However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Vây Hồng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ả ba người đều đã bước vào bên trong. Mùi hăng hắc của căn phòng làm mọi người nhăn mũi. Dù cho Bất Diệp đã dùng chổi quét bớt đi rất nhiều mạng nhện, nhưng mùi ẩm mốc vẫn phả ra từ tứ phía. Đáng lẽ ra nàng có thể sử dụng máy hút bụi để làm nhưng khi dùng xong biết cất vào đâu. Lần trước, thanh trường kiếm nàng mang theo cũng phải vất vả lắm mới qua được màn truy hỏi của Phong Lữ. Cho dù chiếc nhẫn Ruby này có tác dụng cực tốt nhưng nàng chỉ sử dụng nó khi thật sự cần thiết mà thôi. (t/g: mọi người chú ý, lời nói này của Diệp tỷ sẽ biến mất không dấu vết ở những chương sau).
Bất Diệp dẫn hai người tới nơi nàng đặt cây đàn piano ở đó. Sở dĩ nàng phải lựa chọn một nơi như thế này cũng là vì hoàn cảnh. Chắc chắn khi xuất hiện đàn piano sẽ gây nên một sự ngạc nhiên cùng chấn động lớn ọi người, từ giờ cho đến lúc đó, nàng không muốn ai biết về nó ngoài trừ nghĩa mẫu và tỷ tỷ. Nhất là nhị phu nhân.
“Diệp nhi, đây là cái gì?” Vân phu nhân ngạc nhiên quay sang hỏi Bất Diệp. Trước mắt bà là một tấm màn màu trắng, phủ lên một vật gì đó rất to lớn. Tấm màn kia làm bà không nhìn rõ vật bên trong.
Phong Lữ khó hiểu nhìn Bất Diệp, muội muội của nàng sao lại cứ thần bí như vậy.
“Xoạt” Bất Điệp kéo mạnh tấm màn trắng ra, để lộ chiếc đàn dương cầm tuyệt đẹp bên dưới.
Vân phu nhân cùng Phong Lữ quá đỗi ngạc nhiên. Cái gì thế này?
“Diệp nhi, rốt cuộc đây là….”Vân phu nhân ngập ngừng hỏi. Thứ kì lạ như thế này bà chưa bao giờ thấy trên đời.
Phong Lữ cũng không giấu nổi niềm ngạc nhiên của mình. Đôi mắt nàng bỗng chợt mở to. Thứ kì lạ kia…dù nàng không biết nó là gì…nhưng thật là đẹp…
Ánh mắt hiện lên ẩn tình, Bất Diệp đặt tay lên những phím bấm đen trắng quen thuộc, lướt một vòng. Những âm điệu đầy màu sắc lại vang lên..
Hai người kia lại càng kinh ngạc hơn nữa. Thứ kì lạ này lại còn phát ra được cả nhạc nữa kìa?. Âm thanh nghe rất là ngọt ngào nha.
“Phong Lữ, nghe thử xem đây là cái gì?” Bất Diệp ánh mắt hiện lên ý cười. Nàng khẽ nhấn các phím bấm xuống, tạo thành một giai điệu rất quen thuộc.
Phong Lữ nhíu nhíu mày, hình như cái âm thanh này nghe rất là quen nha. Rõ ràng là nàng đã nghe ở đâu rồi? Ở đâu nhỉ?....A.., chẳng lẽ….Phong Lữ mắt mở to nhìn về phía Bất Diệp.
“Chẳng phải đây là các nốt nhạc mà muội dạy ta đó sao”.
“Đúng, muội dạy tỷ những thứ đó chính là để dành cho cái này” Bất Diệp vừa nói tay vừa chỉ vào đàn piano.
Vân phu nhân từ nãy tới giờ vẫn chưa hiểu gì cả. Bà vẫn không rõ Bất Diệp và Phong Lữ đang nói cái gì, bèn lên tiếng:
“Lữ nhi, Diệp nhi, các con đang nói đến cái gì vậy, còn nữa, đây là thứ gì?”. Vân phu nhân hướng ánh mắt nhìn đến cây đàn piano.
“Nghĩa mẫu, trước khi con làm tiểu nữ của người, con có nói tới gia đình con là từ phương xa chuyển đến đúng không, thứ này chính là loại nhạc cụ nơi con ở, gọi là dương cầm” Bất Diệp ôn tồn giải thích. Tuy rằng nàng không thể để nghĩa mẫu biết quá nhiều chuyện, nhưng nếu giải thích vẫn sẽ đỡ rắc rối hơn.
“Là nhạc cụ sao, âm thanh nghe tuyệt diệu quá, nhạc cụ có thể phát ra âm thanh hay như vậy sao?” Vân phu nhân xuýt xoa.
Phủi phủi vài hạt bụi trên cây đàn, Bất Diệp mỉm cười. Nhưng nàng chợt ngừng lại khi thấy Phong Lữ đang nhìn mình với một ánh mắt kì lạ. Nàng đã biết rõ tỷ tỷ của mình muốn hỏi gì rồi.
“Xin lỗi Lữ tỷ nhé, lần trước muội biến mất khỏi lễ Nguyệt Mộng cũng là để đem cái này đến đây, tỷ sẽ không giận chứ?” Vừa nói, Bất Diệp vừa liếc mắt. Ánh mắt thể hiện ý:nếu tỷ mà không gật đầu thì ta sẽ loan tin cho nghĩa mẫu biết tỷ có “suy nghĩ khác.
“Muội…..”Phong Lữ giận tím mặt. Sao nàng lại không hiểu Bất Diệp muốn nói gì chứ…Ra là lừa nàng….tức..tức quá…
“Khụ, khụ” Bất Diệp ho nhẹ vài cái.
“Loại đàn này là độc nhất vô nhị ở đây. Nếu như tỷ tỷ chơi được loại đàn này một cách thành thạo, con đảm bảo tỷ sẽ một bước lên phi”. Bất Diệp khẳng định. Thực ra nàng muốn nói đến thứ “khác” cơ…..
“Thật sao?” Vân phu nhân ngạc nhiên không nói thành lời. Tuy rằng bà muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng nhìn thấy sự kiên định của Bất Diệp, bà nghĩ nên tin tưởng vào tiểu nữ của mình. Bà mỉm cười đôn hậu: “Mọi chuyện nhờ cả vào con, hãy giúp tỷ tỷ của con nhé”
Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia - Cá Vây Hồng