Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 25:Có Thể Từ Từ Bồi Dưỡng
“N
ếu có rãi đinh đầy đất Lý Thượng cũng phải giẫm lên mà đi.”
Lý Thượng cuối cùng chấp nhận phẫu thuật kéo chân, bác sĩ cắt xương của hắn, rồi nối hai đầu xương lại bằng hai miếng thép, dùng một cái khung nặng 5kg cố định bên ngoài. Phương thức này sẽ kích thích các mô xương và thịt, dây thần kinh, mạch máu bên trong phân chia tế bào, sản sinh mô mới, tới khi đạt được chiều dài cần thiết.
Cuộc phẫu thuật đã hoàn thành vào hai ngày trước, đau đớn chẳng những không giảm mà ngược lại càng có xu thế nghiêm trọng hơn. Nhiều lần Lý Thượng muốn kêu bác sĩ giúp mình trở lại như ban đầu, nhưng nghĩ tới những thứ có thể đạt được liền cắn răng chịu đựng.
Nhưng mà, đây chỉ là sự khởi đầu của một cơn ác mộng.
Ngày thứ ba, bác sĩ bắt đầu di chuyển đinh ốc trên bộ khung cố định bên ngoài, thẳng tay kéo thêm 1mm nữa. Trong trong quá trình thực hiện, Lý Thượng đau muốn ngất đi, phòng bệnh giống như lò giết mổ, tiếng gào thét khiến người khác phải rùng mình.
Gian nan nhất là buổi tối, giường bệnh tựa như một đài hành hình, Lý Thượng vẫn còn bị ‘tra tấn’ bên trên, không dám gọi điện thoại, sợ chỉ cần mình vừa mở miệng là kêu cứu. Loại cô độc này, bất lực và dày vò này, khiến hắn ngày sau mỗi khi nhớ lại vẫn còn hãi hùng.
Ngoại trừ hai ngày chuẩn bị và hai ngày hồi phục, Lý Thượng đã phải chịu mười ngày như bị tra tấn!
Mười ngày này, hắn sụt mất mười ba cân!
Cho nên vòng chân không đạt tiêu chuẩn lúc trước cũng xem như tạm được, chỉ là mông cần bơm thêm mỡ, công cuộc cải tạo ‘nam chính hoàn mỹ’ cứ như vậy đại cáo thành công.
Vào lúc lấy khung thép ra, cảm xúc lớn nhất của Lý Thượng là: Không có tiền nào tự động bay tới! Vô luận dùng phương thức nào để có được, cũng sẽ phải trả cái giá ngang nhau.
Cách ngày, Lương Cảnh lái xe đến đón.
Nếu là quá trình hồi phục bình thường, thời kỳ nghỉ dưỡng ít nhất là ba tháng, nhưng Lý Thượng hiện tại không thể như vậy. Không còn cách nào khác, lần này do Vương Trung Đỉnh mở miệng đòi gặp, nếu có rãi đinh đầy đất Lý Thượng cũng phải giẫm lên mà đi.
Lý Thượng vốn tưởng rằng thống khổ đã vượt qua rồi, nhưng khi hai chân vừa chạm đất, hắn mới biết được cái gì gọi là địa ngục. Loại đau đớn từ trong xương này cơ hồ khiến hắn thở không nổi chứ đừng nói phải cất bước, cử động một chút đã đầu váng hoa mắt.
“Nếu không thì để chúng ta nâng cậu ấy lên xe.” Vệ sĩ bên cạnh đề nghị.
Lương Cảnh quả quyết cự tuyệt: “Không được, phải để cậu ta tự đi. Bây giờ không đi, tới lúc gặp Vương tổng càng đi không nổi.”
Lý Thượng đã không còn đường lui, khổ hình tàn nhẫn như vậy cũng đã chịu đựng được, nếu bây giờ bỏ cuộc, cảm giác sẽ không còn là tiếc nuối nữa, mà là đáng sợ. Huống hồ hắn chỉ cần đi vài bước thôi, trở về còn có thể tiếp tục điều dưỡng.
Nghĩ như vậy, Lý Thượng cắn răng, mặc kệ cảm giác đau đớn của mình, bước đi đầy bi tráng.
“Vương tổng, người đã mang đến cho ngài.” Lương Cảnh nói.
Lý Thượng gian nan điều chỉnh nét mặt: “Chào Vương tổng, tôi là Lý Thượng.”
Vương Trung Đỉnh mỉm cười gật đầu, rồi sau đó đánh giá toàn thân Lý Thượng một cái, không cần dụng cụ đo cũng có thể nhìn ra số liệu thân thể của hắn đã phù hợp với yêu cầu.
“Anh thật sự rất lợi hại.” Vương Trung Đỉnh nói với Lương Cảnh.
Lương Cảnh cười cười: “Không liên quan đến tôi, đều là do cậu ấy.”
Không ngờ, lời nói tiếp theo của Vương Trung Đỉnh lại là: “Số liệu thì đúng rồi, nhưng cảm giác lại không đúng.”
Mặt Lương Cảnh nháy mắt lạnh cứng: “Ngài có ý gì?”
“Kịch bản được điều chỉnh một chút, nam chính nằm vùng, lúc trước yêu cầu nằm ở gương mặt, bây giờ lại cần khí chất. Tôi cần một người có thể giả nữ, nhưng không chỉ cần vẻ kinh diễm, mà còn phải diễn xuất thành thạo, dáng người phải thật tốt để có thể mặc trang phục của cả nam lẫn nữ.”
Xúc động muốn ‘lật bàn’ của Lương Cảnh sắp vọt lên tới não rồi, lấy tài nguyên và nguồn nhân mạch trong tay hắn, tùy tiện nhảy qua một công ty khác cũng có thể hô mưa gọi gió, hắn hoàn toàn không cần phải chịu chèn ép như thế này. Nhưng mà, cũng giống như Lý Thượng, là một người đã từng trả cái giá quá lớn, dũng khí đánh cược không còn nữa rồi.
“Bất quá…” Vương Trung Đỉnh nhìn Lý Thượng chăm chú, đến khi trán hắn rỉ ra một giọt mồ hôi nhỏ như hạt đậu chậm rãi lăn xuống mới chịu mở cái miệng vàng của mình: “Người này, có thể từ từ bồi dưỡng!”