trăng và gió mạnh, cô mới rón rén ra cửa hang đào chút ít củ dong để ăn.
Cô gần như quên bẵng cảm giác được ở dưới ánh mặt trời, vì thế cuộc sống ở thôn Hoàng Sơn tuy vất và, nhưng Tiểu Thiều vẫn cảm thấy như lên thiên đường.
Hôm nay thu hoạch chẳng được bao nhiêu, nhưng Tiểu Thiều là người rất dễ hài lòng. Lạc gia gia từng nói với cô, yêu tộc là một thế với tự nhiên, không nên đòi hỏi quá nhiều từ tự nhiên, phải bảo vệ tự nhiên như bảo vệ chính mình. Tiểu Thiều chưa bao giờ bắt động vật sống, cô sẵn lòng làm bạn với báo, với cá, nên chỉ hái chút ít củ dong và nấm bỏ vào làn. Đột nhiên, cô “a” lên một tiếng, kinh ngạc dùng chân, hai tay ôm chặt lấy cái làn.
Bên dòng suối, có một người đang nằm bất động. Xem chừng như gã ta muốn bò tới uống ngụm nước, nhưng gió tuyết đáng sọ đã tước hết sức lực của gã, để gã ngất lịm đi trước khi chạm được tới đích. Gã ăn bận rất phong phanh, chỉ một tấm áo đơn, mà đã rách nát rồi. Cổ tay lộ khỏi cửa tay áo, trắch bệch vì đóng băng tự bao giờ, một sợi tóc dài màu vàng kim tuột ra khỏi cổ áo, giống như ánh nắng bị tuyết phủ lấp vậy.
Người đó đang chết dần.
Tiểu Thiều hoảng hồn, cô chưa bao giờ phải chứng kiến người nào chết trước mặt mình cả. Bàn năng thúc đẩy cô lao đến kéo gã ta dậy, nhưng cô bỗng khựng lại. Đây là “người”, là kẻ địch của các loài yêu ma. Cha mẹ và anh trai của cô, đều bị một “người” ngập trong hào quang lấp lánh giết chết. Làm sao cô có thể cứu kẻ thù của mình được?
Tiểu Thiều bặm môi, gắng bắt trái tim của mình trở nên cứng rắn. Cô đi vòng qua con người hấp hồi đó, nhưng sợi tóc vàng tuột ra giữa gió tuyết kia trông thật vô tội, khiến cô không thể đem lòng căm hận được. Tiểu Thiều cau mày, không biết nên làm thế nào mới phải. Cô rất muốn cứu gã, tuy “người” đã giết gia đình cô, nhưng cô không muốn thù hận bất cứ ai cả, cho dù có được sức mạnh, cô cũng không muốn trả thù. Vì cô biết, khi cô giết kẻ thù xong, thì rất có thể cũng có một đứa bé phải chịu nỗi đau mất người thân giống cô. Nhưng… nhưng Long hoàng đã ra nghiêm lệnh, không cho phép con người đặt chân vào đất đai của Đại Ma quốc. Mệnh lệnh của Long hoàng không thể làm trái được.
Tiểu Thiều thấy lòng rối bời, cô không biết nên xử sự ra sao. Nếu có Lạc gia gia ở đây thì tốt biết bao, chắc chắn ông sẽ đua ra được quyết định đúng đắn.
Người nọ co giật, thân thể cứng đờ trỗi lên chút sức lực cuối cùng, gã gắng gỏi chìa tay ra, cố vươn đến dòng suối lạnh băng:
- Nước…
Tiểu Thiều cầm lòng không đậu, bèn bước tới đỉnh vực gã dậy. Cô quên mất tay mình vẫn còn khoác chiếc làn, vì thế chiếc làn lăn ra khỏi tay cô, rơi bịch vào đầu người nọ. Nấm, dong, củi lóc cóc lăn ra, đập chí chát vào mặt người nọ. Tiểu Thiều hoảng hồn, vừa xuýt xoa “xin lỗi!” vừa lao đến chộp lấy cái làn, hấp tấp quá giẫm nhầm phải tay người nọ, bèn vội vàng nhảy ra, nhưng quên bẵng mất đây là bên dòng suối, nên ngã nhào xuống nước, nước lạnh lẫn với những mẩu băng vụn hắt ào lên người nọ.
Tiểu Thiều càng hoảng, mà càng hoảng thì càng cuống, vội vàng nhảy lên khói suối ẵm người kia dậy. Nhưng cô quên mất mình đang ở trong rừng, “bộp” một tiếng, đầu cô đụng phải cành cây đau nhói. Tiểu Thiều kêu “ối dà”, hai tay bất giác giơ lên ôm lấy đầu, đau đến trào nước mắt. Người nọ vừa được cô ẵm dậy, lại đã rơi thịch xuống đất. Hai tay co giật cuối cùng cũng ngừng cử động, hai mắt nhắm nghiền, nằm lặng yên.
Tiểu Thiều nhảy bổ đến, suốt quá trình ấy cô lần lượt giẫm lên hết bắp chân, bụng rồi ngực, mới ôm được đầu gã:
- Ngươi không thể chết được!
Người nọ vẫn không nhúc nhích. Tiểu Thiều bối rối đến nỗi muốn phát khóc lên được, cô gắng sức đỡ gã đậy, dìu về ngôi nhà tranh nhỏ của mình. Cô không thể bỏ mặc người này, bởi vì hành động đó sẽ khiến cô day dứt cả đời.
Trong ngôi nhà tranh nhỏ bập bùng một đống lửa nhỏ, giúp không khí ấm áp hơn lên. Đấy là một cân nhà rất đơn sơ, không có bài trí gì cả, nhưng là chôn nương thân của Tiểu Thiều. Cô cuống quýt kéo người nọ lên giường, vụng về rót một cốc nước nóng, ghé vào miệng gã. Tay cô run rẩy làm nước nóng vãi túng tóe, bắn vào tay bỏng đến nỗi cô phải kêu ré lên, nhưng vẫn không thể nào đổ vào miệng người đó được.
Gã tóc vàng vốn chỉ hôn mê, nhưng sau một hồi quăng quật và bắn nước của Tiểu Thiều, nay tính mạng đã như chỉ mảnh treo chuông.
Tiểu Thiều bật khóc. Ngươi không thể chết, ngươi không thể biến thành nạn nhân đầu tiên của ta được. Ta không sát nhân, trước đây không, sau này cũng không. Ngươi không được ép ta phá lệ đâu đấy!
Sực nhớ lại những việc mà ông thợ săn Lạc gia gia thường làm, mắt Tiểu Thiều sáng bừng lên. Cô lao vọt ra cửa, một khắc sau lại lao vọt trở vào, tay ôm theo một bó gỗ và một nắm cỏ. Cô loay hoay một hồi mới dỡ được chăn đệm và tấm phản mà người nọ đang nằm ra, thay vào dưới mình gã mấy thanh gỗ to xấp thưa, sau đó chụm một đống lửa.
Mỗi lần Lạc gia gia đánh được lợn rừng, đều cho lên lửa quay thế này, chỉ một lát sau là lợn chín, thịt đổi sang vàng ruộm, mỡ chảy xèo xèo, cả nhà thơm nức… Tiểu Thiều nuốt nước bọt, khêu đống lửa cho ngọn bốc cao, sưởi ấm thân thể cứng đờ của người nọ.
Cô cảm nhận được tấm thân gã đang mềm dần ra, bèn vui vẻ cười vang, đưa tay quệt mạnh nước mắt trên mặt mình. Đột nhiên, có giọng nói điềm tình vang lên:
- Cô nương xinh đẹp! Cô thế này thật khiến ta khó xử.
Tiểu Thiều giật mình, chợt nhận ra, không hiểu từ lúc nào, người trên đống lửa đã ngóc đầu dậy, đang nhìn cô vẻ hài hước. Tiểu Thiều hoảng vía, tay chân run bần bật, giẫm tung cả đống củi bên dưới người gã nọ, gã ta rú lên một tiếng, ngă nhào vào lửa, cả người liền bắt cháy.
Tiểu Thiều luồng cuống tay chân, muốn tìm nước nhưng chẳng thấy nước đâu. Cô rối rít nhảy bố tới trước, định dùng thân mình để dập tắt lửa, thì một đôi tay đã từ trong lửa thò ra, ôm lấy cô. Sau ngẩn ấy giày xéo, ngọn lửa đã tắt ngúm bên dưới hai người, gã thiếu niên ẵm lấy Tiểu Thiều, đặt cô xuống đất.
Ngọn lửa đã đốt nham nhở chiếc áo của gã, để lộ toàn bộ mái tóc vàng. Căn nhà nhỏ bỗng như được nắng rọi vào. Tiểu Thiều chợt phát hiện ra, sóng mắt của gã rất êm đềm, tưởng chừng liếc khẽ là sẽ nhìn thấu vào tim cô. Cô cố kiềm chế tiếng kêu thảng thốt, mặt đỏ ửng lên, rồi đột ngột vặn mình, vùng ra khỏi lòng gã thiếu niên. Gã ta không kịp đề phòng, mất đà ngã bật ngừa ra giường. Tiểu Thiều vội vàng nhào theo để đỡ gã dậy. Rồi y như một con hươu, lúc nhảy trái lúc nhảy phải, Tiểu Thiều làm cho nhà cửa rối beng lên, may sao cuối cùng cũng thu dọn xong mọi thứ.
Lửa được khơi ngọn trở lại, kiềng cũng được bắc lên như cũ.
Trên lửa là một nổi canh nấm toả mùi thơm. Hơi ấm của ngọn lửa, mùi thơm của canh nấm khiến cho căn nhà tranh bé nhỏ trở nên ấm áp và ấm cúng. Tiểu Thiều ngồi bên đống lửa, cầm một cái vá gỗ khuây khuây nổi canh, mặt đỏ bừng, rõ là không được tự nhiên cho lắm.
Thiếu niên nọ ngồi ở mép giường, đã cởi áo, đang quấn mình trong chăn của Tiểu Thiều, tay cầm một cốc trà nóng nhấp từng ngụm. Hơi giá dần tan, sức sống dần dần thấm vào cơ thể gã.
- Cảm ơn cô! - Gã nhìn cô gái lương thiện.
Tiểu Thiều càng đỏ mặt:
- Miễn ngươi không trách ta là được rồi!
Thiên niên lấy làm lạ:
- Vì sao ta phải trách cô? Chính cô cứu ta mà.
Mặt Tiểu Thiều đó lựng lên như câu đối dán trước cửa hôm Tết. Cô ấp úng, rồi đúng phắt dậy nói toáng lên:
- Xin lỗi, thực ra nước với dấu chân trên người ngươi là do lỗi của ta. Không phải ta cứu ngươi đâu, thực ra muốn hại ngươi đó.
Thiếu niên phì cười. Mái tóc vàng lọt ra khỏi kẽ chăn bông, điêm xuyết thêm cho nụ cười của gã. Nụ cười ấy rất mê hoặc, khiến Tiểu Thiều không kìm được ước vọng, giá như suốt đòi được tắm trong nụ cười thế kia thì hạnh phúc biết bao.
- Đồ ngốc, làm sao ta trách cô được chứ! Nếu không nhờ cô, ta đã chết cóng bên bờ suối rồi. Cô là ân nhân của ta, ta sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình của cô.
Tiểu Thiều nhảy dựng lên:
- Không… đừng nói thế, xin đừng nói thế!
Thiếu niên cười khẽ, cúi đầu xuống hớp một ngụm trà. Căn nhà tranh chìm vào tịch mịch, Tiểu Thiều hoang mang như thể vừa làm một việc gì đáng hổ thẹn, cô vội khoá lấp:
- Làm sao ngươi lại đến đây? Con người không được phép đặt chân vào Đại Ma quốc cơ mà.
Thiếu niên mỉm cười:
- Không được phép ư? Ta không biết đến quy định đó. Ta thích đi dạo, chân bước đưa chân thế nào lại lạc đến đây. Cô gái trẻ hiền lành ơi, cô có thể cho phép ta dùng tiếng đàn để diễn tá lòng cảm kích của mình được không?
Gã nhẹ nhàng rút ra một cây thụ cầm cũ kỹ. Thân đàn chạm từ gỗ ô liu, giống như hai vũ nữ áp lưng vào nhau mà múa, ở giữa mắc năm dây, một thanh vặn bằng sắt xuyên qua chính giữa, kết nối thân dàn và dây đàn. Vũ nữ lặng dừng trong tư thế bay lên trời, giống như hai con khổng tước cùng xòe đuôi.
Thiếu niên nhẹ nhàng ôm cây đàn đứng lên, mái tóc vàng dài xoã xuống, mắt khép hờ, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên dây đàn. Tiếng đàn như mấy bay lập tức tràn ngập căn nhà nhớ.
Tiếng đàn réo rắt, Tiểu Thiều chưa bao giờ nghe thấy âm thanh nào hay như vậy. Tưởng chừng không còn gió tuyết ngập trời, cô lại được trở về với cố hương ở dãy Hoàng Sơn. Gia đình vây quanh, yêu thương chăm sóc cô. Khôna ai gọi cô là “yêu ma” nữa, hễ gặp cô là người ta tỏ ra vui vẻ, khen ngợi khuôn mặt hiền hậu của cô. Họ sẽ khoản đãi cô bằng những đồ ăn thức uống ngon lành, nhiệt thành chào đón cô như chào đón một vị khách quý từ phương xa đến.
Một thế giới đẹp đẽ biết bao!
Lệ tràn khỏi mắt Tiểu Thiều, cô tưởng như lời dặn dò của mẹ ân cần vang lên bên tai. Ở đằng xa hoa nỡ, núi xanh, cậu bé hàng xóm chạy sang, khuôn mặt ngượng nghịu mời cô cùng đi dạo trên bãi cỏ xanh.
Một cảnh tượng đẹp biết bao!
Tiểu Thiều bất giác ôm mặt, nước mắt trào ra qua những kẽ tay. Nếu… nếu dãy Hoàng Sơn cũng giống như Đại Ma quốc thì tốt biết bao. Tiếng đàn ngừng bặt, thiếu niên nói giọng ấy náy:
- Tiếng đàn của ta không hay, làm cô khóc rồi!
Tiểu Thiều vội nói:
- Không, không! Ta rất muốn nghe, ngươi đàn bản nữa đi, được không? - Cô khẩn khoản nhìn thiếu niên, đôi mắt rưng rưng lệ.
- Được.
Tiếng đàn lại vang lên, nhưng đã tước bỏ hết sắc thái đau đớn. Tiếng đàn thường là vui vẻ, chỉ hiềm tâm trạng của người nghe khác nhau, nên mới dẫn đến buồn vui khác nhau. Nhưng lần này, Tiểu Thiều không rơi nước mắt nữa. Tiếng đàn rất trong trẻo, giống như tiếng suối róc rách trên đá núi. không có bi thương, không có tiếc nhớ. Giống như một con bồ câu trắng bay trong gió xuân, làn gió mát lành lùa vào cổ, khiến cho tóc bay bay. Bầu trời đằng xa một màu xanh lam, mây trắng bổng bênh như tà váy lượn quanh chân. Mãi mãi bay lượn trong thanh xuân, bay lượn trong giấc mộng tuổi trẻ.
Tiểu Thiều nở nụ cười ngọt ngào, chìm đắm trong sự vỗ về của tiếng đàn. Giống như chìm trong nụ cười màu vàng kim kia, không bao giờ quay lại với thực tại nữa.