Số lần đọc/download: 736 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:40:26 +0700
Chương 25: Con Mẹ Nó, Ngươi Là Cái Thứ Rác Rưởi Gì?
Tác Giả: Loạn Thế Cuồng Đao
Quyển 1: Ta là quốc vương.
Chương 25: Con mẹ nó, ngươi là cái thứ rác rưởi gì?
Dịch: Shita (Dịch giả Độc Cô Thôn).
Biên tập: Tiểu Tiếu Tà.
Nhóm dịch: Độc Cô Vô Lại [Độc Cô Thôn]
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Không phải bây giờ hắn đã tỉnh rồi sao?”
Tôn Phi cười lạnh một tiếng, hắn thoáng nhìn qua Ba Trạch Nhĩ đang sắp sửa nổi điên rồi truyền lệnh cho Bố Lỗ Khắc: “Mở trói ra, điều thêm hai binh sĩ đi theo bảo hộ hắn. Ta cần Cách Các Nhĩ phát huy ra tác dụng thực sự của một ma pháp sư trong trận chiến sắp tới.”
Trong mắt Ba Trạch Nhĩ lóe lên một tia ác đột nhưng rất nhanh sau đó đã nhẫn nhịn xuống dưới. Cũng ngay lúc đó Tôn Phi đột nhiên cảm giác toàn thân sởn gai ốc tựa như ngay sát bên hắn tồn tại một con quái thú kinh khủng đang ẩn núp, hắn thì lại không tài nào phát hiện ra nó lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.”
Hắn xoay người nhìn xung quanh một lượt nhưng vẫn không có phát hiện gì đặc biệt. “Chẳng lẽ xuất hiện ảo giác?” Tôn Phi thầm nghĩ.
Bố Lỗ Khắc sau khi nhận mệnh lệnh của Tôn Phi cũng không cảm thấy gì khác thường, lập tức tuân thủ mệnh lệnh quốc vương mà thực hiện. Hắn kêu to một tiếng “Tuân mệnh” rồi vung tay, lập tức có hai binh sĩ tiến tới đem theo Cách Các Nhĩ đang ở trong tình trạng nửa sống nửa chết đi về hướng địch lâu, đó chính là nơi diễn ra chiến đấu ác liệt nhất trên cả chiến trường. Tuy nơi này có vẻ nguy hiểm thế nhưng nếu có một ma pháp sư tọa trấn ở đây thì đúng là có thể tạo nên rất nhiều tác dụng to lớn.
Tên heo mập Cách Các Nhĩ bây giờ đã hoàn toàn sợ hãi Tôn Phi, hắn không dám có phản kháng nào, chỉ khẽ lầm bầm rên rỉ mấy tiếng trong miệng đồng thời hướng ánh mắt đầy thâm ý về phía lão cha của hắn.
Quan truyền lệnh Ba Trạch Nhĩ vừa muốn tiến lên nói gì đó thì lại có một đạo âm thanh hung hăng phách lối truyền tới:
“Làm càn! Bọn giòi bọ dơ bẩn các ngươi tại sao dám đối xử với Cách Các Nhĩ thiếu gia như vậy hả?”
Một thân ảnh khôi ngô từ cùng với thanh âm từ trong đám người tiến ra. Tên mới xuất hiện này cũng mang theo một bộ dạng hung hăng, càn rỡ, không thèm hỏi ngược hỏi xuôi lập tức đá mấy cước vào hai tên binh sĩ đang mang Cách Các Nhĩ khiến bọn hắn té cả sang một bên, sau đó khom người cúi xuống đỡ lấy Cách Các Nhĩ, trên bộ mặt mang theo nét cười nịnh bợ giống như một con sủng vật đang nhìn thấy chủ nhân của mình vậy.
Dường như thể hiện còn chưa đủ, hắn lập tức đanh mặt hướng về phía mấy tên binh sĩ đứng gần đó hét lớn: “Còn đứng trơ mặt ra đó làm gì? Mắt các ngươi đui mù hết rồi sao? Mau chóng tìm một cái cán cứu thương đem Cách Các Nhĩ thiếu gia trở về phủ dưỡng thương. Chết tiệt! Thương thế quả thật nghiêm trọng. Bà mẹ đứa nào đã ra tay hạ thủ, có giỏi thì đứng ra đây cho ta.”
Tên này mở miệng ra là nói liền một hơi, công phu bợ đít quả là đạt tới mức “lô hỏa thuần thanh”, Tôn Phi nhìn hắn một lần, chỉ trong chớp mắt vừa rồi khuôn mặt của hắn đã thay đổi tới ba lần, chuyển đổi qua lại giữa “khúm núm bịnh bợ” và “ỷ thế hiếp người”. Quả thật có thể so sánh hắn với “Hoàng đế biểu lộ” tại cái dị giới này.
Tôn Phi nghe thấy tên kia phát ngôn hùng hồn đồng thời làm ra một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng mà la hét khiến hắn không khỏi nảy sinh ra một vài ý tưởng, hắn thành thành thật thật đi lên phía trước, mở miệng nói: “Là ta đã ra tay, ta nhận.”
Không khí trên tường thành ngay sau đó tự dưng trở nên im bặt, tên kia lúc này cũng cảm thấy không khí xung quanh có chút kỳ dị, yên lặng một cách đáng sợ, ngay cả Cách Các Nhĩ đang được hắn đỡ lấy cũng không ngừng run rẩy liên tục, loại run rẩy này không phải là do vui sướng vì được cứu mà nó đại diện cho sự sợ hãi tột độ. Cách Các Nhĩ cố gắng đưa mắt nhìn về phí Tôn Phi, hắn sợ hãi tên gia hỏa này lại không thèm nói lời nào mà giáng cho hắn chục cái bạt tai như trước. Cảm giác ăn tát đó hắn đã phải nếm hai lần, thật sự không muốn nếm thêm một lần nào nữa.
Bỏ qua ánh mắt ai oán của tên mập, Tôn Phi trầm ngâm dò xét cái tên ngu ngốc muốn làm anh hùng nửa đường xông ra này. Tên này cao khoảng mét tám, thân người khỏe mạnh, mái tóc vàng trên đầu hắn rối bời bay phất phơ làm tăng thêm phần hung dữ, một vết sẹo kinh khủng chạy xiết qua trán, bên mắt phải thì bị đeo một miếng bịt mắt màu đen điển hình của thể loại “Độc Nhãn Long”. Trên người hắn mặc sẵn khôi giáp, nếu đứng từ góc độ bình thường mà xem xét, hắn tuyệt đối là một tên nam tử dũng mãnh nhưng mang đặc tính của “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng”, bộ mặt luôn hiện ra nét nịnh hót kinh tỡm, điều này khiến Tôn Phi trực tiếp xếp hắn vào loại “ti tiện”
Bố Lỗ Khắc nhẹ nhàng tiến tới gần Tôn Phi giới thiệu: “Hắn chính là Quan quân pháp Khổng Tạp”, Tôn Phi nghe xong khẽ gật đầu.
“A! Ta tưởng ai, hóa ra là Á Lịch quốc vương. Ha ha, mời vừa rồi ngươi nói cái gì vậy? Ngươi ở trong cung không phải tốt hơn sao? Mò ra nơi này làm gì? Nhanh, mau hạ lệnh thả Cách Các Nhĩ, ta không cùng ngươi đùa nữa.”
Quan quân pháp Khổng Tạp sau khi thấy Tôn Phi nhận làm cũng không hề khẩn trương, càng tỏ vẻ ngênh ngang bước tới trước mặt hắn. Khuôn mặt tuy cười cười nhưng không hề có ý muốn hành lễ quân thần, nhìn sắc mặt hắn dường như không thể chờ đợi thêm nữa. Hắn thực sự không đem vị quốc vương trước mặt này cho vào trong mắt.
Sau khi lấy cớ bị thương trong trận chiến đấu ngày đầu tiên mà trốn tịt trong nhà. Lần này hắn trốn kỹ tới mức những sự kiện ngày hôm qua xảy ra hắn cũng không hề biết một chút gì, thậm chí hắn còn con rằng việc Tôn Phi bạt tai Cách Các Nhĩ vừa rồi cũng là do một đứa nhở ba bốn tuổi ngu ngốc thực hiện, do đó ngôn ngữ của hắn cực kỳ không hề tỏ ra tôn kính với quốc vương của chính hắn.
Quan truyền lạnh Ba Trạch Nhĩ đứng ở một bên chứng kiến cũng thầm chửi tên “Khổng Tạp” này một tiếng “ngu dốt”, lão đầu này sợ sắp tới sẽ có chuyện không hay nên khẽ gập người, vừa xoa xoa ngực, vừa ho khan lớn tiếng.
Thế nhưng tên “ngu dốt” Khổng Tạp lại hiểu sai ý, hắn giống như một con chó dữ nghe được hiệu lệnh của chủ nhân mà cố gắng thực hiện. Hắn bước ra một cái ngăn chặn phía trước Tôn Phi, đồng thời mạnh miệng ra lệnh: “Bọn giòi bọ các ngươi thật đáng chết, còn không nhanh chuẩn bị cáng cứu thương sao? Nhớ kỹ, kêu tất cả y sư của Hương Thành tiến tới phủ của Ba Trạch Nhĩ đại nhân để chữa trị cho Cách Các Nhĩ thiếu gia.”
“Y sư hiện giờ đều đang bận rộn điều trị cho thương binh, thật sự là rất bận rộn.” Có ai đó nhỏ giọng đáp lại.
“Thương binh? … Mấy tên giòi bọ đó thì để chết hết đi là tốt nhất, thân phận ti tiện như bọn chúng sao có thể cùng Cách Các Nhĩ thiếu gia so sánh được. Nhanh lên, nhanh tìm y sư tới cho ta.”, tên Khổng Tạp này càng nói càng không hề để ý tới xung quanh.
Nhưng lần này dường như không ai để tâm vào lời nói của hắn.
Hồng bào lão đầu thầm chửi một tiếng ngu dốt. Trong lúc nhất thời lão ta cùng không biết phải làm thế nào để hòa giải. Khổng Tạp lúc này thật sự cảm thấy uy nghiêm của hắn đang bị khiêu khích triệt để, binh sĩ bình thường vốn đều răm rắp nghe lời thì nay rõ ràng không có ai phục tùng mệnh lệnh. Hắn bị chọc cho vô cùng tức giận, nhảy cẩng lên mắng to: “Bọn nô lệ ti tiện này, thứ giòi bọ ngu xuẩn, vẫn còn đứng đó sao? Chẳng lẽ các ngươi không còn sợ quân pháp?”
“Chẳng lẽ ngươi không sợ quân pháp sao?” Sau lưng hắn có người cất tiếng hỏi.
“Ta? Ha ha ha ha, ta đây chính là quân pháp. Tại Hương Ba thành này, Khổng Tạp ta chính là quân pháp.”
Khổng Tạp trong lúc tức giận tùy ý trả lời một câu, nhưng chỉ trong nháy mắt sau đó chính hắn cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Vội xoay người về phía người mới chất vấn hắn, nhìn thấy người này rõ ràng lại là Á Lịch Sơn Đại hắn mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, tâm tình thư giãn hẳn ra.
“Chỉ là một tên chỉ có đầu óc của trẻ con ba bốn tuổi mà thôi, dù sao nói thì cũng đã nói rồi, trước giờ không phải hắn cũng không thể làm được gì ta sao, ha ha.”
Thế nhưng một âm thanh hừ lạnh mang theo sự không kiên nhẫn truyền tới:
“Thứ không biết sống chết.”
Khổng Tạp ngay cả mơ cũng không thể ngờ rằng tên quốc vương ngốc kia rõ ràng nhảy lên tung một cước đá vào lưng của hắn, một thứ tràn trề sức mạnh kinh khủng từ sau lưng truyền tới, hắn không tự chủ được mà bị đá vọt ra ngoài.
“Điều này…Điều này có thể xảy ra sao?
Khống Tạp đập mạnh vào tường thành, máu tươi từ miệng hắn phun ra như suối, ánh mắt hắn giờ này hoàn toàn bao phủ bởi sự rung động, không tin tưởng. Một tên quốc vương ngu ngốc sao lại có thể một cước đem nhất tinh võ sĩ đỉnh phong như hắn đá như đá chó như vậy được chứ.
“Chẳng lẽ có điều gì mà ta không biết sao?
Khống Tạp vừa ho khan, máu tưới liên tục bắn ra, vừa cố gắng hướng nhìn về Quan truyền lệnh Ba Trạch Nhĩ. Hắn hoảng sợ phát hiện ra một chuyện, trước giờ nắm toàn quyền quản lý Hương Ba Thành Ba Trạch Nhĩ đại nhân lúc này đang bày ra một bộ dạng phục tùng rất đúng chuẩn, ngoan ngoãn đứng ở một bên, không dám vì hắn nói câu nào.
Trước kia Khổng Tạp vốn là lính đánh thuê, tuy bề ngoài có vẽ thô cục, lỗ mãng, nhưng trên thực tế cũng là một kẻ cơ trí. Hai năm trước khi lang thang tới Hương Ba Thành, nhờ vào thực lực nhất tinh võ sĩ mới được Ba Trạch Nhĩ coi trọng và đưa lên làm tâm phúc. Sau đó nhờ vào trăm phương ngàn kế đem cho hắn một chức quan đội lên đầu. Mới vừa rồi vì lỗ mãng hắn không để ý quan sát rất nhiều việc, đến khi trúng một cước này hắn mới rõ ràng hôm nay tựa như gió đã đổi chiều. Á Lịch Sơn Đại vốn nổi dang là tên quốc vương ngu ngốc dường như đã thay đổi.
Nội tâm nhanh chóng xoay chuyển tính toán, hắn biết rõ chuyện hôm nay chỉ sợ rằng có phiền toái lớn. Thoạt nhìn thì có vẻ tên Á Lịch ngu ngốc đã lấy lại được quyền lực của mình.
Hắn rất cẩn thận suy xét, xem ra thời thế bây giờ đã thay đổi rồi. Lần này hắn cũng không hề để ý tới vết thương trên người, vội vàng xoay người quỳ mọp trên mắt đất, bắt đầu sử dụng công phu “biểu lộ đế” mà bắt đầu cầu xin tha thứ: “Bệ hạ thứ tội! Thần…Thần hôm nay có chút quá chén..Thần vừa rồi thực sự không biết mình đã làm cái quái quỉ gì…Bệ hạ thứ tội! Tội thần đáng muôn chết.”
“Đáng chết ư?” Tôn Phi cười lạnh một cái nói: “Nói không sai, ngươi hoàn toàn đáng chết. Không những thế, còn đáng chết cả trăm, ngàn vạn lần.”
Tôn Phi nói dứt đột nhiên tới gần tới mấy binh sĩ vừa rồi bị Khống Tạp đá té trên mặt đất, khẽ cúi người xuống phủi phủi bụi bặm trên người họ, sau đó kéo hai binh sĩ vẻ mặt đang mờ mịt không biết phải làm thê nào này tới trước mặt KhốngTạp đang quỳ trên mặt đất
Quan quân pháp Khống Tạp thân mến, ngươi mở to mắt nhìn cho kĩ, đây chính là những người mà ngươi mở miệng ra là chửi thứ dơ bẩn giòi bọ, ngươi mở to mắt chó ra mà nhìn cho kĩ, trên người bọn hắn có chỗ nào mà không có vết thương không? Bọn hắn người nào mà không phải vì chiến tranh mà đổ máu? Khi bọn hắn không ăn không ngủ liên tục chiến đấu để bảo vệ cho vương quốc, thân là quan quân pháp như ngươi đáng ra phải xuất hiện trên tường thành để động viên binh sĩ, thế nhưng thực tế ngươi đang núp ở cái xó nào? Đang làm gì?
Một tiếng chất vấn như tiếng sấm ầm vầm vang lên khiến cho Khổng Tạp vốn đang quỳ mọp dưới đất trong lòng cực kỳ run sợ, còn những binh sĩ đang đứng ở trên tường thành thì nhiệt huyết sôi trào. Có binh sĩ vì quá cảm động mà toàn thân run rẩy, lệ nóng tuôn trào. Những lời này của quốc vương bệ hạ quả thực đã nói đúng tâm trạng của bọn hấn hiện giờ.
“Ti tiện binh sĩ sao? Không hề! Trong mắt ta, bọn họ mới xứng đáng là những người đáng kính nhất Hương Ba Thành, trên người họ vết máu cùng bùn dơ thì đã sao? Đó chính là thứ mà nam nhân kiêu ngạo, máu đen cùng đất bùn cũng không thể nào che lấp được vẻ đẹp trong suốt của linh hồn họ. Còn ngươi? Ngươi thì ngược lại, coi như ngươi mặc vào Quanh minh khôi giáp cũng không che dấu được cái thứ linh hồn khiến người khác buồn nôn ẩn trong thân thể ngươi. Nếu như bọn họ là thứ giòi bọ dơ bẩn, vậy con mẹ nó, ngươi xứng đáng là cái thứ rác rưởi gì.”