Số lần đọc/download: 547 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:06:41 +0700
Q.2 - Chương 14
“T
a nhanh hơn ngươi một bước, đúng không?”
“…” Xem ra ta đã kéo dài quá lâu rồi.
“Ta có thể tính là ngươi đã thành công.” – Hắn cúi đầu để sát vào mặt ta, chậm rãi mở miệng – “Ngươi muốn cái gì?”
Ta kinh ngạc nhìn hắn: “Có thể chứ?”
“Sao lại không thể? Đây chẳng phải mục đích của ngươi ư?”
Ta cúi đầu rũ mắt, lập tức trở nên kiên định, nói: “Thả Hạ Hầu Ý.”
“…” Diêm Sâm ngưng mắt nhìn ta, trong con ngươi là cảm xúc cổ quái lại ẩn chứa sự hoảng hốt. Một lúc lâu sau, hắn mới cúi đầu ra tiếng – “Ngươi thích hắn sao?”
Hả?
Ta chớp mắt vài cái, nhìn hắn rồi lại nhìn Hạ Hầu Ý ở phía sau, trong đầu nhất thời quay cuồng loạn chuyển. Hắn hỏi cái gì vậy? Ta có thích Hạ Hầu Ý hay không?
Lại xoay người nhìn hắn đang đứng ngay trước mặt, ta thật sự không biết nên trả lời như thế nào. Nói không thích? Khẳng định là không có khả năng, tốt xấu gì hai tháng qua cũng sẽ có chút cảm tình, hơn nữa nếu nói vậy thì chắc chắn Hạ Hầu Ý sẽ không được thả. Nói thích …
“Được rồi!”
Ta kỳ quái nhìn thẳng vào mặt hắn vẫn không có chút biểu tình. Hắn … không cần ta trả lời?
“Thẩm đại nhân.” – Hắn hơi nghiêng đầu.
Thẩm Diệu Đình hiểu được, đồng thời cũng có chút khó xử nói: “Thái Phó đại nhân, chuyện này …”
“Hậu quả hết thảy đều để ta gánh vác.”
“Vâng!”
Hai bóng đen nhanh chóng rút về, ta nhìn sang Hạ Hầu Ý, lại quay đầu nhìn thẳng Diêm Sâm. “Gia …”
“Xong hết rồi, nhóc con Sở Huyền à. Trở về hay ở lại …” – Thanh âm hắn mềm nhẹ như trước, con ngươi tinh lượng nhìn thẳng ta – “Tự mình quyết định.”
Vừa dứt lời, người đã đi đến cửa.
“A …” Vươn tay ra nhưng không thể bắt lấy cái gì, ta ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh màu trắng kia chậm rãi khuất dần khỏi tầm mắt …
Hắn tức giận.
Là vì ta không thể hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn? Hay là vì ta đưa ra yêu cầu làm hắn khó xử trước mặt mọi người?
Mặc kệ là cái gì, tóm lại, ta đã chọc giận hắn.
… Nhưng thật đáng ghét, vì sao bây giờ ta lại có cảm giác khó chịu như là bị người khác vứt bỏ? Tự mình quyết định thì tự mình quyết định, trở về là được chứ gì. Nhưng vì sao …
Câu nói kia … ngữ khí của hắn thực làm cho ta rất muốn khóc?
Hung hăng đấm tay xuống bàn, tên yêu nhân chết tiệt này!!
“Ngươi không quay về sao?”
Ta sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hạ Hầu Ý đang đứng ở cửa, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chút thất thần, nhưng vẫn lộ ra ý cười nhợt nhạt.
“À …” Thật là, lại tự mình ở đây buồn bực làm chi. Ta đem cái cảm xúc mang tên đáng thương mới vừa rồi ném tới góc tường. “Chuyện này … ta …”
“Không sao, ta sớm đã biết sẽ có một ngày như hôm nay.” Không đợi ta nghĩ ra lời an ủi nào, hắn ngược lại còn quay sang an ủi ta. “Còn ngươi thì sao, vì cái gì vẻ mặt lại như cầu xin vậy?”
Ta nâng má ai thán một tiếng: “Vì chịu đả kích ….”
“Bởi vì Diêm Thái phó?” – Hắn ngồi xuống đối diện với ta.
Mở miệng ra nhưng cái gì cũng không nói được, ta dùng ánh mắt thay cho câu trả lời.
“Ngươi rất để ý cái nhìn của hắn!”
“…” Có thể không để ý sao, hắn là chủ nhân của ta nha!
“Sở nhi …”
“Ừ?”
“Ta từng biểu đạt tâm ý của mình với ngươi …”
“…” Ta ngơ ngác nhìn vẻ mặt cười khổ của Hạ Hầu Ý.
“Xem ra, cho dù bây giờ ta muốn có đáp án, ngươi cũng sẽ không cho ta một câu trả lời vừa lòng…”
“Hạ Hầu Ý …” Như thế nào đột nhiên cảm thấy hắn như sắp gục ngã.
“Không sao.” Hắn nhắm mắt lại, lát sau đã trở về bộ dáng ngọt ngào khả ái, “Chỉ cần ngươi còn chưa lập gia đình, ta vẫn có cơ hội, không phải sao?”
“Hả ….” Hắn đang nói là ta không thể thoát khỏi hắn sao?
“Nhưng mặc kệ là như thế nào, dù sau này ngươi có thể ở bên ta hay không … chúng ta vẫn là bằng hữu của nhau, được chứ?” Thuỷ mâu trong suốt ẩn chứa một tia sáng đầy hy vọng.
“Đó là đương nhiên!” Ta trả lời ngay, lập tức trong đôi mắt kia rạng lên từng mạt hào quang sáng ngời.
“Thật tốt quá! Người ta chỉ biết ngươi sẽ không bỏ mặc người ta …”
Ờ … làm bằng hữu cùng bỏ mặc thì có liên quan gì đến nhau? Người này không có vấn đề gì chứ?
Nhưng nói gì thì nói, tốc độ biến sắc mặt của hắn … đã đạt đến mức quỷ thần khó lường rồi …
“Ngọc nương, ta đã trở về!”
“Huyền Huyền!”
Hung hăng ở trên mặt nàng “chụt” vài cái, ta vui vẻ ôm Ngọc nương không buông tay. “Lâu rồi không gặp, có nhớ ta không?”
“Còn nói nữa!” Nhẹ nhàng điểm cái mũi của ta, Ngọc nương cũng cười mở miệng – “Chỉ trộm ít văn thư thôi mà ngươi cũng hao tốn hết hai tháng, thật là khiến Tinh Nhi nhà ta chả còn mặt mũi gì nữa!”
“Ta nào có …” – quyệt miệng kháng nghị. “Người ta là lần đầu tiên mà … nói mới nhớ, Bạch Tinh tỷ đáng yêu của ta thế nào rồi?”
“Đương nhiên là rất tốt rồi! Nếu tiểu tử kia dám bắt nạt nó, ta tuyệt đối sẽ không để yên cho hắn.”
“…” Mẹ vợ bưu hãn thế này xác thực không tốt cho lắm. Ta trên mặt cười ha ha, trong lòng lại lặng yên cầu nguyện cho Bạch tỷ phu.
“Tiểu Huyền đã về rồi?”
Ta quay đầu vừa thấy,”Bạch thúc!” liền chạy qua đó nhiệt tình ôm. “Ta rất nhớ ngươi nha …”
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi …” Bạch thúc ngốc ngốc cười, vỗ nhẹ lưng ta. “Ở bên ngoài sống không quen phải không? Xem đứa nhỏ này gầy đến mức nào a.”
“Không vấn đề gì, trở về rồi để ta làm mấy món ngon, bảo đảm dưỡng ngươi béo mập mới thôi!” – Ngọc nương ở một bên tiếp lời.
Ta bĩu môi, “Mới không cần! Gầy cũng tốt a, đỡ phải giảm béo.”
“Đứa nhỏ này …” Bạch thúc đột nhiên nắm lấy vai Ngọc nương đang lắc đầu cảm khái, tầm nhắn nhìn về phía trước. Ta nhất thời không hiểu ra làm sao, quay đầu nhìn lại thì …
Tử y phiêu nhiên, Diêm Sâm đứng cách chúng ta không xa, con ngươi trong suốt không tỳ vết vừa chuyển, dừng lại trên người ta.
“…” Không phải chứ, cứ như vậy chạm mặt nhau sao? Nguyên bản còn tính trốn đi hù doạ hắn một chút …
Bỗng nhiên cảm giác phía sau một mảnh trống vắng, xoay người nhìn lại thì quả nhiên không ngoài sở liệu, hai người kia đã biến đâu mất tăm. Khẽ cắn môi, không còn biện pháp nào khác, đành phải xướng lại kịch cũ để chống đỡ vậy, hiện tại không thể quay đầu bỏ chạy được!
“… Khụ,” Đi đến trước mặt hắn, ta ho một tiếng để hoãn hạ không khí rồi mới nói. “À … Gia, ta đã về.”
Hắn không nói lời nào, chỉ dùng đôi con ngươi xinh đẹp sóng mắt lưu chuyển nhìn chằm chằm vào ta.
“À …” Bị hắn nhìn đến cả người mất tự nhiên, ta lén lút lui về phía sau một bước nhỏ.
Người trước mặt vẫn không lên tiếng.
Là cao hứng hay kinh ngạc quá độ? Giơ tay lên quơ quơ trước mặt hắn, “Gia?”
Ánh mắt hắn rút cục cũng thả lỏng một chút. “Không ở lại Hạ Hầu gia sao?”
Hửm? “Ta vì sao phải ở lại Hạ Hầu gia?” Ngây ngốc hỏi lại, ta không rõ lắm hắn vì sao có thể hỏi một vấn đề khôi hài như vậy. “Đó cũng không phải nhà của ta.”
“Vậy sao?” Mi mắt khẽ buông, khi một lần nữa nâng lên thì đã khôi phục lại vẻ thanh thản mặc nhiên như ngày thường, cộng thêm cả vẻ mặt hiền hòa mê hoặc động lòng người. “Không hối hận?”
“Hối hận?” Có cái gì phải hối hận sao?
“Ừ … ta hiểu được. Như vậy …” Xoay người, Diêm Sâm cười đến là vui vẻ. “Hoan nghênh đã trở về, nhóc con Sở Huyền.”
“…” Ta đột nhiên rùng mình một cái. Là ảo giác sao? Người này cười như thế nào cảm thấy không thích hợp lắm …
Lần sau lên chùa thăm miếu nên cầu một bùa bình an thì tốt hơn.