Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 728 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51-52
ần đầu tiên Lạc Trăn gặp Thang Kiến Vũ, thành thật mà nói, cảm thấy chẳng ra sao cả, Lạc Trăn mơ hồ cảm giác người nọ không phải là người tốt.
“A Vũ, lại đây, Lạc Trăn – ân nhân cứu mạng anh cứ muốn gặp đó, thỉnh an đi kìa.”
“Lạc tiểu thư, nghe danh không bằng gặp mặt.” Thang Kiến Vũ mỉm cười chìa tay về phía cô.
Lạc Trăn rút tay trong túi quần ra, bắt tay lại, “Thang tiên sinh, ha ha, nào có, gặp mặt không bằng nghe danh mà.”
Thang Kiến Vũ ngẩn người, bị cô chọc cười, “Sớm đã nghe danh Lạc tiểu thư có tài ăn nói, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
“Nào có nào có.” Lạc Trăn khoát tay.
“Lạc tiểu thư —-”
“Khách sáo quá, cứ gọi tôi là Lạc Trăn được rồi.”
“Được, Lạc Trăn, nếu không chê có thể gọi tôi một tiếng A Vũ, hôm đó cô đã giúp tôi việc lớn, sau này có chuyện gì cứ nói ra, tôi Dương Kiến Vũ tuyệt không từ chối.”
“Được được.”
“Giả dối, uống rượu tiếp đi nào!” Liên Ân chuyển ỗi người một chén rượu.
Lạc Trăn đưa tay tiếp nhận, ngửa đầu cạn sạch, “Được, chúng ta hôm nay bất luận là ai, không say không về.”
Mọi người lập tức ùa theo không dứt.
Rượu ngon, gái đẹp, loại tình cảnh này Lạc Trăn thật sự không hề lạ lẫm, chọn một cái ghế sô pha đơn ngồi xuống, mấy người anh em của Thang Kiến Vũ đến kính rượu, Lạc Trăn cũng lần lượt kính lại.
“Nữ trung hào kiệt, rất hào sảng.” Một gã cao cao gầy gầy không ngớt dành tặng cho Lạc Trăn lời tán thưởng, “Chúng ta ra tiền sảnh khiêu vũ, thế nào?”
Lạc Trăn nhíu mày, “Thế nào? Ha, nếu tâm trạng tôi hôm nay tốt.”
Gã đàn ông cười mỉm ngồi xuống bên cạnh Lạc Trăn, “Vậy thì, tâm trạng của cô tốt hay là không tốt?”
“Anh đoán xem?”
Gã nhìn Lạc Trăn, một bộ dạng thâm tình chân thành, “Tôi đoán, tốt.”
“Thằng này cút, em gái tao là người mày có thể đụng vào hả, người ta thì cao quý, mày lại yếu đuối thấp kém!” Liên Ân đánh gã cao gầy một cái.
Lạc Trăn bật cười ha hả, “Chị gái à, em đang chơi vui, chị đừng kích động thế.”
“Chơi cái gì mà chơi! Loại người này.” Liên Ân vỗ vỗ mặt cô, “Tao bảo Thập Tam qua đây phục vụ mày.”
“Thập Tam không phải ở câu lạc bộ sao?” Lạc Trăn kéo tay cô chị xuống.
“Tao nói mày muốn gặp nó, nó nhất định sẽ đến, nó thích mày mà.”
“Này, chị gái, đừng nói mấy chuyện này nữa, em đau đầu lắm.” Lạc Trăn nâng chén, “Uống rượu cùng em.”
“Ụa —-” Cơ thể mệt mỏi nhoài bệt trên bồn rửa tay, mở vòi nước lạnh, phát ra những âm thanh soạt soạt rất lớn.
Lạc Trăn thầm rủa, nhấc tay phủ lên mí mắt, đầu đau muốn nứt toác ra.
Rút điện thoại từ trong túi áo, ấn vài con số rồi lại xóa đi, lúc này gọi cho Lạc phu nhân thì đúng là bất hiếu, Lạc Trăn nghĩ ngợi một lát bèn ấn một dãy số quen thuộc khác.
Đầu bên kia đợi khá lâu mới nhận máy.
“Hạ Thụy…” Vừa lên tiếng, cổ họng đột nhiên khó thở, nước mắt chảy xuống theo dòng nước lạnh trên mặt, từng giọt từng giọt rơi vào bồn nước.
“Hạ Thụy, tao khóc được không? Tao khóc với mày, mày đừng nói gì cả, hãy để tao khóc với mày.”
Đầu bên kia im lặng.
Tiếng nức nở kìm xuống… rã rời, kèm theo những tiếng ho khan.
Sau cái ngày trở về từ quán rượu, Lạc Trăn vẫn vùi trên giường dưỡng bệnh cảm, Hạ Thiên Liên đến thăm hai lần, Lạc Trăn ngủ khì, còn sếp Hạ thì nấu cơm, Lạc Trăn không khỏi cảm kích, sao đàn ông thời nay ở ngoài xã hội thì biết ngoại giao, về đến nhà lại biết nấu nướng vậy nhỉ.
“Nếu đến ba mươi mà em vẫn chưa có ai lấy, anh lấy em.”
“Kén rể? Đương nhiên quá tốt.”
Lần thứ hai ra ngoài là một buổi chiều ba ngày sau, đẩy xe dạo trong siêu thị, số lại không may đụng phải cuối tuần, biển người chen chúc xô đẩy.
Gần đây báo chí liên tiếp cảnh báo sữa bò có chứa Melamine, hại cô đến giờ ngay cả sữa chua cũng không dám đụng vào, lượn qua quầy đông lạnh hai lần, chỉ nhặt mấy hộp nước trái cây.
“Lạc tiểu thư.” Phía sau có người gọi tên cô, Lạc Trăn khẽ run lên, quay đầu lại nhìn.
Trần Huy.
Hắn mặc quần áo thường ngày, xách theo giỏ hàng, đi cùng một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài.
“Haizz.”
“Dạo siêu thị?”
Lạc Trăn cảm thấy chủ đề này cũng thú vị, “Đúng vậy.”
Trần Huy mỉm cười, “Đây là bạn gái tôi, Triệu Tiệp. Lạc Trăn.”
Quan hệ xa như thế cũng không cần giới thiệu chứ nhỉ, “Xin chào.”
Mỹ nữ nở nụ cười xinh đẹp, “Chào cô.”
Lạc Trăn khẽ cười, “Vậy —- không làm phiền hai người nữa, bye.”
Trần Huy gật đầu, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên.
“Đúng rồi Lạc Trăn.” Lạc Trăn vừa rẽ, thanh âm phía sau lại vang lên, “Mạc Hoành đang nằm viện, cũng không phải bệnh gì quá nghiêm trọng, có lẽ cô nên đến thăm.”
“Mệt mỏi quá độ, lúc đang họp đột nhiên ngã xuống, lại nói, thật ra đây cũng không phải lần đầu.”
“Lúc đó, anh ấy đang nhận điện thoại của cô.”
Thấy đương sự đẩy xe rời đi, Triệu Tiệp quay đầu lại, “Trần Huy, anh hơi quá đáng rồi đấy.”
“Thật không?” Trần Huy cười cười, “Không phải cô ấy không hề để ý sao?”
Cô đương nhiên không để ý, vì thế cô trở về nhà xem đĩa, nghe nhạc, sắp xếp đồ đạc, ngày kia cô phải trở về trường rồi, những chuyện ở đây có rối ren, có rữa nát cũng chẳng liên quan gì đến cô nữa!
Tối hôm đó, Lạc Trăn nằm mơ, một cơn ác mộng, thấy một con quỷ mơ hồ, chỉ cảm giác sợ hãi, giật mình tỉnh giấc, cả người lạnh toát.
Vơ lấy điện thoại trên tủ, vẫn luôn mở, một rưỡi sáng, ấn xem những số đã gọi, một cuộc gần đây nhất, ba hôm trước, Mạc Hoành.
Lúc Mạc Cẩn chạy đến bệnh viện, Mạc Hoành đang ngủ.
“Mặt nào cũng xuất sắc, mà sao trên phương diện tình cảm lại chẳng có tí tư chất nào thế.”
Thiệu Dương dựa vào cửa sổ gọt táo, “Chị họ à, chị dốc lòng chạy từ Singapore về đây, hơi bị khoa trương đấy nhé.”
“Chẳng lẽ chết rồi mới tới?” Mạc Cẩn khinh bỉ, bước đến ngồi trên giường bệnh, “Bác sĩ nói thế nào?”
Thiệu Dương nhún vai, “Bệnh cũ tái phát, bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính.”
Mạc Cẩn thầm thở dài một tiếng, “Thận Linh biết chưa? Không biết thì đừng nói cho con bé.”
“Chị họ, nhất bên trọng, nhất bên khinh quá.”
“Trọng bên nào mà khinh bên nào hả?”
Thiệu Dương chỉ cười, không tiếp lời.
Mạc Cẩn nói, “Thật ra không phải chị không thích Thận Linh, nhưng mà, nó cứ quấn quýt lấy Mạc Hoành như vậy dẫu sao cũng cảm thấy hơi đáng sợ, cậu nói xem, nó nhìn Mạc Hoành, là nhìn ra anh trai nó, hay là Mạc Hoành?”
“Ai mà biết được.”
“Con trai mười bảy mười tám tuổi, quá kiêu căng, không gạt được khiêu khích, Mạc Hoành bảo nó xuống nước,  nó cũng xuống.” Mạc Cẩn nói, “Mấy người nhà họ Đường lại vừa đánh vừa mắng như muốn Mạc Hoành chết đi, dựa vào cái gì chứ!”
“Được rồi được rồi chị họ, kích động thì không sao, cũng đừng đánh thức Mạc Hoành dậy.”
Mạc Cẩn thở dài, “Cậu tưởng chị muốn nhắc đến mấy chuyện cũ ấy lắm chắc, nếu không phải thật sự không nhìn được nữa —- thân thể Mạc Hoành từ nhỏ đã không tốt, còn phải gánh loại khổ nạn này, thật sự rất giận.”
“Tiểu thư, đến thăm người bệnh ạ? Sao cô không vào?” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của cô y tá.
“Mạc Hoành, từ nhỏ đã sống cùng ông ngoại ở Ninh Hạ, ông ngoại cưng chiều nó, môi trường ở Ninh Hạ rất tốt, dưỡng bệnh rất ổn, nhưng mà, sống ở đó, chưa nói đến việc tiếp xúc với mọi người không nhiều, bản thân Mạc Hoành cũng không thích nói chuyện, càng ngày càng khép kín, về sau sức khỏe tốt hơn một chút, ông ngoại cuối cùng cũng yên tâm để nó trở về.” “Trường học mới, học sinh mới vào bị lạc lõng là chuyện bình thường. Trở về nhà, trẻ con trong xóm nhỏ phớt lờ nó, nói nó có bệnh, sẽ truyền nhiễm. Có một lần nó té xỉu ngoài sân, chẳng có ai đến đỡ, chẳng có ai chạy đi báo với người lớn, tôi lên trung học, cấp ba, hơn sáu giờ mới về đến nhà —- thấy em trai mình nằm trên sân đá lạnh ngắt. Khi ấy, tôi rất hận, hận không thể đánh chết mấy người kia, đứa trẻ mới hơn mười tuổi, sao trái tim con người lại tàn nhẫn đến vậy!” “Tính cách Mạc Hoành khá trầm, mấy đứa trẻ khác trèo cây leo tường, nó thì đọc sách, thành tích của nó rất tốt, năm nào cũng đứng thứ nhất.” “Nhà bên cạnh có một đứa bé, lúc bắt đầu lên trung học, chơi khá thân với Mạc Hoành, bạn cùng lớp, cái gì cũng đem ra so sánh với Mạc Hoành từng tí một, thành tích ở trường, bài tập nghỉ hè, Mạc Hoành không thích so bì với người ta, nhưng có được một người bạn, trong lòng nó rất vui.” “Cái năm trung học ấy, xảy ra chuyện. Mạc Hoành tạm nghỉ học nằm viện nửa năm.” “Em trai của tôi, từ nhỏ đến lớn đều rất kiên cường, ngã bệnh, tiêm thuốc, truyền dịch, làm trị liệu, đau đớn là thế nhưng chưa bao giờ than một tiếng.” “Bị người ta đánh, bị người ta chửi mắng, khóc trời gọi đất rủa nó chết trôi —- nó cũng chịu.” “Lạc tiểu thư, tôi luôn nghĩ rằng em trai tôi rất kiên cường, tôi luôn nghĩ như vậy. Mãi đến tận lần đó, kỳ nghỉ hè năm ba, nó trở về nhà. Nó nói muốn tắm rửa trước. Tôi lên lầu gọi nó ăn cơm. Nó đang khóc, khóa mình trong phòng tắm mà khóc.” “—- Mấy năm nay, cuộc sống của Mạc Hoành không ổn, rất không ổn, tôi cứ nghĩ mãi, Lạc Trăn, trong mấy năm đó, cô đã trao cho nó những gì, sau khi lấy lại, sao khiến nó khổ sở đến thế.” “Mạc Hoành trọng tình cảm, trọng trách nhiệm, nếu nó cảm thấy mình nợ người ta cái gì, nó nhất định sẽ trả, nó cảm thấy, nó nợ nhà họ Đường, nên nó phải trả.” “Lạc Trăn, tôi hy vọng cô hiểu rõ —- em trai tôi không thông minh, nhưng, cô có thể thông minh.” “…” Lạc Trăn ngắm người đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng vẫn tuấn tú bất phàm như cũ.
Kéo kéo bộ quần áo bệnh nhân như đồ của tù nhân ấy, “Xấu thật.”
“Haizz.” Lạc Trăn thở dài một tiếng, ngồi bên mép giường, vươn tay chọc vào gương mặt tuấn tú ấy, “Anh xem con người anh ấy, đúng thật là —-”
“Haizz haizz haizz, đúng là khó chịu.” Chọc mạnh ba cái.
Người đang say giấc nồng, đôi lông mày đẹp đẽ khẽ nhíu lại.
“Biết đau sao, ha, đau chết anh luôn, đỡ để tôi mỗi lần thấy lại buồn phiền.”
Ngón tay chầm chậm dịch chuyển lên trên, phủ lên tầm mắt đang nhắm lại kia.
Lạc Trăn liếm liếm khóe miệng, cúi người xuống, đôi môi dịu dàng khẽ hôn lên bờ môi trắng nhợt ấy.
Đôi mắt sâu hoắm từ từ mở ra.
Lạc Trăn bật người dậy, đón nhận con ngươi đen láy đó.
“Tỉnh rồi à, người đẹp say ngủ.”
Người trên giường nhìn cô, im lặng.
“Khụ.” Hiếm khi Lạc Trăn bị nhìn đến nỗi có phần xấu hổ, bèn đứng dậy, giọng nói lúng túng, “Em nói cho anh biết, sau này đừng ngốc nghếch mà cưỡng hôn em, kỹ thuật hôn của anh còn tệ lắm, một tí cảm giác cũng chẳng có.” Sau khi cưỡng hôn người ngã bệnh xong, trái lại còn hừng hực uy hiếp đối phương đừng cưỡng hôn cô, loại sự tình này cũng chỉ có Lạc Trăn mới làm được, hơn nữa còn diễn tấu như thể là chuyện đương nhiên.
“Sao em lại ở đây?” Thanh âm lãnh đạm cất lên, hơi mơ hồ.
“Đồng nghiệp của anh nói anh bị bệnh, ha, người đó đúng là đáng ghét. Còn nữa, có một cuộc điện thoại bất minh gọi tới, bảo anh sắp teo rồi, em đoán người đó chắc là cô gái đang kéo em họ anh ra ngoài khi em vừa tới, em không hề biết hóa ra anh còn có một người chị gái nữa.”
Mạc Hoành chuyển đề tài, ánh mắt trầm xuống, “Tôi nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy em nữa, em còn tới để làm gì?”
Lạc Trăn cười hừ, “Không, chẳng phải em cũng không tình nguyện đến đây sao? Nhưng chị anh nói, em không đến thì sẽ cho em biết tay, vì thế, em nghĩ rồi, dù sao hôm nay cũng không có việc gì để làm, đành bớt thời gian đến thăm vậy.”
Mạc Hoành ngoảnh đầu trợn mắt nhìn cô, im lặng hồi lâu, “Giờ em đã đến thăm, có thể đi được rồi.”
Lạc Trăn cười khì khì, “Làm gì mà nóng thế, em còn chưa ăn cơm, đúng rồi, lúc em vừa đến có rẽ qua tiệm sủi cảo của bác gái gói lấy hai phần, muốn em chia ột phần không?” Cầm sủi cảo đặt trên bàn bên cạnh lắc lắc.
Mạc Hoành nhíu mày, nhìn hai phần sủi cảo lắc lư trước mắt, đột nhiên dạ dày hơi đau.
“Haizz, thật ra, em cũng không muốn chia cho anh, hôm nay thực sự rất đói, tính ra hai phần còn chưa đủ no.” Lạc Trăn kéo ghế ngồi xuống, tách đôi đũa dùng một lần, “Thật sự không muốn hả?”
“Không cần.” Khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Ha, em cũng chỉ thuận mồm hỏi thôi.”
Gương mặt trắng bệch càng đỏ hơn, “Em, em ăn xong thì đi đi.” Cáu kỉnh muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể chẳng có tí sức lực nào.
“Haizz.”
“Em thở dài cái gì?!” Kiềm chế không được, lạnh lùng phát tác.
Lạc Trăn nhai lấy nhai để, vội nói, “Mạc Hoành, nói thế nào nhỉ, dường như trong em lại trỗi dậy một thôi thúc.”
Mạc Hoành cau mày nhìn cô.
“Chính là cái thôi thúc khi em bắt đầu theo đuổi anh đó.” Lạc Trăn khe khẽ mỉm cười, “Không bắt anh đầu hàng, thề không làm người.” Lạc Trăn đặt cây đũa xuống, xoay ghế nhìn sang Mạc Hoành, “Mạc Hoành, anh đừng ồn ào với em nữa có được không, bệnh của anh,” Ngữ khí hơi khinh thường, “Cũng không phải bệnh gì quá to tát, bệnh tim của người ta mới phải lo lắng từng tí một, không cẩn thận cái là có thể game over, anh lo lắng thì được cái gì chứ.”
“…”
“Anh đừng có lúc nào cũng lườm, lườm, lườm em.” Lạc Trăn nhíu mày, ngừng một lát, “Không phải anh mắc bệnh phổi xong ngay cả trung tâm ngôn ngữ cũng lây nguy hiểm đấy chứ? Ôi trời, thế thì thật là đáng tiếc, giọng nói của anh cũng dễ nghe lắm.”
Mạc Hoành cố nén từng đợt đau đớn trào dâng trong dạ dày, “Em sao, sao lại thành ra thế này —-”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Lạc Trăn nhếch miệng, khẽ ho, cười một cái, “Thôi được, kể ra cũng nghiêm trọng rồi.”
Giọng hát trầm ấm của Lương Tịnh Như vang lên, Lạc Trăn rút điện thoại ra, tiếng chuông này là của Lạc phu nhân.
Lạc Trăn không bước ra ngoài liền nghe máy, “Mẹ, sao thế ạ, con đang bận mà.”
Đầu kia điện thoại truyền đến hai tiếng cười lớn, “Lạc Trăn, ngoan lắm.”
Lạc Trăn nghiến răng, “Sao lúc nào cũng là cậu bạn nhỏ Lạc Lăng thế nhỉ? Mẹ đâu, có chuyện gì cứ để lãnh đạo trực tiếp nói với chị.”
“Ngoan lắm, lãnh đạo bảo chị về nhà một chuyến, việc gấp, về nhanh đi, thế nhé, bye bye.”
Lạc Trăn nhìn chằm chằm vào di động, “Who do you think you are!”
Cô quay đầu lại, phát hiện Mạc Hoành không hề rời mắt khỏi mình, một cảm giác phức tạp dao động bất định trong đôi mắt. Lạc Trăn nhíu mày, “What?”
Mạc Hoành chuyển tầm mắt, “Em về đi.”
“Ha.” Lạc Trăn đi đến bên giường, “Được được, em về.”
Cơ thể Mạc Hoành khẽ run lên.
Hai tay Lạc Trăn chống lên mép giường, cúi đầu nhìn đồng hồ, “5h15’, từ đây đi xe về chắc mất khoảng một tiếng, đau đầu quá, lại còn bị thuyết giáo nữa.”
Mạc Hoành không đáp lại, vẻ mặt không  chút biểu cảm.
Lạc Trăn phủ người xuống tì trán lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh, “Em đi đây.”
“…”
Bờ môi ấm ấp nhẹ nhàng lướt qua đôi má lạnh ngắt, “Ngày mai lại đến thăm anh.”
Một loạt những động tác loạt soạt, người đi ra ngoài rất hiếm có nhẹ tay đóng cửa.
Mạc Hoành quay đầu lại, nhìn về cánh cửa, ánh mắt lành lạnh không một gợn sóng, vươn ngón tay do dự vuốt lên má, sau đó, từ từ dịch xuống, phủ lên đôi môi.
Trong khoảnh khắc, mi mắt hơi cụp xuống, khóe miệng xinh đẹp khe khẽ nhếch lên.
Đêm nay bao giờ sáng Đêm nay bao giờ sáng - Cổ Tây Tước