Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ầng mặt trời chói chang giữa bầu trời trong vắt không một gợn mây. Bốn du khách của chúng ta đánh gôn trên sân gôn của câu lạc bộ Fordly Cay, được xếp vào năm hoặc sáu câu lạc bộ sang trọng nhất thế giới. Bên ngoài hàng cây xanh là những cây dừa vây quanh một bãi tắm cát trắng. Sóng biển trong vắt bò lên bờ cát. Cách bờ khoảng tám trăm mét, một dải san hô nhô lên giữa sóng biển ngầu bọt.
Bên kia sân gôn, các loại hoa nhiệt đới tranh nhau đua sắc. Làn gió nhẹ đem đến mùi hương của hoa nhài.
George Lớn cùng một bên với Roscoe Heyward đấu với bên kia là huân tước Austin và vị Phó tổng thống Hoa Kỳ. Mỗi bên đều có sẵn một cỗ xe chạy điện. Cơ quan an ninh đã bố trí sáu cỗ xe như vậy để hộ vệ vị phó tổng thống, giống như đội tàu chống thuỷ lôi hộ vệ hạm tàu chỉ huy.
- Thưa Ngài Stonebridge thân mến, nếu như Ngài có quyền quyết định thì theo Ngài Chính phủ nên ưu tiên cho lĩnh vực nào? - Heyward hỏi vị Phó tổng thống.
- Nếu tôi được quyền quyết định, - Ngài Phó tổng thống Stonebridge trả lời. - tôi sẽ tập trung mọi cố gắng của chính phủ vào việc phục hồi nền tài chính lành mạnh, và gìn giữ sự cân bằng trong ngân sách.
- Một số người dũng cảm đã cố làm chuyện đó, - George Lớn chêm vào. - nhưng họ đều thất bại. Ông bạn nghĩ đến thứ đó là hơi chậm đấy.
- Hơi chậm, ông bạn George ạ, nhưng chưa muộn.
- Chúng ta sẽ bàn đến vấn đề đó ngay bây giờ. - George Lớn nới, lúc ông ta ngồi thụp xuống theo dõi đường bóng đi, xem có theo đúng như ông ta dự đoán không. - Lúc này điều quan trọng nhất đối với tôi là gôn. Từ đầu cuộc đấu đến giờ, vị chúa tể của ngành công nghiệp vẫn im lặng, chăm chú vào quả bóng hơn ba người kia. Thắng trong bất cứ một trận đấu gôn nào, đối với ông ta cũng đáng quí ngang với lôi kéo được một doanh nghiệp vào tập đoàn.
Roseoe Heyward chơi gôn chỉ thuộc loại bình thường. Các đường banh của ông không có gì xuất sắc, nhưng cũng không đến nỗi làm ông phải xấu hổ. Cả bốn người rời khỏi cỗ xe chạy điện để đi bộ đến quán giải khát số sáu. Lúc này George Lớn mới nói với Roscoe:
- Ông nhìn kỹ hai thằng cha kia xem. Tính chính xác không phải là sở trường của chính khách cũng như chủ hãng quảng cáo. Tôi hy vọng ông tính điểm cho.
Vị Phó tổng thống nói:
- Cương vị trọng trách của tôi đòi hỏi tôi phải thắng bằng bất cứ giá nào.
- Các bảng điểm đều nằm cả ở đây. - Heyward vỗ trán nói. - Hiện giờ chúng ta là bình đẳng.
George Lớn thân mật ôm vai Roscoe Heyward nói:
- Tôi bắt đầu thấy mến ông rồi đấy, Roscoe. Tôi thích người nào giỏi tính toán. - Ông ta hạ thấp giọng hỏi. - Đêm qua thoải mái chứ?
- Hoàn toàn thoải mái. Cảm ơn ông. Chuyến đi, buổi tiêu khiển tối, tất cả đều làm tôi khoan khoái và tôi ngủ một giấc say sưa.
o O o
Thật ra Roscoe trằn trọc mãi mới ngủ được.
Trong suốt buổi tối, ông thấy rõ ràng cô Avril xinh đẹp tuyệt vời kia sẵn sàng phục vụ ông. Những câu nói của mấy người cùng đi ngầm bảo như thế. Bản thân cô ta cũng không ngừng khêu gợi. Cô không bỏ lỡ bất cứ dịp nào để nghiêng người đụng vào Roscoe.
Rất nhiều lần làn tóc hung đỏ của cô xoà xuống mặt ông. Roscoe không khuyến khích thêm cũng không ngăn lại. Ông thấy rằng, trong lúc đó cô tóc đen Krista tận tuy phục dịch Byron Stonebridge, cô tóc vàng Rhetta phục vụ cho huân tước Harold Austin, còn cô gái Nhật Bản Ánh Trăng thì không khí nào rời khỏi George Lớn lấy một mét.
George Quartermain tiếp họ trong dinh cơ của ông ta tại khu phố Prospero Ridge, nhìn xuống thành phố Nassau và nhìn ra đại dương mênh mông. Vị Tổng giám đốc Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo sở hữu khoảng nửa tá dinh cơ lộng lẫy kiểu như vậy, tại nhiều địa điểm rải rác khắp thế giới. Vườn hoa và cây cảnh bố trí đằng sau những bức tường cao bằng đá. Từ căn phòng trên tầng hai, nơi Avril dẫn Roscoe Heyward vào ngay sau khi đến nơi, nhìn ra ngoài thấy cả một bức tranh toàn cảnh tuyệt đẹp. Thấp thoáng sau những thân cây là toà nhà bên cạnh của Thủ tướng, có cảnh binh hoàng gia Bahamas thường xuyên tuần tiễu xung quanh.
Cuối cùng, buổi chiều, họ hóng mát và giải khát dưới hàng hiên chạy xung quanh bể bơi. Rồi người ta bày bữa ăn tối ra sân trời, có những cây nến cắm trên giá bằng bạc chiếu sáng. Lần này, cả bốn người đều ngồi ăn với những người đã thay bộ đồng phục sĩ quan thành bộ y phục dạ tiệc. Những hầu bàn trai đeo găng trắng bay lượn xung quanh bàn tiệc và hai nhạc công đi đi lại lại trên sân trời để tạo cái nền âm thanh cho cuộc gặp gỡ thân ái, nơi mọi người trò chuyện thoải mái, không phải giữ gìn gì hết.
Sau bữa ăn tối, vị Phó tổng thống và cô gái tóc vàng Krista ở lại nhà, trong khi những người khác lên xe Rolls Royce để ra sòng bạc trên đảo Paradise.
George Lớn đánh lớn và hình như thắng. Huân tước Austin chơi cầm chừng. Roscoe Heyward thì không chơi. Ông rất ghét các trò cờ bạc, nhưng lại thích nghe những lời bình luận của cô gái Avril khi có những diễn biến lý thú của bàn bạc Roulette, bàn chơi bài kiểu Anh và thứ cờ bạc gì nữa mà Roscoe hoàn toàn chưa biết. Tiếng trò chuyện huyên náo buộc Avril phải ghé sát vào Roscoe để nói vào tai ông.
Giống như lúc ở trên máy bay, Roscoe lúc này có cảm giác vừa bối rối vừa dễ chịu. Đột nhiên thể xác ông bật dậy và ông phải dùng hết nghị lực mới gạt đi được nỗi ham muốn và những ý nghĩ đáng chê trách. Roscoe cảm thấy có vẻ Avril biết và lấy làm thích thú. Cuối cùng, lúc Avril đưa ông về phòng ngủ, lúc này đã hai giờ sáng, ông phải cố gắng lắm mới không mời cô ta vào phòng. Tuy nhiên, cô gái xinh đẹp tóc hung xem chừng còn lần chần chưa muốn đi. Trước khi đi, cô cười nói với Roscoe:
- Đầu giường ông có máy nói liên phòng. Bất cứ ông cần gì, ông chỉ cần ấn vào nút số bẩy là em sẽ lập tức đến ngay. Lần này mấy chữ "bất cứ ông cần gì" chứa đựng ý nghĩa không thể nào nghi ngờ.
- Cảm ơn. Chúc ngủ ngon, - Roscoe nói.
Ông ngạc nhiên thấy giọng nói của mình hôm nay nghe rất lạ. Dường như lưỡi bị cuốn vào trong miệng. Ngay khi chỉ còn một mình, ông vẫn bị con quỷ hành hạ. Lúc cởi áo quần, Roscoe nhận thấy thân xác ông không còn tuân theo ý chí của ông. Đã lâu lắm rồi Roscoe Heyward không rơi vào trạng thái như thế này. Thế là ông quỳ xuống, cầu nguyện Chúa Trời hãy ban cho ông nghị lực để chống lại sự cám dỗ. Trong một lúc, ông thấy dường như lời cầu nguyện có tác dụng. Thân xác ông dịu xuống. Nhưng phải rất lâu sau ông mới chợp mắt được.
Lúc đi trên bãi gôn George Lớn nói toạc ra ngay:
- Nếu ông thích, ông bạn thân mến, tôi có thể bảo con Ánh Trăng đến phòng ông hôm nay. Con ranh chỉ bé bằng cái nụ sen Nhật Bản, vậy mà biết làm lắm trò tài tình đến mức không thể ngờ.
Roscoe Heyward đỏ mặt nhưng cố giữ vững.
- Ông George thân mến. Tôi rất thích được đi cùng với ông và được là bạn ông, nhưng tôi buộc phải nói với ông rằng trong một số lĩnh vực, chúng ta có những quan niệm khác nhau.
Vị chúa tể trong ngành công nghiệp cau mặt:
- Cụ thể là lĩnh vực nào?
- Chắc chắn là lĩnh vực đạo đức rồi.
George Lớn suy nghĩ, nét mặt chững lại như pho tượng. Rồi đột nhiên ông ta ngẩng phắt đầu, phá lên cười, nói to:
- Đạo đức? Đó là cái trò gì vậy?.
Ông ta gọi xe chạy điện:
- Thôi được tuỳ ông thôi. Nhưng nếu lúc nào ông thay đổi ý kiến thì báo tôi biết.
Trong hai tiếng đồng hồ sau đấy, Roscoe Heyward bắt gặp chính mình đang nhớ lại thân hình nhỏ nhắn tuyệt đẹp, đầy quyến rũ của cô gái Nhật.
Sau khi ghi được điểm thứ chín, ngồi giải khát trong câu lạc bộ, George Lớn tiếp tục cuộc tranh luận với Phó tổng thống Byron Stonebridge.
- Giống như các chính phủ khác, chính phủ Hoa Kỳ cũng nằm trong tay những con người không hiểu biết gì về các nguyên lý trong khoa chính trị kinh tế hoặc những con người ngang bướng không chịu hành động theo những nguyên lý đó. Chính đấy là nguyên nhân tạo nên lạm phát phi mã. Cũng chính vì thế mà hệ thống tiền tệ thế giới sụp đổ. Từ nay về sau, các vụ việc tài chính sẽ ngày càng tồi tệ.
Heyward mải nghĩ đến chuyện đêm qua, thái độ của Avril lúc chia tay với ông ta. Nụ cười khêu gợi đầy mời mọc của cô gái.
Sực nhớ, vẫn chưa trao đổi công việc với George Lớn, ông nhìn ra, thấy ông ta đang ngồi một mình, ngả người ra lưng ghế băng, vị Phó tổng thống không còn ở đấy, Roscoe Heyward bèn đứng dậy bước đến gần George Lớn, ngồi xuống ghế bên cạnh. Dáng điệu George Lớn thoải mái một cách kỳ lạ.
Hình như ông ta đang tận hưởng sự buông thả hoàn toàn. Ông ta liếc nhìn Roscoe rồi buông một câu hờ hững:
- Theo tôi hiểu thì nhà băng của ông muốn tham gia vài vụ với SuNatCo?
Roscoe cảm thấy câu chuyện sắp đề cập đến vấn đề ông ta mong mỏi và chờ đợi mấy ngày nay. Nhưng ông ta vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:
- Chúng tôi có nghĩ đến, đúng thế.
- Lúc này tôi đang mở rộng vốn hoạt động của tập đoàn bằng cách mua đa số các cổ phần của một loạt các hãng điện thoại, vô tuyến truyền hình và vô tuyến truyền thanh. Một số hãng thuộc về Nhà nước, một số của tư nhân. Chúng tôi tiến hành kín đáo bằng cách đấm mõm các quan chức nhà nước, để mấy thằng cha ái quốc khỏi kêu la ầm ĩ.
George Lớn như đang đuổi theo dòng suy nghĩ, nói tiếp:
- Chúng tôi cung cấp công nghệ mũi nhọn và những dịch vụ hiệu quả, thứ mà các quốc gia nhỏ chưa có. Tập đoàn chúng tôi sẽ chi tiền để tiêu chuẩn hoá toàn bộ thiết bị của các hãng đó, nhằm tiến tới liên kết chúng thành một mạng thống nhất. Tất nhiên, chúng tôi không mất gì và chỉ ba năm nữa chúng tôi sẽ kiểm soát được bốn mươi lăm phần trăm mạng lưới thông tin thế giới. Không một doanh nghiệp nào dám đụng vào chúng tôi. Hoa Kỳ sẽ thắng thế và sẽ làm chủ được thế giới.
- Tôi hiểu. - Roscoe Heyward nói.
- Nhân dịp này tôi muốn đưa các ông vào cuộc. Tôi muốn thế này: mở một tín dụng trị giá năm mươi triệu đô la. Lãi suất tối thiểu, tất nhiên.
- Mọi cộng tác giữa chúng ta đều là lãi suất tối thiểu.- Roscoe nói.
Ông biết trước rằng Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo không đời nào chịu khác. Quả thế, trong ngân hàng, một quy tắc tuyệt đối là người vay tiền càng giầu thì lãi suất càng thấp. Chỉ người nghèo mới phải trả lãi suất cao.
Dù sao chúng ta cũng cần xem xét tỷ mỉ, bởi luật pháp Hoa Kỳ có những quy định hạn chế trong việc cho vay.
- Tôi biết.
Cả hai đều thừa biết pháp luật nghiêm cấm các nhà băng cho vay quá mười phần trăm tiền vốn và dự trữ của họ cho một đối tượng duy nhất. Mục đích của điều luật này là đề phòng, tránh cho nhà băng khỏi bị ảnh hưởng xấu nếu một doanh nghiệp nào đó bị phá sản, đồng thời cũng bảo vệ quyền lợi cho khách hàng có tài khoản trong đó. Trường hợp Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ thì con số năm chục triệu vượt khỏi mười phần trăm số vốn của nó.
George Lớn nói.
- Cách giải quyết đơn giản nhất là chia số tiền vay đó ra, để các doanh nghiệp thành viên của tập đoàn chúng tôi đứng tên. Vậy là chúng tôi vẫn có đủ số tiền cần thiết.
- Làm cách đó được đấy, - Roscoe Heyward nói khẽ.
Ông ta đâu có lầm. Cách George đề xuất thật ra là trái với tinh thần của pháp luật, nhưng vẫn không vi phạm về mặt hình thức. Roscoe biết George Lớn nói đúng. Các nhà băng lớn, có uy thế nhất đều không ngần ngại sử dụng cách đó. Tuy nhiên, số tiền quá lớn làm Roscoe lo lắng. Ông chỉ tính SuNatCo sẽ vay khoảng hai chục đến hai lăm triệu là cùng, lúc ban đầu, sau đó nếu tình hình suôn sẻ, mối quan hệ diễn ra tốt đẹp, có thể xét đến chuyện tăng thêm.
George Lớn đoán được những gì diễn ra trong đầu Roscoe, bèn bình thản nói:
- Tôi không bao giờ vay vặt. Nếu năm chục triệu vượt quá khả năng của các ông thì tôi chọn nhà băng khác.
Roscoe Heyward đã đặt hy vọng quá nhiều vào chuyến đi này, vậy mà bây giờ ông ta thấy có khả năng không đạt tới kết quả nào. Ông ta vội nói:
- Không đâu. Số tiền đó không vượt quá khả năng nhà băng chúng tôi.
Roscoe thầm tính các khoản trong kế hoạch cho vay của Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ.
Không ai nắm vấn đề này chắc như ông ta. Đúng, nhà băng có thể rót cho SuNatCo năm chục triệu, nhưng muốn thế phải đóng một số cái vòi, giảm các khoản cho vay nhỏ, các khoản tín dụng có thế chấp.
Việc cho vay một đơn vị khổng lồ như Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo đem lại cho nhà băng nhiều lợi nhuận hơn là hàng loạt khoản cho vay nhỏ, vừa đòi hỏi phải thẩm tra tỉ mỉ từng trường hợp, vừa phải chi vào đấy những phí tổn liên quan.
- Tôi sẽ thuyết phục mạnh mẽ Hội đồng quản trị nhà băng cho ông vay số tiền đó và tôi tin chắc Hội đồng sẽ chấp thuận.
- Thế thì tốt. - George Lớn lạnh lùng đáp.
- Vị trí của tôi sẽ mạnh thêm nếu tôi có thể nói với Hội đồng quản trị rằng, nhà băng chúng tôi cộng tác với Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo.
George Lớn đang nhìn thứ gì ngoài biển, lát sau ông ta mới đáp:
- Vậy thì ổn. Tôi mong rằng, bộ phận quản lý chứng khoán của nhà băng các ông sẽ có vai trò rộng rãi trong việc quản lý vốn của SuNatCo. Bởi đã đến lúc những khoản chi lớn sẽ tăng trị giá các cổ phần của chúng tôi.
Cảm thấy mỗi lúc một tự tin hơn, Roscoe Heyward cãi:
- Chúng ta sẽ xem xét kỹ vấn đề này và những điều kiện kèm theo. Như thế này Tập đoàn SuNatCo sẽ mở một tài khoản tích sản tại nhà băng chúng tôi, và khi đó chúng ta phải nghĩ cả đến kết số bù trừ…
Sự cộng tác có đi có lại giữa Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ với Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo đã bắt đầu. Như câu nói quen thuộc: "Ông góp chân giò, bà thò cút rượu”.
George Quartermain lấy chiếc can trong xắc bằng da cá sấu ra, bực tức đáp:
- Ông đừng bắt tôi phải bận tâm về những chi tiết đó. Người phụ trách các tài khoản của tôi, ông Inchbeck, hôm nay sẽ bay đến đây. Mai ông ta sẽ về trên cùng chuyến bay với chúng ta. Ông thừa sức có thời gian để soạn thảo văn bản chi tiết với Inchbeck.
Đúng lúc đó Phó tổng thống Hoa Kỳ Stonebridge đi vào cùng với huân tước Austin. Hai người mặt rầu rĩ vì bị thua trận đấu gôn lúc nãy. Thú vị trước cảnh tượng ấy, George Quartermain đặt tay lên vai vị Phó tổng thống, nói:
- Tôi hy vọng sau đây tín dụng của tôi ở Washington sẽ còn tăng nữa.
- Chuyện đó chỉ là tuỳ ý ông thôi, - Vị Phó tổng thống Hoa Kỳ đáp, ông ta liếc nhìn George Lớn và nháy mắt vẻ thông cảm. - và cũng tuỳ sự kín đáo của ông nữa.
Trong lúc nhấm nháp ly rượu, huân tước Austin và Phó tổng thống Stonebridge đưa mỗi người 100 đô la cho George Quartermain vì họ bị thua cá.
Heyward xưa nay không thích cá cược, nên không tham gia và bây giờ không được hưởng gì. George Lớn hào hiệp nói:
- Hôm nay ông đấu xuất sắc, Roscoe! - Rồi quay sang hai vị kia, ông ta nói thêm:
- Tôi nghĩ Roscoe cũng xứng đáng được nhận phần thưởng, hai vị nghĩ sao?
Austin và Stonebridge gật đầu. George Lớn bèn vỗ đùi nói:
- Tôi nghĩ ra phần thưởng cho Roscoe rồi: Một ghế thành viên trong Hội đồng quản trị tập đoàn SuNatCo? Hai vị thấy xứng đáng chứ?
Roscoe Heyward cười:
- Ông nói đùa.
George Lớn đột nhiên nghiêm nét mặt:
- Đụng đến tập đoàn SuNatCo tôi không đùa bao giờ. Vậy là ông ta đã khẳng định điều cam kết lúc nãy, Roscoe thầm nghĩ. Và ông ta thấy điều George Lớn vừa tuyên bố sẽ dẫn đến nhiều hậu quả khác.
Nhận chân thành viên trong Hội đồng quản trị tập đoàn SuNatCo sẽ kéo theo nhiều bổn phận, trách nhiệm qua lại giữa đôi bên. Nhưng Roscoe chỉ ngập ngừng vài giây đồng hồ:
- Nếu điều ông vừa nói là nghiêm túc, thì tôi xin nói rằng tôi sung sướng nhận lời.
- Tuần sau chúng tôi sẽ ra thông báo về điều đó.
Tầm quan trọng của "phần thưởng” cùng sự nhanh chóng của việc thu xếp làm Roscoe Heyward rất ngạc nhiên. Ông ta phải một lúc mới tin được đó là sự thật. Trước đây Roscoe đã nghĩ đến chuyện khi Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ và Tập đoàn siêu quốc gia SuNatCo quan hệ gắn bó với nhau, sẽ phải có một thành viên Hội đồng quản trị nhà băng tham gia Hội đồng quản trị SuNatCo, nhưng ông ta không nghĩ người đó chính là mình. Được đích thân George Lớn chỉ định vào cái ghế đó là một vinh dự hết sức lớn. Hiện giờ Tập đoàn SuNatCo là doanh nghiệp sáng chói nhất trong nền công nghiệp Hoa Kỳ, cũng như thế giới..
Lần này hình như George Lớn cũng lại đọc được những ý nghĩ trong óc Roscoe. Ông ta cười nói:
- Ngồi ở vị trí đó, đồng thời ông có thể kiểm tra được số tiền ông cho tập đoàn vay.
Lúc này Roscoe đột nhiên phát hiện huân tước nhìn George Lớn vẻ dò hỏi. Ông này kín đáo gật đầu và Roscoe thấy người đồng sự của ông ta trong Hội đồng quản trị nhà băng cười mãn nguyện.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng