Outside of a dog, a book is man's best friend. Inside of a dog it's too dark to read.

Attributed to Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ecker leo bộ lên xuống con phố này theo cả hai hướng đã được hơn trăm mét rồi. Có một con hẻm bên cạnh quán rượu, nhưng đó là ngõ cụt và không có cửa nào thông với nó ngoài lối vào bên hông quán và một cửa dẫn sang hiệu thuốc gần đó mà đã bị rào lại và đóng chặt. Không có con phố nào cạnh đó mà Leopold có thể đến được trong vòng mười lăm giây ngay cả khi hắn chạy nước rút. Decker quay lại quán rượu để xem liệu Leopold có vòng ngược lại đó qua cánh cửa bên hông trong con hẻm không, nhưng hắn đã không ở đó.
Chỉ còn rất ít cửa hàng còn mở, nhưng Leopold không ở bất cứ đâu trong số đó và không có cửa hàng nào nhớ đã từng thấy hắn đi ngang qua cả. Không có ai trên phố thấy bất cứ điều gì.
Chỉ một đáp án khả thi duy nhất:
Có ai đó đã đón Leopold lên xe và rời đi. Và chiếc xe đó, nghe tuy có vẻ vô lý, nhưng có lẽ là đã được sắp đặt từ trước. Điều này đương nhiên càng khiến sự nghi ngờ của Decker đối với gã đàn ông này sâu sắc hơn. Và nó khiến anh rối loạn gấp bội khi đã để vuột mất hắn ta.
Tuy nhiên anh cũng chẳng thể làm gì được hơn ở nơi này, vì vậy anh lên đường đến phía trường Mansfield.
Những người khóc than đã rời đi và thay vào đó là hai nhóm biểu tình đóng chốt ngay phía ngoài dải băng cảnh sát màu vàng. Một nhóm ủng hộ việc trang bị súng, nhóm còn lại nghiêng về phía đối lập của cuộc tranh luận. Họ hò hét, la lối và thi thoảng có những xô xát với nhau.
Thêm súng nữa! Không dùng súng! Tu chính án thứ hai! Súng giết người! Không, chính người giết người! Khi nào con người mới thôi giết lẫn nhau chứ! Xuống địa ngục đi!
Decker bước qua tất cả những điều này và dùng giấy tờ ủy quyền mới của mình để đi qua vòng an ninh. Anh gặp Lancaster ở trung tâm điều hành trong thư viện.
Khi anh nói với cô về những gì đã xảy ra tại buổi thưa kiện, cô dường như chết lặng
“Hắn ta cứ thế mà đi thôi sao?”
Decker gật đầu.
“Mac sẽ rất cáu về điều đó. Và tôi đã kì vọng ở Sheila Lynch hơn thế. Có vẻ như cô ấy đã bị luật sư công che mắt.
“Anh ta chỉ đang làm nhiệm vụ của mình thôi. Sự thật và công lý không nhất thiết lúc nào cũng phải ngang bằng. Thực tế là, Abernathy có lẽ đã đưa ra quyết định đúng. Khi lời thú tội bị rút lại rồi thì chẳng có bằng chứng nào để giữ hắn ta lại cả. Và Abernathy cũng đã kiểm lại vụ khởi tố rồi. Có lẽ ông ta đang tìm cách để được gõ búa thẩm phán. Và ông ta từng làm vậy rồi. Cả hai chúng ta trước đây đều từng được chứng kiến ông ấy làm vậy rồi mà.”
Decker từng tham gia nhiều phiên tòa trong nhiều năm đến nỗi anh cảm thấy mình đã trở thành một luật sư xét trên mọi phương tiện chỉ thiếu mỗi tấm văn bằng chính thức và một tấm thẻ luật sư.
“Tôi mừng là anh có thể nhìn nhận sự việc theo một cách hiệu quả đến lạnh lùng như vậy đó, Amos,” chị nói, sự lãnh đạm thể hiện rõ ra từ giọng điệu của chị.
“Vậy thì cô còn muốn tôi nhìn nhận theo cách nào nữa?” anh nói thẳng thừng không kém. “Nếu không thì tôi chỉ bơ chuyện này thôi, và như vậy thì sẽ đưa chúng ta đến đâu chứ?”
Chị nhìn sang hướng khác và nhai kẹo cao su. “Thôi quên nó đi,” chị nói. “Chỉ là tôi đang có một ngày tệ hại thôi.”
Decker không nói với chị về việc anh đã bám theo và rồi để vuột mất Leopold ở quán rượu. Anh không nghĩ là nó sẽ giúp ích được gì cho tình cảnh này cả, và anh cảm thấy mình thật giống một tên ngốc vì đã để điều đó xảy ra. Và ngay cả với một bộ não mới, ai mà muốn mình trông giống một kẻ ngốc chứ?
“Bên FBI có vẻ lăng xăng thế,” anh quan sát. Những bộ vest đang chạy quanh với một mức năng lượng thậm chí còn lớn hơn cả mức thường thấy.
“Kẻ giết người hàng loạt, những vụ án có liên quan đến nhau, những thứ anh tìm ra từ Debbie Watson. Chắc chắn là vụ này ngày càng lớn hơn rồi.” Chị dừng lại và mân mê mấy tờ giấy trước mặt. “Và họ muốn nói chuyện với anh đó, Amos. Ý tôi là bên FBI ấy.”
Anh trông có chút ngạc nhiên. “Sao lại thế?”
“Trước hết, bởi vì anh chính là người phát hiện ra tất cả những manh mối mới. Nhưng rõ ràng là kẻ sát nhân có vấn đề cá nhân với anh. Thông điệp ở nhà cũ anh nhắm đến anh. Đoạn ghi chú được mã hóa ở nhà Debbie cũng là về anh. Vậy nên về cơ bản là FBI muốn thẩm vấn anh để xem liệu họ có thể tìm được chút manh mối nào từ bất cứ ai có khả năng chống lại anh không?”
“Và khi nào thì họ muốn làm vậy?”
“Thực ra thì bây giờ chính là thời điểm tốt.”
Decker nhìn lên và thấy ngay một người đàn ông cao khoảng một mét tám ba, vai rộng khoảng hơn một trăm centimet đang đứng cạnh mình. Bộ vest của anh ta trông hoàn hảo cùng với một chiếc túi vàng hình vuông khá hợp với cà vạt. Anh ta có bộ râu nhẵn nhụi và một thân hình cân đối. Có vẻ như anh ta là đội trưởng, dựa vào dấu hiệu đó là cách mà các đặc vụ khác nhìn chằm chằm vào anh ta một cách đầy e sợ.
Decker chưa từng gặp người này bao giờ. Hẳn là anh ta vừa mới đến hiện trường, có lẽ là từ Washington. Anh ta là “thứ dữ” được cắt cử cho một vụ án lớn đang nhận được sự chú ý rộng rãi trên toàn quốc. Đúng kiểu làm việc của cảnh sát liên bang. Để lại những vụ án nhảm nhí cho những kẻ gà mờ cấp địa phương còn họ thì nắm lấy vinh quang từ những vụ án được định sẵn là sẽ lên kênh tin tức quốc gia.
Người đàn ông ấy chìa tay ra và mỉm cười, để lộ ra một khe hở nhỏ giữa hai chiếc răng cửa trắng sáng. “Đặc vụ chuyên môn Ross Bogart. Tôi xuất hiện có chút muộn. Tôi đang hoàn tất một số thứ ở D.C. Anh Decker, hãy cùng tìm một nơi yên tĩnh để giải quyết một vài việc, nếu anh khôn ngại.”
“Nếu tôi ngại thì có vấn đề gì không?”
“Chúng ta đều có chung mục đích mà. Tôi biết trước đó anh là một cảnh sát và sau này là thám tử. Anh cũng biết rồi đấy, không có gì là vụn vặt cả. Không có gì là mờ mịt đến mức không thể lần theo. Chúng ta sẽ làm chứ?” Anh ta chỉ vào một cánh cửa ở phía sau thư viện mà Decker trước đó đã khám phá ra là được dùng như một phòng đọc cho học sinh ESL1.
1 English as a Second Lauguage - những người học ngôn ngữ thứ hai là tiếng Anh.
Anh đứng dậy và đi theo sau người đàn ông đó. Một đặc vụ khác cũng đi cùng họ, một người phụ nữ mà Decker từng thấy qua trước đây. Cô có mái tóc vàng, ngoài ba mươi tuổi, bắp chân săn chắc và phần xương hàm nhô ra như một phiến đá. Một tay cô cầm máy ghi âm và tay còn lại cầm sổ, bút. Một huy hiệu hình tấm khiên liên bang được gắn trên hông cô.
“Đặc vụ chuyên môn Lafferty sẽ tham gia cùng chúng ta,” Bogart nói.
“Vậy Thanh tra Lancaster tham gia cùng nữa thì sao? Cô ấy cũng đang theo vụ án này.” Decker đề xuất.
“Có lẽ để khi khác,” Bogart nói cùng với một nụ cười khi anh ta mở cửa và bật đèn lên.
Tất cả mọi người ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ, Decker ngồi một phía, hai đặc vụ ngồi ở phía còn lại. Lafferty bật máy ghi âm lên và mở sẵn cuốn sổ, trông có vẻ như đã sẵn sàng để ghi lại mọi thứ được nói ra trong căn phòng.
“Đến byg giờ mà họ vẫn dạy tốc kí trong khi đã có mọi thiết bị kĩ thuật số ư?” Decker hỏi, nhìn sang cô. “Dường như một bản thu âm sẽ có độ chính xác một trăm phần trăm, trong khi bản tốc kí có thể chứa các diễn giải và những cảm xúc cá biệt của bản thân, thậm chí cô còn không thể nhận thức một cách có chủ ý về chúng, thay vì ghi lại những gì thực sự đã được nói ra. Chỉ là suy nghĩ của tôi thôi.”
Cô có vẻ như không biết phải đáp lại điều này thế nào, vì vậy cô nhìn sang sếp của mình.
Bogart nói, “Xin anh vui lòng kể lại mọi chuyện từ đầu, cốt để tôi hiểu rõ đầu đuôi mọi sự.”
“Tại sao anh không để tôi tóm tắt lại thì sẽ đỡ tốn thời gian hơn?” Decker nói. Anh không đợi sự đồng tình từ phía Bogart mà cứ thế tiếp tục. “Gia đình tôi đã bị sát hại mười sáu tháng về trước. Vụ án đó vẫn chưa được giải quyết.” Sau đó anh nói với các đặc vụ FBI về lời thú tội của Sebastian Leopold, bị bỏ tù, rút lại lời thú tội, và sau đó được thả vì không có bằng chứng nào để bắt giữ hắn ta. “Như anh biết đấy, đạn đã gắn kết vụ án đó và vụ án này lại với nhau.”
“Và anh chắc là hắn ta không thể là kẻ xả súng trong trường học chứ?” Bogart hỏi.
“Không thể nào. Vào thời điểm đó hắn ta đang trong trại giam. Vài giờ trước khi kẻ xả súng bắt đầu cuộc tàn sát.”
“Anh đã phát hiện ra nơi mà hắn có khả năng ẩn náu. Tủ đồ ăn trong căn tin.” Bogart nói.
“Tôi đã gán một vài lời khai của nhân chứng lại với nhau và đưa ra một phỏng đoán có căn cứ.”
“Sau đó anh tìm thấy cuốn sổ trong tủ đồ của Debbie Watson cùng với bức hình có mặt kẻ xả súng.”
“Một phỏng đoán có căn cứ khác.”
Bogart tiếp tục, có vẻ như không nghe thấy lời anh. “Sau đó anh đến nhà gia đình Watson và phát hiện ra lời nhắn được mã hóa dưới hình thức phổ nhạc. Và rồi có một lời nhắn trước đó, hay nói đúng ra là lời thách thức, mà có ai đó để lại trên tường nhà cũ anh, nơi mà gia đình anh bị sát hại. Anh cũng phát hiện ra điều đó.” Bogart dừng lại một lúc rồi nói, “Không phải anh định nói ‘Một phỏng đoán có căn cứ khác’ đấy chứ?”
“Tôi đoán là giờ mình không phải nói thế nữa, khi anh đã giúp tôi nói ra rồi.”
“Anh có vẻ xem nhẹ tất cả những chuyện này. Tôi có thể hỏi tại sao không?”
“Tôi không xem nhẹ bất cứ chuyện nào trong những chuyện này. Đó chính là lý do tại sao tôi đang xử lý vụ án ngay cả khi tôi không thuộc lực lượng cảnh sát.”
Bogart liếc nhìn tập tài liệu trước mặt. “Phải là xử lý các vụ án mới đúng chứ? Những hai vụ, cách nhau mười sáu tháng.”
“Thực ra là mười sáu tháng, hai ngày, mười hai tiếng và sáu phút.”
“Và làm thế nào mà anh biết điều đó một cách chính xác đến vậy? Anh thậm chí còn không nhìn vào đồng hồ.”
“Có một cái đồng hồ ở trên tường phía sau anh.”
Bogart không quay lại nhìn nhưng Laferty đã làm vậy và cô ghi chép xuống điều gì đó.
Decker không cần nhìn vào đồng hồ treo tường. Anh có một cỗ máy đếm giờ trong tâm trí mình để giữ cho con số đó được chính xác. Tốt hơn cả một chiếc Rolex và còn rẻ hơn nhiều.”
Nhưng,” Bogart nói. “Đến cả phút?”
“Đến cả giây, nếu anh muốn biết,” Decker trả lời bằng giọng đều đều. “Và nếu anh thắc mắc xem tôi đang ở đâu vào thời điểm vụ xả súng xảy ra ở trường học thì tôi đang ở Khu nhiệm sở số 2.”
Chân mày Bogart nhíu lại và anh nhìn Decker một cách đầy kinh ngạc. “Tại sao anh lại đưa ra chứng cứ ngoại phạm? Bằng cách nào đó anh nghĩ mình đang bị đưa vào diện tình nghi ư?”
“Nếu anh thực sự suy xét thì ai cũng thuộc diện tình nghi theo cách nào đó thôi.”
Decker nhìn thấy Lafferty viết câu đó xuống từng từ một. “Anh đang cố tình chống đối phải không, anh Decker?” Bogart hỏi một cách lịch sự.
“Không, tính tôi là vậy đó. Hãy hỏi bất cứ ai quen biết tôi. Tôi không còn khả năng giữ gìn ý tứ trong lời nói nữa. Tôi đã đánh mất chúng nhiều năm về trước và không bao giờ có thể tìm lại được nữa.”
“Anh có một thành tích xuất sắc trong lực lượng cảnh sát. Anh và cộng sự của anh.”
“Cựu cộng sự,” Decker chữa lại, vì anh có nhu cầu cần mọi thứ phải chính xác, đặc biệt là vào thời điểm này.
“Cựu cộng sự,” Bogart thừa nhận. “Nhưng khi trò chuyện với mọi người, có vẻ rõ ràng trong hai người anh là người dẫn dắt. Tôi sẽ không nói là toàn bộ là công của anh, bởi vì tôi không muốn hạ thấp những đóng góp của Thám tử Lancaster trong những lần phá án của hai người.”
“Thật mừng khi nghe điều đó,” Decker nói. “Bởi vì Mary là một thám tử giỏi và làm việc chăm chỉ.” Anh nhìn sang Lafferty. “Và nếu cô cũng làm việc chăm chỉ, cô sẽ còn hơn là một người ghi chép cho sếp của mình. Tôi chắc chắn cô có khả năng nếu cô từng được trao cho cơ hội sử dụng nó.”
Lafferty đỏ bừng mặt và đặt bút xuống. Bogart ngả người về phía trước. “Người này có vẻ có mối thù hận từ lâu với anh. Anh có thể nghĩ đến ai không?”
“Nếu tôi biết thì tôi đã cung cấp thông tin cho Phòng Cảnh sát Burlington rồi.”
“Chúng ta đều tham gia vụ này cùng nhau,” Bogart nói, anh không còn nở nụ cười lịch thiệp nữa.
“Tôi mừng là anh nghĩ vậy.”
“Vậy là không có ai mà anh nghĩ đến cả?”
“Khi tôi nói chuyện với Leopold, hắn nói tôi đã phỉ báng hắn ở cửa hàng 7-Eleven. Đó là khoảng một tháng trước khi gia đình tôi bị sát hại. Tôi chưa từng phỉ báng ai ở đó cả. Và nếu ai đó có vấn đề với tôi, tôi hẳn đã nhớ rồi.”
“Anh đang muốn nói là trí nhớ của anh không thể sai lệch được?”
“Tôi đang nói là tôi hẳn sẽ nhớ nếu có ai đó có vấn đề với tôi.”
“Nhưng chuyện đã qua từng ấy thời gian, có thể anh đã quên rồi. Và có thể là chuyện không quá lớn, hoặc có vẻ như vô hại. Có thể anh không để ý đến nó. Chúng ta ai cũng có quên chuyện này chuyện kia. Và kí ức vốn dĩ đã có thể sai lệch rồi.”
“Anh sinh ra khi nào?”
“Gì cơ?” Bogart gắt hỏi.
“Hãy nói cho tôi anh sinh khi nào, ngày, tháng, năm.”
Bogart liếc nhìn Lafferty rồi nói, “Ngày 2 tháng 6, 1968.”
Decker chớp mắt năm lần và nói, “Vậy thì anh sinh vào Chủ nhật.”
Bogart ngồi ngả lưng lại. “Đúng vậy. Tất nhiên là tôi không biết vào thời điểm đó. Làm thế nào mà anh biết được vậy? Anh tra cứu hồ sơ nhân sự của tôi à?”
“Tôi không có quyền truy cập. Và cho đến năm phút trước, tôi thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh. Nếu anh muốn có thêm bằng chứng, tôi có thể làm điều tương tự với đồng nghiệp của anh.”
“Ý anh muốn nói là gì?”
“Tôi hẳn là sẽ nhớ mình đã phỉ báng ai đó ở cửa hàng 7-Eleven cho dù đó là mười bảy tháng hay mười bảy năm.”
“Vậy thì anh nghĩ là Leopold đang nói dối ư?”
“Tôi nghĩ là Sebastian Leopold không giống như vẻ ngoài hắn đang ngụy tạo.”
“Vậy thì chính xác hắn đang ngụy tạo vẻ gì?”
“Một kẻ vô gia cư và hơi mất trí.”
“Vậy anh đang muốn nói là hắn không phải vô gia cư và cũng không hề mất trí?”
“Tôi đang nói là tôi nghĩ hắn ta nguy hiểm.”
“Nhưng anh đã nói là hắn không thể nào là kẻ xả súng ở trường. Anh có nghĩ là hắn đã sát hại gia đình anh không?”
“Cá nhân hắn không thể nào thực hiện được nó. Hắn còn có chứng cứ ngoại phạm cho điều đó nữa. Nhưng tôi đang suy nghĩ lại về việc hắn có còn nhúng tay vào bằng cách nào đó hay không?”
“Tại sao?”
“Bởi vì hắn đã thoát khỏi tội danh giết người mà hắn đã thừa nhận. Và giờ thì hắn lại biến mất. Cả hai việc đó không thể chỉ nhờ vào may mắn mà thực hiện được.”
“Vậy là anh có nghĩ là hắn có liên quan bằng cách nào đó. Và giờ thì hắn biến mất?”
“Tôi không có bằng chứng nào cả. Và ngay cả khi chúng ta tìm thấy hắn, chúng ta cũng không thể buộc tội hắn với những gì chúng ta đang có, vì sự thật là chúng ta đang chẳng có gì cả.”
“Vậy thì tại sao anh lại nghĩ là hắn có liên quan?”
Câu hỏi này đến từ Đặc vụ Lafferty.
Bogart quay sang cô, có vẻ ngạc nhiên vì cô đã thực sự thốt ra lời.
Decker chết trân nhìn cô. “Bởi vì không thể nào lý giải được hắn ta. Và tôi thì không thích những người không thể lý giải được.”
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu