Số lần đọc/download: 754 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 06:16:24 +0700
Chương 12 (Phần 1)
Amanda giật mình tỉnh giấc. Phải một lúc sau cô mới nhận ra mình đã ngủ quên trong phòng bệnh của Tabitha, tựa vào người Nick. Mẹ cô đang cuộn người trên chiếc võng trong khi cô và Nick chiếm dụng hai cái ghế kê sát cửa.
Tabitha vẫn còn mê mang trên giường bệnh, các bác sĩ vẫn thường xuyên ra vào theo dõi tình trạng cô cho đến sáng. Một gã Daimon đã cứa một đường dài ngay dưới má cô để lại một vết sẹo lồi xấu xí. Khắp người cô đầy những vết bầm tím và thương tích, nhưng bác sĩ đoan chắc cô sẽ mau chóng bình phục.
Sau khi mẹ thúc giục một hồi, các chị cô cũng đã trở về nhà nhưng Amanda kiên quyết ở lại phòng khi cần đến. Trái tim cô đập điên cuồng, ngước đầu nhìn lên, cô nhận ra cha đang trở về phòng cầm hai ly café trong tay. Ông đưa một ly cho Nick. “Con uống ly của ba nha, mèo con?” ông hỏi Amanda, đưa ly café đang cầm trong tay cho cô.
Amanda mỉm cười đón nhận tình cảm nồng ấm của người cha và rồi cô cảm ứng thấy điều gì đó.
“Con không sao chứ?” cha cô hỏi.
Cô nhìn Nick, trái tim điên loạn gào thét, “Kyrian có chuyện rồi.”
Nick cười to rồi nhận ly café. “Cô lại ngủ mơ nữa rồi.”
“Không phải đâu, Nick. Anh ấy gặp rắc rối. Tôi có thể nhìn thấy anh ấy.”
“Thoải mái đi, Amanda. Cô đã trải qua một ngày tồi tệ và cô đang quá lo lắng chuyện của Tabitha. Cũng dễ hiểu thôi, nhưng Kyrian không bao giờ có chuyện gì đâu. Anh ấy có thể tự lo liệu được. Tin tôi đi.”
“Không,” cô quả quyết. “Nghe tôi này. Tôi là người đầu tiên thừa nhận là mình rất ghét năng lực của bản thân, nhưng tôi biết năng lực đó không bao giờ sai đâu. Tôi có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và đau đớn của anh ấy. Chúng ta phải đi tìm anh ấy.”
“Con không thể ra ngoài.” Cha cô nói. “Nếu như Desiderius đang đợi con ngoài đó thì sao? Nếu như gã lại cử người đến làm hại con như Tabby thì sao?”
Nhìn thấy mặt cha tái nhợt vì lo lắng, cô mỉm cười “Cha, con phải đi. Con không thể để anh ấy chết.”
Nick thở dài. “Thôi nào, Amanda. Anh ấy làm sao mà chết được.”
Cô lục lọi túi áo khoác của anh. “Đưa chìa khóa xe cho em, em tự đi.”
Nick tinh nghịch giữ chặt chìa khóa trong tay cô. “Nếu vậy thì Kyrian sẽ chặt đầu tôi mất.”
“Nếu bọn chúng giết chết anh ấy thì anh ấy sẽ không lấy đầu anh được đâu.”
Cô nhìn thấy sự do dực trên gương mặt anh. Nick đặt ly café lên sàn, nhấc điện thoại bấm số.
“Thấy chưa,” cô nói. “Anh ấy không trả lời máy.”
“Trong tình huống như tối nay thì chuyện đó cũng không có nghĩa gì cả. Có thể anh ấy đang đánh nhau.”
“Hoặc có thể anh ấy đang bị thương rất nặng.”
Nick lấy cái PDA ra khỏi túi, mở máy. Vài giây sau, gương mặt anh tái nhợt.
“Có chuyện gì thế.”
“Mất dấu anh ấy rồi.”
“Là sao?”
“Không thể tìm thấy anh ấy. Không Kẻ Săn Đêm nào lại tắt tin hiệu cả. Đó là cứu tinh duy nhất nếu họ gặp rắc rối.” Nick đứng bật dậy, vội vàng khoác áo. “Được rồi, đi thôi.”
Cha cô đứng lên ngăn giữa họ và cửa ra vào. Ông cũng cao cỡ Nick và rõ ràng ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận so găng. “Cậu không được mang con gái tôi đi đâu cả. Cho dù có phải giết cậu tôi cũng không để con gái tôi bị thương đâu.”
Amanda đi vòng qua Nick, hôn nhẹ lên má cha mình. “Không sao đâu, ba. Con biết mình đang làm gì.”
Cô nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt ông.
“Cứ để nó đi đi, Tom.” Mẹ cô nói vọng ra từ chiếc võng. “Tối nay con bé sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Linh hồn nó rất thuần khiết.”
“Bà chắc chứ?” ông hỏi.
Bà gật đầu đáp lời.
Cha cô thở dài, trong mắt vẫn còn ngờ vực. Ông nhìn trừng trừng vào Nick. “Đừng để cho con bé gặp nguy hiểm.”
“Tin cháu đi,” Nick nói. “Cháu sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì đâu. Nếu cô ấy có chuyện cháu phải trả lời cho một người còn đáng sợ hơn bác nữa kìa.”
Cha cô bất đắc dĩ phải cho cả hai đi.
Amanda chạy vội ra khỏi bệnh việc đến bãi đổ xe, cô phóng như bay đến chỗ chiếc Jag của Nick.
Khi đã ngồi yên trong xe, Amanda cố nhớ lại cảnh tượng nơi Kyrian đã ở trong cảm ứng của mình. “Đó là một khoảng sân nhỏ và tối.”
Nick khịt mũi. “Chỗ này là New Orleans, cô bạn thân mến. Tả thế cũng như không.”
“Tôi biết. Tôi nghĩ nó ở khu dân cư. Nhưng tôi không chắc. Chết tiệt, không biết nữa.” Mắt cô lướt dọc theo những con đường tối mờ. “Có Kẻ Săn Đêm nào có thể giúp chúng ta tìm anh ấy không? Gọi cho Talon được không?”
“Không, Talon có con mồi của anh ấy.” Anh đưa cô di động của anh. “Bấm nút gọi lại đi, cố gọi cho được Kyrian.”
Cô làm theo lời anh, cứ gọi đi gọi lại nhưng vẫn không có ai trả lời. Bình minh sắp ló dạng, Amanda gần như tuyệt vọng. Nếu họ không tìm được anh, anh sẽ chết mất thôi.
Một sự hoảng sợ vô hình lan tỏa, chưa bao giờ cô từng cảm thấy sợ hãi thế này. Cô ngồi dựa lưng vào ghế, cố đánh thức cái năng lực siêu nhiên đang chìm sâu ở một nơi nào đó trong cơ thể. Chưa bao giờ cô thử làm chuyện này, sợ hãi càng lúc càng tăng, giáng mạnh xuống cô, và rồi cô cảm thấy ấm áp, và hồi hộp.
Những hình ảnh bơi trong đầu cô, có những cảnh tượng đã xảy ra, có những thứ không rõ ràng gì mấy.
Trong khi cô đinh chắc năng lực của cô cũng không thể giúp cô thấy được cái gì thì một hình ảnh rõ ràng hơn bất chợt xuất hiện. “Đường thánh Philip,” cô thì thầm. “Chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy ở đó.”
Bọn họ dừng xe trên đường Thánh Philip rồi nhảy ra khỏi xe. Amanda không biết tại làm sao nhưng cô đang dẫn Nick chạy theo những con đường hẻm hẹp, chìm trong bóng tối, đến thẳng một khoảng sân tối tăm. Bọn họ đi vòng quanh tòa nhà nhưng không nhì thấy gì cả.
“Chết tiệt, Amanda, anh ấy không có ở đây.”
Cô gần như không nghe thấy anh nói gì cả. Theo bản năng, cô băng mình qua một bức tường cao, đứng sững lại.
Kyrian đang bị treo trên hàng rào. Cả người rũ xuống.
“Ôi trời ơi,” cô hổn hển chạy đến bên anh, dịu dàng nâng đầu anh lên, gần như chết lặng khi nhìn thấy gương mặt đầm đìa máu của anh. Bọn chúng đã đánh anh thậm tệ đến nỗi anh không thể mở mắt ra nổi.
“Amanda?” Anh thì thầm. “Thật là em hay anh đang mơ vậy?”
Mắt cô đẫm lệ. “Đúng vậy, là em, Kyrian.”
Nick nguyền rủa không ngớt khi chạy đến bên cô, tay chạm vào những cây đinh đóng chặt lên tay Kyrian. Anh vội rụt tay lại, tránh không để Kyrian bị thương hơn nữa. Cô có thể nhìn thấy sự giận dữ trong mắt Nick, “Chúa ơi, tôi sẽ đóng đinh bọn chúng.”
Amanda muốn ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Chỉ cần nhìn vết thương, cô biết chính xác Desiderius đã làm gì. Gã đã tái hiện cảnh tra tấn Kyrian lần nữa. “Bọn em sẽ đưa anh ra khỏi chỗ này,” cô nói.
Kyrian nghẹn giọng, rồi ho ra một bụm máu. “Không còn thời gian nữa đâu.”
“Anh ấy nói đúng,” Nick đồng tình. “Năm mười phút nữa là trời sáng. Chúng ta làm sao có thể đưa anh ấy về nhà trước bình minh được chứ.”
“Vậy thì gọi Tate đi.”
“Anh ấy không đến kịp đâu.” Hàm Nick đanh lại khi anh chạm vào vết đinh đóng giữa lòng bàn tay Kyrian. “Mà cho dù Tate có đến kịp, tôi cũng không biết làm sao thả anh ấy xuống được.”
“Được rồi,” Kyrian gắng sức nói. Anh cố chịu đựng khi nhìn thấy sự dằn vặt trong mắt Nick. “Đưa Amanda tới chỗ Talon, nói cậu ấy bảo vệ cô ấy và cả Tabby.”
Nick vội bỏ chạy.
Amanda mặc kệ Nick, cô tập trung vào Kyrian. “Em sẽ không để anh chết đâu,” cô cương quyết nhấn mạnh bằng một âm vực hơi cao.
“Chết tiệt, Kyrian. Anh không thể cứ thế mà chết rồi trở thành một linh hồn vất vưỡng. Em không để anh làm thế đâu.”
Ánh mắt dịu dàng khiến cô như ngừng thở. “Anh xin lỗi đã khiến em thất vọng. Anh ước gì có thể làm một anh hùng để xứng đáng với em.”
Amanda giữ chặt mặt anh, buộc anh nhìn thẳng vào cô. Tay cô run run lau máu trên môi và mũi anh. “Anh dám bỏ cuộc sao? Anh có nghe em nói gì không? Nếu anh chết, ai dám đảm bảo Desiderius sẽ không làm hại Talon? Hãy chiến đấu vì em đi, Kyrian. Làm ơn đi mà.”
Kyrian nhăn nhó. “Được rồi, Amanda. Anh rất vui vì em đã tìm được anh. Anh không muốn lại chết trong cô đơn lần nữa.”
Trái tim cô đau nhói khi nghe những lời nói đó, nước mắt như mưa cứ không ngừng tuôn. Không! Từ nơi sâu thẳm trong linh hồn cô vang lên tiếng hét phản kháng mạnh mẽ.
Cô không thể để anh chết. Không thể chết như thế này. Sau tất cả những gì anh đã làm cho cô, bảo vệ cô, lo lắng chăm sóc cô. Với cô anh là tất cả.
Trong đầu cô cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại hình ảnh Kẻ Săn Đêm mà cô yêu quý đang gầm thét, bị kẹt giữa hai thế giới. Vĩnh viễn đói khát. Vĩnh viễn cô độc. Cô không thể để chuyện đó xảy ra.
Nick quay trở lại với một cái xà beng.
“Anh định làm gì vậy?”
Nick nhìn cô trừng trừng. “Tôi không thể để anh ấy chết như thế này được. Tôi phải thả anh ấy ra.” Anh cố cạy những chiếc đinh ra khỏi tay Kyrian.
Kyrian cứng người vì đau đớn.
“Đừng!” Amanda hét lên.
Nick nhảy dựng lên. “Chuyện quỷ gì thế?”
Amanda không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là năng lực đang trỗi dậy mạnh mẽ đòi phát tác ra ngoài, như một luồng thác cuồn cuộn và cô không cách nào kiểm soát được.
Chính vào lúc đó, tất cả đinh bứt mạnh ra khỏi người Kyrian, anh ngã vào vòng tay cô. “Giúp tôi, Nick,” cô hổn hển cố đứng vững, giữ chặt lấy anh.
Nick đờ người vì kinh ngạc.
Cố xua đi sự ngạc nhiên, Nick đón lấy Kyrian. Anh lảo đảo vì trọng lượng Kyrian dồn lên người, nhưng vẫn cố gắng nhanh chóng dìu Kyrian ra xe. “Chúng ta vẫn không có thời gian đưa anh ấy về nhà trước khi mặt trời mọc.” Anh lúng búng nói không thành tiếng.
“Chúng ta có thể đưa anh ấy tới chỗ chị em. Chị ấy sống cách đây năm tòa nhà thôi.”
“Bà chị nào?”
“Esmeralda. Anh đã gặp chị ấy rồi, người có mái tóc dài màu đen đó.”
“Nữ tu có giọng the thé đó hả?”
“Không, người trung niên kia.”
Không nói thêm lời nào nữa, Nick vội vàng đánh xe tới nhà Essie trong thời gian kỷ lục. Phái mất một lúc họ mới có thể đưa được Kyrian vào hiên nhà, vừa kịp lúc mặt trời chiếu những tiên nắng đầu tiên lên mái hiên nhà đối diện.
Amanda giọng rầm rầm lên cánh cửa Victoria nhỏ xíu của bà chị gái. “Esmeralda? Nhanh lên. Mở cửa đi.”
Cô trông thấy bóng bà chị thấp thoáng sau tấm rèn đăng ten Victoria và ngay lập tức tay nắm cửa xoay một vòng. Amanda vội đẩy cửa để Nick dìu Kyrian phóng vào trong.
“Kéo rèm xuống,” Nick ra lệnh cho Esmeralda khi anh đặt Kyrian nằm xuống chiếc ghế sofa hiện đại màu xanh lá.
“Gì chứ?” Esmeralda hỏi lại. “Cái gì thế này?”
“Làm đi, Essie, Em sẽ giải thích sau.”
Essie bất đắc dĩ làm theo lệnh Nick.
Amanda chạm nhẹ vào mặt Kyrian. “Bọn chúng đánh đập anh dã man quá.”
“Tabitha thế nào rồi?” Kyrian thều thào hỏi. Amanda thật quá là cảm động, bị thương đến thế này vậy mà anh vẫn còn lo lắng cho chị cô.
“Để chị gọi xe cứu thương,” Esmeralda nói, nhấc điện thoại phía cuối bàn.
Nick dằn lấy điện thoại trong tay cô. “Đừng.”
-----------
Lời người dịch: hơi ngắn vì ngay đoạn hấp dẫn, không để mọi người hồi hộp lâu, vừa dịch mà vừa run cho anh Kyrian dù biết rõ mười mươi là không thể có chuyện gì xảy ra cho Kyrian hết.
Giờ phải về nhà rồi, tối dịch tiếp, nếu kịp sẽ post bổ sung nhé, chương 12 tạm chia làm 3 phần.
Chỉ còn 6 chương nữa thôi.
Cố lên!!!
Ánh mắt Esmeralda có thể chế ngự bất cứ người đàn ông nào nhưng Nick chỉ nhìn trừng trừng cô không chút nao núng.
“Được rồi, Essie,” Amanda nài nỉ. “Chúng ta không thể đưa anh ấy đến bệnh viện được đâu.”
“Nếu không làm thế anh ta sẽ chết đó.”
“Không,” Nick nói, “anh ta sẽ không sao đâu.”
Esmeralda nghiêng đầu hoài nghi.
Amanda giải thích. “Anh ấy không phải là người.”
Esmeralda nhíu mày ngờ vực. “Vậy anh ta là cái gì?”
“Ma cà rồng.”
Mặt cô bừng bừng giận dữ, suốt ngần ấy năm cô luôn tìm cách săn đuổi bọn ma cà rồng. “Em đem một con ma cà rồng đến nhà chị sao? Sau tất cả những chuyện đã xảy ra cho Tabitha? Chúa ơi, Amanda, em mất trí à?”
“Anh ấy sẽ không làm tổn thương chị đâu,” Amanda khẳng định.
“Em điên rồi. Chị sẽ gọi –“
Nick đứng lên ngăn giữa Esmeralda và máy điện thoại. “Nếu cô còn gọi cho ai thì tôi sẽ kéo điện thoại ra khỏi tường đó.”
“Chàng trai,” Essie đe dọa, “đừng cho rằng chỉ trong hai giây là cậu –“
“Thôi đi!” Amanda la lên. “Kyrian cần sự giúp đỡ của chị, Esmeralda, và với tư cách là em gái chị, em van chị đấy.”
“Em có –“
“Essie, làm ơn đi mà.”
Cô thấy sự do dự trong mắt Essie và cô biết chị ấy đang nghĩ gì. Một mặt, Esmeralda hoàn toàn không muốn giúp những kẻ xấu xa, nhưng cô không thể nói không với em gái mình.”
“Làm ơn đi, Es, có bao giờ em xin chị điều gì đâu.”
“Không đúng. Em đã mượn cái áo len mà chị thích nhất hồi học trung học để đến xem trận bóng của Bobby Daniels.”
“Es!”
“Được rồi,” cô nhượng bộ, “Nhưng nếu hắn cắn ai trong nhà này, chị sẽ thiêu sống hắn đó.”
Kyrian nằm im trong khi Esmeralda và Amanda cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu của anh ra, anh bị thương nặng đến nỗi gần như không thở được. Anh cứ không ngừng thấy hình ảnh bọn Daimon tấn công mình. Anh muốn máu trả bằng máu.
“Để mặt trời giải quyết phần còn lại,” giọng nói giễu cợt của Desiderius vang lên bên tai anh.
Thằng khốn đó sẽ phải trả giá. Kyrian quyết tâm phải trả thù.
Trái tim Amanda giật thốc khi nhìn thấy những vết thương trên cơ thể Kyrian.
Cánh tay và bàn tay Kyrian lỗ chỗ những lỗ đinh ghim.
Trong cuộc đời mình, chưa bao giờ cô căm ghét một ai, nhưng giờ thì cô căm ghét Desiderius đến độ, nếu hắn đứng trước mặt cô, cô sẽ xông lên, xé xác hắn bằng chính đôi tay mình.
Cô chỉ rời Kyrian một lúc để gọi điện thoại cho ba mẹ và hỏi thăm tình trạng Tabitha.
Trong khi Essie băng bó vết thương cho Kyrian, Nick cứ đi tới đi lui không ngừng.
“Anh muốn tôi giải quyết tên Desiderius đó thế nào?” Nick hỏi Kyrian.
“Tránh xa hắn ra.”
“Nhưng nhìn anh mà xem”
“Tôi là kẻ bất tử. Tôi sẽ sống. Còn cậu thì không.”
“Vậy sao, nếu bọn tôi tới trễ chừng ba phút thôi, anh vẫn sống được sao.”
“Nick,” Amanda cảnh cáo. “Anh không giúp gì cả. Anh ấy cần được nghỉ ngơi.”
“Tôi xin lỗi,” anh nói, chùi đôi tay lo lắng vào mớ tóc nau rối bù. “Khi lo lắng tôi thường hơi quá khích. Chỉ là một cơ chế tự vệ thôi.”
“Được rồi, Nick,” Kyrian nói. “Về nhà, ngủ chút đi.”
Quai hàm anh đanh lại nhưng Nick vẫn gật đầu. Anh nhìn Amanda. “Gọi tôi nếu có chuyện gì.”
“Được rồi.”
Ngay khi anh đi khỏi, Esmeralda đã băng bó cho Kyrian xong xuôi. “Anh bị thương nặng đó. Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi là một thằng ngốc.”
“OK, thằng ngốc,” Esmeralda châm chọc. “Chân của anh cần được băng bó nhưng tôi không có nẹp chân.”
“Tôi mượn điện thoại được chứ?” Kyrian hỏi.
Esmeralda nhướng mày đưa điện thoại cho anh.
Amanda cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt trong khi anh bấm số. “Sao anh vẫn còn tỉnh táo vậy? Mấy vết thương này nhất định là đau lắm.”
“Anh đã bị bọn La Mã tra tấn cả tháng trời, Amanda. Tin anh đi, mấy vết thương này không à gì cả.”
Dù vậy, nó vẫn khiến cô đau nhói. Làm sao anh có thể chịu đựng nỗi chứ?
Cô lắng nghe anh nói trong điện thoại.
“Ok, biết rồi. Hẹn gặp lại.”
Amanda cầm lấy điện thoại trong tay anh.
Kyrian nhắm mắt nghỉ ngơi trong khi Esmeralda đi vào bếp.
“Giờ thì chị cần một lời giải thích. Tại làm sao lại có một con ma cà rồng thương tích đầy mình nằm trên ghế nhà chị?”
“Anh ấy đã cứu mạng em, em chỉ trả ơn thôi.”
Esmerada nhìn cô chằm chằm. “Em có biết Tabitha sẽ phản ứng thế nào khi nó biết chuyện này không?”
“Em biết nhưng em không thể để anh ta chết được. Anh ta là người tốt, Es.”
Má cô nhợt nhạt hẳn đi, nó khiến Esmeralda há hốc kinh ngạc. “Đừng, không phải gương mặt đó nữa chứ.”
“Gương mặt nào.”
“Chính là gương mặt muốn khóc của Brendan Fraser trên truyền hình đó.”
“Sao chứ?” Amanda chống chế.
“Em đang mê tít anh ta.”
Amanda cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
“Mandy! Em mất trí rồi hả?”
Cô nhìn về phía chỗ Kyrian đang nằm, lẩn tránh ánh mắt bà chị gái. “Nghe này, Essie, em không phải một con ngốc, cũng không phải một đứa trẻ. Em biết giữa bọn em là không thể nào.”
“Nhưng?”
“Nhưng gì chứ?”
“Em nói cứ như sẽ có phần nhưng tiếp theo sau vậy.”
“Ay… không đâu,” Amanda dịu dàng đẩy bà chị gái lên lầu. “Giờ quay lại giường ngủ tiếp đi.”
“Được thôi. Nhưng canh chừng đừng để quý ngài ma cà rồng của em lấy bọn chị làm món ăn vặt trong lúc chị ngủ đó.”
“Anh ấy không hút máu.”
“Làm sao em biết?”
“Anh ta đã nói thế mà.”
Essie vòng tay trước ngực giận dữ nhìn cô em gái. “À, ra là nó còn được tuyên bố công khai nữa cơ đấy”
“Chị có thôi đi không?”
“Thôi nào, Mandy,” cô nói, huơ tay về phía cái ghế bành. “Người đàn ông này là một tên giết người.”
“Chị đâu biết gì về anh ấy đâu.”
“Chị cũng đâu có biết gì về bọn cá sấu, nhưng chị dám chắc là không bao giờ chị để cá sấu trong nhà mình. Em không thể thay đổi thú tính bẩm sinh đâu.”
“Anh ấy đâu phải là quái vật đâu.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc.”