Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 27: Hi Vọng Chữa Khỏi Bệnh Nan Y
M
ặt nàng đỏ bừng thẹn thùng liếc trộm ra ngoài, không nghĩ tới Lưu Ngu nói chuyện xong liền đi luôn, còn Tôn Vũ thì mặt lạnh quay lại, rõ ràng là cuộc nói chuyện này không thành công.
Nàng trong lòng cảm thấy đau xót, dịch ra mép giường, lớn tiếng nói với Tôn Vũ:
- Tôn Vũ … Ngươi … Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Tôn Vũ vừa nghe liền nghĩ thầm hỏng rồi, hắn đành kiên nhẫn đi tới, ngồi xuống bên mép giường Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản đỏ mặt một lúc, sau đó đột nhiên nói thẳng:
- Ta thích ngươi, hãy thành thân với ta, về ở rể nhà ta.
A? Trực tiếp vậy sao? Tôn Vũ tuy hoảng sợ nhưng tư duy của hắn lại biến chuyển rất nhanh, ngay lập tức nghĩ ra, thế giới này hoàn toàn khác với thế giới kia của ta, nơi này là nữ tôn nam ti. Nói cách khác, thế giới này nữ nhân mới chiếm địa vị chủ động, cho nên … trong thế giới kia của ta, bình thường là nam nhân cầu hôn nữ nhân, nhưng trong thế giới này thì ngược lại, em gái này lại rất tự nhiên mở miệng cầu hôn ta.
Thảm rồi, mặc dù ngươi nói là thích ta, ta cũng thích em gái đáng yêu như ngươi, nhưng vấn đề của ta còn chưa được giải quyết, không muốn làm liên lụy tới một nữ nhân khác, Tôn Vũ thở dài.
Em gái này lại nói:
- Tôn Vũ lo lắng điều gì vậy?
Tôn Vũ ngẫm nghĩ, quyết định nói ra bệnh nan y của mình, dù sao vấn đề này cũng không thể lừa gạt nàng mãi được, hắn thở dài nói:
- Bá Khuê, ta biết ngươi rất tốt với ta, kỳ thật ta cũng rất thích nữ nhân như ngươi. Tuy nhiên … thân thể ta đang bị mắc một loại bệnh nan y không có thuốc nào chữa được, cứ mỗi tháng tim ta lại bị đau đớn một lần, hơn nữa hiện giờ tần suất đau đớn lại càng lúc càng nhanh. Thầy thuốc nói, bệnh nan y này của ta nhiều nhất chỉ có thể sống trong mười năm. Ta không muốn liên lụy tới ngươi, cho nên ta không thể cùng ngươi thành thân.
- Ồ!
Công Tôn Toản nghe xong sắc mặt trắng bệch:
- Ngươi đi khám ở đâu? Liệu thầy thuốc có lừa ngươi không?
Tôn Vũ thở dài:
- Ta cũng đã khám qua nhiều thầy thuốc khác nhau, cũng đều là danh y nổi tiếng.
Hắn cũng không nói dối, khi ở kiếp trước, hắn là nhà khoa học quan trọng của quốc gia, khi biết hắn mắc bệnh nan y, Trung Quốc đã mời rất nhiều danh y nổi tiếng tới khám, nhưng ai cũng không giải quyết được căn bệnh này của hắn
- Ngươi đã hiểu chưa, ta chỉ sống được mười năm, nên không thể thành thân với ngươi.
- Mười năm … mười năm.
Công Tôn Toản thì thào nói, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên nàng như nghĩ tới điều gì, vỗ mạnh vào ván giường bên cạnh, lớn tiếng nói:
- Ngươi đã đi tìm danh y Hoa Đà chưa?
- Hoa Đà?
Tôn Vũ trong lòng kinh ngạc, lúc này hắn mới nhớ tới, trong tam quốc có một vị thầy thuốc nổi tiếng tên là Hoa Đà. Tuy nhiên Hoa Đà dù sao cũng là lão trung y cổ đại a, dựa theo trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này, làm sao có thể giỏi hơn thầy thuốc thời hiện đại chứ.
Tôn Vũ nói:
- Ta chưa đi tìm Hoa Đà, nhưng Hoa Đà cũng chưa chắc đã giỏi hơn các thầy thuốc mà ta đã khám qua.
Công Tôn Toản nghe xong đột nhiên mừng rỡ nói:
- Còn chưa đi tìm Hoa Đà, vậy bệnh của ngươi còn có cơ hội. Hoa Đà đại phu chữa bệnh không sử dụng y thuật, phương pháp nàng sử dụng để chữa bệnh cho người khác hoàn toàn khác với các thầy thuốc khác.
Tôn Vũ hiếu kỳ hỏi:
- Khác thế nào?
Công Tôn Toản kích động nói:
- Nàng dùng võ tướng kỹ chữa trị, võ tướng kỹ của nàng gọi là “Y Thần”
- Y Thần?
Tôn Vũ vừa nghe liền cảm thấy đầu óc như nổ vang một tiếng, võ tướng kỹ? Đây chính là điều mà mình vẫn hoàn toàn không hiểu hết được, nó vượt qua những nghiên cứu khoa học mà mình đã từng nghiên cứu trong thế giới kia của mình, nếu như dùng võ tướng kỹ … nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Tôn Vũ thầm nghĩ, võ tướng kỹ vô cùng kỳ diệu, hoàn toàn khác hẳn với các phạm trù khoa học bình thường, hơn nữa nghe tên là “ Y Thần” hiển nhiên là kim sắc đỉnh cấp võ tướng kỹ.
Hắn nghĩ lại “Chiến Thần” Quan Vũ và “Đấu Thần” Trương Phi năng lực không thể tưởng tượng được, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy.
Tôn Vũ mau chóng ra lệnh:
- NM01, mau chóng đưa ra một báo cáo phân tích cho ta, ta muốn biết tỷ lệ Hoa Đà có thể chữa khỏi bệnh của ta là bao nhiêu, so sánh với tỷ lệ nếu ta quay về thế giới trước chữa trị là bao nhiêu?
NM01 lập tức hồi báo:
- Theo phân tích, nếu chủ nhân quay lại thế giới trước chữa trị thì tỷ lệ chữa khỏi là 0%, 100% xác sẽ bị ướp lạnh. Còn về võ tướng kỹ của Hoa Đà, bởi vì thiếu căn cứ khoa học kỹ thuật, người máy không thể nào tính toán chuẩn xác tỷ lệ chữa trị khỏi, nhưng căn cứ vào võ tướng kỹ của thế giới này để phán đoán, có thể tỷ lệ chữa khỏi bệnh cho chủ nhân lên tới 50%.
Tôn Vũ tim đập thình thịch, NM01 phân tích chính xác, nếu như trở về thế giới kia, sẽ bị ướp lạnh thôi. Nhưng nếu ở lại đây tìm Hoa Đà, có thể có tới 50% cơ hội chữa khỏi bệnh nan y cho mình. Nếu vì tìm kiếm cơ hội sống cho mình mà về thế giới kia, vậy chi bằng ở lại đây tìm Hoa Đà có khi còn khả thi hơn việc quay về.
Tôn Vũ kích động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái đáng yêu này nói:
- Bá Khuê có biết Hoa Đà ở đâu không?
Công Tôn Toản bị hắn cầm tay, thân thể mềm nhũn dịu dàng nói:
- Danh y Hoa Đà đi khắp mọi nơi, ta cũng không biết hiện tại nàng đi đâu chữa bệnh rồi, tuy nhiên ta biết rõ quê hương của nàng ở đâu, chỉ cần tới nhà nàng chờ, Hoa Đà nhất định không thể nào mười năm cũng không trở về nhà được? Ngoài ra, Công Tôn gia chúng ta ở Hà Bắc dù sao cũng là danh môn, quen biết rất nhiều bằng hữu khắp thiên hạ, chỉ cần thông báo với bọn họ, nhờ bọn họ để ý giúp, tìm kiếm khắp nơi, trong vòng một hai năm nhất định có thể tìm thấy Hoa Đà.
Tôn Vũ vừa nghe thấy có lý, Hoa Đà dù sao cũng là danh y, nàng đi đến đâu cũng sẽ để lại danh tiếng, chỉ cần dựa vào mạng lưới tình báo của Công Tôn gia, tìm được Hoa Đà cũng không có gì là khó.
- Bá Khuê … Vậy phiền ngươi giúp ta phát ra tin tức, nhờ các bằng hữu trong thiên hạ giúp đỡ tìm Hoa Đà nhé.
Tôn Vũ nói:
- Ta cũng tới nhà Hoa Đà xem, nói không chừng có thể gặp nàng.
Công Tôn Toản dịu dàng nhìn Tôn Vũ cười nói:
- Vậy chuyện chung thân đại sự của chúng ta, ngươi có đáp ứng không?
- Việc này sao …
Tôn Vũ kiên trì nói:
- Nếu bệnh của ta không thể chữa khỏi, sẽ làm liên lụy tới ngươi. Nếu vậy đợi bệnh của ta chữa khỏi rồi bàn tiếp đi.
Công Tôn Toản chép miệng buồn bực, nàng lẩm bẩm:
- Ta hiện tại đã 20 tuổi, nếu mười năm nữa mới chữa khỏi bệnh, lúc đó ta đã thành 30 tuổi rồi.
- Có lẽ không lâu như vậy đâu.
Tôn Vũ kiên trì kéo dài:
- Ta nghĩ … nếu đi tìm Hoa Đà, nhiều nhất chỉ một hai năm thôi.
Công Tôn Toản buồn bã, từ 15 tuổi nàng đã móng nóng việc thành thân này, đến nay đã 20 tuổi, lại phải chờ thêm vài năm nữa, trong lòng vô cùng buồn bực. Tuy nhiên nàng cũng không muốn trái ý Tôn Vũ, đành phải dịu dàng nói:
- Vậy theo ý ngươi.
Tôn Vũ vất vả mới trốn thoát chuyện thành thân này, mau chóng thay đổi chủ đề nói:
- Bá khuê, quê Hoa Đà ở đâu?
Công Tôn Toản thở dài, thấp giọng nói:
- Tiếu quận.
NM01 mau chóng giải thích cho Tôn Vũ:
- Tiếu quận, cũng chính là huyện An Huy sau này, cách phía Đông Hứa Xương thành không xa.
Tôn Vũ vừa nghe đến hai từ Hứa Xương, lập tức hít vào một hơi. Hứa Xương là một cái tên nổi danh trong thời Tam quốc, đây chính là nơi quần hùng tranh giành nhau, về sau Tào Tháo xưng là Hán Hiến đế đã dời đến Hứa Xương, nơi đây trở thành đô thành của Hán mạt.
Tôn Vũ không nhịn được nói với Công Tôn Toản:
- Chỗ đó, bây giờ rất loạn có phải không?
Công Tôn Toản gật đầu nói:
- Đúng là rất loạn, giặc Hoàng Cân đang chiếm đóng, biến nơi đó thành một nơi tang thương ở Trung Nguyên, thậm chí còn loạn hơn cả vùng phụ cận U Châu của chúng ta, giặc Hoàng Cân thản nhiên đi lại tại đó, coi triều đình như không có.
Nghe xong những lời này, Tôn Vũ càng thêm đau đầu, nếu vậy sẽ càng phiền toái.
Mặc dù bản thân mình nhờ có NM01 mà có thể làm được rất nhiều việc mà người thường không thể làm, nhưng từ sau khi đánh nhau với Ô Hoàn, Tôn Vũ liền hiểu được thực lực của bản thân mình cũng không có gì đặc biệt lợi hại cả. Không nói đến các nhân vật biến thái như Lưu Quan Trương, mà ngay cả “Kỵ tướng” Trương Cử Tôn Vũ cũng không thể đối phó với nàng.
Dựa vào thực lực bây giờ mà muốn đi khắp thiên hạ, nếu chẳng may gặp phải một nhóm cướp lợi hai một chút, hoặc ví như gặp phải giặc Hoàng Cânnhư Liêu Hóa, Chu Thương, vậy thì bản thân mình chẳng phải thảm rồi sao, có khi còn bị chết mất xác trên khe núi nào đó.
Với thực lực bây giờ mà đi từ Trác huyện ngàn dặm xa xôi tới Tiếu quận, thật sự rất không an toàn, trên đường tùy lúc có thể bị người ta giết, hơn nữa chi phí đi đường của mình cũng không đủ a.