He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Mr Thích
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3006 / 39
Cập nhật: 2014-12-04 16:38:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42 43: Phù Chỉ
n... Mua hoàng chỉ, đan sa hẳn là không cần nhiều bạc cho lắm.
Diệp Không đã đến Thương Nam đại lục hơn một năm, cũng không ra khỏi nhà nhiều, đương nhiên không biết giá cả, hắn ngẫm đi ngẫm lại, nói:
- Nếu không, người cùng nhi tử ra bên ngoài đi dạo, người cũng ít xuất môn đúng không?
- A? Đi ra ngoài? Đôi mi thanh tú của Trần Cửu Nương cụp lại, cúi đầu nói:
- Ta... Không được ra ngoài, muốn bao nhiêu bạc, con cứ nói là được.
Diệp Không không chú ý tới biểu tình của nàng, tức giận nói:
- Ai cản? Cho bọn hắn mấy quả đấm là được, coi lão tử là tới làm công cho bọn hắn sao?
- Con nha, cả ngày chỉ có biết đánh đấm.
Trần Cửu Nương cười một tiếng, cúi đầu nói:
- Kỳ thực, mẫu thân... Không thích xuất môn.
Diệp Không nhất thời hiểu ra, cúi đầu nhìn lão nương đang tự tin, trịnh trọng nói:
- Mẫu thân, yên tâm, con sớm muộn sẽ có biện pháp chữa gương mặt cho người, không phải chỉ là một cái bớt đen thôi sao? Nhi tử lập tức sẽ thành thần y.
Trần Cửu Nương không biết cái gì là bớt đen, nàng chỉ biết là cái thứ đó trên mặt là không tốt, năm đó lang trung tốt nhất Nam Đô thành cũng nói không có cách nào chữa trị, nhi tử hiện tại chỉ là an ủi nàng.
- Được rồi, mẫu thân sẽ chờ con.
Tuy rằng biết nhi tử đang an ủi mình, nhưng nàng vẫn biểu hiện ra bộ dáng vô cùng hài lòng.
Nàng quả thực hài lòng, tuy rằng khuôn mặt không chữa được, thế nhưng nhi tử hiện tại so với một năm trước đây, kẻ ngu si thành thiên tài, còn có thể xảy ra, bảo làm sao nàng không vui?
- Yên tâm đi, sẽ có biện pháp.
Diệp Không nói.
Kỳ thực hắn cũng không có nói ngoa, hắn thực sự sắp trở thành thần y, chính xác là phù y.
Nếu muốn nói đến tột cùng, bản phù chú đại toàn kia giấu ở bên trong hồn phách hắn muốn mở là mở, thế nhưng hắn cũng chỉ mới mở được non nửa.
Bản phù chú đại toàn kia chia làm hai loại linh phù và chỉ phù, linh phù cần linh khí khắc, phóng xuất uy lực cường đại, phù chú sở hữu linh khí.
Mà chỉ phù thì kém hơn, không có linh khí công năng cũng không nhiều, trên địa cầu cũng chỉ có thể dùng hoàng chỉ phù.
Thần thức Diệp Không hiện tại còn không cường đại tới mức có thể khắc ra linh phù, hiện tại những thứ hắn mở ra cũng đều là chỉ phù mà thôi, mà những chỉ phù này dĩ nhiên tất cả đều có hiệu dụng là chữa bệnh hoặc là khu quỷ.
Có an thần phù, minh mục phù, thanh tâm phù vân vân. Đối với Diệp Không không có bao nhiêu tác dụng, hắn cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ trở thành một y sư, thứ hắn chân chính chờ mong chính là tương lai có thể sử dụng phù, tạo ra uy lực cường đại, dùng để chiến đấu, chính là loại bùa có uy lực lớn.
Đương nhiên, phía sau phù chú đại toàn có phù chú như vậy không, hắn cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng hắn có lòng tin mười phần vào nó.
Tuy rằng hắn cũng không muốn làm y sư, thế nhưng dù sao hiện tại hắn đã thấy không ít chỉ phù, hắn rất muốn làm ra chỉ phù để thí nghiệm một chút, vì vậy hắn mới vội vã đi mua tài liệu.
- Trở về sớm một chút.
Trần Cửu Nương đươi cho hắn hai mươi lượng bạc, còn không quên lải nhải vài câu.
- Đi ra ngoài ngàn vạn lần không nên gây chuyện, còn nữa, lúc đi cẩn thận một chút, cánh tay cũng thu lại, không được đanh đá.
- Mẫu thân, người sai rồi, không phải đanh đá mà là lưu manh, lưu manh chính là du côn, đăng đồ tử nữa.
Diệp Không bỏ bạc vào tay áo, cười đi ra ngoài.
Trần Cửu Nương tức giận lầm bầm:
- Dù sao đi nữa cũng không phải là người tốt.
Rồi cúi đầu làm việc.
- Ngươi tốt? Người tốt ngay cả cửa cũng không ra được!
Diệp Không ra tới cửa nói thầm, người hôm nay canh cửa chính là Lý lão tứ từng bị hắn đánh qua.
- Bát thiếu gia, người đi đâu vậy?
Lý lão tứ cúi đầu khom lưng chào đón.
Diệp Không buồn cười, người này chính là muốn ngươi mạnh tay một chút, ngươi khách khí đối với hắn, hắn coi như ngươi không còn cách nào khác, nếu ngươi đánh hắn, ngược lại hắn lại hầu hạ ngươi như tổ tông.
- Ta ra ngoài mua một chút đồ!
Diệp Không căn bản không thèm nhìn hắn.
- Lão gia lúc xuất môn từng nói, người Diệp gia khi ra ngoài phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, không được gây gổ, bình thường...
- Ta đi ra ngoài mua một chút đồ!
Diệp Không lúc này lớn giọng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lý lão tứ.
- Vậy Bát thiếu gia... Người đi thong thả.
Lý lão tứ bị hắn nhìn đến phát run, thầm nghĩ Bát thiếu gia này so với một năm trước còn lợi hại hơn nhiều, loại ác nhân này khi gặp tốt nhất là nên tránh cho nhanh, đối với những ác nhân này không có chữ gọi là lưu tình.
Đi ra khỏi cửa Diệp phủ, Diệp Không đứng ở dưới ánh mặt trời, quay đầu nhìn lại cửa Diệp phủ, chỉ thấy nhà cao cửa rộng, sư tử đá uy nghiêm, tầng tầng lớp lớp bậc đá, phong cách cổ xưa, trước cửa có mấy thân binh Diệp gia thắt lưng giắt đao, vênh váo đứng đó. Thứ bắt mắt chính là mấy chữ "Trấn Nam tướng quân phủ", cũng chính là ngự bút thân đề của hoàng thượng.
- Diệp phủ mặc dù tốt, nhưng không phải nơi mà Diệp Không ta có thể ở lâu được.
Diệp Không đã sớm có ý muốn rời khỏi, một thân thanh sam hướng về phía con đường phồn hoa đi tới.
Lần đầu tiên đi ở trên đường Thương Nam đại lục, Diệp Không không tránh khỏi cảm giác mới lạ, giống như một nông dân đi vào thành, trái nhìn phải ngó, chuyện gì cũng có thể khiến cho hắn có hứng thú.
- Ai, không ngờ lại còn có cửa hàng chuyên môn sửa chữa chén vỡ, bên kia nhiều người như vậy, bộ dáng hung dữ như vậy có chút giống con con bọ ngựa a.
Diệp Không ghé qua quảng trường phồn hoa, mọi nơi đều có thứ mới mẻ, tỷ như ở đây cũng có đồ chơi mặt ng làm bằng đường, chỉ là đều nặn ra hình tượng yêu quái ba đầu sáu tay, cầm trong tay các thứ vũ khí.
Nơi này so với thành thị thời thượng cổ của Địa Cầu không giống nhau, mỗi một ngã tư đường đều xây nên một đài cao, khoảng chừng một thước, nằm giữa bốn phía.
Đây chính là một lôi đài. Thương Nam đại lục trọng võ khinh văn, mà phía Nam lại gần Man tộc, người ở đây tập võ thành phong trào, dân chúng bưu hãn, nói qua lại vài câu liền nhịn không được mà luận bàn một chút.
Nhưng chung quy không thể đánh ở bên đường a, liên lụy tới người vô tội, lại ảnh hưởng tới những cửa hàng khác. Cho nên vì vậy mới xuất hiện lôi đài ở giữa những ngã tư này, dân chúng chỉ cần được quan lại phê chuẩn, liền có thể lên phía trên luận bài, bất quá một lần là năm mươi tiền đồng.
Ở Thương Nam đại lục một trăm tiền đồng chính là một lượng bạc, năm mươi đồng quả là hợp lý, vạn nhất đánh chết người, còn có người chôn cất, nếu bị thương còn được cung cấp thuốc đặc hiệu, vì thế cho nên cũng không tính là đắt.
Diệp Không vừa vặn thấy ở giữa con đường, hai hán tử có cánh tay tráng kiện đang muốn tỷ thí, Diệp Không cũng không vội, dù sao nhìn cũng không mất tiền, liền ôm cánh tay đứng xem.
- Tại hạ là Vân Thai Sơn Lỗ Phi, mời lão đệ kiến thức Vân Thai Lạc Diệp chưởng.
Người còn lại cũng ôm quyền nói:
- Tại hạ Thanh Diệp Môn Tôn Tam Lý, thỉnh lão huynh kiến thức khinh công Vạn Lý Phi của Thanh Diệp Môn.
Kế tiếp, hai hán tử giằng co với nhau, một người lấy chưởng phong nhẹ nhàng là chủ, mà người còn lại dùng động tác nhanh nhẹ phiêu hốt bất định đối đầu, nhất thời cũng khó có thể phân thắng bại.
Đây là lần đầu tiên Diệp Không kiến thức người ở Thương Nam đại lục luận võ, trong lúc nhất thời cũng thấy nhập thần, từ khi hắn tu luyện Ngũ Hành Thăng Tiên Kinh tới nay, ánh mắt nhạy cảm không gì sánh được, trí nhớ càng không phải nói đến, nhìn một hồi liền nhìn ra sự quan trọng trong bộ xương quyền pháp của hai người.
- Thực tiễn chính là nơi học tập tốt nhất, sau này cũng không cần phải thỉnh Võ Sư đến dạy nữa, lúc nào rảnh rỗi đến đây xem một chút, lén xem qua một chút, dựa vào chút phản ứng và động tác của bản thân hẳn là đối phó với một chút người cũng đủ rồi.
Diệp Không không chú ý tới, ngoại trừ đoàn người vây quanh hắn, cũng có một tráng hán đầu bóng đi ra, ánh mắt tráng hán này nhìn về phía sau Diệp Không, liền lập tức có mấy người cap thấp, mập, gầy bước theo.
Bước vài bước xa, chính là một cửa hàng bán giấy bút tranh chữ, Diệp Không gật đầu, xốc tay áo lên, đi qua cánh cừa vào bên trong.
- Công tử, muốn mua sách hay mua tranh, chúng ta có khắc bản văn tập, cũng có tranh chữ của Đường Bá Ngưu.
Một điếm chủ người gầy nhong qua tiếp đón hắn.
- Ân, ta tùy tiện nhìn qua một chút.
Diệp Không không biết thế giới này có bán giấy vàng hay không, cho nên không thèm để ý tới điếm chủ mà tiếp tục quan sát.
Điếm chủ này lại rất nhiệt tình nói:
- Công tử, chúng ta còn có bút vàng, nghiên mực được làm từ đá trắng, giá cả vô cùng hợp lý.
Diệp Không tiếp tục xua tay:
- Ta không mua bút, cũng không mua nghiên mực.
Điếm chủ dường như hiểu ra cái gì đó, cười dâm đãng một tiếng, kéo Diệp Không tới góc của hàng, từ trong tay áo móc ra một quyển sách mỏng.
- Công tử, đây chính là bản Xuân Cung đại thưởng mới nhất, mỗi bản giá hai mươi tiền đồng, mỗi một bản tuyệt đối là vật có giá trị, ngươi xem những bức tranh này đều rất đẹp, nhiều hình ảnh...
Diệp Không quả thực muốn té xíu.
- Uy uy, bạn thân năm nay mới mười ba tuổi a, ngươi có biết hay không đây chính là đang đầu độc vị thành niên a?
- Mười ba tuổi thì có quan hệ gì với ta, ta chín tuổi đã bắt đầu nhìn trộm lão thái thái nhà bên trong phòng tắm, mười tuổi đã bắt đầu coi thứ này rồi, bán rẻ cho ngươi một quyển mười lăm tiền, tiền giao sách tới tay, bằng hữu, thế nào?
Điếm chủ vẫn nhiệt tình chào hàng như trước.
- Thế nhưng ngươi cũng quá cẩu thả, không biết phải trái, nếu như là hoa hoa công tử thì còn có thể suy nghĩ một chút.
Diệp Không tùy tiện nói một câu.
Mà điếm chủ xem ra đặc biệt yêu thích loại đồ vật này.
- Hoa hoa công tử? So với thứ này hoàn hảo hơn sao? Công tử, nếu không ta giao lưu một chút?
- Được rồi, được rồi... Ta nói chính sự một chút, loại giấy như Xuân Cung này có hay không?
Diệp Không nói xong lại thầm nói:
- Trách không được lại coi là sách vàng, té ra bìa bên ngoài lại là vàng.
Hoàng chỉ không quý, năm mươi tiền mua được ba tấm, còn thay mặt khách cắt, Diệp Không liền yêu cầu cắt thành năm tờ giấy hai tấc, điếm chủ kia cũng không có hỏi nguyên do, dù sao đi nữa người ta cũng trả thù lao cho hắn.
Một lúc sau, trên dưới một trăm tờ giấy được được tới tay Diệp Không, thanh toán tiền, thuận lợi đoạt lấy một quyển Xuân Cung từ trong tay điếm chủ.
- Mua một tặng một a!
Diệp Không vừa nói vừa nghênh ngang đi.
Hoàng chỉ có thể dễ dàng mua được như vậy, thế nhưng đan sa lại không thể dễ dàng mua như thế. Kỳ thực đan sa chính là từ dùng để chỉ trạng thái cố định của thủy ngân và lưu huỳnh, trong đó thành phần chủ yếu là thủy ngân. Thương Nam đại lục cũng không có thương điếm bán hóa chất, muốn mua những thứ này, phỏng chừng chỉ có thể đến dược điếm.
Còn nữa, tuy rằng trong dược điếm quả thực có bán, chỉ là bởi vì đan sa này có rất ít người dùng, vì vậy Diệp Không chạy tới mấy dược điếm đều không có, cuối cùng được người khác chỉ điểm mới đi tới Đồng Xuân Đường, nơi phồn hoa nhất trong thành.
- Đây chính là Đồng Xuân Đường sao? Hi vọng có thể mua được đan sa.
Diệp Không đứng ở trước của Đồng Xuân Đường thầm nói một câu, sau đó liền đi lên bậc thang.
Rốt cuộc là hiệu thuốc lớn nhất Nam Đô thành, đại đường vô cùng rộng, người mua thuốc kẻ đến người đi, ở một góc là những đại phu đang ngồi chuẩn bệnh và một vài người vây quanh cũng không biết đanh giành nhau làm cái gì.
Diệp Không đứng ở cửa nhìn quanh một chút, trực tiếp đi vê phía quầy hàng.
- Xin hỏi nơi này có đan sa bán hay không?
Diệp Không kéo một tiểu nhị bên trong hỏi.
- A? Đan sa? Dường như có, ngươi chờ một chút.
Tiểu nhị nghe từ đan sa có chút xa lạ, nhanh chóng chạy đi hỏi chưởng quỹ.
- Đa sa có, một lượng bạc một bao.
Chưởng quỹ trung niên này nói một câu, nhìn vào bộ y phục thô ráp của Diệp Không lại phân phó tiểu nhị:
- Thứ đó trong kho còn rất ít, rất khó tìm, bảo hắn trả trước thù lao.
- Cho ta hai bao.
Diệp Không nói.
- Tốt, có ngay.
Tiểu nhị nhận bạc, khách khí nói.
- Khách quan, bên kia có chỗ nghỉ ngơi, thỉnh người ngồi chờ, ta đi vào bên trong kho tìm cho ngài.
Diệp Không gật đầu, đi tới chỗ nghỉ, nhắm mắt dưỡng thần.
Diệp Không nhắm mắt, lỗ tai lại càng thêm nhạy cảm, không chỉ nghe được tiếng nói chuyện ở đại đường, hơn nữa những người này ở đâu, nói cái gì, đối phương là ai... hắn toàn bộ đều rõ ràng.
- Tiên thuật này quả nhiên thần kỳ.
Diệp Không khen, mới đạt tới Luyện Khí tầng một mà đã nhạy cảm như vậy, xem ra sau này tai nghe vạn dặm cũng không phải là không có khả năng.
- Hám thần y, cầu xin ngươi giúp ta, nếu không con mắt của mẫu thân ta sẽ mù mất.
- Không đi, muốn xem bệnh thì phải có tiền, chỗ chúng ta là dược đường khong phải là từ thiện đường.
- Hám thần y, Lô gia huynh đệ chúng ta cầu xin người có được không?
- Không được! Gì chứ? Các ngươi còn muốn động thủ sao? Đám du côn các ngươi, cũng biết cầu xin chúng ta sao? Ta nói không đi là không đi, không có bạc sẽ không trị bệnh.
Diệp Không nghe thấy vậy liền mở mắt, nhìn về phía bàn đang tranh chấp kia, mỗi một bàn đều có đại phu, từ bệnh nhỏ đến đến đau nhức, khám qua mà đi bốc thuốc.
Hắn quan tâm là bởi vì nghe nói thấy từ du côn, hắn muốn nhìn một chút xem đồng bạn này của hắn ở Thương Nam đại lục rút cuộc là xảy ra chuyện gì.
Chỉ là hai vị du côn này này do với đám lưu manh ở Địa Cầu thì thê thảm hơn nhiều, hai người này tuy rằng cao to khỏe mạnh, quần áo toàn thân mộc mạc, quần áo được dệt từ vải thô, bên hông có cài một cái dây thừng nhỏ, giống như một nông dân.
Hai vị du côn này bị đại phu cự tuyệt, cũng bắt đầu nóng nảy, một người thì trừng mắt nhìn, kẻ còn lại thì nài nỉ.
- Hám thần y, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, lần trước cũng là người ta buộc chúng ta đến thu tiền Đồng Xuân Đường a.
- Vậy các ngươi đi tìm đám ngươi Long Xà Bang đi a.
Diệt Hồng Trần
Cuồng Đồ Tu Tiên
-- o --
Cuồng Đồ Tu Tiên Cuồng Đồ Tu Tiên - Vương Tiểu Man Cuồng Đồ Tu Tiên